Đêm qua, Lâm Vận nhắc lại răng Tô Cẩm Khê vẫn chưa rời đi, trừ việc sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn thì không có thêm phản ứng nào khác.

Hôm nay Tư Lệ Đình thức dậy, sắc mặt vô cùng tiều tụy, như thể cả đêm không ngủ.

Lâm Vận không biết anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, rõ ràng rất quan tâm, tại sao lại không có hành động gì?
Tư Lệ Đình suy nghĩ cả một đêm, đều là về những gì Tô Cẩm Khê đã nói, nếu bản thân anh đã không thật lòng thì cũng đừng động đến hay trêu đùa sự thật lòng của cô.

Thích hay không thích? Điều này đến bản thân anh cũng thấy mơ hồ.

Cho dù anh biết quan hệ của cô và Đường Minh chỉ là hợp đồng, sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa hai người cả, nhưng trong lòng anh vẫn rất mâu thuẫn.

“Ừm … Cậu chủ, nếu cậu thật sự thích Tô tiểu thư thì tại sao lại không đi tìm cô ấy?”
“Thích? Vậy cậu nói cho tôi biết thích là như thế nào?” Trong từ điển của Tư Lệ Đình từ trước nay chưa bao giờ có từ này, anh chỉ biết từ cướp đoạt.

“Cậu chủ, cậu làm khó tôi rồi.

Tôi cũng chưa yêu đương bao giờ, làm sao biết thích là thế nào? Hay là tôi đi bỗ sung kiến thức nhé?”

U”
“Cậu chủ, cậu chờ một chút vậy.



Lâm Vận vội vã chạy ra ngoài, đợi đến khi quay lại, trên tay anh ta đã cầm một chồng sách dày cộp.

“Cậu chủ, đây là cuốn tiểu thuyết ăn khách nhất hiện nay, đợi tôi đọc xong thì chắc cũng tìm được đáp án.


Tư Lệ Đình ngước mắt liếc nhìn trang bìa, “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, “Vợ yêu cầm bóng chạy”, “Tổng tài bá đạo của tôi”.

Cái quái gì vậy!
Lâm Vận thậm chí còn đọc một cách rất nghiêm túc, Tư Lệ Đình nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu, trong mắt vấn chỉ có một mảnh lạnh lùng.

Tô Cầm Khê ở biệt thự đóng vai vợ anh ta khiến cả ngày hôm nay Đường Minh không ngừng nghĩ về câu nói “Anh nhớ về sớm nhé” của cô.

Anh ta cố tình nghỉ sớm hơn giờ tan làm, nhưng lúc này điện thoại hiện cuộc gọi đến, là số của Bạch Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ à.


“Minh, tối nay em muốn ăn mỳ Ý, chỗ em cũng đặt rồi, một lúc nữa anh đến đón em nhé.


Đường Minh nghĩ lại, từ khi anh ta và Bạch Tiểu Vũ yêu nhau, hai người hoặc là ăn ngoài hoặc do người hầu nấu.

Trong đầu anh ta nghĩ đến mấy món ăn mà hôm qua Tô Cẩm Khê nấu, cảm thấy sơn hào hải vị như nào cũng chẳng ngon bằng món cô làm.

“Tiểu Vũ, tối nay anh ăn cơm cùng mẹ, hôm khác sẽ ăn cùng em nhé.


“Nhưng đến rượu em cũng nhờ người ta chuẩn bị rồi…”
“Hay là em rủ mấy em gái của em đi cùng đi? Hôm nay thật sự không được, em cũng biết tính tình của mẹ anh rồi mà.


“Thôi được rồi … em tự đi vậy.


Đường Minh cúp máy lái xe về nhà, anh ta còn không nhận ra mình cố ý không nhắc đến Tô Cẩm Khê khi nói chuyện với Bạch Tiểu Vũ.

Về đến nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Tô Cẩm Khê đeo tạp dề đứng trước cửa mỉm cười với anh ta, “Anh Minh về rồi à? Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.



“Được.

” Trong lòng Đường Minh chưa bao giờ có cảm giác yên bình hạnh phúc như thế này.

Các món ăn đã bày sẵn trên bàn, mẹ Đường đang vui vẻ chuẩn bị ăn thì có cuộc điện thoại gọi đến hẹn bà ra ngoài.

“Khê Khê, ba con kêu mẹ đi cùng ông ấy dự một buổi tiệc, hai đứa cứ ăn đi nhé, nếu Đường Minh có bắt nạt con thì cứ nói cho mẹ nghe chưal”
“Vâng ạ, mẹ cứ đi đi.


“Trước đây mẹ lo lắm, nhưng giờ thấy vợ chồng hai đứa mặn nồng như thế thì yên tâm rồi, mẹ đi đây.


“Dạ mẹ đi nhé.

” Tô Cảm Khê tiễn mẹ Đường ra ngoài cửa mới thở phào một hơi, hai ngày nay cô diễn kịch đến sắp kiệt sức luôn rồi.

Đường Minh rửa tay xong đi ra không thấy mẹ Đường đâu.

“Mẹ đâu?”
“Dì bị chú Đường gọi đi rồi, tôi về trước nhé Đường tổng.


Đường Minh còn chưa định thần lại từ vai diễn, Tô Cẳm Khê đã sớm thoát vai trở lại bình thường.

“Cơm cũng nấu xong rồi, không ăn thì phí lắm.



“Cũng đúng, Đường tổng, mời ngồi.


Đường Minh không thích cô khách sáo như vậy với mình, ga lăng kéo ghế cho cô, “Ngồi đi.


“Ừm.

” Tô Cẩm Khê vừa ngồi xuống một lúc liền cảm thấy bụng dưới hơi đau, chẳng lẽ là đến kỳ kinh nguyệt rồi? Nhưng cô chẳng quan tâm cho lắm.

Không ngờ bụng dưới ngày càng đau dữ dội, Đường Minh để ý thấy trán cô đỗ mồ hôi lạnh, liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi, tôi ổn.


“Mặt cũng tái mét rồi còn ổn à! Để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.


Đường Minh rõ ràng không tin lời Tô Cẩm Khê, ngay lúc này, nhạc chuông dành riêng cho Bạch Tiểu Vũ vang lên.