Quý Thính cùng Lý công công nhìn nhau không nói gì, gió lạnh thổi qua, không khí nói không nên lời thê lương cùng bi thảm.

"...... Nương nương là có phước lớn, ngày sau nhất định sẽ có một ngày phát đạt." Lý công công cười gượng.

Quý Thính thở dài: "Ngài thật là tin tưởng ta, à đúng rồi, đừng gọi ta nương nương, hiện tại ta chỉ là cung nữ, nghiêm khắc mà nói còn là do ngài tiếp quản, về sau thỉnh ngài chiếu cố!"

"Nương nương nói đùa, trong cung nhiều năm biết bao nhiêu vị Quý phi như vậy, cũng chỉ có ngài phạm sai còn có thể lưu lại mạng sống, nghĩ đến trong mắt bệ hạ, ngài và những người khác chắc chắn là không giống nhau, chỉ cần đêm nay ngài dỗ dành bệ hạ, nói không chừng ngài lại trở thành Quý Phi nương nương." Lý công công thiệt tình.

Quý Thính im lặng một chút, lại hỏi: "Kỳ thật ta cảm thấy làm cung nữ cũng khá tốt, không biết dính chút ảnh hưởng của Lý công công có thể làm ta đi làm việc ở hậu cung không?" Tốt nhất là nơi nào vĩnh viễn không phải nhìn thấy hoàng đế chó.

Lý công công cười gượng: "Nương nương nói đùa, ngài là bệ hạ tự mình yêu cầu tới phụng dưỡng ở tẩm điện, nô tài nào có quyền lực điều ngài đi."

Quý Thính thở dài, biểu tình lại lần nữa đau thương: "Cho nên ta hiện tại không phải có Quý Phi mệnh, mà còn phải làm việc của Quý Phi, phải không?"

Lý công công chỉ cười theo, không dám nói chuyện tiếp. Quý Thính nhìn cửa phòng, không muốn đi vào, nhưng nàng chưa kịp do dự được bao lâu đã được bên trong truyền ra thanh âm không kiên nhẫn của người nào đó: "Còn không nhanh tiến vào, là muốn cô tự mình đi thỉnh sao?!"

Quý Thính: "......" Vậy ngươi thật ra tới đây thỉnh ta đi!

Nhưng nàng cũng chỉ dám thì thầm trong lòng một câu, trên mặt vẫn mỉm cười ôn nhu, chậm rãi đi vào trong phòng nghỉ. Rõ ràng không phải trời lạnh nhưng trong tẩm điện đã mở địa nhiệt, trong phòng ấm hôi hổi, Thân Đồ Xuyên chỉ mặc áo trong hơi mỏng, nhàn tản lười biếng ngồi trên long sàng.

"Thỉnh an bệ hạ." Quý Thính đến bên người hắn hành lễ.

Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại nhìn nàng, khinh thường xuy một tiếng: "So với xiêm y Quý phi, đồ cung nữ càng thích hợp với ngươi."

Lời này như trực tiếp nói ra nàng không xứng làm phi tử của hắn. Ở cổ đại, một nữ nhân bị nam nhân của mình nói như vậy là bị cực đại nhục nhã, Thân Đồ Xuyên giờ phút này trong lòng không thoải mái nên tìm lời châm chọc, muốn xé rách vẻ ngoài bình tĩnh của Quý Thính, nhìn đến nàng sụp đổ.

Ai ngờ Quý Thính mí mắt cũng chưa nâng đã bắt đầu nịnh hót hắn: "Bệ hạ nhìn rõ mọi việc thông minh tuyệt đỉnh, liếc mắt một cái là nhìn ra thần thiếp có mấy cân mấy lượng, thật sự làm thần thiếp vô cùng bội phục."

"Ngươi nên tự xưng nô tỳ." Thân Đồ Xuyên không vui nhíu mày.

Quý Thính dừng một chút: "Lại nói tiếp, hình như mấy Quý Phi nương nương khác đều có ma ma giáo tập, sao nô tỳ lại không có ai?" Nếu nàng có người dạy dỗ mấy lễ nghi này, nào cần hắn ngày ngày nhắc nhở.

"Cô làm sao biết được mấy việc nhỏ này," Thân Đồ Xuyên nói xong liền trầm giọng kêu ra bên ngoài, "Lý Toàn Tài!"

"Có nô tài!" Lý công công vội chạy vào.

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt xem hắn: "Lúc Quý Thính mới vừa vào cung, ngươi chưa chuẩn bị cho nàng giáo tập ma ma hay sao?"

"Bẩm bệ hạ, là có chuẩn bị, nhưng mà......" Lý công công cẩn thận nhìn Quý Thính một cái, ngượng ngùng mở miệng, "Nhưng mà nương nương ngày thường đa số thời gian đều ở cùng bệ hạ, còn thừa thời gian cũng thường xuyên nghiên cứu thức ăn bệ hạ thích, nô tài sợ quấy rầy nương nương nên không cho giáo tập ma ma tới."

Quý Thính: "......" Vị Lý công công này thật sự uyển chuyển nha, dăm ba câu là có thể đề cao hình tượng nàng trong lòng bạo quân, hoàn toàn bỏ qua chuyện nàng ngủ nướng.

Chỉ tiếc nàng hiện tại chỉ là một tiểu cung nữ, không thể báo đáp cái gì.

