Ừ? Cứ như vậy? Quý Thính chớp chớp mắt, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, cái kia...!Kế hoạch có khả năng thất bại, bọn họ không muốn chia tay với tôi, nhưng mà anh yên tâm, tôi không khai anh ra, một mình tôi chịu hết."
"Ừ."
Vẫn là chỉ có một từ ừ? Quý Thính không biết vì sao môi thật khô, liếm liếm môi, Thân Đồ Dực hơi chựng một chút, bưng ly nước lên ngồi xuống mép giường, một tay đỡ cô ngồi lên.

Quý Thính chần chờ nhìn anh một cái, uống vào mấy ngụm nước.
Một lần nữa nằm xuống, Quý Thính ngượng ngùng mở miệng: "Đại thiếu gia, có thể xem chuyện tôi che dấu cho anh mà đừng bắt tôi trả tiền gấp, được không?"
"Tiền?" Thân Đồ Dực nhíu mày, trong lúc nhất thời không nhớ tới tiền gì.
Quý Thính cho rằng anh không muốn, mày cũng hơi nhíu lại, nhịn không được ê ẩm uy hiếp: "Tôi không phải không trả, là muốn cho anh cho thư thả mấy tháng......!Anh, anh, nếu anh không chịu, tôi sẽ đem chuyện hợp đồng nói cho mấy người Thân Đồ Nhĩ, để anh em các người trở mặt thành thù!"
Cô vừa dứt lời, chung quanh trong nháy mắt một mảnh yên tĩnh, Thân Đồ Dực bình tĩnh nhìn Quý Thính, nhìn đến khi cô cảm thấy thật chột dạ, do dự có nên nói một hai câu để giảm bớt căng thẳng đi hay không.

Không chờ đến khi cô suy nghĩ kỹ hơn, Thân Đồ Dực đã mở miệng trước: "Không đòi tiền em."
"Ừ?" Lúc này người "ừ" lại biến thành cô, còn mang theo dấu chấm hỏi nho nhỏ.
Thân Đồ Dực rũ mắt nhìn ống truyền dịch trên tay cô, nhàn nhạt nói: "Chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ kêu trợ lý đem hợp đồng lại đây, hủy đi trước mặt cô."
"......!Nói cách khác, tôi không còn nợ nần gì nữa?" Quý Thính kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái: "Ừ."
"......" Kinh hỉ tới quá đột nhiên, cô thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt.
Thân Đồ Dực trả lời xong thì đi sang bên cạnh ngồi xử lý công việc, Quý Thính muốn biểu đạt cảm kích cũng đã bị bỏ qua cơ hội, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay tuy rằng cô vẫn luôn ngủ, nhưng đã lâu không ăn gì, cơ thể theo bản năng vẫn cảm giác được mỏi mệt.
Phòng bệnh chỉ còn lại tiếng Thân Đồ Dực gõ bàn phím, âm thanh giòn giòn đưa Quý Thính thật mau đi vào giấc ngủ, lông mi thật dài tạo thành một tầng bóng như cây quạt nhỏ rũ trên mắt.
Không biết khi nào, thanh âm bàn phím đột nhiên ngừng lại, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy tính chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn cô gái nằm trên giường bệnh.

Cây quạt trên mắt cô giống như dừng lại trong lòng, mỗi thanh quạt như hung hăng quét lên trái tim anh.
Một hồi sau, Thân Đồ Dực xoay tầm mắt trở về dừng lại trên máy tính, mà trên màn hình, lại là trống rỗng.
Giấc ngủ này của Quý Thính cũng không được an ổn, cô cảm thấy có điểm gì đó không nói ra được, mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi không ai biết, đói đến chỉ còn da bọc xương cũng không có người tới cứu.

