Tam bá mẫu vừa đi, mẫu thân liền trừng mắt nhìn phụ thân, ánh mắt sắc lạnh như đao, như băng. Phụ thân cũng không chút yếu thế trừng lại, như con thú hoang nổi giận.

Không khí trong phòng như đang giương cung bạt kiếm.

Đậu Chiêu co người bé xíu sau rèm, nghe cha mẹ chỉ trích nhau.

- Triệu Cốc Thu, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng thấy ta chưa đủ mất mặt sao?

Đậu Chiêu nho nhỏ thân ảnh lui ở màn lý, nghe cha mẹ cho nhau chỉ trích.

- Thiếp muốn làm gì? Thiếp còn muốn hỏi chàng, chàng muốn làm gì? Lấy con gái của tội thần làm thiếp, sách thánh hiền chàng vứt đi đâu? Có phải chàng muốn danh dự trăm năm qua của Đậu gia, mấy đời tích lũy sẽ bị hủy trong tay chàng? Chàng không sợ mất mặt nhưng thiếp vẫn cần mặt mũi!

Phụ thân tức giận đến mặt đỏ tai hồng:

- Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, nàng còn không hiểu sao? Giờ nàng không giúp ta lại còn ngáng chân ta, mời Nhị bá mẫu đến chê cười ta, nàng là thê tử kiểu gì thế? Thanh danh của ta không còn chẳng lẽ nàng vui lắm? Nàng đừng quên, phu thê là một! Cái tiếng hiền thê của nàng đâu! May mà nhạc mẫu qua đời sớm, nếu nhìn thấy nàng thế này, không biết sẽ đau lòng cỡ nào.

- Đậu Thế Anh, chàng muốn thì cứ nói thiếp, nhắc đến mẫu thân thiếp làm cái gì?

Mẫu thân giận đến phát khóc:

- Chàng còn nhớ là chúng ta lớn lên bên nhau? Vậy chàng có nhớ mẫu thân thiếp đối xử với chàng thế nào? Có có nhớ trước khi thành thân chàng nói gì với thiếp? Chàng không biết xấu hổ! Muốn thiếp che giấu giúp chàng, không có cửa đâu!

Phụ thân lập tức ủ rũ như cà gặp sương giá, trong thần sắc hiện lên chút bất an:

- Ta… ta cũng không cố ý nhắc đến nhạc mẫu, nàng có cần nói mãi không tha thế không? Ta thế này chẳng phải là bị nàng bức ép sao?

Hắn nói xong, như nhớ lại chuyện cũ, vừa giận vừa tức:

- Bảo Sơn chẳng qua chỉ là rủ ta đi uống rượu mà nàng đã nổi cáu với người ta. Người ta đến nhà chưa uống được chén trà đã bị nàng đuổi khiến ta bị các bạn đồng môn cười nhạo…

Hắn càng nói càng tức giận:

- Nàng chỉ biết trách ta nhưng sao nàng không nghĩ lại chính mình! Nếu tính tình nàng tốt một chút, ta có cần phải đi tìm tam ca xin giúp không?

Mẫu thân giận đến run người, cuống quýt lau nước mắt trên mặt:

- Chàng đã làm sai rồi còn không biết xẩu hổ mà mắng thiếp! Phùng Bảo Sơn kia có gì tốt? Ngoài rượu chè cờ bạc thì hắn biết làm gì? Kì thi cuối năm nếu không phải Học đại nhân nể tình đại bá thì hắn sớm đã bị cách chức. Chỉ có chàng, ngày nào cũng lê la cùng hắn, chàng cũng chẳng có gì tốt cả!

Phụ thân nghẹn lời, hồi lâu sau mới lẩm bẩm:

- Nhưng nàng cũng không thể như vậy được!

- Chàng muốn thiếp làm sao?