Thân Đồ Xuyên nghe vậy quả nhiên giữa mày giãn ra một ít, nhìn Quý Thính cũng vừa mắt hơn chút: "Cô bất quá là chỉ ăn bữa cơm trưa ở chỗ ngươi, ngươi đa tâm như vậy làm gì?"

"Thần...... Nô tỳ đau lòng bệ hạ nha, mỗi ngày phải xử lý nhiều quốc gia đại sự như vậy, cơm trưa thế nào cũng phải ăn cho no, cho nên có rảnh chút là nghiên cứu một ít trù nghệ, muốn cho bệ hạ ăn uống được vui vẻ." Cảm động đi? Cảm động thì cho nàng trở lại vị trí cũ nha.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, trên mặt hiện lên tia ghét bỏ: "Nghiên cứu nghiêm túc như vậy, vì sao mỗi ngày làm cơm còn khó ăn như thế?"

Quý Thính: "......" Không độc chết ngươi đã đủ tốt!

Nàng rũ mắt xuống, nhìn không ra nửa điểm khó chịu, Thân Đồ Xuyên không biết sao có chút bất mãn: "Cô đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe được?"

"Nô tỳ đang nghiêm túc nghe ngài dạy bảo." Quý Thính cười giả tạo.

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, kéo trở về đề tài cũ: "Khó trách ngươi vào cung lâu như vậy còn giống như dã nhân, nửa điểm quy củ cũng không có, nguyên lai là không có giáo tập ma ma dạy dỗ."

Lại dã cũng không dã như bệ hạ, cái đầu người lần đầu tiên gặp mặt thật là vẫn còn y nguyên trong ký ức đây. Quý Thính nguyên bản không phải là một người thích chửi thầm, nhưng từ khi tới thế giới này, nàng thật có một đống lời muốn nói lại không thể nói, chỉ có thể quay trộn trong bụng một chút.

"Vậy bệ hạ muốn an bài ma ma cho nương nương?" Lý công công cẩn thận hỏi.

Thân Đồ Xuyên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Nàng hiện giờ tính là thứ gì, cũng xứng tìm riêng giáo tập ma ma?"

"...... Là nô tài nói lỡ, nô tài tội đáng chết vạn lần." Lý công công vội quỳ nằm sấp xuống.

Thân Đồ Xuyên kiêu căng nhìn Quý Thính: "Nữ nhân này, nhìn bên ngoài thành thật, nhưng tâm địa gian giảo nhiều so với người khác, nếu cô không tự mình dạy dỗ chỉ sợ ngày sau muốn nhảy lên tới trời!"

Lý công công: "......"

Quý Thính: "......"

Cho nên nàng không xứng để giáo tập ma ma dạy dỗ, chỉ xứng để đương kim bệ hạ tới giáo dục hay sao? Tuy người trong phòng này đã lăn lộn trong cung không biết bao nhiêu năm, cũng bị mạch não kỳ quái của Thân Đồ Xuyên chấn động.

"Cút đi, đừng chướng mắt." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nói.

Lý công công vội vàng dạ thưa, lùi người ra phía ngoài, Quý Thính cũng yên lặng đứng lên muốn đi theo.

"Còn dám lui một bước, cô liền chém đứt chân của ngươi." Thanh âm Thân Đồ Xuyên lạnh lạnh thanh âm truyền đến.

1

Quý Thính lập tức không nhúc nhích, làm bộ mình vẫn luôn đứng một chỗ.

Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, giống kêu cẩu, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Quý Thính yên lặng đi đến bên người Thân Đồ Xuyên, ngồi quỳ bên chân hắn, tay còn ngoan ngoãn giúp hắn đấm đấm đầu gối: "Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?"

"Hôm nay cô phải dạy dỗ ngươi quy củ trong cung." Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại.

Mặc dù Quý Thính không nhìn thấy mặt hắn, cũng có thể đoán ra biểu tình của hắn lúc này, hẳn là bộ dáng tìm ra được trò chơi mới... Cho nên vô tình nàng lại trở thành trò mới của hắn, đúng không?

Quý Thính buông tiếng thở dài: "Bệ hạ ngày thường vất vả, những việc này hoàn toàn có thể giao cho nô tài làm."

"Cô muốn giết ngươi." Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình.

Quý Thính dừng lại, kỳ quái nhìn về phía hắn: "Vì sao?"

"Bởi vì ngươi hiện tại là biến tướng mà cự tuyệt cô."

...... Khi nào tâm tư lại mẫn cảm như vậy? Quý Thính nở nụ cười giả tạo: "Nô tỳ nào dám cự tuyệt, chỉ là lo lắng thân thể bệ hạ thôi, nếu bệ hạ muốn dạy, vậy nô tỳ sẽ học thật chuyên chú."

"Thế nào, ngươi không tình nguyện?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày.

Quý Thính cười càng rạng rỡ: "Nô tỳ siêu thích."

Thân Đồ Xuyên lúc này mới vừa lòng, gỡ một bao hương liệu đuổi muỗi treo trên màn giường, ném ra cách đó không xa: "Đi nhặt."

Quý Thính: "......"

"Còn không mau đi?" Thân Đồ Xuyên không vui.

Quý Thính khô cằn cười một tiếng: "Đây là quy củ bệ hạ muốn dạy nô tỳ?" Con mẹ nó đây còn không phải là huấn luyện chó hay sao?

