Song Tàn Quỷ Diện Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy ngồi đối mặt với nhau. Sau lưng Nhất Thiên Can là một đồng nữ còn sau lưng Cơ Hồng Thúy là một đồng nam. Đồng nam và đồng nữ quỳ trên hai đầu gót như thể hầu hạ hai người. Điều lạ thường là cả hai chẳng vận trang phục và để thân thể lõa lồ. Trong khi đó, Song Tàn Quỷ Diện tham thiền nhập định, vận công điều tức.

Độ tàn nửa nén nhang thì đỉnh đầu của Song Tàn Quỷ Diện xuất hiện làn khí xanh nhờn nhợt bốc lên. Cùng với sự xuất hiện của hai làn khí xanh nhờn đó là lớp khí công cũng màu xanh nhợt như xác chết bao trùm nhân dạng họ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Song Tàn Quỷ Diện đồng một động tác áp đôi bản thủ vào nhau. Đôi bản thủ của họ xuất hiện một quả cầu khí xanh biếc, phát quang rực rỡ.

Quả cầu khí xanh rờn tự tách làm hai, mỗi bên thu về một nửa. Thân ảnh hai người nhấc lên khỏi bồ đoàn.

Bất thình lình Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy quay như chiếc bông vụ rồi hạ thẳng xuống. Họ quay lưng lại tựa vào nhau. Sắc diện của hai người lúc này xanh như hai xác chết lâu ngày trông thật ghê rợn.

Nhất Thiên Can áp song thủ vào thân ảnh đồng nữ, bên này Cơ Hồng Thúy áp ngọc thủ vào gã đồng nam. Sự biến kỳ lạ liền xảy ra.

Tóc của Nhất Thiên Can từ chỗ đen mượt chuyển qua màu trắng bệt. Ngay cả râu lẫn lông mày của lão cũng trắng dần ra cho đến khi bạc tất cả, nhưng ngược lại thì chân diện thay đổi. Từ những nét già nua ngoài ngũ tuần, da bỗng chốc căng ra chẳng mấy chốc không thể nào nhận biết Nhất Thiên Can là một lão già ngoài ngũ tuần nữa mà giống như một tráng niên chỉ ngoài đôi mươi.

Phía bên kia, Cơ Hồng Thúy cũng chẳng khác gì Nhất Thiên Can. Ngoài mái tóc trắng toát thì chân diện của mụ giờ đây chẳng khác nào thiếu nữ trạc ngoài mười tám đôi mươi đầy sinh lực và nhựa sống.

Song Tàn Quỷ Diện có sự thay đổi từ già sang trẻ trung thì ngược lại ả đồng nữ và đồng nam lại có sự thay đổi từ trẻ trung sang già nua và chỉ trong thời gian thật ngắn ngủi.

Sự già nua nhanh chóng xâm chiếm hai con người đó cho đến khi cả hai tợ như hai cái xác khô như xác ve.

Song Tàn Quỷ Diện đồng loạt rút bản thủ về thì ả đồng nữ lẫn đồng nam chỉ còn là hai cái xác khô và mục. Nếu ai chứng kiến cảnh tượng luyện công của Song Tàn Quỷ Diện hẳn không thể nào tin được vào mắt mình. Nhưng tất cả mọi sự diễn biến trong gian biệt thất này đều lọt vào mắt của Khắc Vị Phong.

Với thuật xúc hóa cốt, chàng chứng kiến tất cả những gì xảy ra giữa Song Tàn Quỷ Diện mà toàn thân lạnh buốt, xương sống gay lạnh. Vị Phong chứng kiến sự thay đổi của Song Tàn Quỷ Diện dị sát và cái chết của gã đồng nam và đồng nữ kia mà nghĩ thầm trong đầu: “Trên thế gian lại có thứ võ công ta quái như vậy sao? Vậy là lão Thượng Quan Đại Phu lập ra khu biệt đường Vạn Thọ Xuân thu nạp những đồng nam đồng nữ không phải để rèn luyện võ công, mà chính là để cho hai người này luyện công.”

