Editor: Mây
6.

Thói quen sinh hoạt của Vương Cung cũng không thay đổi mấy so với thời học cao trung. Em ấy thích ăn rau củ quả, ngủ sớm dậy sớm, đọc sách viết chữ, sáng sớm thì tập vài bài thể dục ban đêm thì chạy bộ.

Mặc dù về sau bị bệnh rồi, tập thể dục vào buổi sáng, ban đêm chạy bộ đổi thành tản bộ vào sáng sớm; nhưng so với cái việc mà bỏ học, sau đó hút thuốc uống rượu, một thùng đầy đồ ăn vặt, không vận động, một năm viết không đến được một trăm chữ còn tốt hơn.

Vào ngày thứ ba, lúc tôi ra ngoài, Vương Cung ngồi dựa vào giường và nhìn tôi, dường như em có điều muốn nói với tôi. Tôi vừa xỏ giày vừa nhìn em, “Có chuyện gì hả em?”

“Anh có thể mua cho em một ít rau củ với trái cây về được không? Em hơi muốn ăn trái cây…”

Tôi hứa, “Được rồi, anh sẽ mua nó về vào buổi trưa. Em muốn ăn trái cây loại nào?”

“Mua được cái gì thì mua cái đó đi.”

Vương Cung nói rất chung chung, tôi mua mỗi loại một ít, sau đó mua bắp cải và cà chua ở quầy rau nhỏ. Trong ấn tượng của tôi, Vương Cung thích ăn trứng gà, khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã mua năm quả trứng.

Em rõ ràng là nói muốn ăn, nhưng cuối cùng lại chả ăn bao nhiêu. Tôi im lặng ăn nốt phần còn lại.

Số tiền ít ỏi mà Lý Tường cho tôi mượn đang dần bốc hơi khỏi ví của tôi.

Để Vương Cung sống thoải mái hơn trong cái ổ của tôi, tôi đã bỏ tiền ra mua giẻ lau, xô, bột giặt và máy lọc không khí.

Vốn dĩ, tôi chất đống quần áo bẩn của cả tuần rồi đem ra tiệm giặt để giặt cho sạch; thùng rác thì để đầy ắp, tôi để dồn toàn năm sáu túi mới mang đi vứt. Môi trường nhà trọ rất tệ, bản thân tôi không được tốt nên càng tệ hơn, thỉnh thoảng còn có gián bò quanh phòng.

Tất cả những thứ này đã thay đổi 1800 sau khi Vương Cung đến.

Tiền lương chưa phát, nhưng Vương Cung đã thay đổi cách tiêu tiền. Em xem những thứ tôi mua, một bên thì khen tôi, một bên thì ghi chép lại mấy thứ nữa và kêu tôi đi mua. Thùng rác, túi đựng rác, ổ cắm, chậu rửa mặt, chậu rửa chân, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn lau chân,…

Tôi có hơi không hiểu, hình như Vương Cung trước kia không dài dòng như thế, sao giờ lại sống chú trọng như vậy?

Cho đến khi tôi nhìn thấy nhang muỗi, màn, quạt điện, sắc mặt tôi bất đắc dĩ mà trầm xuống, cái anh chàng này cũng phá của quá rồi!

“Em mua mấy thứ này làm gì?”

Vương Cung ngẩng đầu, “Mấy cái này đều là nhu yếu phẩm. Mấy tháng sau khi em rời đi rồi, anh sẽ dùng được mà.”

Tôi sững sờ đứng đó, hồi lâu vẫn không nói một lời.

Cuối cùng, tôi vẫn mua nó, đặt túi ni lông lên bàn trà, nói năng cộc lốc, “Vậy thì chúng ta cùng nhau dùng.”

Sau khi Vương Cung nghe thấy lời này, ngây người ra nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới mỉm cười, “Được.”

7.

Buổi tối, khi tôi đang lau sàn, em dựa vào ghế đẩu, ho khan không ngừng, lắc lư như một chiếc lá khô bị cuồng phong thổi đi. Tôi đặt cây lau sàn xuống đỡ em, một tay em che kín miệng, một tay mềm nhũn lắc lắc để tôi đi ra.

