Mặc dù trước đây tập đoàn Đường thị chưa từng hợp tác với Đề Hoàng, nhưng hai bên vẫn luôn nước sông không phạm nước giêng.
Chưa từng xảy ra chuyện Đề Hoàng cướp tài nguyên của tập đoàn Đường thị, chẳng lẽ do anh ta từ chối hợp tác với Đề Hoàng, nên tổng tài Đế Hoàng không vui.
Nếu Đường Minh đủ lý trí và tỉnh táo, tuyệt đối không có khả năng đưa ra quyết định sai lầm như vậy, hợp tác với Đế Hoàng chỉ có lợi chứ không có hại.
Lúc đó, vì Tô Cẩm Khê mà anh ta hoàn toàn mắt đi sự tỉnh táo, không chỉ mắt đi cơ hội hợp tác mà còn mắt đi một dự án lớn khác vì bị Đế Hoàng trả thù.
Đường Minh rất khó chịu, “Cầm Khê, em đã gặp tổng tài Đế Hoàng rồi phải không?”‌ Trái tim Tô Cẩm Khê thắt lại, “Ừ, tôi đã gặp rồi.”
“Anh ta là người như thế nào?” Lúc trước vì lần hợp tác này Đường Minh rất kiêng ky vị tổng tài kia, anh là người có được Tô Cẩm Khê.
Tô Cảm Khê cắn môi, chú ba là người như thế nào?
“Sao vậy, rất khó trả lời?” Nhìn thấy dáng vẻ cô trầm ngâm đồng tử của Đường Minh co rút lại, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
“Không phải, anh ấy là người như thế nào thì tôi không biết nói ra sao.” Từ lúc Tô Cẩm Khê quen biết Tư Lệ Đình cho đến nay, anh đổi mới hết lần này đến lần khác.
“Tôi chỉ muốn biết trong mắt em anh ta trông như thế nào.”‌ Tô Cẩm Khê suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Anh ấy rất cường thế, rất bá đạo cũng rắt…dịu dàng.”‌ Trên má cô nổi lên một rặng mây đỏ, rõ ràng sự dịu dàng này có ý nghĩa sâu xa, Đường Minh nhíu mày.
Anh ta đã biết cô sẽ trả lời như vậy, cớ gì anh ta phải hỏi?
Đường Minh im lặng không nói: “Trở về thôi.”
“Ừ.” Tô Cẩm Khê nhận ra tâm trạng anh ta càng kém hơn.
Tư Lệ Đình, người có tâm trạng trái ngược với Đường Minh, đã ký hợp đồng thành công, “Ông Smith, tôi rất mong đợi sự hợp tác của chúng ta.”
“Tôi cũng vậy.”‌ Tư Lệ Đình bước ra khỏi công ty, vẻ mặt Lâm Quân đau lòng, “Cậu chủ, mấy ngày nay anh quá mệt rồi, ngày hôm qua, lại một đêm không ngủ, anh mau nghỉ ngơi đi.”
“Vốn dĩ tôi không định làm kẻ thù của tập đoàn Đường thị, nhưng lần này là Đường Minh đụng tôi, đã như vậy rồi thì đừng trách tôi.”
“Trước đây cậu chủ cũng đã muốn tiến vào thị trường nước Mỹ, đây là một cơ hội tốt.
Suýt chút nữa thì Đường Minh đã lấy được, hơn nữa chúng ta : thuận lợi hợp tác với ông Smith, cũng may là nhờ có cô Mê Nhược.



