Cô liền nói, người này sáng sớm nghĩ như thế nào mà đi xem loại sách này, thì ra là chuẩn bị thay đổi sách lược.

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, trầm mặc một chút, thở dài: "Thiếu gia, chút tiền ấy anh giữ lại để mình tiêu xài đi, không cần mua đồ cho tôi... Còn chuyện chúng ta nói lúc trước, tôi cảm thấy có thể dừng ở đây, anh không phải loại người tôi thích, nếu anh lại rối rắm chuyện này, tôi sẽ phải từ chức."

Anh ấy ăn uống đều ở trong nhà, cơ hồ không ra khỏi cửa, trong nhà cũng chưa từng cho anh sinh hoạt phí, hiện tại chút tiền anh có phỏng chừng là mẹ anh trước khi qua đời để lại. Nếu cô thật không tính toán có gì với anh thì thật không nên muốn đồ của anh... À, mười vạn lúc trước là không tính, đó chỉ là thuần túy mua đồ ăn.

"Đi ra ngoài." Thân Đồ Xuyên vừa nghe cô lại đề cập từ chức, mặt lập tức trễ xuống.

Quý Thính liếc anh một cái, cố ý dùng thanh âm anh có thể nghe được "nhỏ giọng" lải nhải: "Xem đi xem đi, cứ như vậy ai mà thích cho được."

Vừa dứt lời, góc mắt thoáng thấy anh cầm cái gối lên, Quý Thính liền lao nhanh chạy ra, trong nháy mắt cửa đóng lại, nghe được trên cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, vừa nghe liền biết là gối đầu đụng vào.

Quý Thính "chậc" một tiếng, xoay người xuống lầu.

Có lẽ là sợ cô từ chức, Thân Đồ Xuyên quả nhiên không hề đề cập đến chuyện mua kim cương cho cô, hai người lại khôi phục sinh hoạt như trước kia... Nhưng tựa hồ lại có chút không giống.

Một lần nọ cơm nước xong, Quý Thính vẻ mặt hoài nghi nhìn anh: "Thiếu gia anh nói gì?"

Thân Đồ Xuyên đứng ở cửa phòng bếp, lạnh lạnh liếc một cái: "Tôi rửa chén."

"Không, không cần đi." Quý Thính đều bị dọa đến nói lắp, vừa thấy anh ta đọc sách, đúng, còn cầm cái quyển sách kỳ kỳ quái quái kia.

...... Từ khi người này nói với mình câu trở thành người phụ nữ của anh ta, giống như đầu óc anh ta trở nên không tốt, hoặc là đầu óc vẫn không tốt, chẳng qua lúc trước không bị bại lộ. Quý Thính tưởng tượng đến nam phụ xuẩn manh này muốn đấu với nam chủ lòng dạ hiểm độc, cô tức khắc thật hậm hực.

Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn: "Đi ra ngoài."

"Tốt." Nếu anh nguyện ý hỗ trợ, vậy cô cũng không cần thiết cự tuyệt, dựa theo xu thế này, tính ra nếu anh ta không bị Cố Trị độc chết cũng sớm muộn gì có một ngày sẽ bị đuổi ra ngoài, hiện tại học thêm chút kỹ năng cũng tốt, tương lai có một ngày còn có thể tự lực cánh sinh.

Khó có được không cần rửa chén, cô đi đến sô pha phòng khách nằm xuống, đang chuẩn bị lấy bao khoai lát ra ăn, liền nghe được trong phòng bếp một trận loảng xoảng.

Quý Thính: "......"

Mười giây đồng hồ sau, Thân Đồ Xuyên từ phòng bếp ra tới, mặt vô biểu tình: "Nhớ mua chén mới."

"...... Được."

Nhưng mà một lần thất bại không thể ngăn cản Thân Đồ Xuyên, anh bắt đầu nếm thử làm việc khác, làm cỏ quét nhà lau bàn ghế, mỗi lần đều khiến mọi thứ thành một mảnh hỗn độn. Quý Thính mỗi lần phải tốn gấp đôi thời gian xửa lý, hơn nữa còn phải đi ứng phó Cố Trị, có thể nói là thể xác và tinh thần đều mệt.

Lại một lần Thân Đồ Xuyên thử dọn sàn nhà, kết quả nước đổ ra sàn nhà lại không lau, Quý Thính vẻ mặt mỏi mệt: "Thiếu gia, anh không làm chuyện này có được không?"

Thân Đồ Xuyên sắc mặt khó coi: "Cô cảm thấy tôi làm không được?"

"...... Như vầy chỗ nào nhìn được rồi?" Quý Thính một tay đấm cái eo già, vừa đỡ cây lau nhà, nhìn sàn nhà ướt dầm dề trước mặt, vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Thân Đồ Xuyên mím môi, áp khí thấp xuống.

Quý Thính cảm thấy cũng không thể quá chèn ép anh, nghĩ nghĩ mở miệng: "Thiếu gia, kỳ thật thiên phú mỗi người đều không quá giống nhau, như tôi đầu óc ngu ngốc chỉ có thể làm việc nhà, anh không giống vậy nha, anh đầu óc thông minh có thể làm chuyện khác, không bằng chúng ta trước hết nghĩ xem, anh am hiểu làm chuyện gì?"

Cũng là thời điểm tìm chuyện anh ta yêu thích, dẫn đường anh đi theo hướng người bình thường sinh hoạt.

Thân Đồ Xuyên trầm ngâm một lát: "Tôi chỉ biết làm buôn bán."

"......" Ngài cửa lớn không ra cửa nhỏ không bán, sẽ làm buôn bán gì?

