Ngày thứ 10, tàu dừng tại đảo Mĩ Nhân Ngư. Xuống tàu cùng nàng còn có lão già gầy, vị

đại ca bình thường ít nói kia, và gã cầm sư mặc đồ đỏ.

Hạ Vũ đau đầu. Sau hôm ấy, gã áo trắng hay ngẩn người, thỉnh thoảng thở dài, tấu lên vài khúc não ruột. Còn gã áo đỏ khuôn mặt lúc nào cũng ấm ức lẽo đẽo theo nàng. Nàng muốn đuổi cũng không được. Gã mặt dày bám theo đòi học tuyệt kĩ của nàng nha.

Hạ Vũ muốn đuổi gã, đã ném cho gã một phổ cầm dạy cầm sư bản hiếm có. Ánh mắt gã sáng rực rỡ nhìn nàng, không nói hai lời trở về thuyền đi tiếp.

Không phải Hạ Vũ hào phóng, mà cầm không hợp với nàng. Chuyện ngày hôm qua khơi gợi cho nàng nhớ về quá khứ. Thì ra khuôn mặt mẹ cũng có thể hiền dịu đến vậy. Nhưng như vậy nàng càng không muốn động đến nhạc. Đó đã là chuyện quá khứ. Gia đình nàng, chính là đây.

Sau khi lên đảo, Hạ Vũ bắt đầu mở rộng thần thức kiểm tra xung quanh. Không có gì. Vị lão nhân kia đã biến mất khỏi tầm mắt nàng rồi. Vị đại ca kia cũng đi không bao xa. Hắn cũng là tìm truyền tống trận đi.

Lại nói, đảo Mĩ Nhân Ngư này như thế nào? Hạ Vũ nhìn quanh đánh giá. Phần lớn là cây dừa. Rất có phong vị đảo Hawaii. Cát trắng mềm mịn, gió thổi nhè nhẹ, khung cảnh mĩ lệ khiến người ta cảm thấy an toàn. Nhưng là nàng biết nơi đây chẳng an toàn chút nào. Nghe đồn, sâu trong đảo có một núi lửa hoạt động. Trong núi đó có bảo vật ngàn năm Xích Liệt Hoa. Hoa này thuộc tính hỏa, ngàn năm mới đơm hoa, thêm năm ngàn năm mới nở. Hoa nở trong vòng 1 tuần sẽ cho ra một quả duy nhất, mặc kệ thế nào, một tuần sau sẽ tàn. Hái xuống phải dùng ngay, nếu không quả cũng tự héo. Xích Liệt quả rất có ích cho người luyện hỏa năng, thường thì tăng ít nhất 1 cấp bậc.

Lại nói, canh giữ Xích Liệt quả là tộc nhân ngư. Vì sao là nhân ngư? Không phải nói quả mọc trong núi sao? Đã vậy còn là núi lửa. Như vậy không phải nhân ngư thành cá nướng hết sao? Sai lầm, bởi vì hồ nước trong núi lửa chính là truyền tống trận xuống biển. Hỏi tại sao nàng biết? Đương nhiên do đọc sách rồi. Trong núi có hàm hồ, hàm hồ này bình thường chính là điều chỉnh khí hậu ở đảo, cũng chính là đường xuống thủy cung. Nhưng muốn vượt qua, trước hết cứ đánh bại mĩ nhân ngư đi. Các nàng canh giữ lối vào thủy cung cũng như Xích Liệt hoa như mạng bởi đây chính là thuốc giữ nhan và nguồn năng lượng của biển nha. Qui luật tương sinh tương khắc, vào thế giới này càng đọc càng khó hiểu. Hạ Vũ không muốn nghĩ nữa.

Nàng thả Cầu Cầu ra, nó lại không có động tĩnh, đành để nó tiếp tục ngủ vùi. Sau đó, hai người dựng trại ở ngay ngoài bìa rừng. Việc cấp thiết hiện nay là giúp Vũ Dực vượt qua sơ cấp. Nàng cũng không muốn chưa xuống đến nơi hắn đã chết vì áp lực nước đâu.

Hạ Vũ đưa cho Vũ Dực bản luyện sơ cấp của Chiến Huyền Thiên cho. Hắn vẫn nên học bài bản thì hơn. Nàng bỏ mặc hắn trông trại, bắt đầu bài tập của mình. Trước hết nàng chạy dọc bờ biển và khu vực quanh đảo. Hết một buổi chiều thì đã xong hết vòng ngoài đảo. Trở về, thấy Vũ Dực đang dùng năng lực bắt cá, Hạ Vũ nhịn không được khóe miệng cong cong. Hắn coi như cũng có bản lãnh sinh tồn. Chỉ là dụng không đủ lực, khi tách cá ra khỏi nước bị cá quẫy một cái, tất cả lại ào về biển. Vũ Dực hơi ảo não, nhưng tiếp tục cố gắng.

