"Chết đi!" Từ Dương cứ như nổi điên mà liên tục truy đuổi, đánh cho Hạ Vũ liên tục lui về phía sau, căn bản không thể tạm dừng được.

"Hạ Vũ không gì hơn thế này!" Từ Lão Hổ đứng ở cửa sổ. chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt rất ngạo nghễ.

"Thế hệ trẻ của Từ gia có Từ Dương gánh vác thì sau này Từ gia sẽ không sa sút, có hi vọng phục hưng!"

"Hổ phụ sinh hổ tử, nhi tử của Từ huynh cũng tài giỏi như thế”

"Có lẽ sau ngày hôm nay, đại danh của Từ Dương sẽ truyền khắp cả thành Liễu Kinh"

"Ha ha ha”" Từ Lão Hổ vui mừng cười to.

Ông ta cảm thấy Hạ Vũ chết chắc rồi.

Hiện tại Hạ Vũ thật sự không hề có sức lực đánh trả, cuốc. mũi nhọn vô dụng với Từ Dương, hẳn chỉ có thể sử dụng thân pháp học được trong mộng mà không ngừng lùi lại tránh né nằm đấm sắt của Từ Dương.

"Hạ Vũ, không phải ngươi rất lợi hại sao? Có giỏi thì trực diện một quyền với ta!" Từ Dương nói xong lại đấm ra một quyền.

Quyền này nện lên vách tường trên con đường nhỏ, chỉ nghe soạt một tiếng, cả bức tường đã bị đánh sập.

Sức mạnh của Từ Dương thật sự rất kh ủng bố.


Chẳng qua trên mặt Hạ Vũ vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên: “Khó trách ngươi không thể tu hành, thì ra chỉ biết dùng sức trâu. Người tu hành thật sự mạnh không phải dạng trâu điên như ngươi."

"Vậy ngươi cũng phải chết." Hạ Vũ vừa đánh vừa lui, nói xong liền đi đến bên cạnh Từ. Hồng bị hẳn giãm chết trước đó không lâu, thi thể của Từ Hồng còn nằm ở đó.

Làm người ta không nghĩ tới chính là, Hạ Vũ lại kéo xác Từ Hồng dậy để làm lá chắn.

"Chết đi!" Từ Dương sớm đã điên dại nên không màng là ai.

Hắn ta đấm ra một quyền, thi thể Từ Hồng bị quyền này đánh cho nát bét, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, ngũ tạng lục phủ bay tứ tung, người nhìn thấy hãi hùng khiếp vía.

Hạ Vũ lại linh hoạt đưa tay sờ mó rồi lấy ra một cái túi màu đen từ túi áo Từ Hồng.

Hản giật cái túi ra, bên trong có mấy chục viên Nguyên Thạch.

"Quả nhiên là có Nguyên Thạch" Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Thật không biết xấu hổ, đến lúc này còn muốn trộm tiền. Chỉ sợ ngươi có mạng trộm không có mạng xài!" Bọn người Từ Hổ đứng xem đều nhao nhao mở miệng trào phúng.

Tất nhiên Hạ Vũ lấy Nguyên Thạch không phải vì trộm tiền, mà là muốn mượn linh khí trong Nguyên Thạch!


Trước đó ở Hạ gia, hẳn sử dụng đến ánh kiếm nên đã dùng hết tất cả linh khí, hiện tại phải dùng Nguyên Thạch để bổ sung.

Chỉ thấy hai mắt hắn lóe ra tia sắc bén, lạnh lùng nói: "Từ Dương, hôm nay ngươi cũng chỉ tới được đây thôi."

Nói xong, hắn đưa tay nắm lấy mấy chục viên Nguyên Thạch, cùng lúc đó, hẳn điên cuồng vận chuyển pháp thuật kiếm kỹ đã tu luyện trong mộng.

Đại Mộng Trảm Tiên Quyết, tụ khí hóa kiếm!

Mắt thường có thể nhìn thấy rõ linh khí trong Nguyên Thạch bị hút ra, cấp tốc dài ra thành một ánh kiếm bảy màu trong lòng bàn tay Hạ Vũ.

Nếu đám nô bộc Hạ gia trông thấy thì nhất định sẽ chấn động, hồi sáng Hạ Vũ đã dùng thứ này chém đứt cánh tay của mười mấy tên nô bộc.

Mà khi tu vi của Hạ Vũ đến Tiên Thiên tầng tám, ánh kiếm hắn ngưng tụ ra cũng thô lên rất nhiều, đã có hình dáng ban đầu của thanh kiếm.

"Đây là... Pháp thuật?" Các gia chủ trên lầu hai đều biến sắc.

Đối với họ thì chỉ có người tu hành Linh Tuyền Cảnh trở lên mới có thể sử dụng pháp thuật, không đến Linh Tuyền Cảnh thì

không có khả năng thi triển.

Từ Lão Hổ lập tức biến sắc, vội vàng quát: “Từ Dương, trở về!"

Nhưng đã muộn.

Một ánh kiếm bảy màu như dải lụa xẹt qua hư không trong nháy mắt, một giây sau, một cái đầu to lớn bay lên tận trời.