Nàng là một mỹ nhân, nét đẹp của nàng không có tính công kích, một mỹ nhân cơ hồ khiến người khác không thể ghen ghét nổi.

Nàng đứng trên đài cao, tựa như trời sinh đã đứng ở nơi đó, như băng tuyết độc lập xa cách, được vạn người kính ngưỡng, không cho phép người khác khinh nhờn.

Nàng có một mái tóc đen nhánh dài gần đến đầu gối, chỉ dùng một dây cột tóc màu bạc, hoa văn đơn giản cột cao lên, rũ ở sau đầu, giờ phút này theo nàng nói chuyện mà hơi lắc lư.

Nàng mặc một thân quần áo tuyết trắng, duy chỉ có hai luồng tóc mai rũ thẳng xuống làm cho quần áo tăng thêm phần màu sắc.

Vạt áo nàng to rộng, ở đài cao trong gió phần phật đong đưa, tựa như Nguyệt Cung tiên tử ngay sau đó liền sẽ theo gió thoát khỏi phàm trần mà bay đi.

Nàng vốn dĩ chính là một vị tiên tử, là Phong Hoa Tiên Môn Đại sư tỷ, Liễn Cơ tiên tử Vân Mật Tuyết.

Vờn quanh nàng bao phủ hơi thở thanh lãnh như tuyết khiến người khác chùn bước, nhưng cố tình thần sắc của nàng lại ôn hòa, giống như ngay sau đó tuyết trên người nàng có thể hòa tan thành nước.

Nàng không giống băng tuyết mùa đông giá rét lạnh đến tận xương, mà là một chút tuyết tan trên cành mai đầu xuân, tuy lạnh lẽo nhưng bình dị gần gũi.

Người như vậy, ai sẽ không thích đây?
Vì thế nàng rất được yêu mến.

Trong đám người mênh mông dưới đài cao kia, có bao nhiêu người là đơn thuần tới nghe chủ tông Đại sư tỷ chỉ bảo tu hành? Lại có bao nhiêu người là vì "Liễn Cơ tiên tử" mà đến?
Này có lẽ cũng chỉ có các đệ tử nhìn đài cao không chớp mắt kia tự mình biết rõ.

Vân Mật Tuyết nói chuyện không nhanh không chậm, môi mỏng nhợt nhạt ôn nhu khép mở, thanh âm như xuân phong quét qua tai, nhè nhẹ lạnh lẽo thấm vào ruột gan, dường như nghe thêm một chút nữa cảnh giới đều có thể cao thêm một tầng.

Đây có lẽ cũng không phải là ảo giác.

Mời Phong Hoa Tiên Môn chủ tông Nguyên Anh kỳ phong hào Đại sư tỷ, đến Nhất Miểu Tông giảng đạo cho đám đệ tử tu vi cao nhất còn chưa đến Kim Đan Kỳ thật quá lãng phí.

Này quả thực chưa từng nghe bao giờ.

Bất quá, việc như vậy phát sinh ở trên người Liễn Cơ tiên tử có lẽ cũng không kỳ quái, bởi vì nàng chính là một vị nữ tử lệnh người kính nể tôn trọng từ trong lòng.


Ngay cả Yến Trục Quang cũng không thể không thừa nhận, nếu nội tâm nàng cũng giống như mặt ngoài vẫn luôn bày ra trong sáng kia, nàng đúng là đáng giá một phần kính trọng.

"Đương nhiên đó là sự thật! Đây chính là bạch nguyệt quang* của mọi người a! Chân chính trong sáng! Có thể không tốt được sao?"
(*Bạch nguyệt quang - 白月光: ánh trăng sáng, ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ người mình đem lòng mến mộ.)
"Nhưng nàng vẫn là đã chết."
"Cầu xin ngài đừng chọc vào vết sẹo a ký chủ, QAQ*."
(*QAQ: biểu cảm khóc trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc)
Yến Trục Quang cảm thấy cái thứ gọi là hệ thống này thật sự quá ồn ào.

Sau khi khiến cho nó nghẹn họng quay trở về liếm miệng vết thương, nàng lại tiếp tục quan sát người trên đài.

Từ khi nàng biết đến người này thì trong đầu cũng đã phác họa qua hình tượng người ấy vô số lần.

Hôm nay sau khi nhìn thấy người thật mới nhận ra, lúc trước phác họa cũng chỉ mỏng manh nhợt nhạt như giấy mà thôi.

