Đúng lúc thị vệ trước điện tiến đến lôi Băng Ngưng đi, Tiết vương gia tấu: “Hoàng huynh, thần đệ còn một lời này, không biết hoàng huynh có nghe hay không?”.

Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tiết vương gia một cái, nói: “Tiết vương gia có việc gì thì mau nói đi. Đừng làm trễ nải trẫm xử lý sự việc”.

“Vâng”, Tiết vương gia nói: “Hoàng thượng, vừa rồi trong những lời Dung phi nói, có vài câu rất đúng đắn. Nếu Băng Ngưng cô nương thật sự là Ngâm Tuyết quận chúa, hôm nay Hoàng thượng sai trảm Quận chúa, Quân chủ Đông Ngụy trong cơn tức giận nói không chừng sẽ xua binh về Tây, đến lúc đó chỉ sợ người bị hại là trên dưới cả nước thần dân bách tính của Tây Tống ta. Theo ý của thần đệ, chẳng thà hoàng huynh vời đại sứ của Đông Ngụy đến, nhìn xem vị quận chúa này rốt cục là thật hay giả. Đến lúc đó chân tướng rõ ràng, nếu Băng Ngưng quả thật là quận chúa giả, Hoàng thượng giết nàng cũng chưa muộn”.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiết vương gia nói rất đúng. Hiện tại Đông Ngụy binh hùng tướng mạnh, nếu vì trảm nhầm Quận chúa mà khiến hai nước giao chiến, chỉ sợ rất đỗi bất lợi với nước ta!” Người thượng tấu là Tả thừa tướng đương triều Tần Lan Đình.

“Hoàng thượng, thần cũng đồng tình với ý kiến của Tiết vương gia và Tần thừa tướng. Quốc gia đại sự không thể coi là trò đùa. Vạn nhất đi nhầm một bước, chỉ sợ sẽ gặp cảnh vạn kiếp không thể phục hồi. Hoàng thượng nhất thiết phải thận trọng, thận trọng, thận trọng nữa ạ.” Hữu thừa tướng Thôi Văn Kiệt cũng thượng tấu.

“Hoàng thượng, ý của Vương gia và hai vị thừa tướng, lão thần không dám gật bừa.” Người nói là Vệ Cần Thiên: “Nếu mời đại sứ Đông Ngụy đến mà lại phát hiện kẻ trước mặt gọi là quận chúa này là giả mạo, chẳng phải là rất làm nhục quốc thể Tây Tống ta sao? Đến lúc đó thể diện của hoàng gia Tây Tống ta biết đặt ở đâu đây?” Vệ Cần Thiên nói năng đến là hùng hồn có lý, vẻ dọa dẫm nhìn Tiết vương gia.

Tôi cười bảo: “Vệ thủ phú là văn thần, chỉ sợ không biết nỗi gian khổ của người đánh giặc. Nghĩa huynh Viên Chấn Đông ta chính là đại nguyên soái của quân đội đương triều. Huynh ấy suất binh chinh chiến, thường xuyên có thư nhà kể rằng biên ải khổ sở rét mướt, hành quân gian nan, lại có chiến sự thảm thương. Quốc gia đánh giặc, khổ là khổ bách tính, phiền là phiền Hoàng thượng. So sánh với thứ gọi là thể diện của hoàng tộc mà Vệ thủ phú nói, chiến sự mà bùng nổ thì không biết nghiêm trọng hơn gấp bao nhiêu? Huống chi, mời đại sứ Đông Ngụy đến nhận, nếu Băng Ngưng quả thật là quận chúa giả mạo, Hoàng thượng xử quyết Băng Ngưng, người trong thiên hạ mới có thể tâm phục khẩu phục. Đại sứ Đông Ngụy cũng sẽ khen triều đình ta anh minh. Nếu cứ không rõ trắng rõ đen như thế mà giết Băng Ngưng, truyền ra ngoài, nếu Quân chủ Đông Ngụy cho rằng Băng Ngưng chính là Ngâm Tuyết quận chúa mất tích của ngài ấy, đến lúc đó một cuộc đại nạn là không thể tránh khỏi. Chẳng hay ý của Vệ thủ phú ra sao?” Tôi nói mấy câu đó, không nhẹ không nặng, đồng thời lôi Viên Chấn Đông ra, tính toán muốn uy hiếp Vệ Cần Thiên và Hoàng thượng.