"Đúng, chuyện thứ nhất cô muốn dạy ngươi là, bất cứ lúc nào, đều phải nghe cô nói." Giọng Thân Đồ Xuyên phiếm lạnh.

Quý Thính im lặng, biết hắn còn ghi hận mình vi phạm ý nguyện của hắn mà đi giúp cô nương béo, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng, nghe lời đi nhặt bao hương liệu.

Bao nhặt về tới, Thân Đồ Xuyên lại ném đi, Quý Thính chớp mắt một cái, lại không nói một lời quay đi nhặt. Hai người cứ như vậy lặp đi lặp lại. Hỏa khí nghẹn trong lòng Quý Thính càng lớn, Thân Đồ Xuyên lại không chút thu liễm nào, hai người ở trong cung điện ấm áp, mồ hôi chảy đầy người.

Cuối cùng một lần quăng đồ, Quý Thính đi đến trước mặt bao hương, ngồi xổm xuống, đôi mắt cong lên. Bạo quân chó này sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, nếu nàng chờ vào lương tâm hắn phát hiện mà buông tha, còn không bằng chính mình nghĩ ra biện pháp thoát khỏi khốn cảnh bị trêu chọc như chó.

Vì thế tay đáng lẽ nhặt bao lên lại ngừng lại, Quý Thính ngồi đó không nhúc nhích. Thân Đồ Xuyên chờ đến thật không kiên nhẫn, mắng một tiếng: "Vẫn chưa được sao? Còn không mau quay lại đây?"

Quý Thính vẫn không động đậy, súc người lại thành một đoàn nhỏ, đưa lưng về phía hắn. Thân Đồ Xuyên tức giận, mặt đen đi đến chỗ nàng, cách một bước thì dừng lại: "Cô gọi ngươi không nghe thấy?"

Quý Thính không nói. Thân Đồ Xuyên không có tới nửa điểm kiên nhẫn, lay mạnh bả vai nàng, xoay người nàng lại đối mặt với mình, lại đối diện với một đôi mắt nước mắt lưng tròng.

Đôi mắt Quý Thính cực đẹp, nét đẹp lại có chút sắc bén, khó có thể nào liên hệ với nét nhu nhược, nhưng giờ phút này đôi mắt lóng lánh lệ quang, giảm bớt nét sắc bén, đôi mắt chỉ còn lại mỹ mạo, mỹ đến kinh tâm động phách.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, khí thế đã giảm đi một nửa: "Ngươi khóc cái gì?"

"Bệ hạ khi dễ người." Quý Thính nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn, sau đó ngoan ngoãn lau nước mắt, ra vẻ không ủy khuất.

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt: "Cô dạy ngươi quy củ, ngươi cảm thấy đây là khi dễ?"

"...... Nô tỳ biết mình thế người khác cầu tình, bệ hạ không cao hứng, bệ hạ muốn phạt như thế nào thì phạt đi, không đáng dùng phương thức này nhục nhã nô tỳ," Quý Thính nói xong tạm dừng, lại đột nhiên giống như ủy khuất bạo phát, nước mắt xoát xoát chảy xuống, "Nô tỳ khóc không phải bởi vì bệ hạ, là vì tự bực bội mình."

"Có ý gì?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính hít hít cái mũi: "Từ khi nô tỳ vừa đến nơi này, bệ hạ không ngừng biến đổi phương pháp nhục nhã nô tỳ, nhưng nô tỳ thích bệ hạ lại không giảm nửa phần, bệ hạ nói nào có nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy, quả thật vì bệ hạ mà từ bỏ mọi tôn nghiêm, nô tỳ không nên tự bực mình sao?"

Càng nói càng tựa hồ khổ sở hơn, che mặt lại khóc anh anh...... Kỳ thật là bởi vì không rặn ra được chút nước mắt nào, sợ hắn nhìn ra manh mối cho nên cố ý che mặt lại.

Nói xong mấy câu này, Quý Thính cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ Thân Đồ Xuyên, muốn xem mình làm nũng như vậy có tác dụng gì với hắn hay không, kết quả lắng nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra được động tĩnh gì.

Một hồi lâu, khi nàng sắp nhịn không được muốn ngẩng đầu nhìn lén, lại nghe được giọng Thân Đồ Xuyên vang lên từ bên trên: "Cô là thiên tử, tâm ngươi thích cô là thiên đại vinh hạnh của ngươi, sao gọi là mất mặt?"

Quý Thính: "......" Nàng mất mặt hay không còn chưa xác định, nhưng thiên hạ đệ nhất mặt dày này thì thật khẳng định.

"Còn không mau đứng lên, khóc sướt mướt ra bộ dáng gì!" Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn thúc giục.

Quý Thính biết đây là đã tha cho mình, lập tức thở ra nhẹ nhàng một hơi, sửa soạn lại bộ dáng, ra vẻ ủy khuất đứng lên. Chỉ khóc một chút, mặt cùng chóp mũi của nàng đã hơi đỏ, giống như hoa đào, xinh đẹp đến như mật đào chín mọng, tỏa ngát hương thơm.

Thân Đồ Xuyên nhìn mặt nàng chằm chằm, khóe môi cong lên khinh thường: "Có được gương mặt như thế, đáng tiếc đầu óc không được tốt."

Quý Thính: "......" Ngươi mới đầu óc không tốt, ngươi là nam nhân chó đầu óc đầy phân nhất trên đời này.