Bất quá lời này Quý Thính không dám nói, nghĩ nghĩ ôn nhu cổ vũ: "Vậy thật tốt nha, không bằng hướng tới phương hướng này tìm chuyện làm, như đầu tư gì đó... Nhưng một lần không cần đầu tư quá nhiều, nên cẩn thận một chút."

Quý Thính quá sợ anh sẽ lỗ sạch vốn.

Thân Đồ Xuyên như suy tư gì: "Kiếm lời cho cô?"

"Được nha, anh nhất định có thể thành công." Quý Thính thuận miệng có lệ, cũng không cảm thấy anh sẽ kiếm được cái gì tiền.

Thân Đồ Xuyên quét mắt nhìn cô một cái, xoay người rời đi, Quý Thính tiếp tục thu dọn phòng, sau đó Thân Đồ Xuyên hoàn toàn từ bỏ làm việc nhà, mà Quý Thính cũng đem chuyện này hoàn toàn ném ra sau đầu.

Mà Thân Đồ Xuyên chuyên tâm bắt đầu giả vờ bệnh.

Thật mau chuyện anh bị bệnh không xuống giường được đã truyền đến bên ngoài, bác sĩ gia đình tới vài lần, mỗi lần đều nói chỉ là cảm mạo bình thường, Quý Thính ở một bên đứng nhìn, trong lòng rõ ràng vị này chính là vị bác sĩ bị mua chuộc.

Xem ra Cố Trị cũng không hoàn toàn tin tưởng lời cô nói, còn tìm bác sĩ tới kiểm tra thật giả. Cố Trị luôn hỏi cô trạng thái của Thân Đồ Xuyên, thuyết minh anh ta đưa thuốc sẽ biết được rõ ràng tình huống, trước đây cô chỉ nói cho qua, cũng không biết có thể giấu giếm được gì hay không.

Quý Thính banh mặt đứng một bên, là Thân Đồ Xuyên cho cô một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, lúc này cô mới bình tĩnh lại.

Bác sĩ buông ống nghe: "Thiếu gia tim đập không theo quy luật, có phải hay không mấy ngày nay ngủ không tốt lắm?"

"Phải." Trước mặt người ngoài, Thân Đồ Xuyên vẫn là bộ dáng âm lãnh kia.

Bác sĩ gật gật đầu: "Không có chuyện gì lớn, chờ một chút tôi cho đem thuốc tới, thiếu gia đúng hạn uống vài ngày thì tốt rồi."

Thân Đồ Xuyên liếc mắt không nói gì, bác sĩ cũng sớm quen với tính cách của anh, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Ông ta vừa đi, Quý Thính liền lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Ông ta hẳn là không phát hiện được gì đi?"

"Không cần hỏi, tôi đã cho người tra xét loại thuốc này sẽ làm ra bệnh trạng gì, trước khi bác sĩ kiểm tra uống vào một chút sẽ xuất hiện cùng loại trạng huống, không có kiểm tra chi tiết, làm thế nào nhìn ra tới?" Thân Đồ Xuyên nằm xuống, hôm nay uống thuốc này làm sắc mặt anh càng thêm tái nhợt, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi.

Quý Thính nhìn bộ dáng của anh, đột nhiên rối rắm: "Thiếu gia...... Anh không phải vì làm Cố Trị tưởng tượng mà uống thuốc kia đi?"

"Tôi có ngốc như vậy không?" Thân Đồ Xuyên liếc xéo.

Quý Thính khô cằn cười một tiếng, không trả lời, trong lòng thật là nghĩ như vậy, rốt cuộc trong mắt cô, đây là thiếu gia tính tình hư hỏng, làm sao lợi hại tới nỗi điều tra ra bệnh trạng của thuốc. Cô thật sự sợ anh thí nghiệm uống một chút mới làm ra được kết luận.

"À." Thân Đồ Xuyên nhìn ra cô không tín nhiệm.

Quý Thính ngượng ngùng cười, đúng lúc thay đổi đề tài: "Thiếu gia, anh có nghĩ tới dọn ra ngoài đại trạch Thân Đồ không? Cái kia...... Tôi không phải nói nhất định phải dọn, tôi chỉ cảm thấy, vì sinh mệnh an toàn vẫn nên dọn ra ngoài, sinh hoạt như người bình thường, rốt cuộc đừng trở về nơi này."

Nếu anh đấu với người cũng là nam phụ, cô sẽ giúp anh đấu tranh, báo thù xong thì cừu hận sẽ tiêu tan. Nhưng Thân Đồ Xuyên là đấu với nam chủ, một người thực lực có được quang hoàn, là nam phụ Thân Đồ Xuyên thật khó mà so.

Vạn nhất Cố Trị trực tiếp hạ tay, chẳng phải là càng bất lợi sao? Nếu Cố Trị không hạ tay xuống, nhưng Thân Đồ Xuyên đấu tranh thất bại, phỏng chừng hận ý trong lòng càng nặng nề hơn.

Cho nên hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là làm Thân Đồ Xuyên rời xa nơi này, buông cừu hận nghênh đón cuộc sống mới......

Cô nói xong câu đó, cho rằng Thân Đồ Xuyên sẽ tức giận, không nghĩ tới anh chỉ bình tĩnh nhìn cô. Quý Thính không biết vì sao, chột dạ: "Như, như thế nào?"

"Nếu tôi dọn ra ngoài, cô sẽ đi cùng tôi sao?" Anh mở miệng hỏi.

Quý Thính chớp chớp mắt: "Vậy phải xem lời anh mời có động tôi được không."

Thân Đồ Xuyên lại nhìn chằm chằm cô mười giây đồng hồ, rũ mắt lấy điện thoại ra tùy tiện điểm vài cái, Quý Thính liền thu được tin nhắn: Đến tài khoản hai mươi vạn.

"......"