Trong bốn nước Bắc Trần, Nam Vệ, Đông Ngụy, Tây Tống, Tây Tống là nghèo khổ yếu kém nhất. Biên ải không yên, luôn phải nhờ vào võ tướng. Bởi vậy trong triều đình, võ tướng rất được trọng dụng. Minh Thiên Hạc từng một lần dùng binh quyền nắm trong tay uy hiếp Hoàng thượng chính là minh chứng tốt nhất. Hiện giờ Viên Chấn Đông phát động binh biến, lại có thể thành công, Minh Thiên Hạc chết, binh quyền rơi cả vào tay Viên Chấn Đông. Từ Hoàng thượng cho đến chư vị thần tử triều đình, ai ai cũng đều phải nể mặt Viên Chấn Đông vài phần. Nếu không phải là tình huống đặc biệt tôi cũng sẽ không mang Viên Chấn Đông ra. Tôi không muốn tạo nên ấn tượng Viên Chấn Đông là Minh Thiên Hạc thứ hai cho Hoàng thượng, nếu là như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lại trăm phương ngàn kế đối phó với Viên Chấn Đông. Nhưng mà giờ đây quả thật là tình huống đặc biệt, tôi mang Viên Chấn Đông ra cũng quả thật là bất đắc dĩ.

Sắc mặt của Vệ Cần Thiên thay đổi mấy lần. Tôi sớm nghe nói trong các trọng thần của triều đình, Vệ Cần Thiên từ trước đến nay một tay che trời. Trước kia ở kinh thành, tôi cũng từng hiểu người nhà của Vệ Cần Thiên ỷ thế hiếp người như thế nào.

Hoàng thượng nửa buổi không nói năng gì, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, cứ làm theo lời Tiết vương gia và hai vị thừa tướng nói đi. Hiện giờ là sự tình quan trọng, mà trẫm lại không suy nghĩ kỹ càng. Tiền Tam, ngươi mau chóng dẫn người đi mời đại sứ Đông Ngụy đến đây. Nói có chuyện quan trọng”. Tiền Tam lĩnh mệnh mà đi.

Chờ trong chốc lát, Tiền Tam công công liền dẫn theo sứ thần của Đông Ngụy cư ngụ ở Tây Tống đến.

Sứ thần kia đi vào trong cung điện, hành lễ với Hoàng thượng xong, vừa mới quay đầu lại thì thấy Băng Ngưng. Sắc mặt ông ta thay đổi đột ngột, chỉ vào Băng Ngưng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Người... người là Ngâm Tuyết quận chúa?”.

Băng Ngưng nhìn sứ thần kia chăm chú hồi lâu, nói: “Ông chính là Na Lâm, Na đại nhân?”.

“'Quận chúa, quả thật là người sao?” Đôi mắt Na Lâm sáng rực lên: “Người thật sự không sao ư? Nếu Hoàng thượng và Lão vương gia biết được, nhất định sẽ rất vui sướng. Trước kia sau khi biết Quận chúa xảy ra chuyện, mắt của Lão vương gia khóc đến mù luôn...”. Na Lâm nói xong liền tiến bước lên hành lễ với Băng Ngưng.

Băng Ngưng nâng ông ta dậy, nghiêm mặt, ngấn lệ, nói: “Na đại nhân, mẫu phi ta hiện giờ...”.

Đôi mắt Na Lâm lập tức bao phủ một tầng sương, ông ta chậm chạp đáp: “Từ sau khi Quận chúa xảy ra chuyện, Lão vương phi lo âu thành bệnh, khóc mù cả đôi mắt. Sau đó, bà không thể chịu đựng được đả kích to lớn này, liền... về trời rồi”.