“Được rồi, năm con là đủ rồi. Chúng ta nấu cơm thôi.”

Khi đi vòng quanh đảo, nàng đã sử dụng hoa tai lưu ly tranh thủ liên lạc với mọi người nhưng ngoài biển bị phá sóng. Giống như bị cô lập ở đảo hoang vậy. Hạ Vũ không khỏi thở dài.

Việc làm sạch cá Vũ Dực lo. Hạ Vũ đang nghĩ nên làm món gì. Nồi niêu xoong chảo gia vị nàng mang đủ cả. Vậy làm cá nướng đi. Hạ Vũ tẩm ướp gia vị rồi bọc cá vào giấy bạc. Đem rau đi rửa sạch rồi quấn quanh cá. Vũ Dực đi nhặt nhạnh cành khô rồi nổi lửa. Hai người đều không phải hệ hỏa nên phải dùng đá đánh lửa. Hạ Vũ chăm chú nướng cá, đến khi mùi thơm nức xông lên khiến nàng tỉnh táo phấn chấn. Oa, thực thơm!

“Ăn đi.” Hạ Vũ đưa cho Vũ Dực

“Ngươi ăn trước đi.” Vũ Dực lắc đầu. Là nàng tự nướng mà. “Ta ăn cái này.” Hắn cũng biết cách nướng chứ bộ.

Hạ Vũ liếc nhìn con cá kia, khẽ nhếch mép. Lúc nàng tẩm ướp, hắn cũng học theo tự tẩm ướp gia vị. Trình độ tự học của hắn cũng rất nhanh, hi vọng con cá đó không vấn đề gì.

Hạ Vũ nhanh chóng đánh chén hết con cá, rồi tự nướng thêm con nữa ăn. Mùi vị không tệ.

Ráng chiều đỏ rực. Ở đảo này đặc biệt ở chỗ có thể vừa ngắm mặt trời lặn, lại vừa có thể ngắm mặt trời mọc. Nhìn quả cầu khổng lồ đỏ rực kia dần dần đi vào lòng biển, tâm tình nàng thấy yên bình lạ. Nhưng Hạ Vũ biết, khó khăn còn ở tương lai kìa. Mặt trời lặn, đêm tối chính là thời điểm đáng sợ nhất.

“Đêm nay ngươi ngủ trước đi, ta sẽ canh lều trước. Gần sáng sẽ thay ca.” Hạ Vũ tính toán. Bây giờ khoảng 6 giờ chiều. Để hắn luyện tập đến khoảng 9 10 giờ rồi đi ngủ. Ngủ khoảng 2 3 giờ sáng dậy, lúc đó nàng có thể ngủ. Ai biết đêm ngủ có an toàn không chứ

“Để ta thức.” Vũ Dực nói “Ta có thể luyện tập không cần ngủ.”

“Ngươi nghe ta nói.” Hạ Vũ nghiêm túc “Là chưa đến lúc ngươi cần phải thức thôi. Trong giai đoạn này, ngươi phải làm theo chế độ luyện tập của ta. Mấy ngày nữa sẽ tiến hành dịch cân tẩy tủy. Khi thể chất của ngươi tốt rồi, ngươi có thể tu luyện cả trong khi ngủ. Nói trắng ra ngươi không cần ngủ cũng được. Nhưng bây giờ thể chất của ngươi còn thua một đứa trẻ ba tuổi sớm có năng lực, ngươi không thể cậy mạnh được.”

Vũ Dực trầm mặc. Hắn biết Hạ Vũ nói đúng. Tất cả những gì nàng làm là muốn tốt cho hắn.

“Được.” Hắn kiên định “Ta tiếp tục luyện tập.”

“Ừ. Nhớ ngủ sớm.”

Hạ Vũ tiếp thu dọn đồ ăn thừa. Thuận tiện cho thêm vài cành cây để giữ lửa, nàng đứng dậy vươn vai. Sáng mai nên đi sâu thêm tí nữa vào rừng. Hạ Vũ cầm một nhành cây, nhắm mắt cảm nhận gió biển thổi.

Bên tai nghe tiếng thì thầm của biển cả, đầu óc như tiến vào trống rỗng, hư vô, tay bất chi bất giác nâng lên. Lấy cây làm kiếm, lấy gió làm nhưỡng, nàng chậm rãi múa theo hoạt động gió.

Gió thổi nhẹ, thân thể nàng cũng nhẹ nhàng di động. Hạ Vũ như cảm nhận gió thổi xung quanh. Làn gió thổi từ bắc, nàng nghiêng theo hướng bắc. Gió thổi từ dưới lên, nàng bật nhảy theo gió. Gió xoay vòng, thân thể nàng cũng bất giác xoay tròn. Dường như, tìm lại qui luật của gió khiến nàng thực vui vẻ, tâm tình thả lỏng hơn nhiều.