“Ừ, may mà có cô ấy, hôm khác tôi sẽ mời cô ấy đi ăn, bây giờ tôi chỉ muốn ôm Tiểu Tô Tô ngủ một giấc thật ngon.”‌ Lâm Quân cười trộm, “Trước kia trong lòng cậu chủ chỉ có công việc, may mà bây giờ có thêm một người.”
“Chỉ cần nghĩ đến cô ấy, dường như mọi mệt mỏi của tôi đều tan biến.” Tư Lệ Đình nhắc chân lên xe, “Về khách sạn.”‌ Mới vừa bước tới sảnh, một giọng nữ vang lên bên tai anh: “Đình.”‌ Tô Cảm Khê đang đợi Đường Minh làm thủ tục gia hạn ở sảnh thì đột nhiên nghe thấy một chữ Đình.
Ở đây toàn nói tiếng Anh nên khi nghe thấy tiếng Trung thì cảm thấy rất đột ngột, hơn nữa còn là một chữ Đình.
Tô Cầm Khê không thể không ngắng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc một bộ quần áo công sở, đi giày cao gót chín phân.
Đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, son môi đỏ làm tăng thêm một chút sắc sảo, tai và tay đều đeo trang sức đắt tiền.
Một người phụ nữ toàn thân lộ ra hơi thở mạnh mẽ, hơi giống Trân Ni, điều khác biệt là hào quang của cô ta vượt xa Trân Ni.
Hơi thở mạnh mẽ trên người phụ nữ giảm đi ngay sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đi tới, khóe miệng cô ta nhẹ nhàng cong lên.
“Mễ Nhược.”‌ Khi nghe thấy giọng nói của người này Tô Cẩm Khê vô thức siết chặt tạp chí tiếng Anh trên tay, Đình trong miệng cô ta là Tư Lệ Đình.
Cô đang ngồi ở chỗ rẽ, tạm thời Tư Lệ Đình không nhìn thấy cô.
Tô Cẩm Khê nhìn hai người đang từ từ tiến lại, mặc dù người phụ nữ đó có thể chỉ là bạn của Tư Lệ Đình, nhưng Tô Cắm Khê vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Sao cô lại ở đây?” Giọng nói của Tư Lệ Đình không dịu dàng như lúc ở trước mặt cô, nhưng cũng không lạnh lùng như lúc ở trước mặt người khác.
Tô Cảm Khê cũng có thể nghe thấy chính xác những khác biệt nhỏ nhặt như vậy.
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cuộc nói chuyện của anh với Smith có diễn ra tốt đẹp không?”
“Hợp đồng đã được ký kết rồi, lần này may mà có cô hỗ trợ, nếu không việc giành được hợp đồng sẽ không dễ dàng như vậy.”‌ Hoá ra là người phụ nữ đó đã giúp đỡ anh giành được hợp đồng sao? Từ cách ăn mặc của cô ta liền nhìn ra trông cô ta không giống một người bình thường, không ngờ cô ta lại cường thế đến vậy.
Tô Cảm Khê càng tự ti hơn, cô chẳng giúp được gì, cho dù là ngày thường cô vui vẻ lạc quan thì giờ phút này cô cũng cảm thấy khó chịu.
“Anh khách sáo như vậy làm gì chứ, tối hôm qua anh mệt mỏi cả đêm, hôm nay lại vội vàng ký hợp đồng.


Hiện tại hẳn là anh kiệt sức rồi đúng không?”‌ Chẳng lẽ đêm qua hai người ở bên nhau? Trong lòng Tô Cẩm Khê cảm thấy như bị mèo cào vào chân mình, rất khó chịu.
“Chú ba, thật trùng hợp, chú cũng ở đây?” Đường Minh đi về phía mấy người.
Anh ta vẫn không biết tổng tài Đế Hoàng là Tư Lệ Đình, nếu không anh ta sẽ không nói giọng điệu này.
FU’“
“Cô gái này là?” Ánh mắt Đường Minh ám muội, nhìn về phía hai người bọn họ, một nam một nữ xuất hiện trong khách sạn, khó có thể không nghĩ tới phương diện kia.
“Một người bạn của tôi.” Tư Lệ Đình giới thiệu ngắn gọn, không có chút cảm xúc tình cảm nào khác, nếu Đường Minh ở đây, thì tiểu ngu ngốc cũng sẽ ở đây.
Quả nhiên, Đường Minh nhìn về phía sau cây cột, “Cầm Khê, lại đây chào hỏi chú ba.”‌ Tô Cảm Khê không muốn xuất hiện trong tình huống như này, bị Đường Minh cưỡng chế đi ra.
Giống như bạn đang ngủ gật sau một cuốn sách trong khi đang ở trong lớp, giáo viên đột nhiên gọi bạn lên để trả lời câu hỏi.
Ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào bạn, bạn phải căng da đầu chịu đựng chiến đấu.
“Chú ba…” Tô Cẩm Khê bát đắc dĩ kêu lên, vừa mới chói mắt nhìn người phụ nữ kia.
Nhìn thẳng cô mới thấy cô ta đứng cạnh Tư Lệ Đình có cảm giác hòa hợp không thể giải thích được, có thể là do cả hai đều cường thế.
Cô ta có thể dễ dàng giúp Tư Lệ Đình, làm Đường Minh không giành được hợp đồng, điều này cho thấy địa vị của cô ta không hề thấp.
Tô Cẩm Khê lại nhìn bản thân mình, cô là một thiên kim tiêu thư đang trên bờ vực phá sản, so sánh với cô ta thì cách xa hàng vạn dặm.
Lúc cô nhìn Mễ Nhược, Mễ Nhược cũng đang nhìn cô, Tô Cẳm Khê giống như một con mèo con mềm mại, loại mà tất cả đàn ông sẽ yêu thích.
Cùng với cô ta có tính cách hoàn toàn khác nhau, mọi biểu hiện đều như muốn nói: “Mau đến bắt nạt tôi đi, mau đến bắt nạt tôi đi.”‌ Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm mềm mại, như có thể véo nước chảy ra, điển hình là làn da trăng nõn, chân dài xinh đẹp.
Tô Cẩm Khê ghen tị với Mễ Nhược, cô ta biết cô mới là mẫu người mà phụ nữ ghen tị nhất.

