Tô Cẩm Khê về đến phòng mà tim vẫn còn đang nhảy lên thình thịch, về sau cô không muốn về nhà họ Đường nữa, thật sự là muốn mất mạng mà.
Một người không yêu cô nhất định phải giả vờ như vợ chồng ân ái, một người khác là vợ chồng thực sự lại là chú ba, nói ra mình có thể bị người khác đánh chết hay không đây?
Vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này mới là thượng sách, Tô Cẩm Khê kéo khóa kéo đựng váy chuẩn bị thay quần áo.
Bàn tay đầy lửa nóng lại xoa lên phía sau lưng bóng loáng của cô, Tô Cẩm Khê giống như là một con xù lông mèo nhảy dựng lên.
“Chú, chú vào đây bằng cách nào!”
“Mở cửa đi vào thôi mà.” Tư Lệ Đình trả lời như chuyện đương nhiên, “Tiểu yêu tinh, là tại em lại câu dẫn tôi.”
Anh ôm Tô Cẩm Khê ôm vào trong ngực, thuận theo cổ của cô mà hôn xuống dưới, có hơi hăng hái nhìn lỗ tai của cô từ trắng mà thành đỏ.
“Chú ba, chú bỏ qua cho tôi có được hay không? Tôi đã nói chuyện tối ngày hôm qua tôi không so đo, nói ra chú cũng không chịu thiệt, chúng ta liền xí xóa nhé.”
“Xí xóa? A…” Tiếng cười lạnh lẽo của anh truyền đến bên tai của cô, “Trò chơi vừa mới bắt đầu, dừng lại hay không là do tôi quyết định.”
“Chẳng lẽ chú không sợ chuyện này bị người ta phát hiện? Chú là chú ba của Đường Minh! Chú và tôi nếu như thế này chính là…… Loạn luân!” Mặc dù Tô Cẩm Khê không có tình cảm với Đường Minh, nhưng cũng không nghĩ muốn đeo tiếng xấu như thế trên lưng.

“Loạn luân? Tôi thích.” Dứt lời nụ hôn của anh càng thêm hăng.
“Đừng…” Tô Cẩm Khê kêu thì không thể kêu, đánh thì đánh không lại, mắt thấy kịch bản lại bắt đầu phát triển theo một hướng phương hướng không thể miêu tả được, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đột nhiên Tư Lệ Đình ôm lấy cả người của cô đi vào phòng tắm.

Anh ta lại muốn làm gì đây?
Tô Cẩm Khê khóc không ra nước mắt, làm sao mình lại chọc phải phiền toái lớn này kia chứ?
Vừa mới đóng cửa trong nháy mắt, trong phòng đã có người bước vào.

“Cẩm Khê.” Là giọng nói của Đường Minh.
Tô Cẩm Khê thầm nghĩ trình độ nhạy cảm của anh này, cô hoàn toàn không có phát hiện được có người tới.
“Ừ.” Cô vội vàng lên tiếng, Tư Lệ Đình tà ác cười một tiếng, cắn vào vành tai của cô rồi liếm láp hôn lên.
“Tôi muốn qua đón tiểu Vũ, một lát nữa tôi sẽ lái xe quay về nhà họ Đường đưa cô trở về.” Hóa ra Đường Minh đi lên để tạm biệt.
“Được… A…” Tô Cẩm Khê vội vã đưa tay che miệng.
“Cô sao thế?”
Hai người cách một cánh cửa, tay của Tô Cẩm Khê bị Tư Lệ Đình ép ở trên đỉnh đầu, quần áo trên người dã bị cướp mất đi không còn quá nhiều.
Hơi thở nóng rực của anh phả bên tai của cô, bên trong bầu không khí hương diễm vô cùng.
“Không có, không có gì, chỉ là cổ họng có hơi không thoải mái.


Anh đi trước đi, không cần phải để ý đến tôi, cha mẹ của anh bên kia tôi sẽ nói họ.”
“Ừ.” Đường Minh xoay người rời đi.

Nghe được tiếng cửa “phịch” một tiếng đóng lại, Tô Cẩm Khê cảm thấy hi vọng của mình cũng tan vỡ.
Cô ở trong lòng kêu gào, Đường Minh anh mau quay về đây, vợ trên danh nghĩa của anh đang bị sói xám ghì ăn đấy.
“Hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, muốn cùng tôi chơi một trò chơi nhỏ hay không?’ Giọng nói tà ác của Tư Lệ Đình vang lên bên tai của cô.
“Chú, chúng ta không hẹn.”
“Vậy thì do em không được.” Tư Lệ Đình khiêng cô đi vào trong bồn tắm lớn.

Tối hôm qua tôi là do bị tác dụng của thuốc, hơn nữa là trong bóng đêm, nhưng mà tôi chưa từng có nghiện.
Tô Cẩm Khê khóc không ra nước mắt, “Chú ba, lấy thân phận của chú muốn người phụ nữ như nào lại không có, tại sao chú lại muốn cháu chứ? Chú biết chuyện này nếu là truyền ra ngoài sẽ có hậu quả gì không?”
“Cho nên em nhớ phải khống chế thanh âm của mình là được.”

Tư Lệ Đình ưu nhã cởi bỏ áo khoác, cà vạt, ngón tay thon dài cởi ra từng chiếc cúc áo một ở trước ngực.
Cởi quần áo ra là nhìn rõ không sót một múi cơ bắp nào, tuy không phải là dáng người huấn luyện viên thể hình phòng tập thể thao nhưng mỗi một khối cơ bắp đều vô cùng cân xứng.
Hai đầu nhàn nhạt khe rãnh mập mờ từ bụng nhỏ dọc theo xuống bên dưới, Tô Cẩm Khê nuốt một ngụm nước bọt, thân hình người này thật tuyệt.
Nhưng sau đó vài giây cô đã phản ứng lại, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, cô lắc đầu liên tục.

“Chú ba, chú thả tôi ra đi.”
“Không đâu nhé.”
“Vậy làm thế nào chú mới có thể thả tôi?”
“Trừ khi tôi chán.”