Mẫu thân lớn tiếng chất vấn:

- Mở rộng cửa đón Vương Ánh Tuyết vào? Thiếp có độ lượng như thế thì Vương Ánh Tuyết có phúc thế sao?

Mẫu thân cười lạnh:

- Đậu Thế Anh, thiếp nói lời này với chàng, nữ tử trên đời này chàng muốn lấy ai cũng được nhưng nếu Vương Ánh Tuyết muốn vào cửa thì trừ phi thiếp chết!

- Nàng… ta…

Phụ thân chỉ vào mẫu thân, tay run run, nửa ngày cũng không nói được một lời.

Mẫu thân cười khinh thường, ưỡn thẳng lưng.

Thì ra vợ chồng còn có thể cãi nhau như vậy!

Đây là phụ thân luôn tỏ vẻ đạo mạo của nàng?

Sao lại giống như đứa trẻ con vậy!

Đậu Chiêu nhìn mà mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Nàng chưa từng cãi nhau với Ngụy Đình Du bao giờ.

Ban đầu là không dám nhưng sau này là khinh thường.

Phụ thân cúi đầu, thấp giọng nói:

- Cốc Thu, chúng ta không cãi nhau được không?

Ngữ khí của hắn rất đáng thương:

- Chuyện này hoàn toàn là lỗi của ta, Ánh Tuyết là bị ta làm liên lụy. Nếu không, nàng ấy là nữ nhi nhà lành, tội gì phải chịu nhục nhã như vậy? Huống hồ, sau này ta và Ánh Tuyết sẽ chẳng có gì nữa, về sau nàng ấy sẽ đến điền trang ở.

Hắn nói xong, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là mấy phần chờ mong:

- Chúng ta cứ như trước được không? Sau này chuyện gì ta cũng đều nghe lời nàng, không bao giờ đi ra ngoài cùng Bảo Sơn nữa…

Được!

Thiếu chút nữa Đậu Chiêu đã không nhịn được mà xông ra đáp lời thay mẫu thân.

Vợ chồng cãi nhau còn có gì đáng quý hơn việc trượng phu chủ động cúi đầu nhún mình, càng thể hiện địa vị của thê tử trong cảm nhận của trượng phu.

Nếu Vương Ánh Tuyết có thai, theo tính cách của phụ thân thì chắc chắn là quyết tâm lấy Vương Ánh Tuyết về, không bằng nhân cơ hội cho phụ thân một cái thang, vừa có thể thể hiện mình là người hiền lương, độ lượng lại vừa có thể lung tạc trái tim phụ thân, thậm chí sau này vợ chồng có gì bất hòa còn có thể đem chuyện này ra để phụ thân nhường bước.

Đây chính là một mũi tên bắn ba con chim!

Hơn nữa gương vỡ lại lành, mặc kệ có nứt hay không, trong mắt người khác vẫn là một cái gương.

Vương Ánh Tuyết kia chỉ sợ nhìn một lần cũng đủ để tim như bị đao cắt.

Lại bắt Vương Ánh Tuyết viết khế ước bán mình, vứt nàng ta đến điền trang.

Mặc kệ giờ phụ thân nói thật hay nói dối nhưng chuyện đã hứa hẹn không thể lật lọng chứ?

Chỉ cần một ngày phụ thân không nuốt lời thì Vương Ánh Tuyết sẽ vẫn phải ở lại điền trang. Vừa vặn để mọi người thấy, Vương Ánh Tuyết ở Đậu gia có vị trí gì!

Cho dù phụ thân muốn đổi ý cũng không sợ.

Đến lúc đó dẫn Vương Ánh Tuyết đến các nhà chơi đi. Vương Ánh Tuyết chẳng phải là người sĩ diện sao? Làm thiếp cho người ta, đến lúc đó xem xem nhà họ Vương các người còn có mặt mũi gặp ai nữa!

Còn có gì để xả giận hơn thế sao?

