Người uy hiếp ta, ta sẽ giảng đạo lý với người, người giảng đạo lý, ta liền vô cớ gây rối. Quý Thính đã sớm tổng kết ra một bộ lý luận đối phó với Thân Đồ Xuyên, dù sao anh cũng không bỏ được, không thật sự phạt cô, vậy nháo lên, xem anh có thể làm sao.

Thân Đồ Xuyên không biết phải làm sao, anh biết rõ Quý Thính hiện tại là cố ý, nhưng vừa thấy nước mắt cô, bản năng anh lại chịu thua.

"Em tưởng cũng không cần tưởng, anh sẽ không cho em cơ hội đào tẩu." Thân Đồ Xuyên bực bội đi tới đi lui trong phòng.

Quý Thính thấy thế khóc còn to hơn, trải qua thời gian ở chung, cô hoàn toàn không cần hình tượng gì nữa, thỉnh thoảng cảm thấy làm nũng với đứa trẻ con thì thật mất mặt, nhưng nghĩ lại người này mới không phải cái gì trẻ con, hiện tại anh ta còn lớn hơn cô gần 5 tuổi, bởi vậy cô không còn chướng ngại gì nữa.

"Khóc cũng vô dụng! Anh không đồng ý!" Thân Đồ Xuyên nói xong buồn bực xoay người rời đi, hiển nhiên là tính toán mắt không thấy, tâm không phiền.

Lúc anh đi ra đóng cửa đến rung trời, Quý Thính run lên một chút nhưng cũng không đình chỉ nức nở. Đừng tưởng rằng cô không biết, anh khẳng định là về phòng mình, ngắm cô qua cái gương kia.

Trước kia lúc mới vừa phát hiện tác dụng của hai cái gương, cô cách ứng đến cả người nổi da gà, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật ra tiện lợi. Tỷ như giờ khắc này, cô ra vẻ đau thương ngã vào trên sô pha, che mặt lại chỉ để Thân Đồ Xuyên che đỉnh đầu, sau đó bắt đầu làm sét đánh không mưa (chỉ nấc nấc run run mà không có được giọt nước mắt nào).

Khóc trong chốc lát, Quý Thính đã cảm thấy mệt mà Thân Đồ Xuyên vẫn chưa tiến vào, đang lúc cô suy xét có nên đổi phương thức hay không, anh đột nhiên tiến vào, kéo cô ngồi lên.

Quý Thính không nghĩ anh tới đột ngột như vậy, thần sắc như phát ngốc, khóe mắt còn đang giả vờ không có ý muốn khóc, đối diện với Thân Đồ Xuyên vài giây, sửng sốt một chút liền phải khóc ra.

"Nếu còn dám gào nữa, anh sẽ không mang em đi." Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình nói.

Quý Thính quyết đoán câm miệng, ân cần ôm lấy cổ anh: "Vậy ý anh là sẽ mang em đi sao?"

"Xem biểu hiện của em." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói, hiển nhiên cực không muốn cho cô ra khỏi biệt thự một bước.

Quý Thính nở nụ cười, ngoan ngoãn tặng anh một cái hôn: "Em khẳng định sẽ thật ngoan."

Biểu hiện ngoan chính là, buổi tối phối hợp thật cao độ, nhưng mà cô càng phối hợp, Thân Đồ Xuyên càng không cao hứng. Cái lòng dạ hẹp hòi này một bên muốn cô ngoan, một bên lại không thích cô vì muốn ra cửa lại ngoan như vậy, giống như cô vì muốn đào tẩu mà nỗ lực.

Sau khi Quý Thính phát hiện điểm này, dứt khoát liền thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên như vậy ngược lại cảm thấy thoải mái.

Đảo mắt đã tới hôn lễ Lý Thác, Quý Thính sáng sớm còn ngủ đã bị Thân Đồ Xuyên vớt lên, cô nhắm mắt lại vừa muốn kháng nghị, đột nhiên cảm thấy trên tay nhẹ đi, mở mắt ra liền nhìn thấy vòng tay đã được gỡ bỏ.

Người vốn đang còn mơ màng trong nháy mắt tỉnh hẳn, không thể tưởng tượng quơ quơ cánh tay, tuy rằng thứ này cực nhẹ, ngày thường ngoại trừ không có tự do, đối với sinh hoạt của cô cũng không có ảnh hưởng, nhưng mà... trong nháy mắt khi vòng bị gỡ, cô cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.

