Diệp Cửu Trung cười khổ, trong lòng nghĩ thầm: Trong đầu cô nhóc này đang suy nghĩ gì nhỉ? Cái gì mà chạm vào cô, bắt nạt cô? Đường đường là Cửu Trung vương như anh mà đến mức đó sao?

Nhưng dĩ nhiên Tô Nhiên không hiểu những chuyện này.

Cô tiếp tục chống nạnh nói: "Còn nữa, cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, anh đều phải nghe lời của tôi đấy, không cho bắt nạt tôi, không được nhục mạ tôi!"

"Còn nữa, tôi không biết nấu cơm, cũng không giặt quần áo, trước kia đều có dì dọn nhà, vì thế anh không thể bắt tôi làm việc nhà được!"

"Quan trọng nhất là, sau này chúng ta có ở cùng nhau thật, anh không được có cô gái khác, cũng không cho phép có lỗi với tôi, dù sao cũng vì anh mà tôi mất hết cả.”

Vừa nói xong, cô nhóc lại nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân lúc này rồi òa khóc lần nữa.

Nhìn cô ngốc bật khóc, suýt chút nữa Diệp Cửu Trung cũng không nhịn được cười.

Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu nói: "Được, nghe theo em hết!"

"Thật sao?"

Thấy Diệp Cửu Trung đồng ý thoải mái như vậy, Tô Nhiên lập tức ngừng khóc lại.


"Thật chứ!"

Diệp Cửu Trung chân thành đáp.

"Ha ha, vậy còn tạm được! Cuối cùng xem như tôi cũng không trắng tay theo anh rồi.”

Tô Nhiên vừa nói vừa lau khô khóe mắt.

Nhưng mà trước đó khóc quá nhiều, mắt cô bị sưng lên kinh khủng, trông lại càng đáng yêu!

Nhìn cô nhóc ngốc nghếch trắng trẻo trước mặt, chẳng biết vì sao, cõi lòng phủ bụi lâu năm của Diệp Cửu Trung lại vô tình xúc động.

Nói thật.

Cho dù là nhan sắc hay dáng người, Tô Nhiên đều cực kỳ xinh đẹp, nếu không, gã Triệu đại công tử của tập đoàn Trung Hải cũng không bám lấy cô như vậy.

Nhưng mà đầu óc này?

Có chút... Một lời khó nói hết!


Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong nháy mắt, Diệp Cửu Trung thoáng như ngây dại.

"Này, anh chàng mất trí nhớ, sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế?"

Tô Nhiên thấy Diệp Cửu Trung cứ nhìn mình như vậy thì hỏi.

Diệp Cửu Trung nói: "Bởi vì em xinh!"

"Hừ!"

"Đừng có dỗ tôi, giờ tôi suy sụp lắm!"

Tô Nhiên nói thầm một tiếng, nhưng mặt cô lại hơi ửng đỏ hơn.

"Dù thế nào đi nữa thì cũng phải cảm ơn anh!"

"Cám ơn anh đã giải vây cho tôi, cũng cám ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi thằng khốn Triệu Thiểu Phong!"

"Mặc dù bố mẹ và Tô gia đều không cần tôi nữa, nhưng dù sao những việc này cũng là do tôi cả, chứ chuyện không liên quan gì tới anh!" Tô Nhiên thật lòng nói.

Nhưng Diệp Cửu Trung lại phản bác lời cô: "Em sai rồi! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện của em cũng là chuyện của anh."

Tô Nhiên dừng lại.

"Nói thì hay lắm, nhưng anh có thể làm gì đây?"