— Khuất Bình! Là Khuất Bình!

Móng tay của Hoàng Phủ Khuynh Kình khảm vào lòng bàn tay mà hắn không hề biết.

Hắn cũng không biết khi nào thì mình ra đến cửa thành nghênh đón, cũng không biết từ lúc nào Khuất Bình đã đứng trước mặt mình, hết thảy giống như hư ảo, giống như đang ở trong cảnh mộng.

Bộ dáng của Khuất Bình không mấy thay đổi, quần áo tuy bình thường, thế nhưng vô pháp che giấu loại khí chất đặc biệt trên người hắn, hắn vẫn y nguyên ưu nhã, y nguyên cao quý, y nguyên thâu phục nhân tâm, cũng giống như đứng sau một màn sương khói mờ ảo làm mờ ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Kình.

Hai người đối mặt thật lâu, cũng trầm mặc thật lâu, trong nháy một loại cảm khái cố nhân gặp lại du nhiên nhi sinh.

Người lên tiếng trước là Khuất Bình, hắn mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, thanh âm như mượt mà như châu báu, thấp trầm mà bình thản, “Hoàng Phủ tướng quân, thật lâu không thấy.”

Lúc này nhìn thấy Khuất Bình, nghe được thanh âm của hắn, Hoàng Phủ Khuynh Kình có cảm giác như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng mêm man, phảng phất mình đã đi qua một kiếp nhân sinh.

Hắn rốt cục thở dài một hơi, thấp giọng kêu, “… Khuất đại nhân.”

Một tiếng “Khuất đại nhân” khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần, cũng khiếp sợ.

Nguyễn Đan Vân lúc này đang nằm trên lưng ngựa, nghe một tiếng “Khuất đại nhân” đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Bình.

Trước khi đội kỵ binh trở về thành, Khuất Bình yêu cầu Thích tướng quân tiếp Nguyễn Đan Vân và Tần nhi cùng nhau trở về.

Đến lúc này hắn mới hiểu được cảm giác quen thuộc lúc trước là do đâu mà đến.

— Khó trách a.

Khi đó Khuất Bình tùy tùy tiện tiện nói tên, hắn lại như thế nào liên tưởng đến người này đúng là Tả thừa tướng năm đó?

Thích tướng quân rốt cuộc cũng biết thân phận của Khuất Bình, hắn ngu ngơ nhìn sang, cảm giác được người trước mắt ẩn ẩn có một loại khí độ ung dung tôn quý, khó trách người này bình tĩnh gặp nguy không loạn, xử thế thanh lãnh, phong khinh vân đạm như thế.

— Thì ra là hắn a. Người từng là Thái phó của Hoàng thượng, về sau trở thành Tả thừa tướng, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Khuất Bình không khỏi cười khổ nói, “Ta đã sớm không phải là “Đại nhân”, Hoàng Phủ tướng quân xin cứ gọi thẳng tên ta đi.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn hắn chăm chú không chuyển mắt, đôi mắt sắc càng thêm vẻ thâm sâu nồng đượm một thứ tình cảm khó tả, rồi hắn trầm giọng chậm rãi nói, “Đại nhân có biết, vị trí Tả thừa tướng đến nay vẫn để trống, bởi vì trong lòng Hoàng thượng, đại nhân vĩnh viễn là Hoàng thượng Tả thừa tướng, Khuynh Kình tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.”

Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua, Khuất Bình nghe được chuyện liên quan y từ miệng người khác, hơn nữa còn phát ra từ miệng của Hoàng Phủ Khuynh Kình, thế nhưng nội dung lại vẫn là về hắn.

“… Hắn đây cũng là tội gì?” Khuất Bình nhịn không được rủ mắt nhẹ nhàng thở dài.

“Bởi vì đó là ngài a… Đại nhân.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng chỉ thấp giọng thì thào, thế nhưng từng chữ Khuất Bình đều nghe được rành mạch, hắn bỗng dưng ngước mắt lên nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

— Bởi vì là ngài!

Những lời này làm hắn không biết phải trốn đến chỗ nào cho hết ngượng ngùng.

Khuất Bình không khỏi nhắm mắt.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy ngực mình căng cứng, đau đớn dị thường, cũng chua xót dị thường, nhất thời hắn không sao mở miệng được, mà ngay cả hô hấp đều giống như đã cứng lại.

Cũng ở giờ khắc này, hắn hiểu rõ mình vĩnh viễn không thoát khỏi chiếc võng mà Đông Phương Hạo đã giăng ra, đó là một loại ràng buộc, một loại trói buộc. Là cấm kỵ cũng tốt, là hủy diệt cũng được, cho dù nó sẽ đem hắn quấn quanh đến chết, hắn cũng sẽ không bao giờ cố thoát ra nữa.

— A, Hạo nhi của hắn a…

Khóe môi Khuất Bình nổi lên một nụ cười đau xót.

Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn Khuất Bình, lúc này hắn phát hiện mình lại có thể dễ dàng nhận ra được một tia yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt Khuất Bình, đây là việc trước nay chưa từng có.

Một Khuất Bình như thế không khỏi khiến hắn tâm động, cũng khiến hắn càng thêm khẳng định một việc…

Hắn lẳng lặng nhìn Khuất Bình thật lâu, rốt cục vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa sang chuyện khác, “Đại nhân hẳn đã trải qua lặn lội đường xa, hay là trước hết hãy vào thành nghỉ ngơi a.”