Chàng nghĩ đến đó mà mồ hôi toát ra hai bên trán. Một giọt mồ hôi nhễu xuống sàn biệt thất.

Khi giọt mồ hôi của Khắc Vị Phong vừa chạm xuống nền gạch biệt thất thì Song Tàn Quỷ Diện đồng loạt đứng lên.

Âm thanh của giọt mồ hôi tạo ra dù rất nhỏ mà người có võ công cao thâm đến mấy cũng không thể nào nghe được, nhưng với Song Tàn Quỷ Diện thì khác. Thính lực của họ đã đạt tới cảnh giới vô minh nên có thể nghe được tiếng chạm đất của giọt mồ hôi của Khắc Vị Phong.

Nhất Thiên Can nhìn Cơ Hồng Thúy:

- Muội có nghe tiếng gì không?

Cơ Hồng Thúy nhìn Nhất Thiên Can. Mụ điểm một nụ cười rồi nói:

- Tất nhiên là có rồi.

- Vậy muội nghĩ xem tiếng động đó là gì?

- Huynh muốn biết à… Tiếng động đó là cái nhịp ngón tay của muội đó.

Câu nói này của Cơ Hồng Thúy lọt vào tai Khắc Vị Phong. Chàng chỉ muốn thở phào để trút nỗi lo lắng trong tâm thức mình. Chàng nghĩ thầm: “Đúng là mình có tiên thiên phù trợ nên Cơ Hồng Thúy mới nhịp ngón tay đúng vào lúc mồ hôi mình chạm xuống sàn biệt thất.”

Khắc Vị Phong vừa nghĩ vừa nhìn hai người. Cơ Hồng Thúy quay người một vòng:

- Nhất huynh thấy muội thế nào?

Nhất Thiên Can vuốt chòm râu bạc phếch rồi nói:

- Ta không còn có thể nhận ra một Cơ muội đã ngoài ngũ tuần.

Lão cười khẩy rồi nói tiếp:

- Còn ta thế nào?

Cơ Hồng Thúy niểng đầu nhìn Nhất Thiên Can rồi nhu hòa nói:

- Nếu như Nhất huynh cạo râu, cạo tóc thì cũng không thể nào nhận ra một Nhất Thiên Can ngoài ngũ tuần.

Cơ Hồng Thúy nói dứt câu, cả hai cùng phá lên cười khanh khách. Nhất Thiên Can nói:

- Cơ muội muội… chúng ta đã luyện thành “Hấp tinh đại pháp” rồi.

Cơ Hồng Thúy cũng phấn khích chẳng khác gì Nhất Thiên Can. Mụ nói:

- Trên thế gian này chỉ có Song Tàn Quỷ Diện là trường sinh bất lão thôi.

Nhất Thiên Can gật đầu:

- Chúng ta đã trường sinh bất lão, nếu như chúng ta độc bá võ lâm, rồi thâu tóm luôn vương quyền, chẳng còn ai sánh hay bì được với Nhất Thiên Can và Cơ muội muội.

Cơ Hồng Thúy nhỏ giọng nói:

- Nhưng trước hết Nhất huynh phải cạo hàm râu bạc của mình trước đã. Trông nhân diện của Nhất huynh thật là nực cười đó. Nhất huynh để hàm râu đó trông già chẳng ra già, trẻ chẳng ra trẻ, tức cười lắm.

- Nữ nhân xem ra cũng có cái lợi hơn nam nhân. Muội bây giờ trông như một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Chỉ tiếc mái tóc.

Cơ Hồng Thúy nũng nịu nói:

- Mái tóc muội bạc trắng hết cả à?

Nhất Thiên Can gật đầu.

- Nếu cần muội sẽ cạo nó đi.

Nhất Thiên Can khoát tay:

- Không… xem ra nó cũng rất hợp với khuôn mặt trẻ trung của muội đó. Nếu muội cạo hết tóc, không chừng lại hóa thân thành lũ ni cô trên Hằng Sơn phái.

- Muội cũng có ý đến Hằng Sơn đó.