"Cô có lòng tốt dạy ngươi quy củ, ngươi lại khóc lên, thật là không biết được người tốt, làm cô mệt mỏi chảy đầy mồ hôi, đi rửa mặt rồi hầu hạ cô tắm gội!" Thân Đồ Xuyên kiêu căng mở miệng.

Quý Thính trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt càng thêm dịu dàng: "Tuân lệnh, bệ hạ." Nói xong xoay người ra ngoài, nói việc Thân Đồ Xuyên muốn tắm gội cho Lý công công, sau đó ngồi ở cửa hóng gió.

Trong phòng đốt sưởi nóng vô cùng, Thân Đồ Xuyên lại giống như không cảm thấy, ra mồ hồi cũng chỉ vì vừa rồi ném bao hương liệu, Quý Thính bên trong đổ đầy mồ hôi, hiện tại hưởng được chút gió lạnh, quả thực không muốn quay trở về.

"Nương nương, ngài đừng ngồi ở đầu gió, cẩn thận thân mình." Lý công công lo lắng nói.

Quý Thính xua xua tay: "Ta chỉ ngồi đây cho khô mồ hôi, chờ khi nước chuẩn bị xong sẽ đi vào."

Lý công công không khuyên nữa, chỉ có thể kêu cung nhân làm nhanh hơn rồi mời nàng vào. Quý Thính thổi khô mồ hôi, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nghe gọi thì đi vào trong điện ngay.

Đi theo nhiệt khí vào tận bên trong phòng tắm, nhìn thấy bồn tắm lớn gấp hai ba lần của mình, trong lòng Quý Thính rủa một tiếng "hoàng đế chó".

"Thất thần làm gì, còn không mau lại đây." Thân Đồ Xuyên lười biếng ngồi ở ghế bên cạnh bồn, chờ nàng đi qua hầu hạ.

Quý Thính nhận mệnh đi qua, hành lễ, ôn nhu nói: "Nô tỳ hiện tại giúp ngài thay quần áo?"

"Bằng không đâu?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.

Quý Thính muốn trợn trắng mắt, nhưng đành cười một tiếng, mở áo ngoài hắn ra... Ừ, tuy rằng có gầy nhưng cũng tính có chút cơ bắp, không phải lòi xương như nàng tưởng tượng.

Ánh mắt Quý Thính dừng ở quầ.n lót hắn, thử: "Cái này cũng thay sao?"

"Vô nghĩa." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn đứng lên, giống như một người tàn tật cả tứ chi đang chờ hầu hạ, thấy Quý Thính hơi chậm một chút, hắn mở miệng trào phúng, "Cô phát hiện tính tình mình càng ngày càng tốt, nếu không khi có người hỏi ra vấn đề ngu ngốc này, đầu đã rớt vào trong bồn tắm."

"...... Đa tạ ân điển bệ hạ không giết." Gọi người tới hầu hạ còn nhiều lới như vậy.

Quý Thính rũ mắt cầm tới eo quần hắn, vừa rồi bên ngoài ngồi gió lạnh một lúc, đầu ngón tay vừa chạm vào, Thân Đồ Xuyên chỉ cảm thấy chỗ bị nàng đụng tới giống như bị kim đâm, nhưng thân thể hắn chưa kịp căng thẳng, loại xúc cảm này đã biến mất không còn, chỉ để lại cảm giác ôn nhu.

...... Có điểm kỳ quái, lại làm người có dư vị kỳ lạ.

Quý Thính kéo tơ lụa xuống, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng lên: "Bệ hạ, ngài vào bể tắm đi."

Thân Đồ Xuyên vừa muốn động, nhìn thấy Quý Thính nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lập tức bất mãn: "Vì sao không nhìn cô?"

Quý Thính: "......" Đây là cái yêu cầu kỳ quái gì?

"Quý Thính, ngươi dám không nhìn cô?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên rõ ràng không thay đổi, nhưng không khí trong phòng rõ ràng đang tích tụ mây đen.

Khóe miệng Quý Thính trễ xuống, biểu tình dại ra nhìn hắn, sau đó... Thật sự con mắt thật cay nha, tuy rằng mấy thế giới trước nàng ở chung với hắn nhiều như vậy, nhưng ở thế giới này, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, còn phải đối mặt với hắn như vậy, trừ bỏ "cay mắt" nhìn thật không biết mình nên có biểu tình gì khác.

...... Hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, nam phụ thế giới này quá gầy, tuy rằng có điểm cơ bắp, nhưng người gầy thì cơ bắp cũng như bộ ng.ực hơi to mà thôi, có hay không cũng như nhau. Phải, so với mấy thế giới khác thật kém xa, không quá thân cao vai rộng, nhưng thật ra điểm mấu chốt thì vẫn giống như trước.

"Ngươi khinh bỉ cô?" Mặt Thân Đồ Xuyên nháy mắt đen thui.

Đúng vậy, con chó ốm. Quý Thính dừng một chút, vô tội lại thẹn thùng: "Nô, nô tỳ vì sao lại khinh bỉ bệ hạ?"

Nói xong nàng ánh mắt dời xuống, dừng ở chỗ cái bớt... Người này làm quân vương muốn giết ai thì giết, tiêu sái tùy ý như vậy, sao bớt lại đen kịt, đây là trong lòng không thoải mái đến cỡ nào mới có màu đậm như thế?

