Hắn đột nhiên cong chân lên, đạp về phía bụng tôi, tôi suýt nữa ngã xuống, lùi về sau mấy  bước. Vì thân thể không có lực, hắn cũng kêu rên hai tiếng. Hắn giẫy giụa đứng dậy, nhưng không thành công, thấy hắn sắp ngã xuống đất, tôi vội vàng chạy đến đè lại vai hắn, chân của hắn lại đạp về bụng và đùi tôi, tôi chỉ có thể nhịn: “Còn muốn sống thì đừng động đậy, không biết thương tích thế nào, đợi lát nữa sẽ có người tới cứu anh”

Hắn không phản kháng kịch liệt nữa, cũng không giống kiểu tích tụ sức mạnh để đạp phát nữa, hắn thở hổn hển nói: “Cứu? Hừ” Nói xong, động tác của hắn sững lại, như phát hiện cái gì đó, quét mắt qua hai cái đầu của tôi. Hắn cau mày không nói nữa.

“Nằm xuống đi” Tôi đỡ hắn nằm xuống lần nữa. Lúc đi ngang qua gương tôi biết được lúc nãy hắn nhìn cái gì. Trên cổ đầu bên trái có mấy vết trói tím đậm, xương gò má phải cũng sưng lên, hắn không mở mắt, cũng giống như mấy ngày trước. Mà trên mặt tôi, cũng có vài vết trầy.

Tôi hết cách, chỉ có thể rót thêm ít nước ấm, vắt khăn mặt, quay lại lau mặt cho Trần Thanh, cơ bắp của hắn căng cứng, tuy động tác của tôi hết sức nhẹ nhàng, nhưng hắn vẫn cứ trốn trốn tránh tránh. Ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn chằm chằm cửa, có thể đang suy nghĩ thời gian chạy tới đó mở khóa cửa. Có thể trong đầu hắn đã tưởng tượng ra mấy thứ như. Hắn mở cửa, đạp tôi một phát, chạy xuyên qua bãi cỏ đến đường cái, nhưng trên đường có xe không? Có khả năng là người khác cũng không quan tâm việc người khác mà ngừng xe cho hắn, sau đó tôi chạy đến, có lẽ cầm một khúc gỗ trên tay…..

Phối hợp với sự phỏng đoán của tôi, hắn thất vọng nhắm mắt lại.

Tôi nói: “Trần Thanh, chuyện không như anh nghĩ”

Hắn tiếp lời: “Tôi biết, có phải cậu muốn nói người đánh tôi không phải là cậu, mà là cái đầu kia?” Tôi gật đầu, hắn nói tiếp: “Nhưng sự thật, cậu cũng giống như hắn. Cậu nghĩ cậu tốt hơn hắn chỗ nào sao?”

Tôi hơi cứng miệng, nhưng vẫn cố phản bác: “Ít ra tôi để anh châm chọc tôi”. Cả căn phòng rơi vào trầm mặc. Tôi đứng dậy đem chậu dành dành đi hứng nắng, quay lại bàn vi tính, tôi phát hiện đã rất lâu tôi không viết tiểu thuyết. Tôi có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, không hiểu sao.

Tôi đặt đồ ăn kế bên gối, không nhìn sắc mặt hắn. Trong máy tính, ba mẹ liên tục gửi câu hỏi, người bị thương là ai? Liên quan gì đến tôi hay có liên quan đến họ? Có cần báo cảnh sát trước sau đó mới tìm bác sĩ? Thật ra họ không quan tâm câu trả lởi của tôi, mà đã ra quyết định.

Tôi đóng khung chat, tiếp tục viết tiểu thuyết, tiểu thuyết này viết về một thanh niên trượt chân trên sân thượng, lúc rơi xuống lầu, cậu đã yêu phải một người lầu ba, mà tốc độ rơi xuống quá nhanh, cậu không thấy rõ bộ dáng người kia. Cứ như không rõ ràng, nhìn thoáng qua một cái bóng lưng lại thành chấp niệm, nên cậu và người nhảy lầu, mỗi ngày đều diễn cảnh nhảy lầu, may mắn thì cậu có thể thấy người kia bên cửa sổ tưới hoa hay phơi quần áo, xui thì cũng chỉ thất vọng nhìn cảnh đầu vỡ tan, óc chảy ra. Thời gian trôi qua, người nhảy lầu càng ngày càng nhiều, mỗi ngày muốn nhảy lầu thì phải xếp hàng, mà cậu cũng chỉ ngơ ngác nhìn tầng trệt rách nát, không gặp được người kia.