"Một tháng tiền lương nhiều như vậy, đi theo tôi không?"

"...... Thiếu gia, đã nói không cho anh loạn tiêu tiền." Người này có bao nhiêu tiền mà xài loạn như vậy?

"Đi theo tôi không?" Thân Đồ Xuyên truy vấn.

Quý Thính vô ngữ: "Được được được, nhưng là tiền lương hiện tại chưa cần lấy, còn có, về sau trước khi anh tiêu tiền có thể nói trước với tôi một tiếng sao?" Năng lực sinh hoạt của anh ta thật là làm người muốn bể đầu.

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi đến máy tính, bùm bùm một lúc, in ra hai phần hợp đồng đưa cho cô: "Tiền không cần trả lại cho tôi, cứ cho là về sau giúp cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng ở đây, hợp đồng này cô ký tên đi, xem như hợp đồng giữa chúng ta."

"Cảnh giác như vậy sao?"

"Cẩn thận tốt hơn." Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, hiển nhiên còn để ý lúc trước cô nói ra chuyện từ chức.

Quý Thính buồn cười nhận lấy hợp đồng mở xem, ngoài ý muốn phát hiện từ ngữ dùng thật chuyên nghiệp, nói là luật sư chuyên nghiệp viết ra cũng không khoa trương.

...... Thân Đồ Xuyên tuy rằng nhìn rất nhiều sách, nhưng kinh nghiệm công việc hoàn toàn không có, làm sao lại nghĩ ra được loại hiệp ước như thế này? Trong lòng Quý Thính hiện lên nhàn nhạt nghi hoặc.

Liên quan đến chuyện của Cố Trị, trên người Thân Đồ Xuyên luôn có một loại không khỏe, một bên có vẻ không thấy rõ hiện thực, cả người đều xuẩn xuẩn, một bên lại làm việc lão luyện, không giống một thiếu gia cố tình bị phế đi.

"Ký nhanh lên." Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.

Quý Thính nghiêng nghiêng liếc anh một cái, cúi đầu ký tên, vừa nhấc đầu lên liền thấy được khóe miệng anh một tia quỷ dị, cô lập tức cảnh giác: "Anh không chăng bẫy trong hợp đồng đi?"

"Cô nhìn ra bẫy rập?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.

Quý Thính mày nhíu một chút, cúi đầu bắt đầu nghiên cứu lại, nửa ngày cũng không thấy được cái gì không đúng, lúc này mới đem hợp đồng đưa Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, đem hợp đồng khóa vào tủ sắt.

Quý Thính: "......" Vốn đang cảm thấy không thành vấn đề, lại thấy anh cẩn thận như vậy, trong lòng như thế nào lại cảm thấy không như vậy kiên định đâu?

Trong phòng an tĩnh một lát, Quý Thính cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, anh cùng tôi ký hợp đồng như vậy, có phải chuẩn bị rời đi hay không?"

"Cho tôi một chút thời gian," Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, "Tôi phải làm thêm một chút chuyện."

Quý Thính vừa nghe được liền biết sẽ đi, một tảng đá lớn trong lòng lập tức buông xuống, cô đặc biệt cao hứng, mở miệng: "Vậy thì chờ, dù sao cũng không phải đặc biệt gấp, chúng ta phòng bị cẩn thận hơn là được."

Thân Đồ Xuyên nghi hoặc cô vì sao lại cao hứng như vậy, nghĩ lại mơ hồ cũng hiểu được một chút. Đi theo anh bị xem thường nhiều như vậy, có lẽ đã sớm không muốn lưu lại nơi này.

Quý Thính không biết anh suy nghĩ cái gì, cô cao hứng một chút rồi rời đi, kết quả vừa đi ra khỏi cửa lại thu được một tin nhắn chuyển khoản.

50 vạn.

"......"

Trong lúc Quý Thính tận tình khuyên bảo giáo dục Thân Đồ Xuyên không cần tiêu tiền loạn lên, trong nhà Thân Đồ bắt đầu lan truyền nhàn thoại, đều nói thiếu gia "bệnh" đến không xuống giường được, mắt thấy thời gian có lẽ không còn nhiều.

Tin tức này không truyền ra đi bao lâu, tòa nhà nhỏ có được hai người đến thăm, Thân Đồ Sơn cùng Cố Trị. Quý Thính liếc nhìn một người trước giờ chưa thấy qua Thân Đồ Xuyên, trộm méo miệng một chút.

Vốn tưởng rằng có con trai như Thân Đồ Xuyên như vậy, Thân Đồ Sơn như thế nào nhìn cũng không tồi, nhưng hóa ra người này mặt chữ điền, mắt nhỏ, môi dày, hoàn toàn không giống Thân Đồ Xuyên một chút nào.

Lúc này Thân Đồ Xuyên còn ở trên giường giả bệnh, nhìn thấy Thân Đồ Sơn tới cũng không nói gì, chỉ là thần sắc uể oải nửa nằm nửa ngồi ở chỗ kia, tiếp tục đọc quyển sách trong tay.

Cố Trị phía sau Thân Đồ Sơn ấm áp cười cười: "Tiểu Xuyên, tôi và ba đến thăm cậu."

Thân Đồ Xuyên lúc này liếc họ một cái, đáy mắt toát ra vẻ trào phúng, Cố Trị còn chưa nói gì, Thân Đồ Sơn đã bực bội: "Đây là thái độ gì! Thấy ba và anh trai tới còn không biết chào?! Ba thật đúng là chiều hư con!"

Đang châm trà ở một bên, Quý Thính chựng lại, không cẩn thận nước trà bị đổ ra ngoài một ít bỏng rát lên trên tay, cô vội buông chén trà xoa xoa, vô ngữ nhìn Thân Đồ Xuyên. Chưa nói tới cái khác, con trai duy nhất của ông ta bệnh đến sắp chết, ông ta còn rối rắm vấn đề thái độ chào hỏi?