Băng Ngưng nghe vậy, thân mình run lên mấy bận, bi ai nói: “Mẫu phi, con có lỗi với người, ngay cả gặp mặt người lần cuối cùng con cũng không thể”. Băng Ngưng càng nói lại càng đau thương.

Na Lâm nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng Tây Tống, ta thỉnh cầu tiếp đón quận chúa của nước ta đến dịch quán Đông Ngụy ở Tây Tống để tiện bề chăm sóc Quận chúa. Đa tạ Hoàng thượng Tây Tống đã tìm quận chúa về cho chúng ta. Nếu Hoàng thượng của chúng ta biết được, nhất định sẽ có điều bày tỏ”.

Hoàng thượng chưa từng nghĩ rằng Băng Ngưng vốn thật tình là Ngâm Tuyết quận chúa của Đông Ngụy, sau khi hắn nghe lời Na Lâm nói, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chắc hẳn trong lòng cũng thầm vui mừng vì khi nãy đã không dùng gậy đánh chết Băng Ngưng.

Na Lâm tiếp tục nói: “Quận chúa, mời người theo hạ quan về dịch quán nghỉ ngơi trước. Đợi đến khi tinh thần người tốt hơn, hạ quan sẽ tự mình hộ tống người quay về Đông Ngụy bái kiến Hoàng thượng của chúng ta và Lão Vương gia”.

“Không được!” Băng Ngưng nói chắc như đinh đóng cột.

Na Lâm vốn tưởng rằng Băng Ngưng sẽ tức khắc đi theo ông ta, chứ không hề nghĩ là cô bé lại không chịu. Bởi vậy hỏi: “Quận chúa, sao người lại không chịu theo hạ quan? Chẳng lẽ là triều đình Tây Tống uy hiếp người sao?”. Na Lâm vừa nói vừa dùng ánh mắt hỏi dò nhìn Hoàng thượng.

Băng Ngưng lắc đầu, chậm rãi đáp: “Xưa kia ta dùng thân phận tân nương đến Tây Tống hòa thân, hiện giờ, việc hôn nhân chưa thành, ta nào có mặt mũi để trở về gặp phụ vương và đường huynh Hoàng đế đây?”.

Băng Ngưng vừa nói dứt lời, Tiết vương gia lại ngẩn ngơ. Tôi nhân cơ hội này nhẹ giọng nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, trước kia người chỉ hôn Băng Ngưng cho Tiết vương gia, vốn vì nàng gặp nạn, không thể kết thành tình nghĩa phu thê với Tiết vương gia. Hiện giờ Băng Ngưng đã tìm về, chi bằng chuyện tốt thành đôi, tác thành cho Tiết vương gia và Ngâm Tuyết quận chúa đi. Nếu làm như vậy, Tây Tống và Đông Ngụy cũng có thể thiết lập bang giao hữu hảo, đối với lão bách tính của hai nước đều có lợi”.

Hoàng thượng cau mày suy nghĩ mãi, cuối cùng đành khe khẽ gật đầu đồng ý. Chắc trong lòng hắn đang băn khoăn Tiết vương gia có Đông Ngụy làm chỗ dựa, có thể có thế lực lớn mạnh. Dẫu vậy, băn khoăn thì băn khoăn, hiện giờ với sức mạnh của Tây Tống, không thể nào đối chọi lại được với Đông Ngụy. Trước kia, Ngâm Tuỵết quận chúa gặp nạn, may là ở biên giới hai nước, chứ nếu ở trong cảnh giới Tây Tống, chỉ sợ cũng đã có một cuộc loạn lạc rồi. Tuy là như vậy, nhưng từ sau lúc đó, Đông Ngụy từ nước bạn với Tây Tống đã biến thành người dưng. Hôm nay tìm được Ngâm Tuyết quận chúa trở về, đối với cả hai nước đều là chuyện tốt không thể nghi ngờ.