Một lúc sau, em dừng ho, tôi kéo tay đang che miệng của em xuống, một vệt máu chảy dọc theo vân tay của em. Ở lòng bàn tay em, nở ra một bông hoa bí ẩn mà chứa đầy tội ác.

Khuôn mặt em cũng lấm lem máu, lốm đốm đến nỗi dọa người, gương mặt em càng thêm tái nhợt. Tôi nghe thấy giọng mình bình tĩnh hơn bao giờ hết, “Đến bệnh viện.”

Em chỉ nói ba từ, lập tức khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.

“Di căn rồi.” Em nhẹ nhàng mà nói.

Tối hôm ấy, tôi không tài nào ngủ ngon, tôi suy nghĩ về ăn bệnh quái ác của em, một hồi lại hồi tưởng lại quãng thời gian chúng tôi học cao trung.

Vương Cung thích mặc quần áo sáng màu, trong cũng ưa nhìn. Năm đó, đứng trong đám con trai thích mấy màu tối và màu hồng, em lại đẹp trai chẳng kém gì Lệnh Hồ Xung[1] của Đào Cốc Lục Tiên[2].

Em có quan hệ rất tốt với mấy cô gái, và tôi cũng đã từng nghi rằng em cũng như hầu hết chàng trai khác, đều thích con gái.

Lại không ngờ có một ngày, giờ tự học buổi tối kết thúc, khi tôi và em về ký túc xá nam, em giả vờ thì thầm rồi nhẹ nhàng hôn lên má tôi.

“Ngại quá, tôi không kìm được.” Em vừa cười vừa nói, trong giọng nói không có chút bối rối nào.

Đêm hôm đó, tôi như mất hồn, trong đầu ngập tràn hình ảnh khuôn mặt tươi cười của em dưới ánh đèn đường lờ mờ. Tiết thể dục, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống yết hầu, tôi trốn vào nhà vệ sinh trong ký túc xá nam, một bên thấp giọng gọi tên của em, một bên thì bắn ra trong tay mình.

Khi tôi quay lại phòng ngủ tập thể, tôi tình cờ gặp em ở hành lang. Em đi dép tông lào, mặc áo ba lỗ quần đùi, đôi mắt híp lại, chẫm rãi bước đến bên tôi, lúc đi ngang tôi, em đưa tay nhéo nhéo vào đũng quần tôi.

Giọng em rất mập mờ, “Mềm rồi.”

Tôi lập tức kéo cánh tay em, lúc em kịp phản ứng lại rồi trưng ra ánh mắt ngạc nhiên, tôi kéo em vào nhà vệ sinh, đạp cửa ngăn, ôm lấy đầu em mà hôn em thật mạnh.

Tôi chả có kinh nghiệm và em cũng thế, mặc dù hành động thô bạo và thiếu kỹ năng, ấy mà ngọn lửa trong nháy mắt bùng cháy ngay lập tức.

Tôi nắm lấy tay em, em nhẹ nhàng cầm lấy, vuốt vuốt, “Cậu cứng lắm rồi đó.”

Lấy những hồi ức đẹp đẽ làm nền, tôi càng cảm thấy hiện thực sao mà tàn khốc không chịu nổi. Tôi xoay người lại chạm nhẹ vào Vương Cung, em không ngủ, dưới ánh trăng, em chậm rãi xoay người nhìn tôi.

“Không ngủ được?”

“Ừm, nghĩ về em một chút.”

Vương Cung nói với giọng nhỏ nhẹ, “Đồ ngốc.”

Tôi hắng giọng, “Em nói ai ngốc đó?”

“Nói anh đó.” Em dừng lại, “Nhưng em cũng vậy.”

Tôi nhìn em, “Dù trước kia chúng ta xa nhau, nhưng giờ đây lại có thể ở bên nhau, ắt hẳn là  do duyên số, em nói xem có đúng không, Vương Cung?”