Thân Đồ Xuyên không chịu buông tha: "Không phải khinh bỉ, vì sao vẻ mặt vô ngữ?"

"Biểu tình nào nha......" Quý Thính thu hồi tầm mắt dừng ở chỗ bớt, tiếp tục giả ngây thơ, "Bệ, bệ hạ, nô tỳ vẫn là tiểu cô nương nha, mẹ ta nói tiểu cô nương không thể nhìn thân mình nam nhân, nếu không thì phải làm vợ người kia."

"Ngươi vốn dĩ chính là nữ nhân của cô." Thân Đồ Xuyên lạnh mặt.

Quý Thính dừng một chút: "Nhưng ta hiện tại không phải Quý Phi, chỉ là nha hoàn của bệ hạ thôi."

"Nha hoàn cũng là nữ nhân của cô." Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại.

...... Hậu cung 3000 giai lệ ghê gớm lắm sao, tra nam! Quý Thính đỏ mặt gật gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ là nữ nhân của bệ hạ."

Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng: "Ngươi tính thứ gì, cũng xứng làm nữ nhân của cô?"

Quý Thính: "......" Một trăm chữ trước kia, không phải ngươi nói sao?!

Thân Đồ Xuyên cũng ý thức được mình vô cớ gây rối, bất quá với thái độ "ta không sai, lần sau còn dám", hắn đúng lý hợp tình kết thúc đề tài, ngẩng đầu mà bước vào trong nước.

Tiếng nước vang lên, Quý Thính cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đến bên cạnh bồn tắm ngồi xuống, cẫm muỗng gỗ xối nước lên người hắn. Thân Đồ Xuyên lười biếng nhắm mắt lại: "Đừng xối, ấn ấn bả vai."

"Tuân lệnh." Quý Thính để muỗng gỗ sang một bên, duỗi tay giúp hắn niết vai.

Thân Đồ Xuyên không mặc gì, tay nàng trực tiếp đặt lên vai hắn, Thân Đồ Xuyên phát giác loại cảm giác kỳ diệu kia lại tới nữa, không khỏi mở to mắt nhìn Quý Thính.

"...... Làm sao vậy?" Vì sao mỗi lần bị hắn nhìn chằm chằm, nàng luôn có dự cảm bất hảo?

Khóe môi Thân Đồ Xuyên nổi lên nụ cười gian xảo: "Ái phi chắc cũng mệt mỏi, không bằng cùng tắm gội nghỉ ngơi?"

"Bệ hạ ngài nhớ lầm, nô tỳ hiện tại là nô tài, không phải ái phi của ngài." Vẻ mặt Quý Thính đầy ôn nhu.

Thân Đồ Xuyên nheo mắt: "Cô lại sai rồi?"

"...... Bệ hạ không sai, bệ hạ vĩnh viễn đúng," Quý Thính cảm thấy mỗi lần nói chuyện với bạo quân, nàng luôn cảm giác bị kéo xuống cấp thấp, "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, chỉ tiếc thân thể nô tỳ không tốt, không xứng cộng tắm với bệ hạ."

"Tiến vào cho cô."

"...... A."

Quý Thính cũng thức thời, đành phải cởi giày vớ cùng áo ngoài, vẫn mặc áo trong, tiến vào trong nước. Thân Đồ Xuyên không vui: "Vì sao còn mặc đồ?"

...... Bởi vì ta còn muốn giữ mặt. Quý Thính thẹn thùng cúi đầu: "Bởi vì thân mình nô tỳ quá xấu, không dám làm bẩn mắt bệ hạ."

Thân Đồ Xuyên bỗng dưng nhớ tới ngày hôm ấy nàng làm ướt giày vớ hắn, làn da không tì vết đập vào mắt, quả thật muốn chiếm hết toàn bộ đôi mắt hắn, hiện tại nàng chỉ có áo trong, tuy rằng không lộ ra trắng ngần như ngày hôm ấy, nhưng áo mỏng dán lên người cũng phác họa thân mình thướt tha, ngược lại toát ra vẻ mỹ cảm thẹn thùng mông lung.

Ý thức mình lại một lần nữa dùng từ "mỹ" hình dung Quý Thính, Thân Đồ Xuyên không vui nhăn mày lại: "Đúng là quá xấu, ngươi làm như vậy là đúng."

...... Ngươi thì đẹp nha, gà luộc. Quý Thính chỉ thiếu điều dùng đôi mắt mắng chửi người.

"Chân cô đau." Thân Đồ Xuyên nói, để một chân lên đầu gối nàng.

Tay Quý Thính để vào trong nước, nhẹ nhàng giúp hắn mát xa, Thân Đồ Xuyên hưởng thụ nhắm mắt lại, chân này thoải mái xong thì đổi sang chân kia.

Quý Thính nhận mệnh tiếp tục làm cu li, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói nàng và Thân Đồ Xuyên đã có thể tới mức độ nào đi nữa, nhưng với nhân thiết hắn ở thế giới này nàng hoàn toàn vô cảm, nếu vừa rồi bạo quân muốn nàng thị tẩm, tuy rằng nàng sẽ không cự tuyệt nhưng trong lòng sẽ không tình nguyện.

Nước dần dần lạnh đi, Thân Đồ Xuyên tựa hồ đã ngủ, Quý Thính đợi thêm một lát, đến khi cảm thấy khá lạnh mà hắn còn không có vẻ muốn tỉnh, Quý Thính chỉ có thể đẩy một chút: "Bệ hạ, bệ hạ......"