"Thật cao hứng như vậy?" Hiển nhiên người nào đó tâm tư không thoáng như vậy.

Quý Thính sợ anh không chịu mang theo mình, nhanh nhanh làm mặt nghiêm, lại không nhịn được hôn lên mặt anh một cái: "Em không có cao hứng, chỉ là cảm thấy hai người Lý Thác tốt xấu gì chúng ta quen biết đã lâu cho nên muốn đi tham gia một chút thôi."

Tuy rằng nói không phải toàn bộ sự thật nhưng cũng không sai biệt lắm, cô lần này đi ra ngoài là muốn tìm Dung Tinh hỏi một ít đồ vật.

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt không dao động: "Đi ra ngoài theo bên cạnh anh, anh không cho phép thì không được rời đi, còn có, đừng vọng tưởng đào tẩu hay tìm người cầu cứu, nơi đó tuy rằng nhiều người nhưng không có ai giúp em báo nguy đâu."

"Biết rồi biết rồi, anh lợi hại như vậy, bọn họ mới không dám đắc tội anh đâu." Quý Thính ôm cánh tay anh, trấn an.

Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhấp môi đi ra ngoài, Quý Thính tâm tình thật tốt đi tắm rửa một cái, ra tới đã thấy anh thay đồ đứng chờ.

Hôm nay là hôn lễ bạn tốt nhất của mình, Thân Đồ Xuyên ăn mặc cũng thật trịnh trọng, cả người tây trang màu đen xa hoa làm lộ ra dáng người hoàn hảo, tóc chải ra phía sau để lộ ra khuôn mặt anh lãnh, thêm cặp kính gọng tơ vàng càng gia tăng một tia thành thục.

Quý Thính ở nhà nhìn thấy anh, đa số thời gian là anh chỉ mặc đồ nhàn nhã, mỗi lần anh mặc đồ nghiêm chỉnh như vậy, Quý Thính đều sáng mắt lên, thưởng thức không che lấp gì, Thân Đồ Xuyên nhìn đến đôi mắt cô, tâm tình cuối cùng tốt lên một ít.

"Lễ phục để trên sô pha, đi thay đi, trang điểm có thể chính mình làm hay sao?" Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt hỏi.

Quý Thính cười tủm tỉm nhìn mắt quần áo, sau đó gật gật đầu: "Em làm một mình được."

Người này căn bản là không thích mình tiếp xúc với quá nhiều người, sao có thể mời cho cô người trang điểm riêng, nhưng mà chính cô tự làm cũng được, chỉ cần có thể gặp Dung Tinh là tốt rồi.

Cô cầm lễ phục đến phòng quần áo thay, đây là một cái váy dây đen có gắn lông chim, dài cách đầu gối một tấc, có cảm giác như đồng thoại, nhưng sau khi mặc lên khuôn người thướt tha của cô, lập tức lại thêm một phần gợi cảm.

Quý Thính vừa thấy, không cần trang điểm đã đi ra ngoài, dựa vào khung cửa nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Đây là người khác đưa tới, phải không?"

Thân Đồ Xuyên nghe giọng cô thì quay lại nhìn, nhìn thấy đôi chân trắng nõn và bả vai đều lộ ra ngoài, sắc mặt anh lập tức đen lại: "Đổi đi!"

Quý Thính biết ngay, người này chiếm hữu dục đến mức điên cuồng, sao có thể để cô mặc như thế mà ra cửa, khẳng định là người khác đưa đến mà anh chưa kiểm tra.

Thân Đồ Xuyên tâm tình tựa hồ thật không tốt chút nào, trực tiếp đứng dậy đi đến phòng giữ quần áo, dạo qua một vòng, chọn ra một cái váy dài màu vàng nhạt, đúng rồi, là loại có tay áo.

Quý Thính đã sớm đoán trước nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, liếc anh một cái, sau đó cầm quần áo đi thay, đổi xong cho Thân Đồ Xuyên kiểm tra một lần, lúc này mới miễn cưỡng được ra cửa.

Chuẩn bị cho tới bây giờ đã là muộn vào buổi sáng, hai người lái xe đi, xe vừa ra tới sân, Quý Thính nhấn cửa sổ xe xuống, vui sướng hút một ngụm không khí mới mẻ.