Hạ Vũ yêu tự do. Nàng thích gió. Bởi vì trước đây thân thể bị cầm tù, không thể chạy nhanh. Gió xung quanh nàng chỉ nhàn nhạt yếu ớt. Nhưng từ khi nàng đến đây, nàng luôn tập chạy. Chạy trên đôi chân của mình, cảm nhận nhịp gió thổi bên tai, cuốn theo chiều của gió, tâm tình nàng đặc biệt tốt. Chỉ khi dùng tốc độ như vậy, nàng mới cảm nhận trái tim mình đập, mới cảm nhận mình đang sống.

Đằng xa, lão già đi cùng chuyến tàu của hai người đang nhìn lại. Dưới ánh lửa bập bùng, nàng ta không biết nàng ta hòa vào điệu với gió, hay đang nhảy theo nhịp ngọn lửa kia nữa. Lão mỉm cười hài lòng, vuốt chòm râu dài.

“Sư phụ, người có vẻ để ý nữ oa kia.”

Đằng sau ông, vị nam tử trẻ tuổi lên tiếng. Nếu Hạ Vũ ở đây, chắc chắn sẽ ngạc nhiên bởi đó chính là nam tử cùng khoang thuyền với nàng.

“Có lẽ nàng sẽ giải quyết được vấn đề của con.”

Lão mỉm cười trong ánh mắt tò mò của chàng trai, sau đó quay đi vào rừng.

Vấn đề của hắn ư? Gã cười cay đắng. Sư phụ đích thân dẫn gã đến, muốn hắn tự tìm hiểu. Giờ ngài bảo có lẽ nàng ta có thể giải quyết vấn đề của hắn. Hắn bỗng thấy mờ mịt. Nữ oa kia sao?

Hắn biết tiểu tử kia vốn là một nữ oa. Trước đó không biết, nhưng lên đảo, nàng cũng không thèm giả trang nữa. Nữ oa đó mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt được cảnh giới như vậy? Sư phụ hắn không dò ra năng lực của nàng. Thì ra nàng là một cầm sư. (Cùng chức vụ mới có thể xem được kẻ nào yếu hơn. Ví dụ như ma pháp sư chỉ có thể dò năng lực của ma pháp sư. Nhân vật ở đây tưởng nàng là cầm sư nên hắn không dò được năng lượng.) Nhưng cũng không hẳn như vậy. Hắn cảm nhận nàng rõ ràng rất ghét cầm phổ. Nàng đưa tặng cầm phổ cho gã cầm sư kia không chút e dè. Phải biết rằng mỗi người trên đại lục này đều mong mình nổi bật nhất và muốn giữ cho riêng mình bí kíp.

Nghĩ lại chính mình. Đã bao năm rồi không thể lên cấp? Gã chán nản. Không sao, biết đâu chuyến này đi lại có thu thập tốt. Gã xoay người, chạy theo sư phụ.

Hạ Vũ choàng mở mắt. Nàng vừa rồi cảm nhận rất rõ có người đang nhìn mình rồi đột nhiên bỏ đi. Dương mắt nhìn về phía rừng sâu, khẽ nhíu mi, nàng quay lại ngồi cạnh đống lửa. Đêm sâu thẳm. Không gian ở đây luyện ám nguyên tố không tồi. Hạ Vũ nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi tu luyện. Với công lực hiện tại của nàng, ít nhất trong vòng 100m sẽ phát hiện ra dị động.

Khoảng thời gian sau đó tĩnh lặng vô cùng. Chỉ có ăn, luyện tập, nghỉ. Tháng ngày trôi qua, nàng cũng không dám chắc về thời gian nữa. Nếu không phải mỗi ngày đều gạch lên thân cây, nàng cũng không nghĩ mình ở đây đã được hơn 50 ngày. Hạ Vũ biết, chỉ luyện tập không cũng không thể tiến bộ được. Hằng ngày, nàng giúp Vũ Dực vào không gian tắm. Hạ Vũ đặt cược một ván lớn, cược rằng hắn sẽ không phản bội nàng. Vì vậy nàng dốc hết tiền vốn ra. Không gian của nàng trừ nàng sẽ không chứa vật sống (Trừ Cầu Cầu, bất cứ động vật nào vào đều chết. Nhưng xác chết không phân hủy, lại như tiến vào trạng thái ngủ). Lần đầu hắn tiến vào hôn mê, nàng đưa hắn ra. Mất nửa tiếng hắn mới tỉnh lại. Vài lần sau đó, hắn cũng bị hôn mê. Hạ Vũ nghĩ ngợi, thử trích máu của mình cho hắn uống, hắn vào được.

