Vân Mật Tuyết một mình một người đứng ở phía sau cách Yến Trục Quang không xa, Yến Trục Quang phỏng đoán, hẳn là nàng đã thuấn di tới đây.

Người tu chân cần dùng đến linh thức để thuấn di, khoảng cách có thể thuấn di cũng bị giới hạn theo phạm vi của linh thức, Đại sư tỷ tất nhiên là thông qua linh thức phát hiện nàng ở nơi này, mới có thể cố ý thuấn di đến bên cạnh nàng.

Nếu là linh thức của Đại sư tỷ bao trùm tới đây, vô cùng có khả năng Đại sư tỷ đã nhìn thấy những việc nàng làm trước đó.

Vân Mật Tuyết thấy nàng ngoại trừ mấy vết thương ngoài da cũng không còn thương thế nào khác, sắc mặt thả lỏng, nàng khẽ dời bước, ngay lập tức liền đi đến bên cạnh Yến Trục Quang, thay nàng sửa lại y phục bị rách lúc nãy.

Yến Trục Quang không mặc pháp y có đủ lực phòng ngự, y phục trên người chỉ là một bộ quần áo bình thường có chất liệu không tệ, cho nên sự công kích của hai người tu chân Trúc Cơ kỳ rất dễ gây ra vết thương trên người nàng.

Chỉ là mộc linh thân thể của Yến Trục Quang có khả năng chữa trị rất mạnh, cho nên hiện giờ những miệng vết thương đó đều đã được trị khỏi, tuy nhiên phần y phục ở chỗ miệng vết thương còn sót lại vệt máu không tiêu tán, chứng tỏ rằng lúc trước nàng thật sự đã bị thương.

Chỗ rách trên y phục không nhiều lắm, loáng thoáng lộ ra một ít da thịt trắng nõn, thoạt nhìn có chút lóa mắt.

Đầu ngón tay Vân Mật Tuyết chạm đến những chỗ rách này, Yến Trục Quang chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo lướt qua, những vết rách nát trên y phục liền được vá lại hoàn hảo.

Cầm y phục sửa lại tốt từng chút từng chút, Vân Mật Tuyết ngoài miệng không ngừng trách cứ: "Ngươi cũng quá chủ quan, vì sao không dùng ngọc phù ta để lại cho ngươi?"
"Nếu trên những vũ khí đó có bôi kịch độc, hoặc có bí pháp khác, sau khi gây ra vết thương cho ngươi xong lẻn vào trong cơ thể tạo thành tổn thương thì phải làm sao bây giờ? Ngươi như thế nào thoát khỏi nguy hiểm?"
Xem ra Đại sư tỷ đã thấy, chỉ là không biết thấy được bao nhiêu.

Yến Trục Quang thầm nghĩ, kỳ thật thứ nàng không sợ nhất chính là kịch độc, thứ đó đối với nàng mà nói, ngược lại là đại bổ chi vật, nàng còn ngại hấp thu không đủ.

.

Truyện Mỹ Thực

"Ra ngoài rèn luyện không thể luôn dựa vào ngoại vật.

Đại sư tỷ, trong lòng ta hiểu rõ, cũng muốn thử xem giới hạn của bản thân ở đâu", Yến Trục Quang nở một nụ cười tươi để lấy lòng: "Nếu nhận thấy có nguy hiểm, ta cũng sẽ không quên sử dụng ngọc phù."
Ngọc phù của Vân Mật Tuyết, là bảo cụ đặc thù chứa đựng ba chiêu pháp thuật băng hệ cường đại của nàng.

Yến Trục Quang chỉ cần quán chú một chút linh khí là có thể phóng thích pháp thuật trong đó, lực công kích tương đương với bảy phần thực lực của Vân Mật Tuyết, tổng cộng có thể sử dụng ba lần, là vật Vân Mật Tuyết để lại cho nàng bảo mệnh.

Hơn nữa, ngọc phù này cùng khí tức của Vân Mật Tuyết tương liên, một khi Yến Trục Quang sử dụng, Vân Mật Tuyết sẽ có thể phát hiện, nếu khoảng cách không xa, chỉ sợ chưa kịp dùng hết ba đạo pháp thuật thì nàng cũng đã chạy tới cứu viện.