Hoàng thượng trầm giọng nói: “Lời Ngâm Tuyết quận chúa nói rất có lý. Tiết vương gia nghe chỉ: Việc trấn thủ biên cương đốc thúc chiến trận gác lại bàn sau. Trẫm ban cho đệ thành thân với Ngâm Tuyết quận chúa, buổi lành ngày đẹp thành thân do Dung phi nương nương lựa chọn. Hiện giờ Ngâm Tuyết quận chúa có thể ở tạm Quỳnh Anh lâu của Dung phi nương nương, cũng có thể đến trú tại dịch quán Đông Ngụy. Chư vị ái khanh bãi triều đi”.

Hoàng thượng nói xong, đã toan đứng dậy. Tiết vương gia lại tiến lên hai bước, chắp tay nói: “Hoàng thượng hãy khoan! Thần đệ ý nguyện muốn bẩm, xin hoàng huynh nghe tấu”.

“Ồ?” Hoàng thượng nhíu đôi lông mày lưỡi mác, hỏi: “Tiết vương gia, đệ còn chuyện gì muốn tấu?”.

Tiết vương gia đưa mắt nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần đệ không thể thành thân với Ngâm Tuyết quận chúa, xin Hoàng thượng hãy chọn con cháu danh gia vọng tộc phú quý sang giàu khác, chỉ hôn cho Ngâm Tuyết quận chúa đi”.

Hoàng thượng nghe vậy cả kinh, nói: “Thế là vì sao? Hôn sự của đệ và Ngâm Tuyết quận chúa đã định từ trước rồi. Sao đến hôm nay lại muốn đổi ý?”.

“Xin Hoàng thượng hãy nghe thần đệ thong thả tấu. Thần đệ không thể lấy Ngâm Tuyết quận chúa, có ba lý do. Thần đệ đang lúc tráng niên, quốc gia lâm nạn, thần đệ là con cháu hoàng gia, trách nhiệm tận trung vì nước, trừ ưu giải nạn vì triều đình vốn là không thể chối bỏ. Đây là thứ nhất. Thần đệ đã có Đích vương phi Lý Thanh Dao, Thanh Dao do đích thân Hoàng thái hậu chỉ hôn cho thần đệ. Hiện giờ Hoàng thái hậu đã về cõi tiên, thần đệ mà lấy người khác thì đúng là bất kính bất hiếu với Hoàng thái hậu, bất trung bất nghĩa với thê tử kết tóc. Thứ ba, nhà thần đệ có cơ thiếp đã mang thai, chỉ mấy tháng nữa sẽ sinh nở, nếu lúc này mà thần đệ lại thành thân, đó là bất nhân. Thần đệ lấy Ngâm Tuyết quận chúa liền biến thành loại người bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu, dẫn đến cả thiên hạ cười chê, thần đệ còn mặt mũi nào mỗi ngày gặp người khác? Còn mặt mũi nào mà gặp hoàng huynh? Cho dù sau này chết đi, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Hoàng thái hậu”.

Tiết vương gia nói đến là nghiêm túc, sau khi Hoàng thượng nghe xong thì không nói một lời. Trong lòng tôi sốt ruột, Băng Ngưng gả cho Tiết vương gia vốn có ý tốt, ngấm ngầm mưu tính muốn cứu Tiết vương gia. Hôm qua tôi đã sai Băng Ngưng đến thông báo cho Tiết vương gia chuyện Hoàng thượng dự định phái y đi đốc thúc chiến trận, lần này ra chiến trường, cần trốn tránh không chỉ có minh thương của kẻ địch mà còn có cả ám tiễn của Hoàng thượng, nguy cơ trùng trùng. Hiện giờ vất vả lắm mới có được chủ ý hay, Tiết vương gia lại dùng lời nghiêm khắc cự tuyệt, thật sự là điều nằm ngoài dự liệu của tôi.