Cơm nước xong xuôi, tôi cười nói: “Nhìn sắc trời có vẻ sắp mưa đến nơi. Ở đây chật chội thế, không chứa hết được ngần này người các em đâu, về hết cả đi. Nếu có thời gian nhớ thường xuyên đến đây chơi”.

Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới xoay người lại từ trong đám đồ ăn mỹ vị. Con bé hét to: “Thiếu phu nhân, cô vẫn còn chưa nói rõ, vì sao đang yên đang lành cô lại chạy mất. Sáng sớm hôm nay em đến tìm cô thì thấy trong phòng ngủ của cô hoàn toàn trống trơn, chăn mềm gấp gọn gàng, tối hôm qua rõ ràng là cô không ngủ ở đó. Em tiếp tục tìm một lượt, các thứ như y phục và giày của cô tất cả đều không thấy đâu. Em mới biết cô bỏ nhà ra đi. Có phải Đại công tử bắt nạt cô không, nếu là như vậy, cô nói cho Minh Nguyệt Hân Nhi biết, em bảo Tiêu Tiếu đi đánh cho cậu ấy đầu nở hoa thì thôi để trút giận cho cô!”.

Tôi cười cười, không để ý đến Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo nói: “Thiếu phu nhân, tóm lại đã xảy ra chuyện gì. Cô không nói tiếng nào như thế, thật sự làm người ta cuống chết người đấy. Hôm qua cô gọi em và Minh Nguyệt Hân Nhi đến, em đã thấy lời cô nói có chút gì không hợp lý, nhưng em cũng không nghĩ nhiều, nào ngờ hôm nay cô bỏ Thẩm gia mà đi. Có phải Lão phu nhân trách cứ cô vì chuyện tửu vĩ công không? Nếu là như thế, cô cũng đừng tức giận. Hôm qua Lão phu nhân cũng bị dọa sợ quá mức, người vẫn rất yêu thương cô”.

Băng Ngưng cũng hùa theo nói: “Phải đấy, Cửu Dung tẩu tẩu, cho dù tẩu không quan tâm đến người khác thì cũng phải quan tâm đến đại ca ca chứ. Sau khi đại ca ca nghe nói tẩu đi rồi, sốt ruột cực kỳ, ngay lập tức chạy đến tìm Lão phu nhân tranh luận. Lúc bọn muội đến đây, đại ca ca vẫn còn chưa về”.

Tôi khẽ cười bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo, Băng Ngưng, cảm ơn ý tốt của ba em. Ta sẽ không về Thẩm gia nữa”.

“Vì sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to lên: “Thiếu phu nhân, chẳng lẽ thật sự giống như nha đầu bên cạnh Cúc ma ma kia nói, cô và Tiết vương gia mến nhau, nên không cần Đại công tử của chúng em nữa?”.

Bảo Bảo kéo tay Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chớ có nói lung tung, chẳng lẽ Thiếu phu nhân lại là người như vậy sao?”.

Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức gật đầu như gà mổ thóc, bịt chặt miệng lại không nói tiếng nào. Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, hỏi: “Thiếu phu nhân, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hay là có ai đó ức hiếp cô, cô nói cho Minh Nguyệt Hân Nhi em biết đi!”.

Cha tôi đứng bên cạnh, thật sự nghe mà phát bực, nói: “Chuyện này còn phải nói à. Đương nhiên là Lão phu nhân hồ đồ của mấy đứa đuổi Dung Nhi về chứ sao”.

“Vì sao?”, ba người Minh Nguyệt Hân Nhi cùng thốt lên hỏi.

“Việc này…” Cha tôi đang muốn nói, tôi kéo kéo tay áo ông bảo: “Đừng nghe cha ta nói bậy nói bạ, cũng đừng nghe lời nha đầu của Cúc ma ma nói xằng nói xiên. Không có chuyện gì đâu. Về phần rốt cục là vì sao, mấy đứa cũng không cần quan tâm. Minh Nguyệt Hân Nhi, em phải nhớ nghe theo lời ta, nhanh chóng bảo Tiêu Tiếu chuộc thân cho em, theo y cao chạy xa bay. Hai đứa các em cũng về cả đi, sau này phải bảo trọng mới được”.

Đang ở thế giằng co, đột nhiên có người hét lớn: “Dung Nhi”. Ngay sau đó, Thẩm Hồng sải bước đi đến, theo sau là một tiểu tử sai vặt.

“Dung Nhi, có chuyện gì thế? Vì sao nàng lén chạy về nhà mẹ đẻ? Chẳng lẽ hôm qua ta đã làm sai chuyện gì? Nếu là lỗi của ta, ta tình nguyện chết một nghìn lần một vạn lần để chuộc lỗi với nàng, chỉ mong nàng đừng tức giận với ta là được”.