Cho dù có ngày nào đó Vương Ánh Tuyết có thể đánh động được phụ thân nhưng mẫu thân có khế ước bán mình của nàng trong tay, danh phận thê thiếp rõ ràng, lại được trưởng bối Đậu gia giúp đỡ, nàng ta có thể làm được gì?

Đậu Chiêu cơ hồ muốn cười lớn.

Bên tai lại vang lên giọng nói sắc nhọn của mẫu thân:

- Ánh Tuyết, Ánh Tuyết! Gọi nghe thân thiết thật! Các ngươi đã lén thương lượng mọi thứ sau lưng ta rồi thì còn tìm ta làm gì? “Nữ nhi nhà lành”, Đậu Thế Anh, những lời này chàng cũng nói ra miệng được sao! Nữ nhi nhà lành sẽ không biết xấu hổ mà quyến rũ tướng công của người khác? Nữ nhi nhà lành sẽ dâng mình lên cửa làm thiếp cho người? Nếu nàng trong sạch thì trên đời này chỉ sợ chẳng tìm được ai không sạch sẽ! Nàng cảm thấy bị nhục nhã thì cứ tìm đến chỗ nào không phải chịu nhục là được…

Đậu Chiêu nghe xong thì vội đến độ hận không thể bịt miệng mẫu thân lại.

Cãi nhau cũng như nói chuyện, phải có trọng điểm!

Cứ lằng nhằng dây dưa mãi chuyện đó thì có ích lợi gì?

Mau bắt phụ thân hứa hẹn mới là đúng.

Chỉ là không đợi nàng hành động, phụ thân đã giận dữ quát lớn:

- Nàng còn muốn ta thế nào? Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong! Nàng ỷ nàng có trưởng bối làm chỗ dựa cho nàng sao? Nàng đừng cho rằng ta không dám làm gì nàng? Ta nể tình chúng ta lớn lên bên nhau…

- Nếu chàng còn nhớ là chúng ta lớn lên bên nhau thì chàng đã không làm ra chuyện xấu xa như vậy!

Mẫu thân không chút yếu thế, vẻ mặt khinh thường:

- Thiếp ỷ mình có trưởng bối làm chỗ dựa đó, chàng làm gì được thiếp? Có bản lĩnh chàng cứ bỏ qua thiếp mà lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa đi!

- Nàng… nàng…

Phụ thân thẹn quá hóa giận:

- Ta… ta… ta muốn hưu nàng!

Mẫu thân sửng sốt.

- Chàng nói cái gì?

Sắc mặt mẫu thân tái mét:

- Chàng muốn hưu ta!

Mẫu thân không thể tin nổi, nhìn phụ thân:

- Chàng vì Vương Ánh Tuyết mà muốn hưu ta…

Vừa nói xong, chính phụ thân cũng sửng sốt, dường như hắn không dám nhìn mẫu thân, quay mặt đi, nhỏ giọng nói:

- Ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng nhưng nàng lại không chịu nghe…

- Đậu Thế Anh!

Mẫu thân tức giận đến hai mắt đỏ lên, nàng lớn tiếng la hét tên phụ thân:

- Ngươi cút đi cho ta! Cút xa ra cho ta! Ta chờ hưu thư của ngươi! Ta muốn xem xem, ngươi làm thế nào nghênh đón tiểu tiện nhân Vương Ánh Tuyết kia vào cửa!

Phụ thân rất chật vật, vội phân bua:

- Cốc Thu, ta không có ý đó! Nàng hãy nghe ta nói…

- Cút cho ta! Cút! Cút!

Mẫu thân đẩy phụ thân ra ngoài cửa:

- Ta chờ hưu thư của ngươi, ta chờ hưu thư của ngươi…

Nàng vừa lẩm bẩm vừa đóng sập cửa phòng lại.

- Cốc Thu, Cốc Thu!