Thân Đồ Xuyên đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ sát ý rõ ràng, đối diện với hắn, tim Quý Thính nhảy thót lên, đến khi phản ứng lại, cả người nàng đã phát lạnh.

"Bệ hạ, nước đã lạnh, cẩn thận thân mình." Quý Thính mở miệng, thanh âm mang theo sợ hãi chính nàng cũng không phát hiện.

Thân Đồ Xuyên tựa hồ thanh tỉnh một chút, vừa muốn mở miệng nói chuyện chợt nhận ra Quý Thính sợ hãi, nguyên bản bực bội vì bị đánh thức, nhất thời mặt hắn lạnh hẳn.

Quý Thính nhận thấy được hắn không cao hứng, ngạc nhiên hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"Cút đi."

Quý Thính: "......"

Thôi, không so đo với bệnh tâm thần, Quý Thính lập tức rũ mắt đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi phòng tắm nghe được tiếng muỗng gỗ bị quăng ngã, sau đó là thanh âm đồ vật bị ném bể. Nàng hơi chựng lại, cố nhịn xuống ý định quay trở về xem, chỉ mặc một bộ đồ ướt chạy đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa tẩm điện, Quý Thính nhịn không được run rẩy lên, Lý công công đang chờ ngoài cửa vội đi lên đón: "Nương nương làm sao vậy?"

"...... Bệ hạ ở bên trong đang phát giận, ngài cẩn thận một chút." Quý Thính vừa nói vừa run run.

Lý công công có chút sợ hãi nhìn vào trong điện, nói lời cảm ơn, vội vàng đi vào. Quý Thính chà xát khuôn mặt lạnh lẽo, run rẩy đi về Phượng Tê Cung.

Bởi vì Thân Đồ Xuyên chỉ nói biếm nàng làm cung nữ, lại không an bài chỗ khác, cho nên Quý Thính vẫn ở tại chỗ, ngay cả người hầu hạ cũng không giảm bớt, trừ bỏ danh hiệu Quý phi, những thứ khác đều không thiếu gì.

Quý Thính ướt dầm dề trở về, cả Phượng Tê Cung loạn lên, nào là pha trà gừng nào là lấy đồ mới, chỉ tiếc Quý Thính mới vừa thay đổi quần áo, còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng, Lý công công đã vội vàng chạy đến.

"Nương nương, bệ hạ có khẩu dụ." Lý công công vẻ mặt khó xử.

Quý Thính thấy thế, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng nàng không nói gì, bình tĩnh quỳ xuống.

"Cung nữ Quý Thính mục vô tôn pháp, dĩ hạ phạm thượng, giam vào đại lao, không có lệnh không được ra!" Lý công công banh da mặt, trầm giọng nói.

Quý Thính lễ bái tiếp chỉ, sau đó đứng lên, đau đầu: "Nhờ công công chỉ điểm một chút, là do nô tỳ đánh thức bệ hạ nên bệ hạ tức giận sao?"

Lý công công vẻ mặt khó xử, do dự một chút, nói hàm hồ: "Hẳn là không phải nguyên nhân này......"

"Vậy công công biết là nguyên nhân gì không?" Quý Thính lập tức hỏi.

Lý công công khụ một tiếng, gian nan mở miệng: "Bệ hạ nói ngài bước ra bể tắm bằng chân trái là đại bất kính với người, cho nên muốn trị tội ngài."

"......"

"Nương nương không cần nản lòng, bệ hạ vẫn là lần đầu tiên vì trị tội một người mà cố ý tìm lý do, trước đây nếu ai chọc người sẽ bị chém ngay lập tức, nghĩ đến nương nương ở trong lòng bệ hạ vẫn là khác với người khác, chờ bệ hạ hết giận, nương nương lại có thể trở lại." Lý công công an ủi.

Quý Thính vẻ mặt vô ngữ nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng khô cằn mở miệng: "Công công có cảm thấy lời này thật quen tai hay không?"

Lý công công: "......"

Đâu chỉ là quen tai, quả thực giống y như đúc khi an ủi nàng bị biếm làm cung nữ, chỉ khác là cùng một lời nói cả đêm dùng đến hai lần, sau lần thứ hai này, Quý Thính đã từ cung nữ biến thành tù nhân.

"Nương nương chắc chắn bỉ cực thái lai." Tuy là miếng lưỡi mềm dẻo, giờ phút này Lý công công cũng cảm thấy mệt mỏi khi tìm lời an ủi.

Quý Thính cũng không muốn khó xử hắn, buông tiếng thở dài, hỏi một câu rất thật tế: "Trong cung có đại lao sao?" Phim truyền hình đều thiết lập đại lao tại ngoại thành, giờ đã hơn nửa đêm, nàng còn phải xuất cung hay sao?

"Nương nương yên tâm, trong cung có, là bệ hạ lúc trước tự mình trông coi kiến tạo, ngài không cần tàu xe mệt nhọc." Lý công công vội vàng nói.

Quý Thính cảm tạ gật gật đầu, đi theo Lý công công về hướng đại lao, trong lòng còn rất cảm khái, không nghĩ tới dưới sự tra tấn của bạo quân, nàng thế mà cảm thấy đi đến ngục giam mà không bị tàu xe mệt nhọc lại là một chuyện tốt.