Vương Cung hơi nghiêm mặt, “Hiện tại chúng ta không ở cùng nhau.”

Tôi ngớ người, Vương Cung nói tiếp: “Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, chúng ta làm bạn, có được không anh?”

Tôi không nói gì, từ trong chăn, tôi vươn tay ra, dùng sức bóp lấy gương mặt Vương Cung, tôi dùng sức rất mạnh, Vương Cung run lên, kêu lên đau đớn, “Lâm Dịch, em là người bệnh đó!”

“Em là một kẻ phiền phức.” Tôi buông tay ra, xoa mặt em, dùng lòng bàn tay che mắt em lại, không muốn để em thấy bộ dạng thất vọng của tôi.

8.

Vì công việc nên tôi chỉ nghỉ được ngày thứ bảy và chủ nhật. Từ đây đến núi Ngư Đường mất khoảng nửa giờ lái xe, tôi muốn đưa em đi nghỉ nhưng không ngờ em họ lại gọi cho tôi và nói rằng bà ngoại tôi mất.

Bốn giờ sáng thứ bảy, tôi lóng ngóng chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa trong phòng trọ. Tôi nhấn nút giữ nhiệt của nồi cơm điện, để một tờ giấy dưới nồi cơm, gọi Lý Tường đến phòng trọ chăm sóc cho Vương Cung, rồi lập tức rời đi.

Mười một giờ đêm chủ nhật, khi tôi trở lại phòng trọ, Vương Cung đã ngủ rồi. Lý Tường vẫn ngồi ở bàn của tôi chơi game. Tôi không nặng không nhẹ mà vỗ đầu cậu ta, rồi kéo cậu ta ra.

Vừa định giáo huấn cậu ta về việc làm ảnh hưởng đến Vương Cung nghỉ ngơi, cậu ta ngược lại là người lên tiếng trước, “Cậu ấy thật sự là Vương Cung?”

“Cái gì?”

Lý Tường vò đầu bức tóc, “Cậu ấy gầy quá chừng, tao nhận không có ra… Cậu ấy không được vui cho lắm, hai ngày qua nói với tao không quá ba mươi câu.”

“Em ấy bị bệnh.”

“Tao biết, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, sắp chết rồi sao?”

Lý Tường nói câu này đã xé toạc nỗi lo lắng thầm kín nhất trong lòng tôi rồi, tôi tức giận, cất giọng khó chịu, “Má nó, mày mới sắp chết đó!”

Lý Tường sửng sốt trước cái lên giọng đột ngột của tôi, khi cậu ta phản ứng lại thì đập mạnh vào vai tôi, “Mẹ mày, có bệnh à!”

“Đừng có nói nhảm!”

“Biết rồi biết rồi.” Lý Tường lẩm bẩm, “Mấy ngày nay bàn phím tao bị bạn bạn gái làm hỏng, tao lại đang thiếu tiền. Khi nào thì mày trả tao 1000 tệ đây?”

“Mai phát lương, chiều tao sẽ trả cho mày.”

Lý Tường thở phào nhẹ nhõm, “Được, vậy tao về đây.”

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, Lý Tường vẫy tay, quay đầu đi về, “Cần gì thì gọi cho tao.”

“Ừ.”

Thứ hai tuần sau sẽ phát lương, đến lúc đó sẽ trả vài ngàn tệ, trả Lý Tường 1000 tệ, trả cho cô công nhân 400 tệ, còn lại trả tiền trọ, tiền sinh hoạt còn lại không bao nhiêu. Tôi nên tìm cách ra ngoài kiếm thêm tiền.

Dù sao gia hỏa Vương Cung này muốn mua cuốn sổ ghi chép, động tí là mấy ngàn, nhất thời tôi không thể bỏ ra.

Không biết làm gì, tôi lấy trong túi ra một điếu thuốc, chợt nhớ ra lúc sáng bật lửa bị đứa cháu gái hai tuổi ném xuống ao, bất đắc dĩ tôi ngậm điếu thuốc đi vào. Sau khi tìm kiếm ở tủ đầu giường, Vương Cung tỉnh dậy.

