Người phụ nữ trung niên rời đi, Giang Tiểu Thần ngồi xuống ghế sofa màu trắng châm một điếu thuốc.  

Hút thuốc trong một căn phòng sạch sẽ thơm tho thế này, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí trong phòng. Nhưng Tiêu Thanh Di không hề có ý ngăn cản Giang Tiểu Thần, mà ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng còn liếc nhìn anh, chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai.  

Tiêu Thanh Di tầm 21 22 tuổi, thuộc giai đoạn cuối dâng trào tâm tư thiếu nữ. Ở độ tuổi này thỉnh thoảng si mê vẫn là chuyện rất thường tình.  

“Người phụ nữ trung niên hồi nãy là ai thế?” Giang Tiểu Thần nhả ra một làn khói rồi mở miệng hỏi.  

“Chị ấy là chị Ngô, là bảo mẫu của chị Vương.” Tiêu Thanh Di giải thích, sau đó vội vã thu hồi ánh mắt si mê của thiếu nữ kia, không dám nhìn thêm nữa.  

“Trông chỉ mới hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi đã đến làm bảo mẫu, chắc hẳn tiền lương cao lắm nhỉ.” Giang Tiểu Thần lạnh nhạt nói, tiếp tục rít một làn khói, không biết có còn tuyển người nữa không.  

Anh rất muốn hỏi Tiêu Thanh Di như vậy, nhưng cánh cửa ở phòng tiếp khách trước mặt đã thu hút sự chú ý của anh, thế là anh nhìn chằm chằm về phía đó.  

Rõ ràng trong phòng tiếp khách vẫn còn một căn phòng khác. Trong trường hợp bình thường, nhà thiết kế sẽ không thiết kế như vậy. Hẳn là chủ nhân căn biệt thự không muốn gặp người khác bằng con người thật, nên mới yêu cầu như thế.  

Chẳng mấy chốc, chị Ngô vừa mới đi ra ngoài từ cửa chính bỗng bước ra từ cánh cửa nhỏ trong phòng tiếp khách. Hóa ra trong căn phòng đó vẫn còn một con đường thông đến cửa chính ở bên ngoài.  

Thiết kế tỉ mỉ như thế, Giang Tiểu Thần cũng muốn ngắm nhìn gương mặt thật của chủ nhân ngôi nhà này.  

“Cậu Giang, cô chủ nhà chúng tôi đã vào phòng. Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”  

Trong tay chị Ngô cầm một sợi chỉ đỏ được chế tạo đặc biệt, rồi đi tới trước mặt Giang Tiểu Thần nói.  

“Khoan đã.” Giang Tiểu Thần bỗng lên tiếng.  

“Cậu Giang còn việc gì ư?”  

“Tất nhiên rồi, có phải chỉ cần tôi chữa khỏi cho cô chủ nhà mấy người thì tôi sẽ được nhận mười triệu hay không?” Chuyện thù lao phải nói cho rõ. Dù gì hôm qua chỉ nghe Tiêu Chính Nam nói, ai mà biết lão già kia có giở trò lừa bịp gì không.  

Người giàu có thì nhiều tiền thật, nhưng có chịu trả thù lao hay không lại là chuyện khác.  

Chị Ngô cau mày, chỉ cảm thấy câu nói này của Giang Tiểu Thần quá thô tục, không khỏi hoài nghi năng lực của anh. Nếu không phải là do nhà họ Tiêu giới thiệu, có lẽ chị ta đã lên tiếng đuổi người đi rồi.  

“Đúng vậy.”  

Im lặng một hồi, chị ta vẫn gật đầu trả lời câu hỏi của Giang Tiểu Thần.  

“Vậy bắt đầu thôi.”  

Xác nhận không còn vấn đề gì, Giang Tiểu Thần đã vung tay, nhận lấy sợi chỉ đỏ trong tay chị Ngô.  

Đông y có cách buộc chỉ bắt mạch, nhưng người bình thường không làm được. Có điều Giang Tiểu Thần có y thuật cao siêu, sớm đã vượt xa người bình thường, cho nên đối với anh buộc chỉ bắt mạch cũng chẳng có gì khác biệt so với việc bắt mạch trực tiếp.  