Phụ thân ở ngoài gõ cửa:

- Ta không có ý đó, chỉ là nhỡ miệng nói vậy thôi! Ta vô tâm…

Mẫu thân dựa vào cửa, nước mắt như mưa, giọng nói như muỗi:

- Vô tâm… có đôi khi lời nói vô tâm mới là lời nói thật…

Đậu Chiêu cảm thấy đau đầu muốn chết, chạy xuống giường kéo áo mẫu thân:

- Mẫu thân! Mẫu thân!

Mẫu thân ngồi xổm xuống, cầm lấy tay nữ nhi, nức nở hỏi nàng:

- Không phải con nói muốn đến nhà cữu cữu chơi sao? Ta và con đến nhà cữu cữu chơi nhé?

- Không được!

Đậu Chiêu lắc đầu, đôi mắt to sáng bừng như sao:

- Đây là nhà của con, con phải ở nhà. Qua năm mới, đến nhà cữu cữu!

Mẫu thân ngạc nhiên, nước mắt lại càng rơi nhiều.

※※※※※

Buổi tối, Du ma ma khuyên mẫu thân:

- … Bây giờ người cãi cọ với thất gia chẳng phải là khiến bọn họ thêm khăng khít sao!

Mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, ngơ ngác nhìn khuôn mặt như hoa trong gương, trả lời hoàn toàn không đúng câu hỏi:

- … Trước đây, mỗi lần đến Đậu gia, mẫu thân đều dặn ta không được bướng bỉnh, không được làm các bá mẫu, các tỷ tỷ không vui. Có một lần, Bội Từ dẫn ta đi hái hoa ngọc lan, ta rất sợ, không dám trèo cây nhưng nghĩ đến lời mẫu thân, vẫn lại sợ hãi trèo lên… Bội Từ nhảy xuống nhanh thoăn thoắt còn ta lại mắc kẹt trên cây không dám xuống… Cũng sắp đến giờ ăn trưa, Bộ Từ dần lo lắng, chạy ra ngoại viện tìm gia đinh giúp đỡ… Ta ngồi trên cây một mình, trên cây có những con sâu róm đáng sợ bò đến… Ta muốn khóc lại không dám khóc, sợ khiến mọi người biết sẽ làm Bộ Từ bị mắng… Nghĩ cứ thế nhảy xuống cũng được, thà què cũng không muốn bị sâu bò vào người. Ta nhắm mắt lại, phía dưới có người “A” một tiếng, nói: “Vì sao ngươi lại ở trên cây?”. Giọng nói đó như dòng suối vừa trong veo lại vừa dễ nghe. Ta mở to mắt, thấy một thiếu niên đứng dưới tàng cây đang ngẩng đầu nhìn ta. Tóc hắn như lụa thượng hạng, vừa đen vừa bóng. Khuôn mặt hắn như mỹ ngọc, vừa nhẵn vừa mịn, đôi mắt hắn ấm áp lại sáng bừng… Ta nhìn đến ngẩn người. Hắn lại bật cười, nụ cười còn đẹp hơn hoa… Ta nói với hắn, ta bị mắc ở trên cây không xuống được. Hắn bảo ta chờ, chạy đi tìm thang đến, thật cẩn thận đỡ ta xuống… Sau này mỗi lần ta đến Đậu gia, hắn đều đứng dưới gốc ngọc lan đó chờ ta… Đưa cho ta những hạt đậu ngọt ngào, còn cả những trái mận chua chua, quả trám đen đen… Có một lần, là một bông hoa kết từ ngọc trai. Ta cất nó ở trong túi, không rời khỏi người…

Nàng quay đầu, nhìn Du ma ma bằng ánh mắt sưng đỏ:

- Ma ma, ngươi nói xem, người chờ ta ở dưới gốc ngọc lan đâu rồi? Sao ta không thể tìm được hắn nữa?

- Tiểu thư! Du ma ma bưng miệng khóc òa.

Ánh mắt Đậu Chiêu mơ hồ, không nhìn rõ cái gì cả.