Trong mộng, tuyệt vọng làm cô ra đầy mồ hôi, dần dần Quý Thính ý thức được mình là đang nằm mơ, nhưng mãi vẫn không tỉnh lại được.
"Thính Thính......!Thính Thính......"
Bên tai truyền đến tiếng kêu quen thuộc, dường như một màn hắc ám đột nhiên được vén lên, ánh sáng bên ngoài theo đó cũng tiến vào.

Quý Thính chậm rãi mở mắt ra, ngửi được mùi thuốc sát trùng, cô biết mình đã tỉnh lại.
"Có phải em nằm ác mộng hay không? Cần kêu bác sĩ lại đây không?" Người thanh niên đứng bên cạnh giường bệnh, lo lắng áy náy nhìn cô, ngay cả tiến lên một bước cũng không dám.
Quý Thính khẽ lắc đầu, chậm rãi: "Không có việc gì, không cần kêu bác sĩ."
"......!Thính Thính, thật xin lỗi," hốc mắt anh đỏ ửng, "Anh không nói cho họ biết em ở đâu, sau khi trở thành anh hai, ý chí anh ấy quá kiên định, liên tiếp mấy ngày cũng không đổi, lúc anh ấy khống chế thân thể, anh không có biện pháp nào truyền tin cho anh ấy, chỉ có thể đem chuyện này nói cho anh cả."
Quý Thính cong môi: "Em biết, anh chắc chắn không phải cố ý, hơn nữa em cũng không có việc gì, chỉ có chút đói bụng mà thôi, anh đừng tự trách."
Thân Đồ Tự lắc đầu: "Không, là anh sai, anh quá ích kỷ, nếu không phải anh nhốt em lại, em khẳng định sẽ không bị việc gì, đều là anh làm sai..."
"Được rồi, nếu thật áy náy như vậy, vậy chiếu cố cho em nhiều hơn, được không?" Quý Thính sợ anh để tâm vào chuyện vụn vặt, vội vàng ngắt lời Thân Đồ Tự.
Thân Đồ Tự lập tức gật đầu: "Đương, đương nhiên, nếu em còn đồng ý gặp anh, anh nguyện ý sẽ luôn chăm sóc cho em, em muốn gì anh đều làm cho em!"
"Vậy......!Anh mua cho em cái hamburger đi?" Quý Thính thử.
Thân Đồ Tự trầm mặc một chút, gian nan mở miệng: "Em vẫn nên ăn cháo đi."

"......" A, đàn ông!
Cuối cùng vẫn là ăn cháo, cái người luôn miệng nói nguyện ý cho cô tất cả, liền cái hamburger cũng không chịu mua cho cô.
Quý Thính u oán nhìn, cho đến khi Thân Đồ Tự đứng ngồi không yên mà chạy trối chết đi mất, lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu ăn cháo.