Nghe Cơ Hồng Thúy thốt ra câu nói này, bất giác Khắc Vị Phong lo lắng trong lòng. Nhất Thiên Can nhìn Cơ Hồng Thúy nói:

- Muội đi cùng với ta ra ngoài một chuyến chứ. Có lẽ chẳng còn ai nhận ra Song Tàn Quỷ Diện hôm nào nữa.

Cơ Hồng Thúy lườm Nhất Thiên Can:

- Nhất huynh sẽ lại đến những kỹ lâu.

Nhất Thiên Can phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:

- Nhất Thiên Can lại giống như hồi thanh xuân của mình.

Cơ Hồng Thúy lườm Nhất Thiên Can:

- Hao tổn nguyên ngươn, tuổi già chóng quay lại với Nhất huynh.

- Ta và muội đã có hấp tinh đại pháp rồi còn sợ gì tuổi già nữa.

Y phá lên cười khanh khách.

Lão vừa cười vừa nói:

- Nhất huynh đi đây.

Cơ Hồng Thúy gật đầu:

- Huynh cứ đi.

- Muội không đi cùng với Nhất huynh à?

- Muội ở lại đây thu dọn hai cái xác này.

Nhất Thiên Can gật đầu rồi bước nhanh đến mở cửa biệt thất dẫn luôn ra ngoài. Nhất Thiên Can đi rồi còn lại một mình Cơ Hồng Thúy. Mụ khoanh tay trước ngực quay lưng lại với Khắc Vị Phong:

- Đạo vương Khắc Vị Phong… ngươi còn chưa ra đây?

Nghe Cơ Hồng Thúy thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong giật thót ruột. Chàng vẫn giữ mình ẩn trong chỗ nấp.

Cơ Hồng Thúy hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

- Nếu ngươi không xuất đầu lộ diện thì đừng trách bổn nương đó.

Mụ đổi giọng từ khe khắt qua nhu hòa:

- Đừng tưởng bổn nương không phát hiện ra ngươi. Nếu như vừa rồi bổn nương không nói giúp dùm ngươi thì bây giờ ngươi không sống được đâu.

Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng miễn cưỡng rời chỗ nấp sau bệ thờ.

Khắc Vị Phong bước ra tiến đến sau lưng Cơ Hồng Thúy. Chàng ôm quyền từ tốn nói:

- Vãn bối đa tạ nương nương đã đỡ lời cho vãn bối.

Cơ Hồng Thúy ngoắc lại đối mặt với chàng. Mụ gắt gỏng nói:

- Khắc Vị Phong… ngươi nhìn kỹ ta xem… ta như thế nào mà ngươi gọi là nương nương hay trưởng bối?

Thốt ra câu nói đó, chân diện của Cơ Hồng Thúy lộ rõ nét sát nhân tàn độc.

Mặc dù thấy những nét sát nhân tàn độc của Cơ Hồng Thúy nhưng Khắc Vị Phong vờ như chẳng thấy mà cứ ngây mặt ra nhìn mụ.

Thấy Khắc Vị Phong chăm chẳm, Cơ Hồng Thúy cau mày buột miệng nói:

- Ngươi nhìn ta cái gì mà nhìn dữ vậy?

Khắc Vị Phong dụi mắt rồi nhìn mặt Cơ Hồng Thúy nhỏ giọng nói:

- Cô nương… ơ… Khắc Vị Phong không sao hiểu nổi… không sao hiểu nổi.

Cơ Hồng Thúy phá lên cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa nói:

- Hẳn Khắc Vị Phong không nhận ra Cơ Hồng Thúy chứ gì?

- Ơ… có đúng như vậy không?

Cơ Hồng Thúy lườm chàng:

- Làm sao Khắc Vị Phong có thể nhận ra được khi ta quay lại tuổi xuân của mình.

Vị Phong mặc dù biết người đứng trước mặt của mình là Cơ Hồng Thúy vừa mới tựu thành Hấp Tinh Đại Pháp nhưng vẫn giả lả ngập ngừng nói:

- Có thật như vậy không… Vị Phong không thể nào tin được.