"Thực vui vẻ?" Thân Đồ Xuyên thanh âm như rót băng.

Quý Thính vẻ mặt đưa đám: "Không có, không vui chút nào."

"Vậy chúng ta trở về." Thân Đồ Xuyên nói liền quay đầu xe.

Quý Thính hoảng sợ, vội trấn an: "Đừng náo loạn đừng náo loạn, Lý Thác còn chờ mà, chúng ta chạy nhanh qua đi."

Thân Đồ Xuyên lúc này mới âm trầm liếc nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe đi phía trước, trầm mặc sau một hồi, lạnh lùng nói: "Em chính là thực vui vẻ."

"......"

Quý Thính tương đương bất đắc dĩ, cô xem như đã nhìn ra, hôm nay mặc kệ cô làm cái gì đều là sai, cái người này từ khi muốn mang cô ra cửa, cũng đã ở vào cực độ bất an, tùy thời tâm lý đều sẽ có thể hỏng mất.

Nếu cô đoán được không sai, cái bớt hẳn là càng ngày càng đậm.

"Vì cái gì không nói? Cảm thấy chính mình tự do?" Thân Đồ Xuyên mở miệng trào phúng.

"......"

Thân Đồ Xuyên thấy cô trầm mặc, đáy lòng lệ khí cuồn cuộn càng sâu, đang lúc anh lại muốn mở miệng nói chuyện, Quý Thính đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe."

"Làm cái gì?"

"Dừng xe." Quý Thính trừng anh một cái.

Cô vừa dứt lời, xe liền dừng lại ở ven đường, lúc này bọn họ vẫn còn ở vùng ngoại thành, trước sau không thấy xe chạy, trong tầm mắt toàn là cánh đồng trải rộng.

Thân Đồ Xuyên dừng xe lại, nhìn thấy Quý Thính mở dây an toàn, biểu tình anh liền thay đổi, thanh âm lộ ra một phần nghiêm khắc: "Em sẽ không cảm thấy ra khỏi cửa là có thể đi, anh nói cho em biết, em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ..."

Lời nói còn chưa dứt, Quý Thính đã từ ghế phụ chuyển qua chỗ ghế điều khiển, đôi tay chống vào chỗ tựa lưng, như đem Thân Đồ Xuyên xiềng xích lại trong vòng tay của mình, ghế điều khiển trong nháy mắt trở nên chật chội.

Thân Đồ Xuyên dừng lại, đình chỉ lời nói.

"Thân Đồ Xuyên, em có phải quá dễ dãi với anh không?" Quý Thính nheo mắt lại, "Còn không phải là muốn cùng anh đi tham dự một buổi hôn lễ thôi hay sao? Đến nỗi mấy ngày nay ngày nào cũng nói rất nhiều?"

Thân Đồ Xuyên không nói, Quý Thính cười lạnh một tiếng, học theo anh hay làm với mình, cô nắm cằm anh lên, để đôi mắt đối diện với cô: "Xem ra không trừng phạt, anh vẫn luôn làm cho mọi việc trầm trọng thêm, phải không?"

Thân Đồ Xuyên nhăn mày lại một chút, vừa muốn nói cái gì, môi đã bị chặn lại.

Xe dừng ở ven đường xa lộ như vậy, trong lúc này đã chạy qua hơn mười chiếc xe, nhìn thấy chiếc xe sang trọng dừng lại đều nhịn không được liếc qua bên này, nhưng vì cửa sổ xe che tối nên không nhìn ra cái gì cả.

Chờ đến khi xe Thân Đồ Xuyên khởi động lại, cổ áo sơ mi của anh đã thêm chút nếp uốn, khóe môi có dính chút son môi, rõ ràng bộ dáng có chút chật vật nhưng thoạt nhìn tâm tình là khá hơn rất nhiều. Quý Thính tà ác liếc anh một cái, duỗi tay lau đi vết son trên môi anh, chính mình ngồi lại chỗ, lấy đồ ra tu bổ trang điểm lại.

Hai người đến trễ nửa giờ, Lý Thác đang ở cửa đón khách nhìn thấy bọn họ thì mắt sáng lên, chạy nhanh đến đón, nhìn như oán giận, lại mang theo cười, mở miệng: "Như thế nào lại đến trễ như vậy!"