Có điều, ba người tu chân Trúc Cơ kỳ tép riu này, chỗ nào xứng để vận dụng ngọc phù mà Đại sư tỷ cho nàng chứ? Đó là chưa cần dùng đến trận pháp, Yến Trục Quang cũng đã có thể giết chết hết ba người bọn họ, chỉ là hơi tốn thời gian một chút thôi, Yến Trục Quang còn không để những người này vào trong mắt.

Bất quá, những lời mạnh miệng như vậy, Yến Trục Quang cũng không dám nói với Vân Mật Tuyết, nàng cũng chỉ có thể làm nũng để cầu tha thứ.

Vân Mật Tuyết vuốt vuốt chiếc mũi cao thẳng của Yến Trục Quang: "Tiểu nha đầu ngươi, còn giả vờ trước mặt Đại sư tỷ, ân?"
"Đại sư tỷ chính là đều thấy được."
Yến Trục Quang vô tội chớp chớp mắt: "Đại sư tỷ nhìn thấy cái gì?"
"Thấy được...!một tiểu lão hổ giương nanh múa vuốt giả vờ là mèo con trước mặt Đại sư tỷ."
Vân Mật Tuyết chọc chọc đầu Yến Trục Quang.

"Rõ ràng có thực lực, vì sao một hai phải dùng dáng vẻ yếu đuối trước mặt kẻ địch, khiến cho chính mình bị thương?"
Yến Trục Quang bị Vân Mật Tuyết hoàn toàn vạch trần, nhưng tâm tình ngược lại khôi phục bình tĩnh, nàng xoa xoa chỗ bị chọc, chớp chớp mắt: "Làm như vậy mới có hiệu quả tốt nhất."
"Ta cũng chỉ làm mèo con của một mình Đại sư tỷ, Đại sư tỷ không thích sao? Người khác muốn nhìn ta cũng không cho đâu."
Thanh âm của nàng vốn dĩ có chút thấp, hiện giờ còn cố tình thả nhẹ mềm mại, thật giống như một con mèo con dính người đang làm nũng với chủ nhân.

Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Được rồi, chỉ cần ngươi không có việc gì, có thể thoát khỏi nguy hiểm thì ta cũng mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn thế nào.


Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, cũng không nên để cho Đại sư tỷ bắt được ngươi đang làm chuyện xấu."
Yến Trục Quang chưa kịp trả lời, trận pháp lúc trước nàng bày ra dùng để nhốt hai người tu chân Trúc Cơ sơ kỳ kia, lại vào đúng ngay lúc này mà hao hết linh lực, bị người phá mở ra từ bên trong.

Hai người tu chân Trúc Cơ kỳ phẫn nộ từ trong trận pháp lao tới, thân hình Vân Mật Tuyết khẽ nhúc nhích, đem Yến Trục Quang chắn phía sau.

Hai người đó bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng, đến nỗi không phát hiện có Nguyên Anh kỳ đại năng như Vân Mật Tuyết ở đây, không chút suy nghĩ liền xông thẳng đến chỗ các nàng.

Vân Mật Tuyết nhíu mày, phất tay áo một cái, liền xuất hiện tràn ngập một màn sương băng trắng, sau khi sương trắng tan đi, trên mặt hai người kia đã phủ đầy bạch sương, toàn thân cứng đờ bất động.

"Vì sao bọn họ lại tập kích ngươi?"
Vân Mật Tuyết quay đầu hỏi Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang nói: "Bọn họ nói thấy ta dễ bắt nạt, dễ hạ thủ, hơn nữa thấy ta xinh đẹp, khẳng định trong tay có rất nhiều thứ tốt."
Vân Mật Tuyết buồn cười, "Nào có ai tự khen mình xinh đẹp?"
Yến Trục Quang thần sắc vô tội: "Đây là nguyên văn lời của bọn họ nha, Trục Quang một chút cũng không có thêm mắm dặm muối."
Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ, lúc quay về hướng hai người kia, lại nghiêm túc hơn rất nhiều: "Sát khí trên người hai người này không nhẹ, không thiếu làm chuyện thương thiên hại lý, hiện giờ nếu dụng phải ta, ta cũng không chấp nhận được."
Ngón tay xanh nhạt như hoa lan tuyết của nàng vũ động, ngay sau đó, hai người kia liền biến thành hai người tuyết, gió nhẹ thổi qua, tức khắc hóa thành tuyết sa bay đi, hoàn toàn biến mất.