Đầu óc ông ta thật là có vấn đề!

Trong lòng Quý Thính "chậc" một tiếng, bưng trà qua, rũ mắt như vậy hai vị khách không mời mà đến: "Tiên sinh, thiếu gia Cố Trị, mời dùng trà."

Cố Trị nói cảm ơn, ôn nhu tiếp lấy ly trà, mà Thân Đồ Sơn thì không thèm liếc tới cô một cái. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên dừng ở Quý Thính, lạnh lùng: "Không thấy bọn họ không uống? Cút đi."

"...... Vâng." Quý Thính dường như bị cái gì làm sợ hãi, co rúm lại một chút, vẻ mặt hoảng sợ xoay người chạy ra đi.

Phản ứng quá độ của cô khiến hai người kia chú ý, Thân Đồ Sơn hừ lạnh một tiếng: "Đều là do ba chiều con hư, bằng không con cũng sẽ không vô pháp vô thiên như vậy, tới người hầu đều sợ con như vậy!"

"Ba đừng nói Tiểu Xuyên, em ấy thân thể không thoải mái, không thể tức giận." Cố Trị ở bên cạnh khuyên.

Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới chuyện này Thân Đồ Sơn càng tức giận: "Ba xem nó tinh thần rất tốt! Cũng không biết cố ý đi ra ngoài nói chính mình bị bệnh là có ý gì, còn muốn cho mọi người cảm thấy ba trách móc nặng nề?!"

"Được rồi, được rồi, ba cũng đừng tức giận," Cố Trị thở dài, ôn hòa nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, "Tiểu Xuyên, nếu không em xin lỗi ba đi?"

"Xin lỗi? Người nên xin lỗi trước giờ không nên là tôi." Thân Đồ Xuyên trào phúng nhìn về phía bọn họ.

"Con!" Thân Đồ Sơn mặt giận tới đỏ bừng, "Ba biết nhiều năm như vậy con vẫn còn cảm thấy là ba hại chết mẹ con, ba và con không có gì để nói nữa, ba thật không nên tới!"

Ông ta nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi, Quý Thính đang quét tước bên ngoài thấy ông ta lao tới thì dừng lại một chút, đang do dự có nên chào hỏi hay không, ông ta đã chạy đi mất dạng.

... Cũng không ai hiếm lạ nhìn thấy ông!

Quý Thính bĩu môi, thấy Cố Trị chậm chạp chưa ra, đột nhiên có chút lo lắng anh ta sẽ làm gì đối với Thân Đồ Xuyên, lại xem Thân Đồ Sơn lúc đi ra không đóng cửa, cô lập tức nhẹ nhàng đi tới, duỗi tai lắng nghe.

Trong phòng ngủ, Thân Đồ Sơn vừa đi ra, Cố Trị liền ngồi xuống ghế cạnh giường, nhẹ nhàng nói: "Thân thể thật sự không thoải mái sao? Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không liên quan tới anh." Thân Đồ Xuyên lạnh giọng cự tuyệt.

"Như thế nào lại không liên quan, nếu cậu ngã xuống ai còn tới giúp tôi?" Cố Trị vẫn như cũ, thái độ thật tốt, "Đừng vì Thân Đồ Sơn mà tức giận, ông ta không xứng."

Ở bên ngoài nghe lén Quý Thính sửng sốt một chút, cô còn tưởng rằng lúc chỉ còn hai người, Cố Trị sẽ nhục nhã Thân Đồ Xuyên, không nghĩ tới người này thái độ vẫn như cũ, hiện tại lại kêu thẳng tên người cha kế kia...

Hơn nữa giúp anh ta là có ý gì? Cố Trị cũng có thứ cần Thân Đồ Xuyên hỗ trợ?

Trong lòng Quý Thính nghi hoặc càng lớn, duỗi đầu nỗ lực nghe bọn họ nói chuyện, càng nghe được đối thoại càng làm cô bật ngửa.

"Trễ như vậy anh mang ông ta tới đây, mục đích là gì?" Thân Đồ Xuyên thanh âm lạnh lùng.

Cố Trị cười cười: "Đáng lẽ một mình tôi tới, nhưng trên đường gặp ông ta, không mời cũng không được nên kêu đi chung, ông ta đại khái cũng không muốn mang cái danh không quan tâm con trai nên cùng lại đây."

"Vậy thật đúng là trùng hợp, tôi còn cho rằng anh muốn nhắc nhở tôi mau chóng giúp anh lên làm chưởng môn gia tộc Thân Đồ." Thân Đồ Xuyên ngữ điệu trầm thấp.

Cố Trị trầm mặc một chút, chớp mắt, lại nở nụ cười: "Tôi tới tìm cậu xác thật là vì chuyện này, nhưng không liên quan chuyện Thân Đồ Sơn nhắc nhở, cậu đừng hiểu lầm."

"Nói chính sự." Thân Đồ Xuyên đã không kiên nhẫn.

Nội tâm Quý Thính còn đầy sóng to gió lớn, nghe được đề tài muốn đi vào chính đề, cô càng thu thần, cẩn thận nghe, chỉ sợ mình bỏ lỡ chuyện gì.

"Hạng mục lần này tôi bắt lấy, lúc trước có cho cậu xem qua, lợi nhuận khá khả quan, cậu cảm thấy thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, nguy hiểm có chút lớn, nhưng đáng giá mạo hiểm." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.

Được Thân Đồ Xuyên khẳng định, Cố Trị có chút cao hứng: "Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng mà Thân Đồ Sơn lại cảm thấy không được, sợ một khi biến động sẽ làm chuỗi tài chính của gia tộc Thân Đồ Sơn bị gãy, hiện tại ông ta kiên quyết không đồng ý."

