Giang Tiểu Thần đưa hai tay đỡ trán, cười trừ: "Cô không phải cảm thấy bất bình khi tôi trúng tuyển vào vị trí ở tập đoàn Tô thị chứ?"  

"Tại sao tôi lại bất bình, trúng tuyển được là tài năng của anh mà." Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói.  

Dù sao, cô cũng thấy việc này rất kỳ lạ, không biết Giang Tiểu Thần làm thế nào mà trúng tuyển được, cảm giác anh giống như mèo mù chạm phải chuột chết vậy.  

Bởi vì gặp Chu Chí Văn, hôm nay cô bảo Hàn Tuyết đưa lý lịch của anh đến, nhưng cô để nguyên trên bàn chưa động tới, cũng không biết lý lịch của người này thế nào.  

Nhưng dù bạn có đọc hay không thì cũng không có gì khác biệt. Sơ yếu lý lịch của anh còn có thể tốt hơn bao nhiêu chứ?  

"Đúng vậy, cô là một người phụ nữ lạnh lùng như vậy, sắc mặt suốt ngày u ám, giống như kinh nguyệt không đều, sao có thể quan tâm đ ến tôi chứ?"  

"Ai kinh nguyệt không đều chứ! Anh không thể nói chuyện văn minh được à?" Khuôn mặt ủ rũ của Tô Nhược Sơ hơi đỏ lên, cô cắn răng giận dữ: “Quên đi, tôi cũng lười lãng phí thời gian với anh nữa, đi xuống đi, lát nữa tôi còn có tiệc xã giao.”  

"Dù sao tôi về nhà cũng không có việc gì, đi cùng cô vậy."  

"Giang Tiểu Thần!"   

"Ừa! Tiểu Nhược Sơ ngoan ngoãn nào."  

"Anh... ghê tởm quá!"  

Tô Nhược Sơ gần như tê dại vì tởm lợm, tức giận đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước.  

Giang Tiểu Thần ngồi bên ghế phó lái vẫn thản nhiên, đối với Tô Nhược Sơ đây là đua xe, nhưng trong mắt anh, cô chạy chậm như kiến bò.  

Dù Tô Nhược Sơ nói thật hay giả, đi theo cô cũng không sai đâu, tiện đường về nhà tiết kiệm hơn 100 tệ, đi tiếp khách thì tiết kiệm được một bữa tối, trước sau gì cũng có lợi.  

Về phần Tô Nhược Sơ, trong khi không hài lòng với hành vi của Giang Tiểu Thần, cô chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp anh.  

Mặc dù lúc đó cô rất bối rối nhưng vẫn nhớ rõ Giang Tiểu Thần đã cứu cô khỏi tay thuộc hạ của Chu Chí Văn, nhưng cô không ngờ rằng sau khi anh cứu cô và đưa cô về khách sạn lại xảy ra chuyện như vậy.  

Không nói đến mấy chuyện phía sau, dường như anh cũng có chút tài năng, lát nữa gặp Chu Chí Văn thì có lẽ anh có thể giúp ích, dù sao cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi.  

Nghĩ vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, ánh mắt vô thức nhìn sang Giang Tiểu Thần, nhưng khi thấy anh cởi giày vải và vớ bẩn, đặt chân lên đầu xe, cô lập tức chun mũi nhăn mặt, biểu lộ vẻ ghê tởm.  

…  

8 giờ 25 phút tối.  

Nhà hàng cao cấp Trung Hải Mễ Lôi.  

Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ xuống xe, cùng nhau đi vào trong, chỉ nhìn dung mạo và dáng người đều cảm thấy hai người rất xứng đôi, tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi giày vải bẩn thỉu trên chân của người đàn ông, giống như mấy năm không giặt, bọn họ đột nhiên cảm thấy hai người này không phải cùng một loại người.  

"Cô ơi, xin hỏi cô đi mấy người?" Một người phục vụ bước tới và lịch sự hỏi.  

Giang Tiểu Thần nghe xong, trừng mắt nói: "Sao thế? Tôi và vợ cùng đi vào thì đương nhiên có hai người, chẳng lẽ còn có người khác sao?"  

"À vâng, xin lỗi ngài, thật xin lỗi, do tôi bất cẩn." Nghe nói khách quý Tô Nhược Sơ là vợ của người đàn ông này, nhân viên lập tức khách sáo xin lỗi.  

Tô Nhược Sơ khẽ cau mày, liếc nhìn Giang Tiểu Thần, ra hiệu cho anh lập tức bước sang một bên, sau đó quay về phía người phục vụ nói: "Chúng tôi đã đặt chỗ ở phòng trên không số 001."  

"Ồ? Các vị là bạn của anh Chu à?" Nghe nói hai người chuẩn bị đến phòng ăn trên không số 001, thái độ người phục vụ càng khách khí hơn. Khách hàng hôm nay tại phòng trên không số 001 là cháu trai cả Chu Chí Văn của nhà họ Chu ở Trung Hải, một người làm công như anh ta không thể xúc phạm một nhân vật lớn nổi tiếng như thế được.  

"Vậy ra là khách của anh Chu, mời hai vị vào trong, tôi sẽ dẫn các vị lên ngay." Nhân viên cúi đầu, cung kính làm động tác mời.  

Không lâu sau, Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ đến phòng ăn trên không số 001 tầng 2, nhân viên tiến lên mở cửa cho họ.  

"Mời hai vị vào!"  

Tô Nhược Sơ lịch sự gật đầu, không nói gì cứ thế bước vào trong, Giang Tiểu Thần đi sau cô, đi đứng tùy tiện, nhưng vừa bước chân vào bên trong, ánh mắt anh lập tức trở nên bình tĩnh.