Yến Trục Quang cảm thán nói: "Thủ đoạn của Đại sư tỷ thật cao, không giống ta, còn phải dùng đến hỏa phù."
"Ngươi còn nói", Vân Mật Tuyết giận dỗi: "Cây linh thực kia của ngươi nếu là bị người khác nhìn thấy, không chừng sẽ nói ngươi là tà ma ngoại đạo, không đi đúng đường."
Yến Trục Quang cười: "Ta đâu quan tâm người khác nói như thế nào, chỉ cần Đại sư tỷ tin ta là được."
"Ta làm sao mà không tin ngươi?" Vân Mật Tuyết nói: "Pháp thuật, công cụ vốn là ngoại vật, tuân theo mệnh lệnh chủ nhân, nếu ngươi không dùng chúng để làm ác, cho dù thủ đoạn có xảo quyệt chút thì có vấn đề gì? Chung quy cũng chỉ là thủ đoạn bảo hộ chính mình."
"Đại sư tỷ công chính nhất, tốt nhất."
Vân Mật Tuyết nói: "Ngươi cũng đừng thổi phồng ta, ta bất quá là một phàm nhân mong được thành tiên, là người thì luôn có tư tâm, cũng không có cao thượng như vậy."

"Chớ nói những việc này, vì sao ngươi ở đây?"
Yến Trục Quang nói: "Ta tu vi đột phá đến Trúc Cơ, vì củng cố tu vi, muốn ra ngoài rèn luyện nên xin rời tông môn.

Chỉ là sau khi ra tới, lại nhất thời mờ mịt không biết đi đâu, vì thế ta tìm đến bảng nhiệm vụ, một bên làm nhiệm vụ một bên du ngoạn, bất tri bất giác liền tới nơi này, thật không ngờ còn có thể gặp được Đại sư tỷ."
"Đại sư tỷ vì sao lại ở chỗ này? Là vì..."
Yến Trục Quang "biết" Vân Mật Tuyết đang bôn ba vì chuyện của tiền nhiệm chưởng môn, "không biết" cụ thể Vân Mật Tuyết đang ở nơi nào, hiện giờ ở chỗ này gặp được Vân Mật Tuyết, đoán được nàng ở đây để làm gì cũng không kỳ quái.

Nếu đã gặp nhau, Vân Mật Tuyết cũng không giấu giếm, nàng gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy hiện tại Đại sư tỷ muốn đi nơi nào, Trục Quang có thể đi cùng không?"
"Ngươi muốn đi cùng ta? Ngươi chuẩn bị đi nơi nào, không đi nữa sao?"
Yến Trục Quang gật đầu, vốn dĩ nàng đến Thiên Ngự Thành chính là để tìm Vân Mật Tuyết, hiện giờ đã tìm được rồi, nếu lại đi Thiên Ngự Thành chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao.

"Ta từ Đan Dã Thành tới, chỉ là trong thành không có nhiệm vụ thích hợp với ta, nên muốn đi Thiên Ngự Thành bên cạnh để thử vận may.

Kỳ thực ta vốn cũng chẳng có việc gì, hiện giờ gặp được Đại sư tỷ, ta cũng không cần đi nữa."
"Đại sư tỷ tính đi nơi nào, định làm cái gì? Có chuyện gì ta có thể giúp đỡ không? Không bằng Đại sư tỷ thuê ta đi? Ta lấy giá phải chăng, Đại sư tỷ chỉ cần trả ta ba mươi hạ phẩm linh thạch, ta cái gì cũng đều làm được."
"Cái gì cũng đều làm được?"
"Ân." Yến Trục Quang chờ mong gật đầu.

"Nào có ai bán đứng chính mình như vậy", Vân Mật Tuyết không tán đồng nói: "Trục Quang rất thiếu linh thạch sao?"
Yến Trục Quang gật gật đầu, đau lòng bẻ đầu ngón tay đếm: "Mới vừa rồi bày trận hao hết gần ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, chỉ thu về một cái túi trữ vật, không biết đồ vật bên trong có đủ bồi thường hay không, hai người khác..."
Yến Trục Quang liếc mắt về phía hai người tu chân Trúc Cơ kỳ đã hóa thành vết nước kia, túi trữ vật trên người bọn họ cũng đã biến mất theo.

Vân Mật Tuyết nhìn đến đôi mắt nhỏ của nàng, dở khóc dở cười: "Trục Quang là đang trách Đại sư tỷ?"
Yến Trục Quang lắc đầu như trống bỏi: "Nếu Đại sư tỷ đồng ý cho ta đi theo, không cần tiền ta cũng nguyện ý nha."
"Ta không đồng ý cho ngươi đi, ngươi liền bắt ta thuê ngươi, nếu ta đồng ý, ngươi sẽ không thu tiền thuê nữa?"
Yến Trục Quang gật đầu.