Sau đó, nàng để hắn ở hắc thủy. Hắc thủy có khả năng thay đổi gân cốt thân thể. Kể cả ngươi là phế vật, chịu đựng đủ một tháng trong hắc thủy, khả năng gân cốt của ngươi sánh ngang thiên tài. Nhưng đau đớn của hắc thủy không phải ai cũng chịu được. Vì vậy, Hạ Vũ rất khâm phục sức chịu đựng của Vũ Dực. Hắn cắn răng chịu đau cũng không rên lấy một tiếng.

Sau đó, nàng để hắn tự chọn sách đọc. Để tự hắn luyện tập. Lại qua nửa tháng, hắn đột phá tứ cấp. Như vậy chưa tròn 1 năm, hắn lên liền bốn cấp. Tất cả là hắn tự học, hoàn toàn nàng để hắn tự tìm hiểu.

Sức mạnh của hắn nếu giải phóng hoàn toàn còn có thể yêu nghiệt đến đâu?

Ngày qua ngày, hai người tiếp tục chăm chỉ luyện tập và khám phá đảo. Mĩ Nhân Ngư tuy nhỏ, nhưng đầy rẫy bí ẩn và nguy hiểm. Trong rừng sâu có nhiều loại động vật và ma thú hung dữ. Nhiều đêm, chúng tìm đến chỗ nàng định ăn thịt hai người. Đương nhiên là chúng hi sinh trong công cuộc đánh trận với hai người rồi. Đến năm thứ hai trên đảo, Hạ Vũ hoàn toàn tách ra, để hắn tự luyện tập riêng. Người ta nói, không đi qua máu tanh sao có thể trở thành cường giả chân chính. Nàng tuy muốn là người bình thường, nhưng nàng càng muốn trở thành cường giả hơn. Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể sống sót.

Hai năm sau.

Hạ Vũ choàng mở mắt, nàng đã đạt tới cửu cấp giai đoạn cuối, sắp đột phá sang cao cấp. Nhưng cuối cùng vẫn bị mắc kẹt. Cửa ải cuối cùng, còn chút nữa thôi nhưng vẫn chưa được.

Vậy là nàng rời nhà đã được gần 3 năm, không biết mọi người thế nào. (Đi mất nửa năm và 2 năm trên đảo) Ở trên này, hoàn toàn không bắt được sóng. Nàng không báo tin, không biết cha có lo lắng không. Không biết Hạ gia có làm gì họ không. Suy cho cùng, khi dựng lên Vô Ưu lâu, nàng cũng có chút tâm tư. Nàng muốn cho họ Hạ thấy bản thân họ đã sai lầm thế nào khi đối xử với con trai họ như vậy. Muốn cho họ thấy kẻ mà họ vứt bỏ nay sống tốt ra sao. Chỉ là, chưa đến lúc lộ ra chân mục thôi. Chỉ mong suy nghĩ của nàng không hại cả nhà thôi. Nếu muốn như vậy, trừ bỏ phải thật mạnh mẽ, nàng cũng không biết phải làm gì.

Hai năm nay, Vũ Dực rất cố gắng. Hắn đã vượt qua sơ cấp và đã đạt lục cấp rồi. Thời gian không còn nhiều, có lẽ nay mai nên đi xuống biển một chuyến. Nàng muốn nhìn xem Nước Mắt Nhân Ngư là vũ khí như thế nào. Có thể thu vào tay càng tốt. Hiện tại nàng cũng không dùng vũ khí. Nên biết sử dụng vũ khí thuộc cùng hệ có thể gia tăng sức mạnh rất lớn. Thậm chí dung hợp vú khí với bản thể càng khiến cho sức mạnh gia tăng.

Hạ Vũ quyết định tìm Vũ Dực chuẩn bị lên đường.

Vũ Dực hắn bây giờ lấy rừng làm nhà. Hắn quen với đám động vật nguy hiểm trong rừng rồi, đạp xác chúng mà sinh tồn. Đã lâu không có thấy, tóc hắn dài ra rồi. Thời gian a! Mấy năm thôi hắn đã trở thành thiếu niên anh tuấn như vậy. Đôi mắt nâu sâu thẳm, tĩnh lặng nhìn nàng đầy nhu hòa. Vũ Dực đã cao đến mét 7, tương lai còn cao nữa. Nghĩ lại mình vẫn còn chưa đến tuổi phát triển, lùn một mẩu Hạ Vũ lại cảm thấy ảo não.

“Vũ, đến rồi.” Giọng hắn khàn khàn.

Giai đoạn vỡ giọng khiến hắn càng trở nên trầm mặc. Hạ Vũ nín cười, gật đầu.

“Ngươi sắp đuổi kịp ta rồi.”

“Nhờ Vũ thôi.” Hắn không cho là đúng

“Dực, là do nghị lực ngươi thôi. Đi, thu dọn chút, mai chúng ta đến núi lửa.”