"Hội đồng quản trị đâu?"

"Một nửa một nửa đi, hiện tại chỉ có khi tôi đưa ra phương án đáng tin cậy mới có thể đánh vỡ cục diện bế tắc."

Trong phòng an tĩnh một chút, sau đó giọng Thân Đồ Xuyên vang lên, từng điều từng điều phân tích ra từng góc độ của từng phương án.

Bên ngoài tròng mắt Quý Thính muốn rớt xuống, đột nhiên nhớ tới tác giả sau khi hố người đọc có nói câu kia: nhiều tình tiết ẩn dấu như vậy mà nhìn không ra...

Cô bỗng nhiên nhớ tới, chuyện Thân Đồ Xuyên làm nhiều nhất chính là đọc sách, mà sách giống như đều là loại tài chính kinh tế, còn ở kệ sách của Cố Trị lại chỉ nhìn thấy một ít tạp chí thương nghiệp bình thường, hơn nữa càng tiếp xúc Cố Trị càng cảm thấy anh ta tựa hồ không quá thông minh.

Nghĩ lại Thân Đồ Xuyên đối vị anh trai này rất khinh thường, thoạt nhìn tựa hồ thật không tốt, nhưng nếu như tình hình hiện tại, khó trách được Thân Đồ Xuyên.

Nghĩ thêm, nguyên tác tựa hồ cũng có nhắc tới tình tiết này, mỗi hai tháng Cố Trị sẽ tới gặp Thân Đồ Xuyên một lần vào ban đêm, chỉ là không viết rõ ràng hơn, cô tới đây thời gian lại không quá dài, đây là lần đầu tiên hai người đó gặp gỡ cho nên cô chưa từng để ý. Hiện tại ngẫm lại, có lẽ đây chính là tình tiết ẩn của tác giả?

Quý Thính cảm thấy mình muốn đổ sụp, mà trước khi cô sụp xuống phải đánh chết cái vị tác giả này. Ai có thể nghĩ tới tiểu thuyết tình yêu còn có trò chơi quỷ quái này, lúc trước cô vẫn cảm thấy Thân Đồ Xuyên không thấy rõ hiện thực, bây giờ ngẫm lại, có phải chính cô mới là không rõ hiện thực!?

Thân Đồ Xuyên hắt xì, Cố Trị lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái?"

"Quá mệt mỏi." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.

"Tôi đi về trước, chuyện cậu nói tôi sẽ ngẫm lại, có gì không hiểu sẽ hỏi lại."

Vừa nghe Cố Trị nói như vậy, Quý Thính chạy nhanh ra ngoài, tới chỗ bàn trà làm ra vẻ đang lau dọn thì Cố Trị đi xuống tới.

Cô chớp chớp mắt, ân cần nói: "Chào thiếu gia Cố Trị."

"Ừ, đã trễ rồi, mau nghỉ ngơi đi." Cố Trị ôn hòa nhìn cô.

Quý Thính cảm kích gật gật đầu, do dự một chút nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia Cố Trị, khi nào có thể cho tôi chuyển việc?"

"Cô đừng gấp, gần đây Tiểu Xuyên vẫn luôn không thoải mái, chờ cậu ta khỏe hơn một chút tôi sẽ chuyển việc cho cô," Cố Trị nói xong dừng lại một chút, nụ cười trên mặt bất biến, "Có cho Tiểu Xuyên uống thuốc đúng hạn không?"

"Yên tâm đi thiếu gia Cố Trị, mỗi lần đều uống đúng giờ, chưa từng để thiếu gia phát hiện," Quý Thính nói xong nghi hoặc nghiêng đầu một chút, "Nhưng mà sao tôi cảm thấy thiếu gia gần đây càng ngày càng không khỏe?"

Biểu tình Cố Trị cứng lại trong khoảnh khắc, sau đó khôi phục bình thường thật mau, trấn an: "Là bởi vì chính cậu ta không để ý, nếu không uống thuốc phỏng chừng sẽ càng nghiêm trọng hơn."

"Thì ra là như thế, vậy về sau tôi nhất định sẽ chú ý gấp bội, đúng giờ cho thiếu gia uống thuốc." Quý Thính bày ra vẻ mặt thiên chân gật đầu, trong lòng lại thập phần khinh thường, càng ngày càng cảm thấy chỉ số thông minh của người này thật khác biệt so với trong tiểu thuyết.

Thật là, ở thương trường bày mưu lập kế, sao có thể bởi vì một câu của cô mà đã thay đổi sắc mặt?

Không biết chỉ số thông minh của mình đã bị Quý Thính khinh thường, Cố Trị còn giả vờ ôn nhu nói thêm vài câu với Quý Thính rồi mới rời đi.

Anh ta vừa đi, Quý Thính chờ không được chạy nhanh lên lầu, tiến vào phòng ngủ, muốn hỏi thêm thông tin, chưa kịp mở miệng đã nghe Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nói: "Lại đây."

"......" Anh thoạt nhìn thật không cao hứng.

Quý Thính dừng một chút, chậm chạp đi qua, vừa muốn nói chuyện đã bị Thân Đồ Xuyên bắt được cổ tay, trực tiếp kéo đến trên giường.

Quý Thính hoảng sợ: "Như, như thế nào?" Nói xong, cô liền muốn đứng lên.

"Ngồi lại đây, đừng nhúc nhích." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

...... Rốt cuộc là ngồi lại gần, hay là đừng nhúc nhích? Quý Thính lựa chọn trước ngồi gần lại, sau đó bất động, Thân Đồ Xuyên rũ mắt kéo cổ tay cô lại gần, nhìn đến mu bàn tay, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Quý Thính theo ánh mắt anh nhìn qua, chỉ thấy chỗ tay mình vừa rồi bị nước trà làm phỏng, hiện tại đã đỏ ửng. Cô kinh ngạc: "Vừa rồi không có nghiêm trọng như vậy."