Một ngày, cậu và một người gộp thành một đội, cùng nhảy lầu. Bởi vì hàng phía trước còn dài, cậu hỏi một người tại sao muốn nhảy lầu, người kia nói: “Tôi thầm mến một người trong tầng lầu này lâu rồi, một hôm tôi nhét một tờ giấy vào khe cửa nhà hắn, hẹn hắn gặp nhau trên sân thượng, hôm đó mẹ tôi bắt tôi phơi quần áo, khi tôi đang phơi quần áo, lúc quay người lại liền nghe một tiếng rầm, dưới lầu có người kêu gào, người đó cứ như vậy nằm trong vũng máu. Cảnh sát nói anh trượt chân rớt xuống lầu, nhưng tôi có cảm giác anh luôn nhìn tôi, trách tôi, tôi cảm giác mệt mỏi quá, nghe nói người nhảy lầu đều bị nhốt trong đây, cho nên tôi đến đây nói một tiếng xin lỗi anh”

Cậu ngăn cản người chuẩn bị đi lên phía trước nhảy lầu, nói: “Không sao”

Truyện đến đây là hết. Không quá dài, một đoản văn mấy vạn chữ, nửa số người bình luận trên mạng, đều hỏi tôi tại sao lại chuyển sang hướng ngôn tình, không đáng sợ chút nào. Đem kết thúc post lên tôi sợ sẽ có người chửi thề quá máu chó, hơn nữa yêu đương dễ như vậy à, thấy một cái bóng lưng liền chết không thay đổi? Dùng quan điểm tình yêu của tôi mà nói thì, đúng vậy.

Đột nhiên tôi cảm thấy có người sau lưng, quay đầu nhìn lại, là Trần Thanh, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sau khi đọc xong ngẩng đầu lên, nói với tôi: “Kết thúc rất bình thường, tôi còn tưởng cậu sẽ viết cái gì sáng tạo một chút” Tôi nhớ lại lúc tôi đặt hàng có tiết lộ bút danh của mình, hắn nói hắn rất thích đọc tiểu thuyết của tôi, văn phong rất chắc, như bia đá. Hắn nói tiếp: “Cậu nói có người đến cứu tôi có thật không?” Tôi gật đầu: “Anh có thể bước xuống giường thì không có đáng lo nữa, anh muốn ăn gì không?”

Hăn không trả lời, tiếp tục nói về đề tài trước: “Thả tôi đi, cậu không sợ tôi báo cảnh sát à?” Hắn xoắn xuýt hỏi:”Rốt cuộc tại sao cậu bắt tôi?”

“Bởi vì giọng nói của anh, gióng nói của anh giống như một cái bóng lưng mờ nhạt” Mỗi người chẳng phải đều đi trên một con đường dẫn đến cái chết sao? Ở trên đường chết đó gặp được một người khiến mình thích là chuyện bình thường, không có phải ngạc nhiên.

Cửa sắt lớn truyền đến âm thanh chìa khóa chuyễn động trong ổ khóa, phần lưng đưa về phía tôi của Trần Thanh căng cứng, sốt sắng nhìn về phía cửa. Là ba mẹ tôi, và một người thân của tôi, tôi chỉ biết anh ta là một bác sĩ, từ nhỏ đến lớn đều khám bệnh cho tôi. Ba mẹ tôi trực tiếp đi về phía này, người thân đóng cửa lại. Họ nhìn vết thương của Trần Thanh, rồi quay đầu nhìn tôi, mẹ tôi hỏi: “Là ai đánh hắn đến thế này?” Tôi nói: “Là con” Bà vuốt ve vết máu ứ đọng trên mặt cái đầu kia, không nói gì thêm.

Bác sĩ đem theo một hộp thuốc lớn, kéo Trần Thanh đến bên giường kiểm tra, Trần Thanh nhìn tôi, tôi gật đầu, hắn liền đi theo bác sĩ. Lúc này ba tôi mở miệng: “Định xử lý chuyện này thế nào?”, “Ba mẹ sẵn tiện mang anh ta đi đi, đưa đến trạm thu phí trong thành phố” Tôi nói.

“Nó bị thương như vậy!” Ông kích động chỉ vào Trần Thanh nói: “Con chắc chắn nó sẽ không báo cảnh sát?”

“Không lẽ vì anh ta báo cảnh sát thì giết anh ta sao?”

“Không” Ông đè nén tức giận, “Đầu tiên con nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, chúng ta sẽ nghĩ cách”

“Lúc anh ta đến đưa thư con trói anh ta lại, anh muốn trốn, con đem anh ta đánh. Là như vậy đó.”

“Nói đơn giản như vậy, chuyện lớn mà mày nói hời hợp vậy? Mày đứa nhỏ này…….” Ông ra vẻ muốn đánh tôi, mẹ tôi lập tức kéo ông lại, liên tục lắc đầu. Bác sĩ kiểm tra xương cốt của Trần Thanh xong  tỏ vẻ không có gì đáng lo, ngoại trừ vết thương trên đầu, còn lại đều là vết thương ngoài da, anh lấy thuốc. Mẹ tôi đem tôi kéo qua một bên, đầu tiên rửa mặt cho cái đầu kia, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, bà nhẹ nhàng nói với tôi: “Con biết anh em của con không cố ý, tính ra nó chỉ mới tám tuổi….” Tôi ngắt lời bà, nói tôi biết.

Trần Thanh không nói tiếng nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.

End chương 5.