- Vị Phong… Ngươi đừng giả vờ nữa… Ngươi đã chứng kiến từ đầu sự tựu thành võ công siêu nhân bất hoại thành Hấp Tinh Đại Pháp của ta và Nhất Thiên Can.

Vị Phong le lưỡi liếm hai cánh môi. Chàng có cảm tưởng hai cánh môi mình khô như hai khúc cây mục và đắng nghét.

Khắc Vị Phong ngập ngừng nói:

- Cơ Hồng Thúy… Người đã thay đổi da thịt, tái hồi xuân sắc, Vị Phong phải gọi người bằng gì?

Chàng lắc đầu:

- Vị Phong không thể nào gọi người như xưa nữa. Không thể gọi người là nương nương hay trưởng bối được. Chẳng lẽ Khắc Vị Phong phải gọi người bằng hai tiếng tỷ tỷ… thậm chí gọi là muội muội.

Chàng nói rồi tự tát vào má mình:

- Không được… như vậy là mạo phạm đến người.

Cơ Hồng Thúy cười khẩy:

- Ta thích ngươi gọi ta bằng hai tiếng tỷ tỷ đó.

Vị Phong giả lả cười:

- Có gọi là tỷ tỷ mới đúng với tuổi xuân của tỷ lúc này.

Cơ Hồng Thúy lườm chàng:

- Vị Phong khéo nói lắm. Đi theo ta.

Cơ Hồng Thúy đưa Khắc Vị Phong rời gian mật thất, theo mật đạo quay trở lên tòa biệt lâu dành riêng cho Song Tàn Quỷ Diện. Vị Phong theo sau lưng Cơ Hồng Thúy mà nghĩ thầm: “Không biết mụ này định hành xử mình như thế nào đây?”

Cơ Hồng Thúy dẫn Vị Phong vào gian thượng khách sảnh của mụ. Tất cả mọi vật dụng trong gian thượng khách này đều bằng vàng, bằng bạc, ngay cả bậc đại phú gia của Hàm Đan cũng phải thèm thuồng.

Mùi trầm hương ngào ngạt tỏa ra từ chiếc tràng kỷ xông vào mũi Vị Phong. Cơ Hồng Thúy bước thẳng đến trước tấm gương đồng đặt bên cạnh trường kỷ.

Mụ ngắm mình qua chiếc gương đồng đó, trong khi Vị Phong nhìn mụ với ý niệm trong đầu: “Mình có nên đào thoát ngay bây giờ không? E rằng quá sớm không phải là lúc mình đào thoát để đến Hằng Sơn phái.”

Khắc Vị Phong đang nghĩ thì Cơ Hồng Thúy tằng hắng rồi nói bằng chất giọng như phán lịnh:

- Khắc Vị Phong đến đây!

Khắc Vị Phong bước đến bên Cơ Hồng Thúy. Chàng còn tò mò đoán già đoán non về hành vi của Cơ Hồng Thúy thì bất thình lình, mụ nắm tay chàng kéo sát vào người mụ, rồi chỉ vào tấm gương đồng:

- Khắc Vị Phong… thấy thế nào?

Khắc Vị Phong nhìn vào tấm gương đồng, Cơ Hồng Thúy đứng bên chàng mà tay mụ thì vòng qua lưng Khắc Vị Phong.

Vị Phong ngập ngừng vừa nhìn tấm gương đồng vừa nói:

- Vị Phong không còn nhận ra tỷ tỷ nữa, mà cứ ngỡ đứng bên cạnh mình là một trang quốc sắc thiên hương. Một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khiến cho tất cả mọi mỹ nhân có mặt trên thế gian này hết thảy đều lụi tàn.

Cơ Hồng Thúy ngẩng lên nhìn Khắc Vị Phong. Mụ bất giác nép đầu vào vai Vị Phong nhỏ nhẻ nói:

- Ta đẹp lắm à?