"Cô có rửa nước lạnh sao?"

"...... Không có."

"Cho nên hiện tại mới nghiêm trọng như vậy." Thân Đồ Xuyên nói xong, không vui liếc cô một cái.

Quý Thính ngượng ngùng cười, đang muốn đi ra lấy hòm thuốc, liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đã lấy ra cao chữa phỏng, không cần nghĩ cũng biết là vừa lấy ra khi Cố Trị rời đi.

"Thiếu gia......"

"Câm miệng, không cho phép nhúc nhích."

"......" Rõ ràng là làm chuyện tốt, lại không thể nói chuyện nhẹ nhàng chút được sao? Chờ cô có tiền, nhất định phải mua một nam phụ tính tình đặc biệt tốt.

Thân Đồ Xuyên không biết nội tâm cô gái của anh đang suy nghĩ gì, mở hộp cao ra bôi lên tay cô, tại dùng tăm bông cẩn thận bôi đều ra. Động tác lần này so với lần trước mềm nhẹ đi rất nhiều, Quý Thính tưởng bị đau đớn đều không xuất hiện, ngược lại bị tăm bông lăn qua lăn lại càng cảm thấy ngứa ngáy thật kỳ quái.

Trong phòng thập phần an tĩnh, yên lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở của Thân Đồ Xuyên, cô khó có chút co quắp, giọng nói cũng có chút khô khốc.

Thân Đồ Xuyên cách cô cực gần, cảm nhận được cô quẫn bách, anh nhăn nhăn mày lại muốn hỏi làm sao vậy, kết quả vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt đôi môi hai người chỉ cách nhau khoảng một cm.

Quý Thính theo bản năng ngừng thở, trên mặt không khống chế được nhiễm một tầng hồng nhạt, nam phụ này thật là... quá đẹp.

Tuy rằng vẫn là cùng một khuôn mặt lại là cảm giác hoàn toàn khác. Người trước mắt này, chẳng sợ đã trải qua nhiều sự thống khổ nhưng thân thể lại là từ nhỏ sống trong nhung lụa, mặt mày cũng theo đó thật tinh xảo làm người nhìn không thể dịch khai tầm mắt.

"Đẹp sao?" Thân Đồ Xuyên ách giọng hỏi.

Quý Thính đột nhiên hoàn hồn, cảm thấy mất mặt muốn lui về phía sau, lại bị Thân Đồ Xuyên chế trụ eo, một cái quay cuồng liền nằm đè lên trên chăn.

Nhìn mặt Thân Đồ Xuyên phía trên, Quý Thính có chút hoảng loạn chống lại cánh tay anh: "Anh, anh muốn làm gì?"

"Trả lời tôi, tôi sẽ buông cô ra." Thân Đồ Xuyên trả lời, ánh mắt vẫn không rời đôi môi Quý Thính.

Quý Thính cắn môi một chút, đôi môi đỏ thắm lập tức hiện ra vết hằn, lại thật mau biến mất không thấy. Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, ánh mắt cũng tối sầm xuống.

Không khí càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng hai người ai đều không động, Quý Thính lại có một loại cảm giác nếu cứ như vậy phát triển sẽ vô pháp xong việc.

"Đẹp, đẹp, thiếu gia đẹp." Rơi vào đường cùng, cô đành phải "thỏa hiệp".

Thân Đồ Xuyên cong lên khóe môi, lại không theo lời hứa mà buông cô ra, tiếp tục hỏi: "Nói cách khác, gương mặt này của tôi, cô không chán ghét, phải không?"

"......" Quý Thính cũng không dám trả lời.

Nhưng mà cô không nói, Thân Đồ Xuyên cũng đều có đáp án: "Vậy vì cái gì không muốn làm người phụ nữ của tôi? Bởi vì tính tình tôi không tốt? Về sau tôi không phát giận lên với cô, cô sẽ đáp ứng tôi sao?"

Anh thật sự là quá thích người con gái này, càng ở chung càng thích, từ lúc mẹ anh qua đời, đây là lần đầu tiên anh gặp được người mình thích, cho nên giống như phát điên muốn chiếm được cô ấy.

Nhưng mà anh không nghĩ tới dùng thủ đoạn với cô ấy, không nghĩ làm cô biến thành như khoảng thời gian trước đây, thật xa cách với mình. Anh muốn cô như trước mắt, sẽ cười với anh, trong ánh mắt vô tư lự chỉ có anh. Cho nên anh cảm thấy mình thỏa hiệp một chút cũng không sao, chỉ cần cô ấy đáp ứng trở thành người của mình là được.

Đây là khi cô không chút do dự lựa chọn giữa mình và Cố Trị, cho nên anh muốn khen thưởng cho cô.

Quý Thính không nghĩ tới đại thiếu gia có một ngày cũng sẽ nói ra loại lời giống như chịu thua này, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cái, cái đó... cũng không phải tính tình anh tốt, tôi sẽ thích anh..."

"Không quan hệ," Thân Đồ Xuyên vuốt vuốt lọn tóc trên thái dương cô, thanh âm có chút ảm đạm, "Chỉ cần đừng thích người khác là được."

"Cái đó sẽ không có." Thế giới này trừ bỏ anh ta, người khác đều là NPC, Quý Thính điểm này vẫn có thể bảo đảm.

Thân Đồ Xuyên cong cong khóe môi, ấn một cái hôn lên trán cô, đối mặt Quý Thính đột nhiên trợn to: "Thiếu gia......"