Quả nhiên không hổ là mang danh hiệu "bạch nguyệt quang", nàng hiện tại cả người đều giống như sáng lên, thậm chí như có ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt.

"Không, không phải ngôi sao, nàng đã nhìn thấy ký chủ, ngươi bị phát hiện rồi!"
Cũng đúng, Yến Trục Quang muộn màng phát hiện, vị trí nàng đang đứng vốn nhìn không thấy chính diện, nhưng hiện giờ gương mặt như tạc từ băng tuyết của bạch nguyệt quang kia đã quay tới, đôi mắt như chứa những ngôi sao đang nhu hoà nhìn sang phía nàng.

Có lẽ là nàng vừa rồi đã quên trộm nhìn, cảm giác của người tu tiên cảnh giới Nguyên Anh kỳ vốn rất nhạy bén, bị một đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cho dù nàng còn chưa mở ra linh thức cũng không có khả năng không cảm giác được.

"Chẳng tốt lành gì nếu bị phát hiện, đi thôi!"
"A", giọng nói hệ thống chậm chạp vang vọng trong đầu nàng: "Ánh mắt Đại sư tỷ a, ta cảm thấy ta hưng phấn đến muốn bay lên.

Ký chủ, mau véo cho ta tỉnh!"
"Không phải ảo giác, ngươi vừa rồi thực sự bay lên."
Yến Trục Quang mới nhảy xuống từ trên tán một cái cây khổng lồ mà nàng vừa trốn, này còn không phải là trải nghiệm cảm giác bay lượn sao?
Sau khi chạm đất, Yến Trục Quang không chậm trễ dù chỉ một chút, cất bước chạy ngay.

Cũng không hề keo kiệt dồn hết số linh khí ít ỏi mà nàng vất vả tích lũy được trong cơ thể vào hai chân, cả người giống một con chim yến bay sát đất, uyển chuyển nhẹ nhàng trốn đi.


Tán cây cao lớn cản trở thân hình nàng, đến khi thấy rõ, Vân Mật Tuyết lại chỉ nhìn đến được chút bóng dáng.

Là một tiểu cô nương a, cũng thật nghịch ngợm.

"Tạp dịch đệ tử sao?"
"Tạp dịch đệ tử hèn mọn như vậy mà cũng dám tới nghe lén giảng đạo?" Áo lục nữ tử phía sau Vân Mật Tuyết lạnh lùng nói: "Đại sư tỷ, muốn sư muội đi bắt nàng lại không?"
Vân Mật Tuyết lắc đầu: "Không cần, nàng đã là đệ tử Nhất Miểu Tông, mặc kệ địa vị cao hay thấp đều có tư cách tới nghe giảng đạo."
"Đại sư tỷ, ngươi chính là tính tình quá tốt, một tạp dịch đệ tử hèn mọn cũng dám đến trước mặt ngươi giương oai, đây không phải do ỷ vào ngươi không truy cứu nàng sao?"
"Được rồi", Vân Mật Tuyết ngăn lại lời nói của nữ tử áo lục: "Đừng quan tâm nàng.

Hiện giờ bọn họ đang luyện tập, ta đi xuống nhìn xem."
"Sư tỷ không cần phải đi, ta đi là được."
"Ta đáp ứng giảng đạo lần này, sư muội cùng ta đến đã đủ vất vả, ta sao lại có thể lại làm phiền sư muội?"
Áo lục nữ tử còn muốn nói thêm gì khác, Vân Mật Tuyết đã rút kiếm bay xuống đài cao, ở trên quảng trường bắt đầu đi tuần tra.

Áo lục nữ tử sắc mặt hơi suy sụp, nhẹ nhàng than thở một tiếng: "Ai."
Bên này, Yến Trục Quang đã bay nhanh chạy khỏi phạm vi đài cao, lúc này nàng đang vòng quanh một sườn núi nhỏ, chạy hướng sau lưng sườn núi, nơi đó mới là chỗ nàng vốn nên ở lại -- khu vực dành cho tạp dịch đệ tử.

"Ký chủ ngươi như thế nào lại bỏ chạy, ta còn muốn xem Đại sư tỷ của ta thêm một chút a."
"Xem thêm một chút? Ngươi không sợ ký chủ của ngươi bị rút gân lột da sao?"
"Sao có thể, Đại sư tỷ là bạch nguyệt quang nha, nàng khẳng định sẽ tha thứ ngươi."
Nàng sẽ tha thứ ta, nhưng mấy chủ tông đệ tử bên cạnh nàng, còn có đám "đệ tử ưu tú" Nhất Miểu Tông ở dưới đài kia cũng sẽ không!
Yến Trục Quang lại không phải kẻ ngốc.