Ban đêm gió càng ngày càng lạnh, vì không nghĩ tới mình trở về còn phải bị điều đi ra ngoài, Quý Thính cũng không mặc nhiều đồ trên người, nãy giờ vừa nóng rồi lại trở lạnh luân phiên, nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu không quá bình thường.

Cả người mệt mỏi, đầu óc cũng rầu rĩ, không có chút sức lực nào đi theo Lý công công vào đại lao. Nói là đại lao, kỳ thật là do Thân Đồ Xuyên không có gì làm nên tự kiến tạo mà thôi, chỉ là một tầng ngầm rộng lớn, bên trong có một đám phòng tù nhỏ, phía ngoài phòng còn bày biện các loại hình cụ.

Vì là tầng ngầm dưới mặt đất, Quý Thính vừa xuống thang lầu liền cảm giác được âm lãnh, nàng rụt rụt cổ, lại nhìn nhà tù còn muốn sạch sẽ hơn mình, Quý Thính nghi hoặc: "Nơi này vì sao không có phạm nhân?"

Đâu chỉ là phạm nhân, ngay cả người trông coi cũng không có, dựa theo tính tình của bạo quân, nơi này chẳng lẽ không nên chứa đầy người hay sao? Chẳng lẽ hắn đổi tính?

"Chọc bệ hạ không cao hứng, không đợi đưa đến nơi này đã bị giết, cho nên nơi này từ khi tạo thành thì chưa từng có phạm nhân, nương nương vẫn là người thứ nhất." Lý công công cẩn thận nói.

Quý Thính: "......" Cho nên nơi này không có phạm nhân, không phải bạo quân đổi tính, mà là bạo quân quá mức hung tàn hay sao?

"Nương nương, mời đi." Lý công công mở một cửa nhà tù, nhường đường cho nàng đi vào.

Quý Thính nhìn gian nhà tù này, bên trong trừ bỏ một cái chiếu không có gì khác, nếu nàng bị nhốt ở nơi này, chỉ sợ phải ăn không ít đau khổ.

"Nương nương......"

Quý Thính cười cười, thản nhiên đi vào, Lý công công thở dài: "Không có bệ hạ cho phép, nô tài không dám cấp nương nương chăn mền gì cả, nương nương vất vả một hồi trước đã, chờ bệ hạ hết giận, tất nhiên sẽ thả ngài ra ngoài."

"Đa tạ công công." Quý Thính cong môi, chờ đám người Lý công công rời đi mới banh miệng, nhìn chiếu trải trên mặt đất một hồi, ngồi xuống.

...... Nếu nàng nhớ không lầm, nam nhân chó kia bị mất ngủ, dường như chỉ có nàng ở cùng mới có thể ngủ được, phải không?

A.

......

Loảng xoảng!

"Đều cút đi cho cô!" Mắt Thân Đồ Xuyên đầy tơ máu, bạo nộ gạt ngã lư hương, cung nữ vội run run rẩy rẩy lui xuống, để lại hắn một người trong phòng nổi điên.

Sau khi đập bể thêm một cái bình hoa, Thân Đồ Xuyên sắc mặt âm trầm đỡ lấy giá gỗ thở d.ốc, đáy lòng cuồn cuộn bạo ngược. Nếu Quý Thính ôm chân là hắn có thể ngủ, vậy thì tại sao đổi một nữ nhân khác lại không được? Nghĩ đến bộ dáng cung nữ vừa rồi muốn cởi bỏ quần áo, Thân Đồ Xuyên cảm thấy vô cùng chán ghét.

Chờ hơi thở ổn định lại, Thân Đồ Xuyên đen mặt đi nhanh ra ngoài, đi được vài bước lại nhớ tới Quý Thính thần sắc sợ hãi, hắn lại tức giận đến ngừng lại.

Nàng là cái thứ gì, cũng xứng để hắn nhớ thương? Giống như hắn không có nàng thì không được! Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, xoay người trở về giường nằm xuống, nhắm mắt lại, mày nhăn chặt cơ hồ có thể kẹp chết cả con ruồi.

Hắn muốn chứng minh tự mình không có người khác cũng có thể bình yên ngủ đi, chỉ tiếc lăn qua lộn lại hồi lâu, lại chẳng có nửa điểm buồn ngủ, thân thể càng thêm mỏi mệt, tinh thần lại càng ngày càng tỉnh táo.

Ngoan cố như vậy hơn một canh giờ, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc đen mặt đứng dậy, đi nhanh về hướng đại lao. Lý công công thấy hướng hắn đi, mắt sáng lên, vội vàng đi theo.

Một đường không ai nói gì tới đại lao, Thân Đồ Xuyên vừa xuống thang lầu lập tức thấy được người nào đó quần áo đơn bạc ở trong phòng giam, mà người nọ đang cách song sắt nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt bình tĩnh lại một chút nhưng sắc mặt như cũ vẫn thật khó coi, từ trên cao nhìn xuống: "Ở ngục đợi thế nào?"

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, nô tỳ thật tốt." Quý Thính gương mặt phiếm hồng, mắt như hồ thu, nghe vậy mới chậm rãi hành lễ.

Thân Đồ Xuyên ánh mắt lạnh lùng: "Cô bỏ tù ngươi cũng không phải để ngươi thật tốt, có biết sai chưa?"