"Đi xuống, quá nặng." Thân Đồ Xuyên ngắt lời, một giây trước còn hôn cô, giây sau liền muốn quăng cô xuống đất.

Quý Thính: "......" Cái tính tình thay đổi thất thường này, ai dám thích?

"Cô tới tìm tôi là muốn nói cái gì?" Không đợi cô so đo với mình về nụ hôn này, Thân Đồ Xuyên trước một bước chuyển đề tài.

Quý Thính lập tức bị anh dẫn dắt suy nghĩ đi chỗ khác đã quên vụ nụ hôn, ngược lại bắt đầu nói chính sự: "Tôi, tôi nói, nhưng anh đừng nóng giận."

"Tôi không tức giận," Thân Đồ Xuyên nói xong trầm mặc, miễn cưỡng bổ sung một câu, "Về sau cũng sẽ không nổi giận với cô." Anh nói khen thưởng cho cô, sẽ không lật lọng.

Quý Thính vừa nghe yên tâm, lúc này mới nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sau khi Thân Đồ Sơn đi rồi, tôi sợ Cố Trị khi dễ anh cho nên thủ ở ngoài cửa, kết quả nghe được chút chuyện không nên nghe......"

Cô nói đến một nửa, cẩn thận nhìn hướng Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên hiểu rõ: "Cô đều đã biết?"

"...... Phải, nguyên lai thiếu gia so với tôi tưởng còn lợi hại hơn nhiều." Quý Thính cười gượng, thấy anh không có tức giận, nhiều ít thở ra có chút nhẹ nhàng.

Thân Đồ Xuyên lười biếng dựa vào chỗ tựa lưng: "Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi."

"Thiếu gia, anh là làm cái gì?" Quý Thính vẻ mặt thiệt tình thỉnh giáo. Cô không ngốc, thật mau đã hiểu, cái người gọi là thương nghiệp kỳ tài Cố Trị kia, thực chất là dựa vào Thân Đồ Xuyên mới có, nhưng mà cô không rõ, Thân Đồ Xuyên vì sao muốn giúp anh ta?

Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Thân Đồ Sơn xem anh ta như con trai ruột, mà tôi là cái đinh trong mắt, cô cảm thấy cái đinh giỏi thì sẽ vui vẻ, hay là con trai ruột lợi hại thì sẽ vui vẻ?"

"... Anh là vì muốn cha mình vui vẻ nên giúp Cố Trị?" Thế giới này tràn ngập tình yêu như vậy sao?

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo nghi hoặc: "Cô như thế nào sẽ có loại ý tưởng đáng sợ này?"

"......" Cô bảo đảm, ý nghĩ của mình so với của anh ta tuyệt đối không tính đáng sợ.

Vì không cho đề tài lệch khỏi quỹ đạo, Quý Thính chỉ có thể khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy anh là nghĩ như thế nào?"

"Tôi muốn huỷ hoại Thân Đồ Sơn." Mắt Thân Đồ Xuyên không che dấu hận ý chút nào, lúc nói ra những lời này, đầu ngón tay đều ở hơi hơi phát run.

Quý Thính mím môi, do dự một chút duỗi ra cầm tay anh. Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt bình tĩnh lại, thanh âm hơi hơi phát ách: "Dọa đến cô?"

"...... Không có." Quý Thính trấn an cười cười.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, bắt đầu kể chuyện từ khi mẹ anh qua đời, đem mấy chuyện phát sinh mấy năm nay đều nhất nhất nói ra. Anh chưa từng nói qua những chuyện này, một lần cũng chưa, có thể là bởi vì đêm nay không khí quá thả lỏng, cũng có thể sự tình đã đến lúc nên kết thúc, anh đột nhiên muốn nói hết.

Mà Quý Thính cũng là một người nghe thật tốt, an tĩnh ngồi bên cạnh nghe, lúc anh không khống chế được cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh, an ủi Thân Đồ Xuyên, hiện tại anh không phải chỉ một mình.

Thân Đồ Xuyên nói đơn giản chuyện xảy ra mấy năm nay, nhàn nhạt: "Đáng tiếc mẹ Cố Trị đã chết, không thể tự mình thả thù bà ta là chuyện tiếc nuối nhất đời này của tôi."

Quý Thính không biết nên nói gì, chỉ rót cho anh ly nước, chờ anh uống cho đỡ khát mới chậm rãi hỏi: "Tôi hiểu được anh muốn trả thù Thân Đồ Sơn, nhưng vì sao lại muốn giúp Cố Trị?"

"Phương thức đơn giản nhất hủy diệt Thân Đồ Sơn chính là hủy hoại gia nghiệp của ông ta, đáng tiếc ông ta quá biết tôi, ông ta biết tôi sẽ không tha thứ cho ông ta, sợ tôi sẽ trả thù cho nên tuyệt đối không cho tôi tiến vào công ty, tôi chỉ có thể dựa vào Cố Trị."

"Cố Trị nguyện ý bị anh lợi dụng?"

"Anh ta không có lựa chọn, Thân Đồ Sơn có thương yêu anh ta cũng không có khả năng đem gia nghiệp mình coi trọng nhất giao cho một người tài trí bình thường, anh ta muốn kế thừa gia nghiệp, mà tôi muốn Thân Đồ Sơn chết, vậy mục tiêu của hai người chúng tôi tính ra còn nhất trí."

Quý Thính dừng một chút, xem như hiểu được, Cố Trị người này dã tâm thì lớn mà ánh mắt thì nhỏ, mà Thân Đồ Sơn còn chính trực tráng niên, anh ta khẳng định không cam lòng ở dưới trướng Thân Đồ Sơn nhiều năm như vậy, cho nên sẽ tạo thế lực đến một trình độ nhất định, trực tiếp lật đổ Thân Đồ Sơn.