"Ký chủ, ta kháng nghị, ngươi lại tắt chức năng tâm niệm giao lưu, ta nghe không thấy tiếng lòng của ngươi."
Tốt nhất là nghe không được.

Yến Trục Quang không để ý nó, chỉ lo chạy về phía trước.


"Ký chủ!" ×n
Hệ thống trong đầu Yến Trục Quang ồn ào, Yến Trục Quang nói: "Ngươi còn kêu nữa ta tắt luôn âm thanh của ngươi."
Hệ thống dừng một chút, đột nhiên phát ra một tiếng vang kỳ quái.

"Leng keng"
Một thanh âm lạnh băng cất lên, thay thế giọng nói đáng yêu của hệ thống: "Có nhận nhiệm vụ chủ tuyến -- Cứu vớt bạch nguyệt quang hay không?"
"Có / không"
"Không."
Yến Trục Quang đã nghe qua thanh âm này rất nhiều lần, nàng đã không còn giật mình như trước.

Nàng không chút nghĩ ngợi liền nói không, sau khi thanh tuyến lạnh băng kia biến mất, lần thứ hai biến thành cái giọng cường điệu ngọt ngấy lúc trước.

"Vì cái gì? QAQ"
Hệ thống thanh âm phi thường phát điên: "Ký chủ, ta thật sự không hiểu được ngươi a."
"Nếu không muốn nhận nhiệm vụ chủ tuyến, vậy ngươi chạy đến Nhất Miểu Tông làm gì? Ký chủ tuy rằng là Ngũ Linh Căn nát đến không thể nát hơn, nhưng vào cái môn phái nhỏ như thế này vẫn có thể làm ngoại môn đệ tử, nếu may mắn còn có thể làm nội môn đệ tử, cần gì phải khổ sở thế này?"
"Người đi hướng về chỗ cao, người khác muốn đi làm đầu gà, ta một hai phải làm đuôi phượng không được sao?"
"Cũng không phải không được", nếu hệ thống là con người chỉ sợ nó đang vò đầu điên cuồng: "Nhưng nơi này cũng không phải cái đuôi phượng a, Nhất Miểu Tông chính là môn phái cấp thấp, ngươi nhiều lắm là cái mông gà...!Phải làm đuôi phượng cũng nên đi chủ tông Phong Hoa Tiên Tông a."
"Ta lúc trước nói, cho dù may mắn chen vào Phong Hoa Tiên Tông làm tạp dịch đệ tử, quanh năm suốt tháng cũng không có cơ hội nhìn thấy Đại sư tỷ.

Ngược lại là Nhất Miểu Tông này, bởi vì Đại sư tỷ lúc còn trẻ từng hứa hẹn một lần cho nên cơ hội càng lớn hơn một chút."
"Ký chủ, ngươi dám nói là không phải bởi vì ta nói Đại sư tỷ sẽ ở Nhất Miểu Tông giảng đạo nên ngươi mới đến nơi này đi?"
Yến Trục Quang không ý kiến.

Hệ thống xem như nàng thừa nhận, "Nếu ký chủ là vì Đại sư tỷ mà đến Nhất Miểu Tông, vậy ngươi vì cái gì không nhận nhiệm vụ chủ tuyến a, QAQ!"
"Không phải ta ghét bỏ ngươi a ký chủ, Ngũ Linh Căn của ngươi thật sự quá kém, nếu là Ngũ Linh Căn chỉnh tề đồng dạng, đó là ngũ phúc lâm môn* khó gặp một lần.

Nhưng ngươi không phải a, ngươi chỉ có một cái là đầy đủ, các thuộc tính còn lại đều so le không đồng đều.

Đây là linh căn "nát" nhất, chỉ tốt hơn một chút so với không có linh căn."
(*Ngũ phúc lâm môn - 五福临门: năm loại phúc đến cửa.

Ngũ phúc bao gồm: trường thọ, phú quý, an khang, hảo đức, thiện chung.