Vũ Dực đảo mắt về hướng rừng sâu, khẽ nhíu mi.

“Mấy ngày nay có dị động. Ta nghĩ núi lửa muốn hoạt động.”

“Như vậy mới tốt.” Hạ Vũ cười “Chúng ta ở đây lâu như vậy mà nó không có hoạt động đâu.”

Hai năm nay, tuyệt nhiên không có tàu thuyền nào quay lại đây. Chỉ duy nhất nửa năm trước, gã cầm sư ngày nào bí ẩn hề hề lên nhìn nàng trả lại sách rồi chạy mất. Hắn nói hắn tên gì đó, nàng quên rồi. Thuyền đi tiếp, không một khách nào ghé vào đảo nữa. Hạ Vũ vẫn yên tâm luyện tập.

Tay nàng bỗng dưng đau nhói. Hạ Vũ nhíu mày, giơ tay phải lên. Nàng ngạc nhiên phát hiện vết bớt như nhạt dần. Đã lâu không vào trong không gian, Hạ Vũ không biết biến hóa này là sao. Vũ Dực quay lại, thấy nàng đăm đăm nhìn vào tay mới tiến lại chạm vào tay nàng. Hắn giật mình. Cánh tay nóng rực như phỏng. Hắn lo lắng nhìn, Hạ Vũ nhún vai không biết.

Có lẽ có chuyện gì đó. Hạ Vũ đang nghĩ, bỗng nhiên một luồng sáng trắng nhảy ra từ vết bớt. Hạ Vũ nhíu mi. Đau nha. Sau đó quay lại thấy vật thể tròn tròn trắng trắng kia thì đầy hắc tuyến.

“Chiếp Chiếp”

Hạ Vũ trầm mặc nhìn vật thể kia. Đây là Cầu Cầu của nàng sao? Tại sao nó béo lên thế này? Ai nói cho nàng biết tại sao chỉ ngủ một giấc mà nó cũng có thể tăng cân không?

Cầu Cầu vốn dĩ nhỏ bằng lòng bàn tay, giờ to bằng quả bóng đá. Nhìn nó vẫn trắng bóc, nhưng nhiều lông lên. Nó đang bám vào tay nàng chiếp chiếp ôi ôi thể hiện sự vui vẻ.

“Chiếp Chiếp” Chủ nhân, ta thăng cấp

“Chiếp Chiếp” Chủ nhân, sao người không nói gì?

“Chiếp Chiếp Chiếp” Ô ô ô, người ta mới ngủ có 3 năm thôi mà, chủ nhân quên ta rồi sao?

“Chiếp Chiếp Chiếp” Chủ nhân a…

“Vũ, đây là con gì?” Vũ Dực nhìn Cầu Cầu, nhíu mi. Thật béo, thật xấu xí

“Chiếp Chiếp Chiếp” Này, ánh mắt này là sao? Ngươi là ai?

“Thật ồn ào.” Vũ Dực trực tiếp bỏ qua nó, tiến về phía Hạ Vũ, nâng tay nàng lên xem xét. Không còn nóng nữa rồi.

“Chiếp Chiếp Chiếp.” Thì ra là ngươi. Thì ra ngươi chính là người cướp chủ nhân của ta. Xem ta đây.

Hạ Vũ cũng đau đầu sau một trận chiếp chiếp của Cầu Cầu. Nó là đang oán mình sao? Hạ Vũ trầm mặc, không biết có nên nói cho nó biết rằng nó béo lên không thì loáng một cái, Cầu Cầu xông lên. Bộ móng vuốt nhỏ nhỏ bỗng biến dài, sắc bén lao về phía Vũ Dực.

Vũ Dực cảm nhận sát khí, vội giơ gậy lên, xoay người cản. Nhưng hắn vẫn chậm. Là do Cầu Cầu quá nhanh? Hắn bị một vuốt sượt qua tay, chảy máu. Vũ Dực nhíu mi.

“Chiếp Chiếp Chiếp” Biết sự lợi hại của ta chưa? Xem đây.

Cầu Cầu quay sang tiếp tục tấn công Vũ Dực. Hạ Vũ tròn mắt không thể tin được. Trước đây, nó chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng tốc độ rất nhanh. Bây giờ gần như di chuyển không thể thấy được. Hạ Vũ định thần lại thì Vũ Dực đã bị thương thêm vài phát rồi.

“Cầu Cầu, dừng lại.” Hạ Vũ nghiêm mặt

Cầu Cầu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lơ đãng bị Vũ Dực đánh ngã xuống đất. Nó tức giận xông lên lại bị Hạ Vũ tóm được. Nó dương ánh mắt ủy khuất tố cáo Hạ Vũ.

“Chiếp Chiếp Chiếp” Chủ nhân, người khi dễ ta.

