Hai người đi theo bậc thang xuống, thời điểm sắp xuống đến tầng một, Đường Minh gọi cô lại.
“Sao thế?” Tô Cẩm Khê không hiểu gì cả.
Anh ta chỉ chỉ cánh tay của mình, “Cô là vợ mới của tôi.”
Tô Cẩm Khê đành phải quay lại khoác lên cánh tay của anh ta.

Giờ phút này, cô đã không quan tâm đến chuyện của mình và Đường Minh nữa, cô chỉ sợ người đàn ông kia sẽ ở đây.
Dáng vẻ của anh ta giống như bề bộn nhiều việc, quan hệ với nhà họ Đường cũng không tốt, hẳn là sẽ không xuất hiện ở đây đâu.
Mới nghĩ như vậy, cô đã cảm giác được ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía cô đầy dò xét.


Ngồi ở trước bàn ăn, tóc vàng mắt xanh, đẹp trai giống như hoàng tử, không phải là tên bạo hành tối hôm sao.
Anh ta cũng ở đây! Lúc này đây, tim của Tô Cẩm Khê đập loạn, tự nhủ không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình.

Cô không ngừng lẩm nhẩm, lặng lẽ quay đầu nhìn chỗ khác mà không nhìn tới anh ta.
“Sao vậy?” Đường Minh nghe được thanh âm mà cô niệm kinh truyền đến, cô ta đang nói cái gì thế?
“Tôi, tôi có hơi đau bụng, tôi có thể không ăn bữa sáng được chứ?” Tô Cẩm Khê cơ bản cũng không dám đi qua.
Ánh mắt của Đường Minh đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô, “Không thể, đây là phép lịch sự.”
Lễ nghĩa chết tiệt.

Giờ phút này Tô Cẩm Khê chỉ muốn nhét đầu mình ở dưới gầm bàn.
“Không cần khẩn trương, người nhà của tôi đều rất tốt.” Đường Minh cho là cô khẩn trương do gặp cha mẹ chồng, lập tức đưa tay vuốt ve gò má của cô an ủi một cách vụng về.
Cảnh này rơi vào trong mắt những người khác của nhà họ Đường lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn.
Tô Cẩm Khê mặc một chiếc váy trắng đơn giản, váy rất đẹp làm nổi bật lên vòng eo thon cùng đôi chân dài của cô, mái tóc hạt dẻ buộc ở phía đằng sau, phía trên có điểm xuyết một vài kẹp tóc có mấy đóa hoa nhỏ.
Quần áo đơn giản mặc trên người cô tựa như là tiên nữ rơi xuống thế gian, mát mẻ uyển chuyển.
Đường Minh thì mặc một bộ âu phục trắng, đồ vest ủi phẳng chỉnh tề làm nổi bật lên khí chất ôn hòa khiêm tốn của anh ta.

Hai người ở trong mắt người khác chính là một đôi trời đất tạo thành.
Đương nhiên ngoại trừ người nào đó.


Gương mặt Tư Lệ Đình lạnh lùng, ánh mắt rơi xuống trên tay của Đường Minh đang giúp cô sửa lại sợi tóc.
“Minh Nhi thật đúng là biết thương vợ mà, trước kia chú cũng không nhìn thấy được một mặt nhu tình này của cháu.” Chú hai lên tiếng.
“Chú hai cũng đừng cười cháu.” Đường Minh ôn hòa đáp lại, cho dù anh ta làm bất cứ chuyện gì đều sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác khiêm tốn.
“Cẩm Khê đến đây ngồi đi, chắc là đã đói lắm rồi?” Dì hai cực kỳ nhiệt tình.
Tô Cẩm Khê mỗi khi lại gần bàn ăn một chút, thì trong lòng của cô cũng khẩn trương thêm một phần.

Sự lạnh lùng của người kia càng ngày càng rõ ràng.
Bịch bịch bịch……
Tim của cô có phải đã nhanh nhảy ra ngoài rồi không? Khoảng cách ngắn ngủi như vậy cô lại cảm thấy mình giống như là đi qua một thế kỷ dài vậy.
Nhìn thấy đã tới bàn ăn, cô buông lỏng tay của Đường Minh, đi đến vị trí của mình.
Vừa vặn còn lại hai cái ghế trống bên người Tư Lệ Đình, cô vốn là muốn vòng qua Tư Lệ Đình, ngồi ở vị trí chỗ xa kia.

Cũng không biết có phải là quá khẩn trương hay không, thời điểm đi ngang qua anh ta, chân không thể khống chế được mà run lên.
Cô lẩm nhẩm ở trong lòng, ba, hai… Thời điểm đang muốn đi vòng qua, cô trượt chân một cái, cả người của cô ngã nhào ở trên đất.
Cơ thể cô bị một bàn tay kéo lại.

Sau khi trời đất quay cuồng , cô ngã vào vòng tay của anh, mông thì ngồi ở trên đùi anh.
Tay Tư Lệ Đình vừa vặn đặt ở ngang eo của cô, dùng giọng nói cực nhỏ nói ở bên tai cô: “Muốn được ôm ấp yêu thương nhanh thế à?”
Lúc ấy những người khác cũng đang nói chuyện, át cả câu nói này của Tư Lệ Đình.
Tô Cẩm Khê như ngồi trên đám chông, nhanh chóng đứng phất dậy từ trên người của anh ta, không biết là quá khẩn trương hay là não rút.
Thân thể cô đứng dậy thẳng tắp, sau đó xoay người cúi xuống chín mươi độ, “Thật xin lỗi! Cháu không phải là cố ý!”