Thấy mụ nép đầu vào vai mình, Vị Phong nghĩ thầm: “Đúng là mụ đang hồi xuân, không chỉ hồi xuân về thể xác mà hồi xuân cả về tâm thức nữa.”

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Vị Phong miễn cưỡng nói:

- Tỷ tỷ rất đẹp. Tỷ đúng là một đóa hoa tuyệt sắc không thể nào tìm ra một đóa thứ hai để có thể so sánh với ai được.

Cơ Hồng Thúy ôm ghịt lấy lưng Vị Phong. Mụ nũng nịu nói:

- Ta thích nghe những lời nói của Vị Phong quá.

- Thế mà Vị Phong lại sợ khi thốt ra những lời vừa rồi tỷ sẽ phật lòng và quở trách Khắc Vị Phong đó.

- Khắc Vị Phong nói ra những lời này thì tỷ sao có thể quở trách được Vị Phong. Ngược lại còn rất yêu Vị Phong nữa đó.

Nghe Cơ Hồng Thúy thốt ra câu nói này, bất giác Vị Phong lạnh xương sống, toàn thân nổi đầy gai ốc.

Cơ Hồng Thúy nép tựa vào vai chàng, mụ bỏ hẳn giọng nói gắt gỏng thường ngày mà đổi qua giọng ẻo lả, nghe như thứ âm thanh nhão nhè nhão nhẹt:

- Vị Phong biết vì sao tỷ tỷ đỡ lời cho Vị Phong trong mật thất không?

Vị Phong giả lả gượng cười rồi nói:

- Phát hiện ra Vị Phong… sao tỷ còn đỡ lời cho Vị Phong?

- Vị Phong còn hỏi nữa… Vị Phong có thể đoán ra mà.

Vị Phong nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mụ thay đổi thể xác rồi nên thay đổi cả tâm tính nên có tình với mình?”

Nghĩ như vậy, Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:

- Vị Phong tò mò muốn biết tỷ đang nghĩ gì?

Cơ Hồng Thúy chỉ tay vào tấm gương đồng:

- Vị Phong xem nè, tỷ và Vị Phong rất xứng với nhau. Đúng không? Sau này Cơ Hồng Thúy phát hiện ra Khắc Vị Phong mặc dù là cao đồ của Vô Tướng Thần Tăng nhưng lại là trang nam tử. Vị Phong rất đúng với ý của tỷ đó.

Sắc diện chàng đỏ bừng, toàn thân nổi đầy gai ốc. Cơ Hồng Thúy nhỏ nhẻ nói:

- Vị Phong có thích tỷ không?

Câu nói này của Cơ Hồng Thúy khiến mặt Vị Phong đỏ rần lên. Chàng vừa thẹn vừa nóng bừng cả mặt, nhưng đủ hiểu ra một điều. Lúc này chỉ cần làm trái ý của mụ thì hậu quả không thể nào lường hết được.

Chàng còn đang chần chừ thì Cơ Hồng Thúy hỏi:

- Sao Vị Phong không trả lời tỷ?

Vị Phong gượng cười, giả lả vuốt tay vào tấm gương đồng, nơi ảnh của Cơ Hồng Thúy lưu trên đó. Chàng vừa buốt hình bóng của Cơ Hồng Thúy trên tấm gương đồng vừa nói:

- Cơ Hồng Thúy tỷ tỷ là trang tuyệt sắc đẹp như thế này thì ai mà không thích. Nếu như Vị Phong có là tượng đá thì cũng bị nhan sắc của tỷ khiến cho trái tim mềm hẳn ra.

- Vị Phong nói thật tâm đó chứ?

- Tỷ cứ nhìn tấm gương đồng này thì biết ngay Khắc Vị Phong nói thật hay nói dối.

Chẳng biết lời nói của chàng thế nào mà Cơ Hồng Thúy nhìn ngay vào tấm gương đồng như ngắm nhìn một bức tranh đẹp nhất trên thế gian này. Mụ nhẩm nói:

- Thật là đẹp.