"Còn chưa đến 11 giờ, thế mà chậm à?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày, cùng Lý Thác nhìn nhau cười.

Quý Thính ở bên cạnh nhìn hai người, trong lòng rất cảm khải, mơ hồ hiểu được vì sao có cái gọi là người đọc oán niệm, hai người này vốn là bạn bè tốt nhất của nhau, đều xuất thân cô nhi, càng đem đối phương trở thành thân nhân của mình, lại bởi vì một hồi hiểu lầm mà tàn sát lẫn nhau để cuối cùng tình hữu nghị này rơi vào kết cục tan tác.

Sinh hoạt ở hiện thực đã đủ khổ, người đọc còn xem loại sách ngược thân ngược tâm này, không oán niệm mới là lạ.

Trợ giúp thay đổi cuộc sống bi thảm của nam phụ, trợ giúp người đọc tiêu trừ oán niệm, đây thật là một việc làm có ý nghĩa nha. Trong lòng Quý Thính đang tràn đầy cảm khái, Lý Thác vừa lúc nhìn về phía cô: "Tinh Tinh từ khi biết cô đã trở lại luôn muốn tôi mang cô ấy đến thăm cô, nhưng mà cô vẫn luôn sinh bệnh, chúng tôi sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên đến bây giờ vẫn chưa đi, xem khí sắc cô, hiện tại đã cảm thấy rất tốt?"

"...... Ừ, một chút." Quý Thính mỉm cười, không khó tưởng tượng cái lý do 'sinh bệnh' này là ai tìm.

Đầu sỏ bên cạnh gây tội sắc mặt bất biến, chỉ là sau khi Lý Thác và Quý Thính hàn huyên chưa quá năm câu, anh đã cắt ngang: "Chúng tôi đi vào trước, cậu chắc bận lắm."

Quý Thính lại liếc anh một cái, không vạch trần điểm tiểu tâm tư này của anh. Lý Thác không nhìn ra được ý này, chỉ nghe vậy mà ôn hòa nói: "Được rồi, hai người vào đi, hôm nay bận quá không nói chuyện nữa, chờ rảnh chút rồi chúng ta lại tiếp tục."

Thân Đồ Xuyên định nói không cần, bị Quý Thính nhéo một chút, không vui ngậm miệng lại. Quý Thính khách khí với Lý Thác một câu, sau đó kéo tay anh tiến vào khách sạn: "Anh sao lại như vậy, em chỉ nói với anh ấy hai câu, anh cũng ghen?"

"Là mười một câu." Thân Đồ Xuyên sửa đúng.

Quý Thính khóe miệng trừu trừu: "Anh ấy là anh em của anh nha, vậy mà anh cũng ăn dấm?"

"Cậu ấy có vợ mà." Thân Đồ Xuyên không vui nói.

Ý là Lý Thác có vợ cho nên muốn nói chuyện thì tìm vợ mình đi? Quý Thính bị logic của anh nháo đến dở khóc dở cười, nhưng cũng không có biện pháp gì.

Hai người xuyên qua đại sảnh khách sạn hướng đến lễ đường, Quý Thính nhìn thấy mấy "phụ rể" trẻ tuổi đứng đó, căn cứ ngoại hình bọn họ mà suy đoán họ là nhân vật nào trong sách.

Lúc trước cô tuy rằng xem nơi này là thế giới tiểu thuyết, nhưng tóm lại chỉ gặp được vài nhân vật không có nhiều cảm giác chân thật, cho tới bây giờ nhìn đến những người bạn của Lý Thác mới khắc sâu được, nơi đây và thế giới hiện thực của cô là không giống nhau.

"Còn dám loạn xem liền đem em về nhà." Bên người cô có người lạnh lạnh nói.

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, ra vẻ không có việc gì quay đầu lại: "Em nhìn mấy người phụ rể kia, anh và Lý Thác quan hệ tốt như vậy, sao lại không làm phụ rể cho anh ấy?"

"Phụ rể thì phải chắn rượu." Thân Đồ Xuyên mang cô đến đúng chỗ, ngồi xuống.

Quý Thính nghe đến đây thì thập phần vô ngữ, ý là phải chắn rượu, Lý Thác đau lòng người anh em tốt này cho nên dùng những người khác hay sao?