"Bất luận chọn như thế nào, còn không phải là đều cho ngươi đi theo sao?"

"Đại sư tỷ cho ta đi theo đi mà, nói không chừng ta có thể phát huy tác dụng gì thì sao?" Yến Trục Quang vứt bỏ liêm sỉ ôm lấy cánh tay Vân Mật Tuyết mà lay động.

Hệ thống đã nhìn thấy rõ độ dày của da mặt ký chủ, ký chủ ở trước mặt nó luôn luôn kiên định bình tĩnh, là một người có mưu tính, cũng chỉ khi ở trước mặt Đại sư tỷ thì nàng mới có thể lộ ra loại bộ dáng làm nũng ngốc nghếch này.

Quả nhiên vẫn là bạch nguyệt quang có mị lực nhất.

Vân Mật Tuyết nghĩ nghĩ: "Cũng không phải không thể, ta vừa lúc muốn đi Đan Dã Thành một chuyến, nơi đó không có nguy hiểm gì, mang ngươi theo cũng được."
Nếu đã bàn xong rồi, Vân Mật Tuyết cũng không hề trì hoãn, "Đi thôi, ta mang ngươi đi."
Yến Trục Quang đi theo bên người Vân Mật Tuyết nên không cần dùng đến phi kiếm tông môn đưa cho nữa, dưới chân Vân Mật Tuyết ngưng ra vân giá, mang theo Yến Trục Quang bay về hướng Đan Dã Thành.

Yến Trục Quang vốn dĩ chưa rời đi Đan Dã Thành quá xa, hai người thực mau liền đến nơi.

Loại tiểu thành như Đan Dã Thành này, người tu chân thực lực Kim Đan kỳ thôi cũng đã xem như đứng đầu, cho dù Vân Mật Tuyết thu liễm hơi thở, một số người tu chân vẫn có thể mơ hồ nhận thấy được nàng tu vi không tầm thường, vì thế, dù hai vị nữ tử xinh đẹp có phong cách khác nhau thập phần nổi bật ở trong thành, cũng không có bao nhiêu người dám nhìn thẳng các nàng.

Lúc ở bên Đại sư tỷ, những ánh nhìn chăm chú dừng ở trên người mình ngược lại giảm đi nhiều, Yến Trục Quang cảm thấy thật thoải mái, quả nhiên vẫn là ở bên cạnh Đại sư tỷ mới tốt.

"Đại sư tỷ muốn đi đâu? Ta mới ra khỏi Đan Dã Thành, nói không chừng ta biết nơi mà Đại sư tỷ muốn đến."
Vân Mật Tuyết nói: "Ta muốn đến một cửa hàng tên là Thu Minh Đan Đường."
"Di?" Sắc mặt Yến Trục Quang có chút cổ quái: "Ta biết chỗ này, để ta dẫn Đại sư tỷ tới đó."
Vân Mật Tuyết phát hiện thần sắc của nàng hơi khác thường, "Ân?"
"Không dối gạt Đại sư tỷ, lúc nãy ta vừa mới rời khỏi tòa đan đường kia", Yến Trục Quang nói: "Thiếu chủ của tòa đan đường đó ủy thác cho ta thực hiện một nhiệm vụ."
Vân Mật Tuyết gật đầu: "Thì ra là thế."
Cụ thể là nhiệm vụ gì, Vân Mật Tuyết không hỏi, rốt cuộc đó là việc riêng của người thuê và người làm thuê: "Vừa lúc ta cũng phải tìm vị thiếu chủ đan đường ấy, nếu hắn có ở đó thì thật tốt quá."
"Nếu sau khi ta rời khỏi, hắn không lập tức rời đi, vậy hẳn là còn ở đó."
Từ lúc Yến Trục Quang rời khỏi Thu Minh Đan Đường đi đến bảng nhiệm vụ cho tới khi trở về Đan Dã Thành, tổng cộng còn chưa đến một canh giờ, vị hôn thê của hắn vừa đến, hẳn là không rời khỏi nhanh như vậy đi?
Nhưng mà, cố tình lại xảy xa tình huống kỳ quái, lúc Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang tới Thu Minh Đan Đường, đại môn nơi này đã đóng.

Yến Trục Quang nhăn mày lại..