Liền ngay sau câu nói đó, mụ quay sang đối mặt với chàng. Đôi mắt của Cơ Hồng Thúy ánh nét xuân tình. Tiếp nhận ánh mắt của mụ, Vị Phong không khỏi bồn chồn nghĩ thầm: “Mụ đúng là đang hồi xuân. Không thể nào biết được mụ sẽ làm gì?”

Vị Phong nhìn Cơ Hồng Thúy. Chàng miễn cưỡng nói:

- Nhan sắc của tỷ thật là đẹp nhưng nước da thì nhợt nhạt quá… để Vị Phong trang điểm lại cho tỷ nhé!

Cơ Hồng Thúy nũng nịu:

- Sẽ có bọn a hoàn trang điểm cho tỷ… tỷ không bắt Khắc Vị Phong phải làm cái chuyện của bọn nữ nhân đó đâu.

Cơ Hồng Thúy nói rồi bất ngờ niểng chân áp đôi môi vào môi chàng. Vị Phong muốn đẩy mụ ra nhưng biết hành động đó sẽ đặt chàng vào ngay chỗ chết mà miễn cưỡng phải tiếp nhận nụ hôn của Cơ Hồng Thúy. Mụ tham lam và ngấu nghiến với những hành vi đầy chất dục tình. Chiếc lưỡi nóng hổi và ướt át của Cơ Hồng Thúy chui tọt vào miệng Vị Phong để xục xạo.

Một cảm giác buồn nôn trỗi dậy trong tâm thức Vị Phong. Cảm giác buộc chàng phải đẩy Cơ Hồng Thúy ra.

Bị Vị Phong cắt đứt những cảm xúc giao tình thì Cơ Hồng Thúy lộ ngay vẻ sát nhân, tàn nhẫn. Đôi mắt long lanh ướt tình của mụ liền thay đổi bằng thứ ánh mắt sát nhân thần chết. Nó hằn học chiếu vào mắt Vị Phong như thể muốn ăn tươi nuốt sống chàng.

Cơ Hồng Thúy gằn giọng hỏi:

- Sao ngươi…

Chàng nặn nụ cười giả lả rồi nói:

- Tỷ đừng trách Vị Phong.

- Ta không trách ngươi mà muốn biết sao ngươi lại từ chối nụ hôn của ta? Phải chăng những lời ngươi nói đều giả dối?

Vị Phong lắc đầu:

- Hậy… tỷ đừng hỏi vậy tội nghiệp cho Khắc Vị Phong.

Cơ Hồng Thúy bất chợt bấu trảo công vào đan điền Khắc Vị Phong. Mụ gằn giọng nói thật chậm:

- Ngươi phải nói rõ cho ta biết… vì sao ngươi từ chối? Phải chăng ngươi chỉ nói những lời gian trá?

Mụ vừa nói vừa gia tăng nội lực vào trảo công bấu vào đan điền chàng. Vị Phong cảm nhận rõ mồn một năm ngón chỉ của Cơ Hồng Thúy đang lún sâu vào da thịt chàng, và chỉ chốc lát nữa thôi sẽ chạm đến lục phủ ngũ tạng.

Vị Phong nhăn mặt.

Cơ Hồng Thúy gằn giọng nói:

- Ta cứu ngươi và có thể lấy mạng ngươi.

Vị Phong tuôn mồ hôi ướt đẩm mặt, ngập ngừng nói:

- Nếu không nghĩ đến Nhất Thiên Can… Vị Phong là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này.

Lời nói của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Cơ Hồng Thúy mà bất giác mụ rút ngay trảo công lại.

Mụ nhìn Vị Phong từ tốn nói:

- Đệ nghĩ đến Nhất Thiên Can à?

Buông một tiếng thở phào, Vị Phong gật đầu. Chàng miễn cưỡng nói:

- Làm sao Vị Phong không nghĩ đến Nhất Thiên Can được chứ? Khi tỷ hôn Vị Phong, thì buộc Vị Phong phải nhớ đến Nhất Thiên Can. Bởi vì Nhất Thiên Can là tướng công của tỷ tỷ. Nếu như Nhất Thiên Can biết được mối quan hệ này nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà không để cho Vị Phong sống thêm được ngày nào… tỷ hiểu chứ?