Giao chỉ đỏ vào tay Giang Tiểu Thần xong, chị Ngô đã đứng ngay bên cạnh Tiêu Thanh Di. Cả hai cùng chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của anh.  

Chỉ thấy Giang Tiểu Thần chạm nhẹ vào sợi chỉ đỏ vài lần. Động tác tay khéo léo, sợi chỉ và ngón tay cùng lên xuống chập trùng như dây đàn.  

Giang Tiểu Thần trông còn trẻ tuổi, nhưng dưới một loạt thao tác thuần thục này của anh, cả hai người phụ nữ như đang chứng kiến một lão thần y trầm ổn, dày dặn kinh nghiệm đang bắt mạch.  

Đột nhiên, Giang Tiểu Thần vứt sợi chỉ đỏ xuống sàn, cười khẩy nhìn vào trong phòng: “Cô à, trừ phi cô đích thân mời tôi vào trong gặp cô, bằng không cô hãy tìm người khác chữa bệnh cho cô đi.”  

Dứt lời, Giang Tiểu Thần vung tay áo, đi về phía cửa chính của phòng tiếp khách.  

“Chuyện này...”  

Tiêu Thanh Di và chị Ngô nhìn thấy Giang Tiểu Thần đột ngột trở mặt thì vẻ mặt đầy nghi hoặc.  

“Cậu Giang, cô chủ nhà chúng tôi vẫn luôn chữa bệnh bằng cách buộc chỉ bắt mạch. Cậu làm vậy là có ý gì?”  

Chị Ngô chắn trước mặt Giang Tiểu Thần, cực kỳ bất mãn trước hành động xúc phạm cô chủ nhà mình của anh.  

“Câu này chị hãy đi hỏi cô chủ nhà chị đi. Tôi không rảnh lãng phí thời gian ở đây đâu.”  

“Láo xược!” Chị Ngô giận dữ trợn mắt, quát Giang Tiểu Thần: “Cậu tưởng đây là nơi mà cậu muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”  

“Chị Ngô bớt giận. Tôi nghĩ chắc chắn thần y Giang có nguyên nhân nào đó.” Tiêu Thanh Di kéo Giang Tiểu Thần, vội hỏi: “Thần y Giang, anh đang làm gì đấy? Chẳng phải trước đó ông nội của tôi đã nói rõ với anh rồi à? Chị Vương không lộ mặt khi chữa bệnh, sao anh lại đột ngột nuốt lời thế?”  

Giang Tiểu Thần khẽ cười, không hề lên tiếng giải thích, mà nắm ngược lại tay Tiêu Thanh Di muốn rời đi.  

Chị Ngô thuận thế ngăn cản: “Cậu Giang, nếu cậu không đưa ra lời giải thích hợp lí thì hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này một bước.”  

“Ồ, vậy để tôi xem thử chị có bản lĩnh đó hay không?”  

“Muốn chết à?”  

Rõ ràng để làm bảo mẫu cho chủ nhân ngôi nhà này, chị Ngô không phải là người bình thường. Nếu nói là bảo mẫu thì không đúng cho lắm, mà chị ta càng giống như kiểu hộ vệ thân cận.  

Lúc hai người chuẩn bị đánh nhau, trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói êm tai.  

“Dừng tay!”  

Là của một cô gái. Giọng nói này trong trẻo khoan khoái như sữa bò êm dịu, còn có chút mùi vị của người phụ nữ trưởng thành.  

“Để anh ấy vào đi.”  

“Cô chủ, chuyện này...”  

Chị Ngô chợt sững sờ. Ngay cả Tiêu Thanh Di đang kéo Giang Tiểu Thần cũng vô cùng ngạc nhiên.  

Trái lại chỉ có một mình Giang Tiểu Thần là cười rạng rỡ. Rõ ràng anh diễn xuất như vậy là để cô gái ở bên trong bảo anh vào. Không vì lý do nào khác, mà chỉ là vì anh đã đoán ra được suy nghĩ của cô gái đó, biết được đại khái cô ta đang nghĩ gì.  