“Có sao không?” Nàng quay lại nhìn Vũ Dực cả người chật vật

“Không sao.” Hắn chỉ nhàn nhạt đứng lên. Nhìn những vết cào trên người, hắn không khỏi tức giận. Hắn lại thua một cục thịt như thế.

“Chiếp Chiếp chiếp” Đáng đời.

“Cầu Cầu” Hạ Vũ nghiêm mặt “Mày béo lên đấy.” Nặng lên nữa.

Cầu Cầu tròn mắt không tin nổi nhìn Hạ Vũ. Chủ nhân chê nó béo? Đôi mắt mở to, ầng ậc nước. Nó muốn khóc a…

“Bịch”

Hạ Vũ quay lại, thấy Vũ Dực mất hết khí lực ngã xuống thì giật mình. Nàng vứt Cầu Cầu xuống, chạy ra xem Vũ Dực.

“Móng vuốt có độc?” Hạ Vũ nhìn Vũ Dực đã hôn mê, tức giận quay ra Cầu Cầu. “Cầu Cầu. Mày dám hạ độc hắn?”

“Chiếp chiếp” người ta không có mà. Cầu Cầu rụt cổ, ánh mắt lẩn tránh.

Hạ Vũ nhíu mày. Nàng không hiểu đây là loại độc gì. Rất kì quái. Mạch đập lúc nhanh lúc chậm, khi có khi không. Đôi môi dùng tốc độ kinh hoàng từ đỏ tươi chuyển sang đỏ. Hạ Vũ sốt ruột, dùng kim châm hạ mấy châm xuống ngăn cản độc tố.

“Chiếp Chiếp” Chủ nhân, em biết sai rồi.

“Giải độc.” Hạ Vũ tức giận “nếu không ta ném mày xuống cho cá ăn.”

“Chiếp chiếp chiếp” ô ô ô, đừng mà. Giải thì giải. Chủ nhân thật đáng sợ.

Cầu Cầu không tình nguyện tiến đến, thè lưỡi liếm những vết thương mình đã cào trên người Vũ Dực. Nó rất không cam lòng. Nó muốn cắn tên nam nhân này. Nhưng nhìn ánh mắt muốn giết người của Hạ Vũ, đành ủy khuất mà liếm vết thương.

Vết thương dùng tốc độ nhanh chóng khép lại. Hạ Vũ cẩn thận kiểm tra, phát hiện nhịp đập hắn đã ổn định, bèn rút kim. Mấy phút sau, Vũ Dực tỉnh. Hạ Vũ cũng thở phào.

“Lần sau còn manh động ta sẽ không để ý đến mày nữa, béo ú ra rồi.”

Ô ô ô, đâu phải người ta muốn như thế? Không phải dáng vẻ nó đáng yêu sao? Sao lại thành béo được? Không muốn… Chủ nhân, ngươi khinh kẻ béo.

“Thật không đáng yêu” Vũ Dực suy yếu nói

Tất cả tại ngươi, nam nhân đáng chết này. Tại ngươi mà chủ nhân không thèm chú ý đến ta. Ngươi mới béo ý. Cầu Cầu tức giận, Cầu Cầu ủy khuất.

“Rầm…”

“Núi lửa hoạt động rồi.”

“Ngươi bây giờ phải nghỉ ngơi, chưa đi được.”

“Nhưng bỏ lỡ cơ hội này sẽ phải đợi thêm thời gian nữa.”

“Mẹ kiếp, ta mặc kệ. Sức khỏe ngươi quan trọng hơn.” Nàng tức giận.

Đây là lần đầu tiên Vũ Dực thấy Hạ Vũ nói nặng lời. Hắn bàng hoàng. Hạ Vũ không quản nhiều như vậy, bởi vì Cầu Cầu bỗng chạy mất rồi.

“Chiếp chiếp” Chủ nhân, theo ta.- Cầu Cầu cực kì hưng phấn quay lại ra hiệu.

“Nó hình như muốn chúng ta đuổi theo.” Vũ Dực trầm mặc.

“Kệ nó, ngươi nằm đi.” Hạ Vũ không để ý

“Chiếp chiếp chiếp” Chủ nhân, nhanh lên, không kịp bây giờ.

“Chúng ta đi.” Vũ Dực cắn răng đứng dậy.

Hắn biết chứ. Lực truyền tống mạnh nhất chính là lúc núi lửa hoạt động. Đó là khi hàm hồ và lửa hòa với nhau tạo ra những truyền tống khác nhau. Mấy năm nay núi lửa không hoạt động, hắn có thể yên tâm luyện tập kéo dài. Nhưng để lỡ lần này biết lúc nào mới có thể trở lại? Hắn không quên định ước 5 năm của nàng.

Hạ Vũ tức giận. Nhưng cũng lo lắng. Quả thật lâu lắm mới thấy núi lửa hoạt động. Cầu Cầu nó lại vội vàng như thế, chẳng lẽ có chuyện thật?