Cơ Hồng Thúy phá lên cười:

- Đệ quá lo xa đó. Tỷ không nghĩ đến thì đệ đâu cần phải nghĩ đến.

Vị Phong gượng cười nói:

- Tỷ tỷ… Nhất Thiên Can cũng đã hồi xuân như tỷ. Nhưng thay đổi của Nhất Thiên Can không làm cho tỷ thích à?

Cơ Hồng Thúy rút tay khỏi người Vị Phong rồi nói:

- Cho dù thể xác có thay đổi quay lại thuở xuân thì hôm nào nhưng tâm thức cũng không thay đổi. Trong mắt ta, Nhất Thiên Can là lão già gần lục tuần.

Vị Phong nghe mụ thốt ra câu nói này buộc nghĩ thầm: “Nếu trong tâm thức của mụ Nhất Thiên Can là lão già gần lục tuần thì trong lão hẳn mụ cũng là lão bà ngoài ngũ tuần. Cho dù hai người có luyện thành thuật cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão thì đó cũng là vẻ bề ngoài, còn tâm thức vẫn là một lão ông và một lão bà.”

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Vị Phong nhìn Cơ Hồng Thúy giả lả nói:

- Không ai nhận ra tỷ ngày nào đâu.

Cơ Hồng Thúy mỉm cười với chàng. Mụ gượng nói:

- Lúc này ở bên cạnh Nhất Thiên Can, ta vẫn không cảm thấy mình thay đổi. Ta không cảm thấy sự hồi xuân của mình. Mà ngược lại vẫn nghĩ mình như hôm nào. Một lão mụ ngoài ngũ tuần.

Cơ Hồng Thúy thở ra:

- Có lẽ Nhất Thiên Can cũng có ý nghĩ như ta, nên khi tựu thành Hấp Tinh Đại Pháp, liền vội vã đi tìm người tráng niên của lão.

Nhìn lại Vị Phong, Cơ Hồng Thúy nói tiếp:

- Ta cũng phải đi tìm thời xuân thì của mình.

Mụ nói rồi vòng tay bá cổ Vị Phong:

- Vị Phong… đệ đừng ngại Nhất Thiên Can. Ta hiểu lão và lão cũng hiểu ta…

Nghe Cơ Hồng Thúy thốt ra câu nói này, xương sống Vị Phong gay lạnh. Nhưng không có lý do gì để phản ứng lại hành vi của mụ.

Cơ Hồng Thúy nhỏ nhẻ nói:

- Vị Phong… đệ thích ta không? Đệ thích thú với nhan sắc hồi xuân của ta không?

Vị Phong miễn cưỡng gật đầu.

Chàng ngập ngừng nói:

- Bất cứ một gã nam nhân nào sinh ra trên đời này nếu diện kiến Cơ Hồng Thúy tỷ tỷ thảy đều phải say đắm nhan sắc của tỷ cả.

Thốt ra câu nói đó, Vị Phong nghĩ thầm: “Sao mình có thể nói được câu nói đó nhỉ. Nếu Tuyết Hân biết được cảnh ngộ này hẳn sẽ cho mình là kẻ gian trá nhất trong đường tình.”

Cơ Hồng Thúy nép đầu vào ngực Vị Phong:

- Đệ hãy cởi trang phục của tỷ chiêm ngưỡng thân hình tỷ đi. Ta ban tặng tất cả cho đệ đó.

Lời nói của Cơ Hồng Thúy đập vào thính nhỉ Vị Phong khiến chàng cảm nhận như có tiếng sấm vừa trổi lên trong tai mình.

Vị Phong luống cuống:

- Tỷ…

- Vị Phong không thích à?

- Tất nhiên là đệ thích rồi nhưng chưa bao giờ đệ cởi trang phục cho nữ nhân nào cả.

- Vị Phong không cởi được à?