...... Đột nhiên cô cảm thấy những vai diễn nam phụ ít suất diễn đó thật đáng thương.

Sợ Thân Đồ Xuyên lại ăn dấm nửa đường đem cô về nhà, trong hôn lễ Quý Thính đều an phận ở bên người anh, cho đến khi cử hành nghi thức, nhìn Dung Tinh như chim nhỏ nép vào người Lý Thác, Quý Thính nhẹ giọng bên tai Thân Đồ Xuyên: "Chút nữa em có thể đến nói một câu với Dung Tinh không?"

"Em muốn nói cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

Quý Thính chớp chớp mắt: "Muốn thỉnh giáo cô ấy một chút."

"Chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên biết bộ dáng dò hỏi đến cùng như thế này thật chán ghén, nhưng mỗi khi đụng chuyện liên quan đến Quý Thính, anh thật không khống chế được. Hỏi xong, anh nhấp môi nhìn về phía Quý Thính, đột nhiên rất sợ trong mắt cô không có kiên nhẫn với mình.

Còn tốt Quý Thính không có, chỉ ôn nhu trả lời: "Em muốn hỏi cô ấy dùng biện pháp gì có thể làm Lý Thác ngoan ngoãn cưới cô ấy về nhà."

Thân Đồ Xuyên sửng sốt, sau một lúc lâu quay mặt đi nhìn về phía trên đài, đang lúc Quý Thính cho rằng mình đã bị cự tuyệt, anh lãnh đạm nói: "Không cần thiết hỏi, nếu em muốn, anh hiện tại liền có thể cưới em."

Quý Thính ngơ ngẩn, cô nói những lời này chỉ là nghĩ muốn dụ dỗ để anh đồng ý cho mình đi gặp Dung Tinh, không ngờ trái lại lại được lời ngọt ngào.

Thân Đồ Xuyên không nghe được Quý Thính trả lời, nhịn không được lại cau mày nhìn trở về, thấy được Quý Thính đang ngốc lăng nhìn mình. Không biết vì sao bên tai anh có chút nóng lên, vì thế để che dấu tình trạng quẫn bách, anh cố tình trào phúng: "Thế nào, chỉ việc nhỏ như vậy đã cảm động?"

Quý Thính cũng không cãi gì, nghe vậy chỉ nghiêng đầu gối đầu lên vai anh, nhu nhu trả lời: "Tiểu Xuyên, anh thật tốt."

"......"

Bị nói đến thật ngọt ngào, kết cục chính là, cuối cùng Thân Đồ Xuyên căn bản vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu của Quý Thính. Sau đó Thân Đồ Xuyên mặt đen thui đưa cô vào trong phòng nghỉ của Dung Tinh, trước khi vào còn không quên uy hiếp: "Em đừng tưởng rằng đi vào phòng nghỉ là có thể đào tẩu, nơi này là tầng năm, nhảy cửa sổ sẽ ngã chết."

"Được, em đã biết." Quý Thính ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thân Đồ Xuyên bị đè nén liếc cô một cái, sau một lúc lâu lại nói một câu: "Còn có, cũng đừng nghĩ Dung Tinh sẽ giúp em, cô ấy là người của Lý Thác, giống như Lý Thác sẽ đứng ở bên phía anh, ngay cả cô ấy lẩn quẩn mà muốn giúp em, cũng không có năng lực mà bảo vệ em."

Quý Thính vẫn trả lời theo: "Em sẽ không đi."

"Còn có, anh ở ngay cửa đây, chỉ cho em năm phút. Năm phút sau nếu em không ra, anh sẽ tự mình vào bắt em ra." Thân Đồ Xuyên cuối cùng bỏ xuống một câu.

Quý Thính vừa nghe còn có hạn chế thời gian, nhanh nhanh xua xua tay rồi đi vào phòng, lúc vào còn không quên đóng cửa lại. Thân Đồ Xuyên nhìn cô phòng bị chính mình, sắc mặt càng đen hơn, rất muốn hiện tại đi vào bắt cô ra, nhưng đành phải nhẫn nhịn khắc chế chính mình.

Quý Thính tiến phòng, Dung Tinh liền kinh hỉ đi đón, bắt lấy tay cô không chịu bỏ: "Mười năm không thấy, cô thế nhưng một chút cũng không biến đổi gì, bảo dưỡng cũng thật tốt quá...... Không đúng, cái làn da này không giống như có thể bảo dưỡng ra được, cô làm sao mà duy trì được hay vậy?"