Mà Thân Đồ Xuyên nghĩ tới càng đơn giản, anh muốn Thân Đồ Sơn bị con trai mình yêu thương nhất phản bội, lại bị mất đi sự nghiệp mình coi trọng nhất, giết người không bằng giết tâm, anh muốn Thân Đồ Sơn sống không bằng chết.

Quý Thính trầm mặc: "Cố Trị hiện tại bỏ thuốc cho anh, là bởi vì anh ta cảm thấy thực lực của mình đã có thể lật đổ Thân Đồ Sơn?"

"Hiện tại có một hạng mục hai người bất đồng ý kiến, nếu Cố Trị lấy được thì có thể mượn hạng mục này mà bức Thân Đồ Sơn thoái vị, sau đó thì không cần dùng đến tôi nữa." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.

Quý Thính gật gật đầu, lúc trước cô cho rằng Cố Trị muốn giết Thân Đồ Xuyên chỉ bởi vì không muốn Thân Đồ Xuyên tồn tại, hiện tại có khả năng có ý tứ khác. Nhưng mà, cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Vậy, vậy Cố Trị thì sao? Gia nghiệp Thân Đồ sẽ vào tay anh ta?" Cô sao lại cảm thấy Thân Đồ Xuyên sẽ không có lòng tốt như vậy?

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, trong mắt hiện lên nhàn nhạt khinh thường. Anh không trả lời vấn đề này, chỉ giơ tay lên xoa xoa tóc cô, Quý Thính bị động tác đột nhiên thân mật của anh làm hoảng sợ, ý nghĩ cũng chuyển hướng.

"Anh anh anh, về sau không được tôi cho phép, không được làm cái động tác náo loạn này!" Quý Thính có chút quẫn bách, trên mặt cũng trở thành đỏ ửng.

Thân Đồ Xuyên nâng lên mí mắt: "Đây cũng coi như động tác náo loạn?"

"Tứ chi tiếp xúc đều tính." Quý Thính nghiêm trang báo.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, ngoéo ngón tay về phía cô: "Lại đây."

"Làm gì?" Quý Thính vẻ mặt cảnh giác.

"Lại đây, tôi có lời hỏi cô." Thân Đồ Xuyên lười biếng nhìn cô.

Quý Thính nhíu nhíu mày, có chút hoài nghi lời nói của anh, nhưng xem vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên lại không giống như sẽ làm chuyện xấu. Do dự nửa ngày, cuối cùng cô cũng bước hai bước tới gần mép giường.

Đầu gối mới vừa chạm vào mép giường, Thân Đồ Xuyên liền ôm lấy eo cô, Quý Thính kinh hô một tiếng, giây tiếp theo đã bị kéo lên trên giường, nửa ngồi trên chăn, cách tầng chăn mỏng có thể cảm giác rõ ràng tới chân của anh.

Quý Thính vội giãy giụa muốn đi xuống, lại phát hiện vị đại thiếu gia ốm yếu này sức lực không nhỏ chút nào, hoàn toàn đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực.

"Đừng nhúc nhích......" Thân Đồ Xuyên thanh âm khàn khàn.

Quý Thính nghe theo anh mới là lạ, giãy giụa vài cái không thành công, cả người cô đều nóng nảy: "Anh anh anh buông tôi ra, nếu còn như vậy tôi sẽ tức giận..."

"Đừng nhúc nhích!"

Thân Đồ Xuyên thanh âm nghiêm khắc lên, Quý Thính sợ tới mức bả vai co rụt lại, tiếp theo lại cảm giác được có chỗ không đúng, cô lại không dám động, chỉ dám dùng thanh âm như tiếng muỗi kháng nghị: "Anh, anh thả tôi xuống."

"Cô trả lời xong vấn đề của tôi, tôi sẽ buông cô ra." Thân Đồ Xuyên thở ra một hơi dài, đáy mắt tràn đầy nhẫn nại.

Quý Thính nuốt nước miếng: "Anh hỏi đi."

"Cô nói tứ chi tiếp xúc, giống như bây giờ cũng coi như thế?" Thân Đồ Xuyên tựa hồ thật nghiêm túc hỏi.

Quý Thính vô ngữ: "Đương nhiên tính."

"Nhưng mà tôi không đụng tới cô." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt nghiêm túc.

Quý Thính nhìn tay anh đặt trên eo của mình, minh bạch ý anh không có đụng tới, ý là không đụng tới da cô, đụng tới quần áo vậy không tính là có tiếp xúc.

"...... Nói hươu nói vượn, như vậy đương nhiên tính." Quý Thính tức giận trừng.

Thân Đồ Xuyên như suy tư gì gật gật đầu, tiếp theo lợi dụng cô chưa chuẩn bị gì, ấn ót cô xuống, hôn lên trán cô một cái: "Vậy giống như thế này hôn một chút, khẳng định cũng coi như tiếp xúc tứ chi?"

"Vô nghĩa!" Quý Thính nói xong nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên ý cười, tức khắc hiểu ra mình bị anh chơi, cô lập tức giận dữ, "Thân Đồ Xuyên! Về sau tôi không nói chuyện với anh nữa!"

"Tức giận cái gì, cô trả thù lại là được rồi." Thân Đồ Xuyên tâm tình cực kỳ tốt.

Tâm tình Quý Thính lại không thể nào nói là tốt: "Tôi trả thù như thế nào?"

Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát, nâng cằm cô lên, dùng trán mình chống lại môi cô.

Quý Thính: "?"

"Được rồi, cô đã hôn trở lại, huề nhau." Thân Đồ Xuyên duỗi eo, biểu tình ra vẻ "có thể đi".

"......"