Tôi tỉnh vì lạnh, hắn ngủ rất không ngay ngắn, lúc thì để chân lên người tôi, lúc thì đạp tôi xuống giường, mà nếu tôi buông lỏng tay một tý, hắn sẽ giựt lấy chăn của tôi.

Tôi cẩn thận mở cửa sắt ra, tưới nước cho hai chậu hoa trong nhà, dùng túi nhựa bao đất lại để giữ ấm, sau đó mang chúng ra ngoài. Hôm nay trời âm u, trong nhà cũng tối hơn. Rau quả mẹ tôi đưa đến lần trước chỉ còn khoai tây, tôi rửa sạch, sau đó vụng về cắt nó, hắn bị đánh thức, lầm bầm lầu bầu xoay người, thân thể co lại chặt hơn. Khoai tây và thịt trâu xào đóng hộp, tôi nấu thêm chút cháo trắng, cảm thấy đồ dùng hàng ngày bị thiếu trầm trọng, chỉ có thể tìm một cửa hàng, đặt mua thêm. Tôi và hắn bàn bạc, hắn bảo tôi mua giúp hắn thêm đồ ăn vặt cay cay.

Tôi mở phần mềm liên lạc khách hàng, kết quả nhận được thông tin ba gửi qua, có liên quan đến Trần Thanh. Tôi nghiêm túc đọc, sau đó đóng lại, tiếp tục đặt hàng. Trần Thanh mặc áo khoác đứng cạnh tôi, ngáp một cái: “Tôi muốn ăn chân gà cay, đậu rang và khoai chiên”

“Vậy giờ ăn gì?”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Chỗ này có rau dại không? Chúng ta đi hái rau đi”. Hắn đột nhiên có vẻ hăng hái.

“Mùa này rau dại già hết rồi”

“Nhai mạnh một chút thôi…..”

Dĩ nhiên hắn là kiểu người không có chút kinh nghiệm sống phổ thông, mà tôi cảm thấy ra ngoài đi dạo cũng không sao, bởi vì cỏ dại trước nhà mọc rất cao, chúng tôi có thể vòng qua nó đi dọc theo đường cái. Gió lạnh thổi qua, hai chúng tôi vô thức đi gần nhau hơn, hắn mở miệng trước: “Hồi đó tôi là đại biểu chạy marathon của trường, đứng thứ bảy toàn tỉnh”

“Tôi đoán chỉ có bảy người”

“Không sai lắm”. Hắn xì một tiếng bật cười: “Không nghĩ bị lộ nhanh vậy. Nhưng mà, tôi nói đi hái rau cậu liền cho tôi đi, không sợ tôi chạy?”

Rõ ràng mỗi phút mỗi giây tôi đều cho anh cơ hội chạy trốn, một cái cửa dễ dàng mở ra, một người phòng hộ gầy yếu. Tôi tiếp lời: “Anh chạy đi”. Tôi lùi về sau hai bước, chừa một khoảng trống cho hắn.

Hắn dễ dàng sải bước chạy, hai cánh tay mạnh mẽ vung lên vung xuống, trong thời gian ngắn đã chạy một đoạn dài, tôi không hoang mang, chạy sát phía sau, hắn quay đầu lại cười đắc ý với tôi, sau đó từ từ dừng lại, nghiêm mặt cúi đầu đi trở về. Lúc đi đến trước mặt tôi, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi nói: “Tôi….. Lúc nãy hình như thấy cái đầu đó đang nhìn tôi”

Tôi nhìn cái đầu xụi lơ treo trên cổ trái:”Lúc nãy khoảng cách rất xa, sao anh nhìn thấy mắt của nó được?”

“Nó…thôi” Trần Thanh mở miệng rồi lại ủ rủ ngừng tranh luận: “Chúng ta vẫn đi hái rau?”

“Tôi không biết rau dại nào ăn được, chúng ta nên về thôi” Tôi xoay người trở về.

Tôi nghe thấy tiếng của hắn phía sau: “Hôm nay cậu thử tôi?”

Tôi không trả lời đi dọc đường cái, lúc nãy tôi cũng cảm thấy cái đầu bên kia có động tĩnh. Quả bom không hẹn giờ, giả vờ ngủ thu thập thông tin. Đây là ấn tượng mấy ngày nay cái đầu kia mang đến cho tôi. Tôi cảm thấy sợ đến nổi da gà, vì quả bom này quấn trên người tôi, mà tôi phải lừa Trần Thanh, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của tôi.