Chỉ đến khi nghe thấy một tiếng chú ba, Mễ Nhược cảm thấy xương cốt muốn rã rời, người phụ nữ này đúng là một người phụ nữ yêu nghiệt bẩm sinh.
Dáng vẻ cụp mắt rũ mi của Tô Cẩm Khê khiến Tư Lệ Đình chỉ muốn đẩy cô lên giường.
Vật nhỏ thật mê người, mới gọi anh một tiếng thôi mà anh đã có chút khô khan.
“Đây là?” Mễ Nhược hỏi Đường Minh.
“Trợ lý của cháu trai tôi.” Tư Lệ Đình trả lời thay Đường Minh.
Đường Minh có chút không vừa lòng với danh hiệu này, nếu vừa rồi Tư Lệ Đình không nói, anh ta sẽ giới thiệu Tô Cẩm Khê như nào?
Cô ấy nên là vợ của mình mới đúng, còn danh hiệu bà Đường thì sao?
Bốn người bốn tâm sự riêng, Mễ Nhược là người đầu tiên phá vỡ bề tắc.
“Đình, có phải tối qua anh không ngủ không? Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Tôi qua đây là còn có một chuyện muốn nói với anh, về phòng anh nói chuyện đi.”‌ Ngón tay Tô Cẩm Khê nắm chặt góc quần áo mình, có chuyện gì mà phải vào phòng nói chuyện.
Từ trước tới nay cô là người không để Tư Lệ Đình bại lộ quan hệ của hai người, nhưng bây giờ cô mới biết Tư Lệ Đình đã phải nhẫn nhịn vất vả như nào.
Rõ ràng người cô thích đang ở ngay trước mặt, nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.
Đường Minh nhìn Tô Cẩm Khê đang ngẩn người, “Em ngần người cái gì?”
“Không, không, tôi chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi.”
“Em vẫn đang suy nghĩ về dự án à? Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Lát nữa tôi đi gặp bạn cũ, hay em đi cùng tôi nhé?”‌ Trong lòng Đường Minh rất muốn mang Tô Cẳm Khê xuất hiện ở những trường hợp đó, Tô Cầm Khê lắc đầu.
“Tôi không quen biết bạn của anh, cho nên tôi không đi đâu, tôi về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Em muốn làm gì thì làm đi, buổi chiều tôi tới đón em.”‌UP “Em nhớ ăn cơm đúng giờ.


Tôi đã làm xong thủ tục phòng rồi, em về nghỉ ngơi đi.”‌ h Đường Minh đưa thẻ ăn cho cô, xoa đầu cô rồi mới rời đi.
Tô Cẩm Khê nhận lấy thẻ, đuổi theo hướng đám người Tư Lệ Đình, nhưng lối vào thang máy không có ai.
Lúc này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất khó chịu, Tư Lệ Đình đã biết mọi thứ về cô, kể cả hành tung của cô.
Nhưng cô biết gì về anh? Cô không biết gì cả.
Cô không biết quá khứ của anh, ngay cả thân phận tổng tài Đế Hoàng cô cũng vừa mới được biết cách đây không lâu, cô không biết bạn bè của anh, cũng không biết tại sao anh lại đến Mỹ.
Chỉ biết anh cũng ở trong cùng một khách sạn cô, thậm chí cô còn không biết anh ở phòng nào.
Tô Cảm Khê cảm thấy mình quá thất bại, ánh mắt Mễ Nhược nhìn anh khác hẳn, chắc chắn cô ta thích anh.
Trai đơn gái chiếc ở trong phòng làm gì? Tô Cảm Khê càng nghĩ càng tức giận.
Chú ba nói anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, anh đã quen biết Mễ Nhược từ lâu, trước đây anh không chạm vào thì bây giờ anh cũng sẽ không chạm, cô nên tin anh.
Phụ nữ đều là những sinh vật khẩu thị tâm phi, miệng nói tin nhưng trong lòng lại buồn muốn chết.
Tô Cẩm Khê như người mắt hồn trở về phòng, lúc trước cô và Đường Minh rời đi, chú ba cũng có cảm giác như vậy sao?
Cuối cùng cô cũng biết ngày đó nửa đêm cô tỉnh lại, vì sao chú ba lại hút hết điều thuốc này đến điều thuốc khác trong phòng làm việc.
Vì sao khi anh thấy cô chắn rượu giúp người khác anh lại tức giận như vậy, hóa ra anh vẫn luôn vắt vả như vậy.
Tô Cảm Khê quẹt thẻ, đẩy cửa bước vào, nghĩ xem có nên gọi cho chú ba hay không.
Làm như vậy có bị chú ba ghét không? Có lẽ anh ấy đang nói chuyện công việc với Mễ Nhược thì sao?
Cô chưa kịp nghĩ thì thân thể đã được ôm vào lòng quen thuộc, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Tô Cẩm Khê run lên, “Chú, chú ba.”‌ Tư Lệ Đình nào biết anh vừa rời đi mấy phút thôi mà người phụ nữ nhỏ này đã buồn bực muốn chết, anh vẫn đang nhớ tới người phụ nữ nhỏ gọi anh.
“Bảo bối, anh nhớ em, cả đêm đều nhớ em.”‌ Một chân đóng cửa, một tay án cô vào tường, những nụ hôn ẩm ướt rơi xuống.

Tô Cẩm Khê vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, “Chú ba, không phải anh cùng cô Mễ kia nói chuyện trong phòng sao? Sao anh lại ở đây?”‌