“Cô à, ngoài ra tôi còn có một việc, đó là bảo mọi người rời khỏi phòng tiếp khách. Tôi nghĩ việc này cũng không có gì quá đáng nhỉ?”  

“Ranh con, cậu đừng có mà được voi đòi tiên.” Chị Ngô siết chặt nắm đấm, nhất thời đằng đằng sát khí.  

Dứt lời, trong phòng lại vọng ra giọng nói êm tai, vô cùng quyến rũ, hớp hồn người khác: “Cứ làm theo ý của anh ấy đi. Chị Ngô, hai người cứ ra ngoài trước đi.”  

“Nhưng mà cô chủ...”  

“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.”  

“Vâng.”  

Giọng điệu của cô gái đầy sự bá đạo của nữ vương, nên chị Ngô không dám làm trái.  

Rất nhanh, chị ta đã đi ra ngoài từ cửa chính. Tiêu Thanh Di liếc nhìn Giang Tiểu Thần rồi cũng rời đi, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại một mình Giang Tiểu Thần.  

“Anh Giang, mấy người khác đều đã rời đi, không biết anh còn có yêu cầu gì không?”  

Qua sự ầm ĩ ban nãy của Giang Tiểu Thần, dường như cô gái đã nảy sinh chút lòng kính trọng đối với anh. Bởi vì chỉ có cô ta mới biết rõ nhất tại sao Giang Tiểu Thần lại đứng dậy muốn rời đi sau khi buộc chỉ bắt mạch cho cô ta.  

“Hết rồi.”  

“Vậy thì anh vào đi.”  

Giang Tiểu Thần ngửi thấy mùi hoa hồng thơm ngát trong phòng, tùy ý đi vào trong.  

So với bà già hung dữ hồi nãy thì cô gái ở bên trong này thức thời hơn nhiều.  

Giang Tiểu Thần đi tới trước cửa thì mở cửa đi vào. Một mùi hương thơm ngát thoang thoảng xộc vào mũi. Cô gái mặt một chiếc váy ngắn đang ngồi trên sofa, đôi chân mang tất đen đang bắt chéo để che cảnh xuân ở bên trong. Cổ áo chữ V khoét ngực để lộ rất rõ nơi tròn trịa kia.  

Kiểu váy này có cùng phong cách với nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trên thế giới, được may được một cách hoàn hảo khéo léo. Xem ra là từ một người, vả lại đây còn là phiên bản đặt may riêng.  

Gương mặt của cô gái không trang điểm quá đậm, mà chỉ tô đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng. Nhưng vẫn không làm mất đi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ta. Gò má trắng trẻo toát lên hơi thở trưởng thành, có thể thấy còn mang theo vết ửng hồng của d*c vọng. Đôi mắt kia trong veo, mũi ngọc tinh xảo, dường như không có điểm nào để soi mói. Dáng vẻ ngồi nghiêng một bên giống như người mẫu trong Victoria"s Secret Fashion Show. Nếu cầm máy ảnh chụp lại, chắc chắn sẽ là một bức ảnh đẹp nổi tiếng trên thế giới.  

Giang Tiểu Thần vừa nhìn thấy, trong đầu bỗng nhảy ra một từ ngữ để hình dung. Đó là một chị gái xinh đẹp trưởng thành.  

Cô gái nhìn thấy Giang Tiểu Thần cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ bác sĩ đến khám bệnh cho mình lại là một chàng trai trông còn nhỏ hơn mình vài tuổi.  

“Anh Giang, anh cứ tự nhiên.” Cô gái ra hiệu.  

Giang Tiểu Thần thật sự tự nhiên, chẳng hề khách sáo ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô gái, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên gò má đỏ bừng của cô gái, hỏi: “Tôi nên tiếp tục gọi cô là cô Vương hay cô Tần nhỉ?”  

“Chuyện này...”  

Vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp của cô gái đã hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Cô ta luôn lấy họ Vương ra để gặp người khác. Trước giờ thật sự chưa có ai vạch trần thân phận của cô ta. Người biết cô ta họ Tần cũng chỉ có Tiêu Thanh Di và người bên cạnh. Chắc chắn Tiêu Thanh Di sẽ không nói cho anh biết, vậy thì tại sao anh lại biết họ thật của mình.