Khuất Bình mở mắt ra, lúc này ánh mắt hắn đã bình tĩnh như thường, hắn gật đầu nói, “Hảo…”

……..

Tắm rửa thay quần áo dùng cơm xong, Hoàng Phủ Khuynh Kình liền mời Khuất Bình đến quân doanh đại trướng.

Khuất Bình vừa bước vào quân trướng, Thích Trữ Uy liền tiến ra nghênh tiếp, khom người bái thật sâu, nói, “Lần này nhờ có đại nhân tương trợ, quân ta một trăm kỵ binh mới may mắn đào thoát ngay trước mắt kẻ địch, những mạo phạm của Thích mỗ đối với đại nhân trước đây, kính xin đại nhân tha thứ.”

Khuất Bình lắc đầu, ngữ điệu đạm nhạt, “Thích tướng quân nói quá lời, ở vào tình thế khi đó tướng quân cũng không thể không hoài nghi, huống hồ Khuất Bình đã sớm không phải Tả thừa tướng, không có gì mạo phạm để nói.”

Khuất Bình nói những lời này là thật tâm, cũng nhẹ nhàng bình thản, hắn chưa bao giờ cố làm ra vẻ Tả thừa tướng quyền cao chức trọng, dù cho năm đó còn ở trong Hoàng cung cũng vậy, hắn chỉ tận tâm tận trách với chức phận của mình.

Thích Trữ Uy lúc này mới dám ngẩng mặt lên.

Hắn vốn chỉ được biết đại danh lan xa của Tả thừa tướng, lại chưa từng gặp mặt người này, đêm qua lúc mới gặp tuy hắn có cảm thấy Khuất Bình thực đặc biệt, thế nhưng bởi vì không biết, cho nên không xem hắn là Tả thừa tướng mà đối đãi.

Hôm nay đã biết thân phận của Khuất Bình, mặc dù chính hắn còn không thừa nhận, thế nhưng Thích Trữ Uy vẫn cảm thấy trong mọi lời nói, cử chỉ của hắn đều có một sự uy nghiêm tự nhiên của một người thân là thừa tướng đại nhân.

“Thế nhưng vô luận nói như thế nào, tính mạng của một trăm danh kỵ binh vẫn nhờ có đại nhân mới có thể giữ lại được.” Thích Trữ Uy lại nói.

“Không sai, đại nhân. Hoàng Phủ Khuynh Kình ở đây thay mặt bọn họ tạ ơn đại nhân.” Hoàng Phủ Khuynh Kình lập tức tiếp lời, vừa nói vừa hướng Khuất Bình thi lễ.

“Hoàng Phủ tướng quân thỉnh miễn lễ.” Khuất Bình vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy hắn, “Khuất Bình chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, chuyện bình định phản loạn sau này vẫn phải dựa vào nhị vị tướng quân.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Xin đại nhân yên tâm, chuyện này Khuynh Kình tự nhiên toàn lực ứng phó, sẽ không cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.”

“Ân.” Khuất Bình nhẹ gật đầu, hắn biết rõ năng lực của Hoàng Phủ Khuynh Kình, cũng biết Hoàng Thượng có tin tưởng vào năng lực của Hoàng Phủ mới phái hắn tới nơi này.

“Thích tướng quân, ngươi trước tiên trở về nghỉ ngơi thật tốt, hàm dưỡng tinh thần, đến lúc đó ta lại cùng ngươi thương thảo nên làm thế nào bày trận đối địch.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nói với Thích Trữ Uy.

“Rõ, đại tướng quân.” Thích Trữ Uy khom người hành lễ.

Đợi Thích Trữ Uy lui ra, Hoàng Phủ Khuynh Kình liền mời Khuất Bình ngồi xuống, thay hắn rót trà, sau đó mình mới ngồi xuống.

“Đại nhân hằn là có chuyện muốn hỏi ta đi?” Hắn nhìn Khuất Bình, hỏi.

Khuất Bình ngẩn người, biết hắn ý hữu sở chỉ, liền cười khổ thừa nhận, “Ngươi cũng biết người khiến ta để ý nhất chính là Hoàng thượng, lần này ta hồi kinh cũng vì nguyên nhân này.”

Thấy hắn nói tự nhiên đến vậy, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng khẽ giật mình, sau đó liền đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu mày nói, “Đại nhân, Hoàng thượng –”

“Hắn thế nào?” Hoàng Phủ Khuynh Kình một thoáng ngập ngừng khiến cho Khuất Bình không khỏi lo âu.

Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này, hắn không khỏi nghĩ đến một đêm kia dây đàn bị đứt cùng mối tâm linh cảm ứng vốn có giữa hắn và Đông Phương Hạo, chẳng lẽ —

Là báo hiệu của điềm xấu?

Khuất Bình nghĩ như vậy, hai hàng lông mày lập tức chau nâng.

“Trên đường đi đến thành Thái Nguyên, ta nhận được tin báo Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, chỉ sợ lúc này Hoàng Thượng đã đến Yến sơn.” Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn Khuất Bình từ tốn nói.

“Ngự giá thân chinh?” Khuất Bình lặp lại, bàn tay cũng siết chặt lại quanh chén trà một cách vô ý thức, hắn nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình, trong đầu bay nhanh không biết bao nhiêu ý niệm, thế nhưng khi hỏi ra miệng lại chỉ có một câu: “Tại sao bỗng nhiên phải thân chinh?”