"Nô tỳ đã biết, nô tỳ ngày sau nhất định sẽ bước chân phải trước." Quý Thính rũ mắt trả lời, làm Thân Đồ Xuyên giống như tay đánh vào bông.

Sắc mặt hắn lại đen thêm một phần: "Xem ra ngươi còn chưa biết mình sai chỗ nào!"

Quý Thính vô tội nhìn về phía hắn: "Nô tỳ ngu dốt, thỉnh bệ hạ chỉ dẫn."

"Ngươi hôm nay sau khi đánh thức cô, vì sao mặt lại đầy sợ hãi?!" Thân Đồ Xuyên cũng không hàm hồ, trực tiếp nổi giận đùng đùng nói ra nguyên nhân làm mình tức giận.

Quý Thính giật mình, nhớ lại lúc mình đánh thức người, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của hắn, có lẽ trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Suy nghĩ ra đó là chuyện gì, nàng càng vô ngữ: "Bệ hạ là bởi vì chuyện này mà tức giận?"

"Cô không nên tức giận sao?" Thân Đồ Xuyên mắt lạnh.

Quý Thính lúc này im lặng càng lâu, cuối cùng không thể tưởng tượng cười một tiếng: "Mặc kệ là trong cung hay là ngoài cung, ai lại không sợ hãi bệ hạ, nhưng mà không thấy bệ hạ trị tội ai cả, vậy làm sao nô tỳ lại không thể sợ bệ hạ?"

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra.

"Nhưng mà, thiên hạ này đều là của bệ hạ, bệ hạ muốn trị tội nô tỳ thì trị đi, nô tỳ nhận." Quý Thính cười khổ một tiếng, vô lực nhắm mắt lại.

Thân Đồ Xuyên còn đang ngây người tự hỏi vì sao mình lại phá lệ bất đồng yêu cầu nàng như vậy, nghe câu này thì hơi hoàn hồn lại, nhìn thấy bộ dáng Quý Thính làm lơ mình, hắn lại tức giận lên: "Mở mắt ra cho cô!"

Quý Thính thuận theo mở mắt, đáy mắt lại không hề có thần sắc ôn nhu chút nào, làm tim Thân Đồ Xuyên như lỡ mất nửa nhịp.

"Bệ hạ lúc ấy mới vừa tỉnh, lại là bị nô tỳ đánh thức, nô tỳ sợ bệ hạ tỉnh lại không vui cho nên mới nhất thời lo lắng, đó không phải là sợ hãi từ đáy lòng, cho nên đó là bệ hạ hiểu lầm nô tỳ." Quý Thính bình tĩnh mở miệng.

Thân Đồ Xuyên nghe được giải thích, tức giận ở đáy lòng như tán đi không còn gì, vừa muốn ra vẻ "cố mà làm" để đặc xá nàng, Quý Thính lại lạnh lạnh mở miệng: "Nhưng mà bệ hạ làm sao lại làm sai, cho nên vấn đề vẫn là do nô tỳ, nô tỳ nguyện ý lãnh phạt."

Đây là phát giận với hắn? Thân Đồ Xuyên nhíu mày, còn chưa mở miệng giáo huấn, nghe được Quý Thính tiếp tục nói: "Ngàn vạn đừng giống như nô tỳ, nhất thời lạnh nhất thời nóng, kết quả hiện tại sinh bệnh."

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra: "Ngươi sinh bệnh?" Nói xong mới chú ý, đêm nay mặt nàng phá lệ thật hồng, đáy mắt cũng như lóng lánh nước.

"Bệ hạ mau trở về đi thôi, đừng để nô tỳ lây bệnh." Quý Thính liếc hắn một cái.

Thân Đồ Xuyên xụ mặt: "Trở về với cô, cô kêu thái y chữa bệnh cho ngươi."

Quý Thính mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Không đi." Tượng đất còn có ba phần máu thịt, hỗn đản này đổi biện pháp lăn lộn nàng như vậy, hơn nữa thân thể nàng cũng không thoải mái, nhịn hắn hồi lâu, Quý Thính lúc này hoàn toàn không nghĩ nhịn.

Thân Đồ Xuyên: "......"

Lần đầu tiên bị kiêu ngạo cự tuyệt như vậy, Thân Đồ Xuyên thế nhưng không biết nên phản ứng như thế nào, cuối cùng vẫn là Lý công công ra tới hoà giải: "Nương nương, ngài trở về cùng với bệ hạ đi, nơi này lạnh lẽo, nếu tiếp tục ở đây, chỉ sợ thân thể ngài không chịu được nha."

Thân Đồ Xuyên lập tức nhìn Quý Thính chằm chằm: "Có nghe thấy không, cùng cô trở về!"

Quý Thính đối diện với hắn hồi lâu mới từ từ nở nụ cười, cùng với khuôn mặt đỏ hồng, nụ cười này thật khuynh quốc khuynh thành, tuy Thân Đồ Xuyên nhìn mỹ nhân đã nhiều, cũng nhịn không được mà tâm thần nhảy lên, sau đó nghe Quý Thính vô cùng kiên định ——

"Không đi."

Thân Đồ Xuyên giận dữ: "Quý Thính, ngươi chán sống?!"

"Đúng vậy."

1

Thân Đồ Xuyên: "......" Nàng trả lời thật kiêu ngạo, hắn cũng không biết phản bác như thế nào.