“Anh đang kiếm gì vậy?”

“Cái bật lửa.”

“Đừng kiếm nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn em, thất thần mà nhìn trần nhà, “Em ném đi rồi.”

Tôi ngậm điếu thuốc trên môi, cau mày muốn nói gì đó, nhưng em đã nói trước tôi, “Lâm Dịch, thứ bảy tuần sau anh dẫn em đi leo núi đi.”

“Được rồi.” Tôi nói.

“Khi nào anh sẽ được phát lương? Em muốn viết gì đó vào sổ ghi chép.”

Tôi giật mình, “Sổ ghi chép?”

“Đúng.”

Tôi lặng lẽ ngồi xuống mép giường, cảm xúc dâng trào cuồn cuộn như thủy triều, có chút không nói nên lời, lại vô cùng vui mừng. Cứ như đi nhầm vào hang cọp, cửu tử nhất sinh, tôi chợt thấy nhẹ lòng vì thấy con hổ chỉ là một tượng sáp.

“Anh sẽ mua nó vào ngày mai.”

“Đừng quên mua một cây bút.”

Tôi hậm hực quay đầu nhìn Vương Cung một cái nghiêm nghị, “Cái này anh biết.”

Vương Cung mỉm cười, không cãi lại.

9.

Tôi rửa mặt thật nhanh, cởi quần áo, nằm lên giường và vươn tay ôm lấy em. Vương Cung nhích tới, ngẩng đầu lên và hôn tôi.

Tôi như chú thỏ được sủng mà kinh, nhìn chằm chằm em trong bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng cười của em, “Lúc nãy còn đau một chút, nhưng giờ đã đỡ hơn rồi.”

Tôi cúi đầu, trên môi em mà triền miên một lúc, sống mũi thẳng tắp của em áp vào mặt tôi, tôi lại quay đầu hôn sâu hơn.

Môi, lưỡi, chóp mũi em đều nóng, cứ như ngọn lửa đã từng thiêu đốt cơ thể này đang cố hết sức tỏa ra chút nhiệt độ cuối cùng, đủ để thiêu đốt con người ta.

(bổ sung phần nước thịt bị cắt ở Trường Bội)

Cơ thể của tôi như bốc cháy, bộ vị nào đó cũng khó có thể kiềm chế mà phồng lên. Ý thức được điều này, tôi lập tức buông Vương Cung ra, trong đêm tối, tôi thở hổn hển, tôi lúng túng muốn xoay người sang hướng khác. Vương Cung nhẹ nhàng khoác lấy tay tôi, đưa tay nhẹ nhàng lướt từ cánh tay tôi xuống đến hông, cuối cùng giữ chặt lấy hạ thân của tôi.

“Em giúp anh.” Vương Cung nói.

“Không, không cần đâu em.”

Tôi hốt hoảng muốn tránh khỏi tay của em, nhưng lại không ngờ rằng em bị bệnh nặng đến như vậy mà lại có sức, động tác kiên quyết, không cho tôi phản bác mà nắn bóp.

Từ trên xuống dưới, hoặc nhẹ nhàng hoặc là nặng.

Khi thì như chuồn chuồn lướt nước đi qua sát hạ thân, tràn ra cái cảm giác khiến con người ta run rẩy tê dại, khi thì sờ lên phía đỉnh, cái xúc cảm diệu kỳ làm cho nó to ra một vòng.

“Đừng nghịch nữa!”

Vương Cung mỉm cười một tiếng, nắm chặt nó. Sinh mệnh rộn ràng của tôi rơi vào tay Vương Cung rồi.

Mỗi một dây thần kinh của tôi đều căng thẳng, tất cả cảm giác của tôi đều đổ dồn hết về nơi mà em chạm đến. Hơi thở em em rất bình ổn, nhưng nhịp tim của tôi thế mà loạn hết cả lên.