"...... Có thể là gien di truyền đi," Quý Thính nói cho có lệ, sau đó nhìn thoáng qua bạn bè Dung Tinh đang ở gần đó, kéo cô ấy vào một góc, nhỏ giọng nói: "Tôi lần này tới là muốn cô giúp một việc gấp."

"Gấp cái gì?" Dung Tinh thấy thần sắc Quý Thính khẩn trương, cũng nhịn không được thanh âm nhỏ xuống.

Quý Thính khụ một tiếng: "Cô có hay không cái loại... cái loại thuốc làm người không khống chế được?"

"Cái gì thuốc?" Dung Tinh sửng sốt.

Quý Thính dán vào lỗ tai nhỏ giọng nói vài câu, Dung Tinh sắc mặt đỏ bừng, có chút hoảng loạn trả lời: "Cô như thế nào lại biết tôi có...... Không đúng, cô muốn cái loại thuốc này để làm gì?"

"Tiểu Xuyên còn trách tôi biến mất mười năm, vẫn luôn không chịu chạm vào tôi, tôi muốn thúc đẩy cảm tình một chút," Quý Thính cười tủm tỉm, không thẹn thùng chút nào, "Cô vừa rồi nói cô có à, trùng hợp vậy sao?"

Đương nhiên là trùng hợp, trong sách có ghi qua, Lý Thác rất bảo thủ, trước khi kết hôn không chịu chạm vào Dung Tinh, lại bởi vì đủ các loại nguyên nhân làm hôn nhân hai người chậm trễ cho nên Dung Tinh không có cảm giác an toàn bèn nổi lên chủ ý này, kết quả mua về lại hối hận, sau đó vẫn luôn để ở trong nhà.

Nếu không phải muốn đồ vật từ Dung Tinh, Quý Thính như thế nào lại không duyên không cớ chịu bao nhiêu tính khí của Thân Đồ Xuyên mà kiên trì chạy tới tham gia hôn lễ?

Dung Tinh ự ự hự xích nửa ngày, cuối cùng cũng bị Quý Thính thu phục, gọi người về nhà lấy tới, Quý Thính vừa muốn nói lời cảm tạ, ngoài cửa đã truyền tới tiếng đập cửa, tiếp theo là thanh âm đầy vẻ không cao hứng của Thân Đồ Xuyên: "Quý Thính, ra đây!"

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, nói cảm ơn với Dung Tinh rồi đi nhanh ra, nhìn đến gương mặt đen thui của Thân Đồ Xuyên, cô nói ngọt ngọt vài câu, anh hừ lạnh một tiếng, nắm tay cô đi ra ngoài.

Đôi mắt Quý Thính nhướng lên, nghĩ thầm mấy chuyện này cô đều nhớ kỹ, chờ chuyện hai người thành công, cô phải giáo huấn anh thật tốt mới được.

Hai người ở khách sạn dùng tiệc xong, Thân Đồ Xuyên muốn mang cô về ngay. Quý Thính nhìn hướng Dung Tinh có chút sốt ruột, khụ một tiếng: "Anh gấp cái gì, hôm nay là hôn lễ Lý Thác, anh ở lại lâu một chút mới được."

"Vốn dĩ có thể ở lâu, nhưng em một hai phải đi theo, hiện tại anh chỉ có thể trở về." Thân Đồ Xuyên xụ mặt, bắt đầu từ sáng lúc mang cô ra ngoài, tâm tình của anh giống như tàu lượn siêu tốc, phập phập phồng phồng, hiện tại đã bực bội tới cực hạn.

Quý Thính thấy anh kiên trì, lại sợ anh sẽ khả nghi, cô chỉ đành đáp ứng rời đi. Thân Đồ Xuyên mang cô đến chỗ Lý Thác từ biệt, Quý Thính nhìn thấy Dung Tinh nháy mắt ra hiệu với mình liền chạy nhanh qua, Thân Đồ Xuyên không vui liếc cô một cái, nhưng cũng không phát rồ đến nỗi ăn dấm từ Dung Tinh.