- Vị Phong chỉ sợ mình lúng ta lúng túng khiến Cơ Hồng Thúy tỷ tỷ mất đi cái đẹp của mình.

Chàng nói rồi gượng cười.

Cơ Hồng Thúy nắm tay Khắc Vị Phong kéo đến tràng kỷ. Mụ ép chàng ngồi xuống tràng kỷ. Rồi thối lại một bộ tự cởi bỏ trang phục mình.

Hành động của Cơ Hồng Thúy khiến Vị Phong hoàn toàn bất ngờ và bối rối. Chàng nhủ trong đầu mình: “Chẳng lẽ ta phải giao tình với mụ?”

Bằng những động tác rất hối hả, Cơ Hồng Thúy lột bỏ trang phục mình. Mụ đã đứng ngay trước mặt Vị Pohng với nhân dạng lõa lồ. Ánh sáng từ những chiếc chân đèn hắt lên thân thể mụ.

Nhân dạng Cơ Hồng Thúy đúng là có sự hồi xuân lạ thường. Nhân dạng của Cơ Hồng Thúy giờ đây đúng là nhân dạng của một thiếu nữ tràn đầy nhựa sống xuân tình với những đường cong thật gợi mời quyến rũ. Duy chỉ có nước da tái nhờn, tái nhợt, thứ màu da của xác chết khiến cho những đường cong của cơ thể mụ mất đi nét tự nhiên mà thay vào đó là vẻ ma quái rờn rợn màu sắc chết chóc.

Vị Phong buộc phải dùng lời gian trá để đáp lời Cơ Hồng Thúy:

- Tỷ đẹp lắm…

Chàng vừa nói dứt câu thì Cơ Hồng Thúy sà ngay vào lòng chàng. Đôi tay của mụ quấn chặt lấy cổ Vị Phong. Mụ phát tác luôn một trận mưa hôn xối xả vào mặt chàng vừa nói:

- Đệ cũng đẹp lắm… ta cũng thích đệ lắm.

Cùng với lời nói đó, Cơ Hồng Thúy toan xé trang phục Vị Phong. Hành vi của Cơ Hồng Thúy chẳng khác nào một con hổ cái đói mồi, hay một xác chết hồi sinh trong cơn đói lả bắt được mồi.

Vị Phong ghịt lấy vai Cơ Hồng Thúy chân diện nhăn nhó rồi rên lên biểu lộ sự đau đớn. Cơ Hồng Thúy cau mày:

- Cái gì thế này?

Vị Phong nhăn mặt rồi ôm bụng. Chàng nhìn Cơ Hồng Thúy miễn cưỡng nói:

- Vị Phong có lỗi với tỷ rồi.

Cơ Hồng Thúy sa sầm mặt:

- Ngươi nói gì… ta cũng không hiểu.

Vị Phong ngập ngừng nói:

- Đệ phải đi ngay bây giờ rồi quay lại sau.

Chàng nói rồi rời khỏi tràng kỷ.

Cơ Hồng Thúy miễn cưỡng hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Đệ phải đi nhà xí đây.

Đôi chân mày của Cơ Hồng Thúy nhíu lại. Mụ nhìn Khắc Vị Phong gần như không chớp mắt.

Vị Phong từ từ đứng lên:

- Tỷ có chờ đệ được không… đệ sẽ sớm quay lại. Bởi vì đây là lần đầu tiên đệ tiếp xúc với nữ nhân, lại là nữ nhân đẹp nhất nên không kềm chế được mình.

Cơ Hồng Thúy nghe Vị Phong nói phá lên cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa ngồi xuống tràng kỷ, từ tốn nói:

- Ta sẽ chờ đệ ở đây… đừng để tỷ chờ lâu đó.

- Đệ sẽ quay lại ngay… quay lại ngay.

Hai tay ôm lấy hai bờ mông, Vị Phong ngoe nguẩy bỏ đi. Tướng đi của chàng làm cho Cơ Hồng Thúy cười lớn hơn. Mụ vừa cười vừa nói:

- Vị Phong… đệ làm ta tức cười quá!