“Được, vậy ta cõng ngươi.”

Vũ Dực nhìn thân thể nhỏ bé của Hạ Vũ. Hắn đã 15 tuổi rồi. Nàng mới chỉ 9 tuổi thôi, đứng còn chưa đến ngực hắn. Làm sao có thể không biết xấu hổ leo lên lưng nàng cơ chứ. Mà hắn đâu có sao. Chỉ là tự dưng ngất xỉu thôi mà. (anh không biết mình bị trúng độc sao)

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Vũ kéo tay

“Ta chạy.” Hắn cắn răng. “đi”

Vậy là hai người chạy theo hướng Cầu Cầu chạy. Núi lửa hoạt động, càng vào sâu càng cảm nhận khí nóng. Nhưng đi một lúc lại thấy ôn hòa. Đây chính là tác dụng của hàm hồ - điều chỉnh nhiệt độ.

“Chúng ta đi đâu?” không phải cửa động bên kia sao?

“Không biết” Nàng chỉ chạy theo Cầu Cầu thôi.

Rất nhanh, hai người phát hiện ra một hang nhỏ. Cầu Cầu chạy thẳng vào. Hạ Vũ nắm tay Vũ Dực, cũng xông vào.

Trong động tối om, sâu hút. Vũ Dực ngẩn người cảm nhận lòng bàn tay nhỏ bé đang nắm tay hắn. Tim hắn bỗng chốc đập lỗi nhịp.

“Cẩn thận.”

Hạ Vũ có ám nguyên tố nên chút tối tăm này không làm khó được nàng. Nâng tay lên, trên tay xuất hiện vệt sáng như chiếc đèn điện quang. Vũ Dực ngạc nhiên. Đây là năng lực gì?

“Để ý vào, cẩn thận bẫy.”

Đi hết 30’ mới thấy đầu trước có ánh sáng. Hai người tăng tốc. Không khí ôn hòa bỗng xông thẳng vào. Hạ Vũ dừng chân, nhẹ nhàng tới bên cửa động.

Đây… Đây chính là bên trong núi lửa sao?

Dòng nham thạch chảy xuống hồ băng tạo thành nước suối. Màu đỏ diễm lệ, màu trắng lạnh giá. Băng tan chảy dần. Hạ Vũ biết, cửa vào chính là đây.

“Là Xích Liệt hoa.” Vũ Dực bỗng dưng lên tiếng.

Hạ Vũ nhìn lại. Giữa hồ, một bông hoa đang bắt đầu nở rộ. Bông hoa đỏ rực, diễm lệ hơn mẫu đơn, đứng giữa hồ, thanh cao như một đóa sen. Từng cánh từng cánh nở rộ.

“Nó sắp ra quả!” Vũ Dực kinh ngạc lên tiếng

Hạ Vũ yên lặng. Nó chẳng có tác dụng với nàng. Nàng đâu có tu luyện hỏa. Nhưng mà loáng một cái, bóng trắng tròn lẳn đã bay về phía hồ. Tim Hạ Vũ như đứng lại.

“Cầu Cầu, trở về”

“Chiếp chiếp chiếp” Chủ nhân, đây chính là thứ tốt a…

Đợi đến khi cánh hoa cuối cùng nở bung, mặt hồ băng cũng tan hết. Không khí bỗng chốc trở nên nóng bỏng. Giữa hồ, tất cả cánh hoa rụng hết, để lộ ra một trái nhỏ như anh đào, đỏ rực, căng mọng, diễm lệ vô cùng. Cầu Cầu bỗng vươn tay ra. Cái móng bén nhọn của nó ngắt lấy Xích Liệt quả rồi nhanh chóng phi thân về bên này.

“Rống …”

Một uy áp thật lớn từ dưới hồ bắn lên. Hạ Vũ nhanh tay đỡ lấy tiểu Cầu bị bắn văng ra. Tiếng rít gào lớn khiến Vũ Dực công lực thấp mặt trở nên trắng bệch. Hạ Vũ tạo một vòng ánh sáng bao lấy hai người, làm giảm bớt áp lực.

“Ai đã hái Xích quả của ta?”

Giọng nói ồm ồm, giận giữ của nam nhân vang lên khiến Hạ Vũ giật mình. Giữa hồ, sương mù tan dần để lộ một bóng dáng cao lớn. Là một nam nhân ngư? Hạ Vũ chỉ thấy nửa người trên của gã. Trông gã tầm 40 tuổi, tóc dài trắng xóa nhưng không hề ướt. Gã nhìn về phía này.

“Là ngươi?” Giọng nói ồm ồm đầy uy áp “Nhân loại nhỏ bé cũng muốn Xích quả sao?”