Dung Tinh nhét một cái bao giấy nhỏ cho cô, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần chỉ có thể uống một bao, ngàn vạn đừng uống nhiều sẽ xảy ra chuyện."

Thanh âm Dung Tinh quá nhỏ, hơn nữa ánh mắt Thân Đồ Xuyên thường xuyên nhìn về hướng bên này, Quý Thính sợ bị phát hiện liền nắm chặt bao đi trở về bên người Thân Đồ Xuyên, hoàn toàn không nghe được Dung Tinh nói gì.

"Hai người hàn huyên chuyện gì?" Thân Đồ Xuyên bản năng cảm thấy biểu tình của cô không đúng.

Quý Thính cười mỉa: "Không nói cái gì, anh và Lý Thác nói chuyện xong chưa, xong rồi thì chúng ta về nhà đi."

Đôi mắt Thân Đồ Xuyên híp lại, muốn hỏi cô vừa rồi không phải không muốn trở về hay sao, như thế nào hiện tại lại đột nhiên chủ động như vậy? Chỉ là, không chờ anh hỏi, Quý Thính đã kéo tay anh đi ra ngoài cửa.

Hai người bình an không việc gì về đến nhà, Quý Thính trong lòng đủ thứ sự nhưng cũng không quên giáo dục Thân Đồ Xuyên: "Anh xem đây, em có phải là không chạy đi hay sao, về sau không cần thiết cứ cột em mãi như vậy, giống như phụ nữ và trẻ em bị lừa bán."

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái: "Em cho rằng anh là vì khống chế em mới trói?"

"Chứ không thì vì sao?"

"Anh chỉ là thích cột lấy em." Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, cự tuyệt nói chuyện với cái người biến thái này. Sau khi cổ tay lại bị trói, Quý Thính kéo anh lên giường ngủ trưa, trước khi ngủ nỗ lực một lần cuối: "Em cũng muốn giống như Lý Thác hai người họ kết hôn."

"Được."

Quý Thính dừng một chút: "Em cũng muốn động phòng hoa chúc."

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một cái, chớp mắt: "Không được."

"......"

Ngoài miệng nói không được, nhưng mà thân thể thoạt nhìn thành thật hơn nhiều. Quý Thính rũ mắt liếc một cái, không khỏi buông tiếng thở dài, người này ở tuổi khí huyết phương cương, cũng không để ý đến cô nói như thế nào đều thờ ơ, không biết nên nói anh tự chủ quá cường, hay là chính mình để lại bóng ma tâm lý quá nặng.

Mặc kệ là lý do gì, cô đã quyết định phải phá vỡ rồi mới xây lại, dùng sự thật nói cho anh, mặc dù hai người có chuyện gì, cô sẽ không đào tẩu!

Nghĩ như vậy, Quý Thính mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Thân Đồ Xuyên an tĩnh nhìn cô ngủ say, lúc này mới rút cánh tay từ dưới cổ cô ra, móc ra bao giấy từ trong túi xách.

Nhìn đến thuốc trong bao giấy, anh nhíu nhíu mày, bất quá cũng không vứt đi mà bao trở lại gọn ghẽ rồi bỏ lại vào túi.

Đảo mắt đã đến buổi tối, Quý Thính thật khẩn trương, đang ăn cơm, nhìn đến Thân Đồ Xuyên buông đũa xuống, cô nhanh nhanh gắp cho anh một miếng bánh rán: "Ăn thêm một chút, bổ sung thể lực."

"Bổ sung thể lực làm cái gì?" Thân Đồ Xuyên như suy tư gì, nhìn cô.

Quý Thính cười gượng một tiếng: "Không làm gì cả, ăn nhanh đi!"

Thân Đồ Xuyên ăn hết miếng bánh, sau đó đứng dậy thu thập chén đũa, khi chuẩn bị đi ra ngoài, trên gương phản quang nhìn thấy được cô đem thuốc ra, lén lút bỏ vào ly. Anh rũ mắt xuống, không nói gì mà đi ra ngoài.

Rửa chén xong trở về phòng, trước mặt Quý Thính để hai ly nước, ly thứ nhất đã uống hết, ly kia còn đầy, Thân Đồ Xuyên tiến vào, Quý Thính nhanh nhanh đưa nước cho anh: "Vất vả!"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc nhận lấy nhưng lại chậm chạp không uống, lòng bàn tay Quý Thính đổ đầy mồ hôi, không khỏi khẩn trương nhìn anh một cái: "Sao anh không uống nước?"