Dục vọng đến dễ dàng như thế, em chậm rãi tăng nhanh tốc độ, mặc dù xấu hổ thật đấy, nhưng tôi cũng không nhịn được nâng eo lên phối hợp với động tác của em.

Cái lên, cái xuống.

Hoặc nhẹ, hoặc nặng.

Khẽ khàn rên, thở dốc.

Lắc eo, thúc mạnh.

“Thoải mái không anh?”

“Ưm…” tôi nhắm mắt lại, khó chịu rên lên một tiếng. Trên lưng tôi bấy giờ đã lấm tấm mồ hôi, em kề sát lên, liếm nhẹ nhàng lên tấm lưng tôi.

“Có hơi mặn.” Thanh âm của em rất nhẹ, kề bên tai tôi, lọt vào tai tôi cứ như là tiếng sấm nổ vang.

Tôi cắn răng, cố nén xung động bộc phát, hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay vẫn còn động của em, bật đèn ngủ trên tủ đầu giường và rồi nhìn em.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên mặt em mang theo nụ cười tinh nghịch. Tôi không hề chớp mắt mà nhìn em ấy, cầm lấy tay em một đường đưa xuống dưới, lần thứ hai nắm chặt.

Hô hấp tôi không được ổn định lắm, “Giao cho em đó.”

“Em muốn nhìn nó.”

Tôi có hơi do dự, Vương Cung không chớp mắt nhìn tôi, “Em muốn nhìn nó.”

“Được rồi.”

Tôi vén chăn lên, Vương Cung chậm rãi kề sát, tiếc nuối thở dài, “Em bị hoa mắt, nhìn không rõ được.”

Tôi không thèm đếm xỉa đứng dậy, mang dép lê, mở đèn phòng lên, lại đi trở về, một lần nữa nằm xuống.

Hạ thân bị người khác nhìn chằm chằm, tôi thấy có hơi không được tự nhiên cho lắm, lại giả vờ trấn định. Bỗng nhiên phúc chí tâm linh [3] nhớ lại ở trên mạng có vô số người cà khịa trích dẫn của tổng tài, “Đối với em có thấy thỏa mãn không?”

[3] Phúc chí tâm linh 福至心灵: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Vương Cung nhìn tôi một cái, lại nhìn người anh em của tôi một cái, cười khì một tiếng, “Đương nhiên là em thỏa mãn rồi, nó giống như anh, có sức sống dữ lắm.”

Tôi mím môi, nắm lấy tay em, đưa xuống hạ thân, em phối hợp nắm chặt,

“Hiện tại, anh và nó đều nằm trong tay em rồi.” Tôi nói.

Vương Cung dùng sức kéo một cái,giống như nhổ củ cải từ dưới đất lên, tôi nhịn không được mà run rẩy, lên tiếng rên rỉ. Tay em một lần nữa nắm lấy người anh em đó, di chuyển lên xuống một cách mạnh mẽ.

“Anh ở trong tay em.”

“Ưm… Anh, anh ở trong tay em.”

“Nó đã từng ở bên trong cơ thể em.”

Tôi tập trung chăm chú vào nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt em dưới ánh đèn, ký ức mơ hồ cứ như thủy triều dao động trong tôi nháy mắt hiện lên.

Mỗi một tấc da tấc thịt rắn chắc của em, nơi sâu nóng ẩm, mang theo tiếng khóc, tiếng rên rỉ nức nở, bởi vì va chạm mà thịt đùi phiếm hồng…

Tôi chăm chú nhìn thẳng vào em, Vương Cung vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười của em lịa rũ xuống, động tác tay lại càng thêm nhanh, trước mắt tôi hết thảy cũng càng trở nên mơ hồ. Khoái cảm tựa như tiếng gió gào thét lướt qua, lảo đảo ung dung dẫn dắt suy nghĩ của tôi bay lên chín tầng mây, tôi ưỡn eo lên một cách nặng nề và mạnh mẽ, cuối cùng giải phóng ra.