Ở đây chỉ điều may mắn tốt lành hiếm thấy.)
"Ký chủ, ngươi tính toán mang một bộ linh căn như vậy ở Tu chân giới đi lại sao.".

ngôn tình ngược

Yến Trục Quang nói: "Là ngươi đem linh hồn của ta nhét vào thể xác này."
Hệ thống hơi chột dạ: "Cái, cái này không phải là do ta tạm thời chỉ tìm được một cái thể xác có thể tương xứng với linh hồn ký chủ sao, trong phạm vi trăm dặm chỉ có nàng mới chết không lâu, còn rất tươi đây."
Yến Trục Quang trong lòng hừ lạnh, nhất thời bất đắc dĩ.

Nàng không ngốc, hệ thống đã có thể mang nàng xuyên qua thời không, nếu thật sự có tâm đi tìm một khối thể xác đủ thiên phú còn khó sao?
Chỉ là lo lắng khống chế không được nàng mới cố ý lựa chọn một bộ thể xác có linh căn hạng bét như vậy, để dễ bức bách nàng không thể không dựa vào hệ thống mà sống, Yến Trục Quang đã nghiền ngẫm rõ ràng tâm tư của hệ thống.

Hệ thống biện giải nói: "Tuy rằng ký chủ linh căn kém cỏi, nhưng ta có biện pháp làm ký chủ tăng lên linh căn a!"
Đây là thủ đoạn của hệ thống.

Nếu không phải nàng có lai lịch khác thì chỉ sợ đã sớm bị hệ thống mê hoặc, ngây ngốc đáp ứng nó, vì nó bán mạng, đâu giống như hiện tại còn có thể từ trong miệng hệ thống moi ra được nhiều tin tức như vậy.

Tựa như mới vừa rồi đơn phương tắt đi liên lạc cùng hệ thống cũng là phương pháp do nàng tự tìm hiểu, bằng không trong lòng nghĩ cái gì đều bị hệ thống do thám biết được, nàng còn có cái gì để cò kè mặc cả cùng hệ thống đây?
Đúng vậy, Yến Trục Quang liên tục từ chối tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến, bất quá là để kiểm tra điểm mấu chốt của hệ thống.

Yến Trục Quang luôn biết mình muốn cái gì, có hệ thống giúp đỡ như vậy, con đường tu hành tương lai không biết sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu, Yến Trục Quang đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Bất quá chỉ là cứu một người mà thôi, đời trước vì để tăng thực lực, việc nàng đã làm còn tính là ít sao?
Hơn nữa, nàng vốn dĩ là một sợi tàn hồn được hệ thống hồi sinh, nếu hoàn toàn từ chối hệ thống, ai biết có bị hệ thống quăng ra khỏi cái thể xác này, một lần nữa biến thành u hồn hay không?
Chỉ là Yến Trục Quang đã quen khống chế tất cả mọi thứ trong tay.

Đối với nàng mà nói, hệ thống là một sự vật xa lạ, nàng cần phải tìm ra điểm mấu chốt của nó mới có thể nhận lời.

Lúc này mới phát sinh tình huống, một mặt nàng từ chối nhiệm vụ của hệ thống, một mặt lại đến Vân Miểu Tông tiếp xúc Vân Mật Tuyết theo chỉ huy của hệ thống.

Hệ thống thì thầm: "Vốn dĩ tính toán chờ sau khi ký chủ nhận nhiệm vụ chủ tuyến xong ta liền chuẩn bị mấy cái nhiệm vụ dễ hoàn thành cho ký chủ, khen thưởng ngươi một ít bảo vật tăng linh căn.

Chờ sau khi làm linh căn của ngươi tăng lên một chút, ít nhất tăng lên tới Tứ Linh Căn, không phải là có thể vào ngoại môn Nhất Miểu Tông sao? Không phải là sẽ có cơ hội tiếp xúc Đại sư tỷ sao? Đâu giống như bây giờ chỉ có thể lén lút."
Ngô, xem ra hệ thống còn có thể tùy ý phân phối cái gọi là nhiệm vụ cùng khen thưởng.

Hơn nữa, hệ thống có không ít bảo bối, bảo vật tinh luyện linh căn bực này đều có thể tùy ý lấy ra được.

Hệ thống không cách nào do thám suy nghĩ của ký chủ nên có chút hoảng loạn trong lòng.

Nhưng nhìn dáng vẻ xa cách của nàng lại cảm thấy chính mình bị nàng làm tức chết rồi: "Ký chủ ngươi đến tột cùng là muốn cái gì a, cầu ngươi, cho ta thông tin chính xác đi QAQ.".