Thấy Thẩm Hồng, tâm tưởng tôi vốn phẳng lặng như miệng giếng cổ lại bất chợt khẽ xao động.

Thẩm Hồng thấy tôi không nói gì, tiến lên hai bước, kéo tay tôi nói: “Dung Nhi, về với ta”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt chàng, trong ánh mắt chàng tràn ngập sự chân thành.

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, giãy ra khỏi tay chàng, nói: “Chàng về đi. Chốn thâm sơn cùng cốc này không phải là nơi thích hợp với Đại công tử Thẩm gia chàng”.

“Dung Nhi! nàng đang nói gì thế!” Thẩm Hồng hơi hờn giận nói: “Nàng nói đi! Rốt cục nàng làm sao hả, vì sao một mình lén bỏ về nhà? Vì sao không chịu theo ta về? Nếu thật sự là ta làm sai, ta chịu tội với nàng, chỉ xin nàng ngàn vạn lần đừng im lặng”.

Tôi khe khẽ thở dài, lạnh nhạt nói: “Chàng về đi. Thiếp mệt rồi”.

“Dung Nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ta van nàng nói cho ta biết được không?”. Vẻ mặt Thẩm Hồng thoạt nhìn vô cùng sốt ruột.

Tôi vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lên tiếng: “Không có chuyện gì to tát cả. Chàng nghe lời thiếp, trở về làm đại công tử Thẩm gia của mình cho tốt đi, mọi chuyện nhớ cẩn thận một chút. Từ giờ về sau hãy quên Lãnh Cửu Dung này đi, chẳng mấy chốc Cửu Dung cũng sẽ gả cho người khác, sẽ quên chàng ngay, ngay cả bóng dáng chàng cũng không để sót lại”.

Sắc mặt Thẩm Hồng có phần trắng bệch, biểu cảm hết sức khó coi, chàng nghi hoặc nhìn tôi, ánh mắt hoàn toàn mù mịt, hỏi: “Dung Nhi, chẳng lẽ…chẳng lẽ tất cả đều giống như mẹ và Cúc ma ma nói sao? Chẳng lẽ nàng thật sự mến Tiết vương gia kia, không cần ta nữa, liền viết một bức thư tuyệt tình, đòi mẹ một trăm lượng bạc rồi lặng lẽ rời khỏi Thẩm gia?”.

Toàn thân tôi bỗng nhiên chấn động. Tuy tôi đã biết trước Lão phu nhân và Cúc ma ma sẽ làm thế để Thẩm Hồng hết hy vọng. Nhưng một khi biết bọn họ làm vậy, Thẩm Hồng lại coi đó là sự thật, những câu nói này lại di chính miệng Thẩm Hồng nói ra, tôi vẫn thấy khó chịu không thôi.

Nhưng tôi vẫn khẽ gật đầu.

Thẩm Hồng đặt bức thư tuyệt tình và tờ biên nhận một trăm lượng bạc lên trên bàn, ra sức lắc người tôi, chừng như hét to lên: “Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là sự thật sao? Chẳng lẽ Dung Nhi, ta đã nhìn nhầm nàng rồi sao? Chẳng lẽ nàng thật sự là người như thế? Ta muốn nàng nói. Ta muốn chính miệng nàng nói ra!”.

Lúc này, lòng tôi đã bình tĩnh lại nhiều. Tôi gật gật đầu, dùng ngữ điệu gần như dửng dưng đáp: “Tất cả đều là sự thật Thầm Hồng, Cửu Dung chưa từng thích chàng, cũng không muốn làm tiểu thiếp của chàng, lại càng không muốn làm thê tử của chàng”.

Thẩm Hồng nghe xong lời tôi nói, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, thất thểu lùi về phía sau mấy bước, tàn nhẫn nói : “Dung Nhi, Lãnh Cửu Dung! Lãnh Cửu Dung! Cuối cùng hôm nay ta cũng nhìn rõ cô, thì ra cô lại là người đàn bà như thế. Ta hối hận, hối hận vì đã nhìn lầm cô, còn suýt nữa muốn yêu thương cô. Cô không xứng, cô không xứng, cô không xứng!...”. Thẩm Hồng vừa nói vừa xoay người chạy ra ngoài. Câu “Cô không xứng” của chàng vẫn còn quanh quẩn mãi trong phòng.

Trong mái nhà tranh nhất thời im phăng phắc, bầu không khí áp lực này khiến con người ta cảm thấy rất khó chịu