"Anh nên uống sao?" Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt đầy sương lạnh cùng tuyệt vọng, "Để anh đoán thuốc này dùng để làm gì, là mê choáng anh, hay là độc chết anh?"

Quý Thính sửng sốt.

"Khó trách em muốn đi tham gia hôn lễ, có phải đã sớm liệu được Dung Tinh sẽ giúp em?" Thân Đồ Xuyên buông tay ra, ly thủy tinh rơi xuống mặt đất "bang" một tiếng, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Hai hốc mắt anh ửng đỏ, cáu giận đi về phía Quý Thính. Quý Thính bị tình huống bất ngờ này làm sợ tới mức lùi ra sau một bước, lại vẫn bị anh bắt trở về: "Em biến mất mười năm, anh có thể không so đo, em đùa bỡn tình cảm của anh, anh cũng có thể không so đo, nhưng mà vì cái gì nhất định phải đi? Vì cái gì nhất định phải rời xa anh?"

Cổ tay Quý Thính bị anh nắm đến đau, mặt cô dần dần đỏ lên: "Anh hiểu lầm..."

"Anh hiểu lầm cái gì? Em còn không phải là bỏ thuốc cho anh, sau đó đào tẩu hay sao?" Thân Đồ Xuyên từng câu từng chữ đều tràn ngập hận ý, ủy khuất trước giờ không thể bùng nổ bây giờ che trời lấp đất mà úp lại, "Nếu không yêu anh, đi rồi vì sao lại trở về, nếu đã quyết định giả vờ yêu anh, vì sao không giả vờ đến cuối?"

Quý Thính vốn đang muốn giải thích, vừa nghe lời này cô nhất thời liền nóng nảy: "Cái gì mà kêu em giả vờ yêu anh, trong khoảng thời gian này em biểu hiện chỗ nào giống như làm bộ?"

"Em bỏ thuốc anh!"

"Em bỏ thuốc cho chính mình!"

Không khí trong nháy mắt an tĩnh ba giây, hận ý trên mặt Thân Đồ Xuyên còn chưa tiêu, giờ hiện lên phần ngỡ ngàng. Quý Thính nhân cơ hội tránh thoát tay anh, chạy tới mép giường mới xoay người nhìn lại, kiên nhẫn giải thích: "Đó là em tự hạ cho mình, không phải cho anh, anh không tin có thể ngửi hai cái ly, xem có phải ly kia của em có mùi thuốc hay không."

Người này tính tình bướng bỉnh như vậy, hạ thuốc cho anh chỉ là tra tấn, lại không thể đưa anh ta vào khuôn khổ, cho nên không bằng mình uống cho dứt khoát. Cô không tin người này chịu được cảnh cô bị tra tấn.

Thân Đồ Xuyên lạnh mặt đi ngửi thử, phát hiện ra nước của cô có vấn đề, sắc mặt tức khắc liền thay đổi, vọt tới trước mặt cô: "Em uống cái gì? Nhanh nhanh nhổ ra!"

"Nhổ không ra, đã pha nước uống, cả ba bịch," Quý Thính nói, trên người càng lúc càng nóng, khó chịu trừng mắt, "Nếu anh mặc kệ em, cứ để em chết đi."

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một cái, chớp mắt, đột nhiên minh bạch cô uống thuốc gì, đôi tay nắm chặt thành quyền, giọng khàn khàn: "Em đang ép anh..."

"Em chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của anh là sai, em sẽ không chạy." Quý Thính nói, hôn lên khóe môi Thân Đồ Xuyên, "Anh có thể cự tuyệt, cứ mặc em khó chịu như vậy, cũng có thể giúp em, vậy phải xem anh quyết định như thế nào."

Quý Thính nói, ánh mắt dần dần thay đổi, vẻ mặt cầu xin nhìn anh. Thân Đồ Xuyên không dao động, banh mặt đối diện với cô. Sức thuốc so với tưởng tượng quá mạnh, Quý Thính càng ngày càng khó chịu, ngón tay dần dần run lên, sau vài phút giằng co, rốt cuộc run rẩy khóc ra.

"Đừng sợ," Thân Đồ Xuyên ách giọng, cầm tay cô, "Anh giúp em."