Hạ Vũ thầm kêu không ổn. Nàng kéo Vũ Dực chạy ngược lại hướng vừa này. Nhưng tốc độ của gã nhanh hơn. Một luồng nước bắn lên sập lại cửa hang. Hạ Vũ bị bắn ngược trở lại. Một tay nàng nắm Vũ Dực, Cầu Cầu ở trên vai khuôn mặt vặn vẹo nhìn lão. Thật xấu xí. Thật thối. Tay còn lại nàng giữ vững quang nguyên tố bảo vệ quanh mình.

Nước biến thành những mũi kiếm bén nhọn bằng băng lao thẳng tới kết giới bên này. Hạ Vũ nhanh nhẹn chạy vòng quanh. Như thế này thì rất nhanh nàng sẽ không chống đỡ được. Hạ Vũ quay lại, thấy gã vẫn điên cuồng cầm quyền trượng bắn đạn về phía này mới nhíu mi.

“Dực, ngươi tin ta chứ?”

“Tin” Vũ Dực nhìn vào mắt Hạ Vũ, kiên định nói.

“Được, vậy chờ ta.”

Sau đó, nàng tách quả cầu ra làm hai. Còn chưa để Vũ Dực hiểu, nàng đánh thẳng quả cầu kết giới xuống mặt hồ. Hồ nước đang trở thành những vòng lốc xoáy lớn, mở cửa truyền tống xuống biển. Vũ Dực ngỡ ngàng, lại như hiểu ra, dùng thủy nguyên tố thúc đẩy lực lao vào một lỗ nhỏ. Vòng xoáy lập tức biến mất.

“Nhân loại nhỏ nhoi, ngươi chán sống?” Gã cười gằn “Chỉ là ma pháp sư trung cấp kì cuối mà dám cả gan đến đây sao?”

“Không phải chuyện của ngươi.” Hạ Vũ lạnh nhạt nói “Muốn Xích quả sao? Đến đây đi.”

Hạ Vũ biết những vòng xoáy kia sẽ đưa người ta đến những nơi khác nhau trong biển. Đưa Vũ Dực đi trước để tránh gã miểu sát, cũng để nàng đỡ vướng tay. Thú thật, nhân ngư này rất mạnh. Nàng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nàng cũng chỉ chờ cơ hội nhảy xuống nước thôi.

“Muốn vào truyền tống trận? Nằm mơ.”

Gã cười quái dị rồi vung quyền trượng lên. Hạ Vũ cả kinh. Tất cả các truyền tống trận đang dần dần khép lại. Sau đó, lại một đợt nước nữa tấn công nàng.

Nghĩ cách đi nghĩ cách đi! Không thể chết lãng nhách như vậy được. Hạ Vũ nhìn quanh. Làm thế nào bây giờ? Những lúc thế này đòi hỏi khả năng ứng biến và kinh nhiệm thực chiến cao. Hạ Vũ tuy mạnh, nhưng ứng chiến vẫn còn thực sự non nớt.

Là quyền trượng.

Hạ Vũ không tránh né những lưỡi băng đang lao đến mà chạy thẳng đến trung tâm vòng xoáy. Gã nhân ngư ngạc nhiên, không kịp trở tay. Kết giới của nàng suy yếu đến sắp vỡ rồi. Phải tranh thủ.

“Ngu ngốc.” Gã gầm lên, vung trượng tăng thêm một đợt băng.

Chính là lúc này.

Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé thoắt cái đã đến bên gã. Kết giới đã vỡ khiến nàng bị thương vài chỗ. Hạ Vũ đưa chân ra đá mạnh vào tay gã. Gã không ngờ nàng lại làm như vậy, tay bị đá trượt quyền trượng đi. Nàng không phải ma pháp sư sao? Vì sao có thể cận chiến? Hắn ngạc nhiên, chạy đến đỡ quyền trượng. Nàng đã biến mất.

“Chết tiệt.”

Trong những truyền tống trận đang khép lại này, nàng ta nhảy xuống cái nào? Gã tức giận, tạo một vòng lớn chính giữa hồ rồi tiến vào.

Những vòng xoáy cũng dần khép lại. Đúng lúc này lại có một bóng dáng cao gầy nhảy vào, mất hút trong vòng xoáy mà lúc nãy Hạ Vũ biến mất.

Không khí tĩnh lặng dần rồi trở lại như cũ. Mặt hồ lại kết một tầng băng mỏng. Xích Liệt cây lại bắt đầu ươm mầm mới. Núi lửa lại yên lặng ngủ vùi. Sâu trong hang, một lão già gầy gò châm rãi bước tới, nhìn mặt hồ đã đóng băng, ánh mắt sâu thẳm suy nghĩ.

Mạc nhi, hãy tự tìm hiểu đi. Chuyến này đi có lẽ không uổng công chút nào.

Lão chậm rãi quay người biến mất.