Sau khi về nhà, không ngờ Trần Thanh lại ngoan hơn bình thường, rửa sạch chén đĩa ăn lúc tối, còn mang một chén nước chuẩn bị tưới cho chậu dành dành, lúc hắn tưới nước có nghiêng đầu lén nhìn tôi, tôi nói: “Tưới rồi, đừng tưới nữa”

“Ừ” Hắn bỏ chén xuống, ngồi ở mép giường, trông rất không thoải mái. “Cậu còn viết tiểu thuyết không?”. Tôi mở mục lục tiểu thuyết, né sang một bên cho Trần Thanh xem. Đại loại là: Rốt cuộc tác giả không post chương mới nữa, không gây tai họa nhân gian, hoan hô! Vừa mới mua Vip thì ngừng viết, mặc dù có rất nhiều bình luận xấu, nhưng tác giả không thể không có trách nhiệm như vậy.

“Rõ là nhiều chuyện” Hắn cười nói: “Nhưng mà điều này chứng minh, trong lòng họ cũng có cậu, anti đến một mức độ sẽ thành fan, kiểu này cố chấp hơn fan nhiều”

Tôi liền nói chuyện đời nguy hiểm, sao có thể lạc quan vậy, đúng là não không chung đường: “À mà, trên người anh còn đau không?”

Hắn lắc đầu: “Tôi thấy chán quá, mình chơi game đi”

Tôi không mấy hào hứng lắm, đây là một game nhỏ chơi hai người trên web, hắn điều khiển trên dưới trái phải, tôi thì WASD, đầu của tôi ở bên phải sát vào hắn, đây giống như thói quen của hai chúng tôi. Vì bàn phím, nên hai chúng tôi ngồi rất gần, trò này chỉ cần một người chết thì end game, hai người phải vượt qua những chướng ngại khác nhau mới có thể qua màn tiếp theo,  sau nhiều lần chơi lại, tôi hiểu được tại sao tụi con nít lại thích game như vậy, có lúc tôi sắp đến đích rồi thì hắn lại chết, có lúc chúng tôi cùng nhảy xuống vách núi, cứ nhiều lần như vậy. Mỗi lần chết, chúng tôi lại cười lớn cùng nhau rồi chơi lại lần nữa, kiểu như nhất quyết phải chứng minh mình thông minh hơn trò chơi này.

Chơi đến hai giờ, ánh nắng xuyên qua tầng mây, màn hình phản chiếu bóng người, đến đích màn cuối cùng, tay tôi run run, rơi xuống vực. Hắn vội vàng nhấn chơi lại: “Nhanh lên, màn cuối rồi, tôi không tin chúng ta qua không được”, “Tôi không muốn chơi nữa, anh tự chơi đi.”

“Nhưng đây là game hai người….” hắn còn muốn chơi, tôi đứng lên, hắn buồn bực dùng cả tay trái và tay phải đều khiển nhân vật, ngã xuống vực nhiều lần, nhưng hắn vẫn cứ chơi lại.

Tôi ra khỏi nhà, ngồi trên cỏ, cỏ khô quét qua đầu nó, tôi cũng hơi ngứa: “Vừa nãy tôi thấy anh cũng hứng thú nhìn chằm chằm máy tính, anh muốn chơi sao?” Tôi nói với cái đầu kia.

“Cậu không thấy tôi muốn chơi?” Là Trần Thanh tiếp lời, hắn bực mình ngồi xuống cạnh tôi. “Sao vậy, thắng rồi à?”. Hắn cúi thấp đầu, nói: “Không, không muốn chơi nữa thôi, trò chơi thiểu năng”

“Giờ anh mới biết à?” Tôi tới gần hắn, cười nhạo nói: “Không phải lúc nãy anh còn cười vui vẻ sao?”. Hắn làm động tác muốn đánh tôi, nhưng ở giữa lại là một cái đầu khác, hắn dừng động tác lại, đứng lên, chuyển sang ngồi cạnh đầu tôi.

“Sao vậy? Cảm thấy buồn nôn?”

“Không phải” Hắn hờn giận nói: “Tôi sợ nó cắn tôi.”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Trước đây nó cắn anh sao?”

Hắn nghiêm túc gật đầu, chỉ chỉ xương sườn của mình: “Nó muốn cắn cổ tôi, nhưng cắn trúng chỗ này.”. Hắn tỏ ra rất ghét bỏ nói: “Giờ tôi biết rồi, cậu không cho nó ăn cơm”

End chương 8.