Lúc cô đang ăn tới nửa chén cháo, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu nhắc nhở: "Người xuyên việt xác định muốn rời khỏi thế giới này?"
Quý Thính dừng một chút, vô ngữ mà chọn không, lúc cô sắp chết, thứ này không phản ứng chút nào, hiện tại sống sót bình thường thì lại đột nhiên nhảy ra đưa lựa chọn, quả thực là không thể hiểu được, chẳng lẽ người đọc oán niệm cũng có cái gọi là hệ thống bị hoãn?
Tâm lý Quý Thính không phải thật mạnh mẽ, lúc bị nhốt lại cảm thấy sắp chết, cô thật hỏng mất đến hận không thể nháy mắt mà rời khỏi thế giới này, mà hiện giờ khi đã được cứu trợ, Quý Thính lại quên hết mấy chuyện này không còn nhớ đến một mảnh.
Tâm tình không tồi ăn xong hết cháo, Quý Thính sờ sờ bụng, cảm thấy chưa no, cô chờ đến khi Thân Đồ Tự ôm chăn mới giặt sạch vào phòng, đưa ra yêu cầu: "Chưa ăn no, cho em thêm một chén được không?"
"......!Không được, dạ dày em hiện tại không thể ăn quá nhiều." Thân Đồ Tự cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Quý Thính vô ngữ, hung tợn tính sổ: "Không phải nói cái gì cũng sẽ đều cho em sao? Hamburger không cho thì thôi, cháo cũng không cho thêm?!"
"Thực xin lỗi......" Thân Đồ Tự khó chịu quay mặt qua chỗ khác.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu: "Thôi đi, lần sau ăn là khi nào?"
"Ba giờ nữa là có thể ăn tiếp," Thân Đồ Tự thấy Quý Thính nhả ra, vội vàng trả lời, "Em muốn xem phim không, xem xong thì ăn là vừa kịp."
"Không xem, em tiếp tục ngủ." Quý Thính nói xong nằm xuống giường ngay, lúc đói khát mà xem phim ba giờ quả thực không phải là chuyện con người nên làm, giờ nên ngủ nhiều một chút, thời gian còn có thể trôi qua nhanh hơn.
Thân Đồ Tự để chăn sang một bên, đi đến bên người Quý Thính, do dự một chút, cuối cùng không kêu cô ngồi dậy hoạt động thân thể mà lại giúp dọn bàn sang một bên để Quý Thính nghỉ ngơi dễ chịu hơn.
Quý Thính nói buồn ngủ nhưng không ngủ được chút nào, lăn qua lộn lại nửa ngày, chỉ cảm thấy dạ dày càng thêm trống trải, lại nhìn Thân Đồ Tự ở một bên, anh vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, sau khi bị cô phát hiện lại hoảng loạn dời mắt đi.
Quý Thính khóe miệng khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu buông tiếng thở dài: "Thật nhàm chán."
"Vậy, vậy em muốn làm gì?" Thân Đồ Tự khẩn trương, sợ Quý Thính đưa ra yêu cầu gì không hợp lý, chính mình lại phải nhẫn tâm mà cự tuyệt.
Quý Thính suy nghĩ một chút: "Anh đi download cái app Tấn Giang, tìm tiểu thuyết đọc cho em đi, mắt em đau, lười xem."
"À được." Thân Đồ Tự nghe được chuyện này khá dễ, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lấy di động download app, mở ra nhìn nhìn một hồi, không có một đầu mối nào, ngẩng đầu lên, "Nhiều truyện quá, em muốn xem cái nào?"
"Anh tìm đại một cái đi, cái nào có vẻ vui vui." Quý Thính thuận miệng nói.
Thân Đồ Tự nghiêm túc tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng ở một truyện: "Quyển này "Bệnh kiều đại lão cầu buông tha" thế nào? Người đọc phía dưới nói tác giả thật ngốc, hẳn là vui."
"Anh thấy vui là được." Ý Quý Thính cũng không phải là thật sự muốn anh đọc truyện hay gì cho mình, chẳng qua là để anh bận rộn làm gì đó, không cho anh miên man suy nghĩ mà thôi.
Thân Đồ Tự nghe vậy chần chờ, càng đọc bình luận càng trầm mặc, Quý Thính nhịn không được mở to mắt: "Còn chần chờ gì đâu?"
"Anh cảm thấy người đọc đánh giá không chuẩn, bởi vì bọn họ thoạt nhìn giống như càng...!ngốc hơn." Thân Đồ Tự nhíu mày, "Nếu không chúng ta đổi cái khác đi, cái này người đọc và tác giả đều có vẻ không quá bình thường."
"Cho em xem." Quý Thính tiếp di động từ tay Thân Đồ Tự, lướt lướt một chút rồi trả lại, "Cái này đi, vừa vặn là truyện xuyên việt, để em học kinh nghiệm một chút."
Tuy rằng không biết xem tiểu thuyết có thể học được kinh nghiệm gì, nhưng Thân Đồ Tự vẫn gật gật đầu, nghe lời bắt đầu tìm chương một, đọc lên cho Quý Thính nghe.
Giọng nam từ tính trầm thấp vang lên bên tai, nội dung tiểu thuyết tựa hồ không quan trọng, Quý Thính nhắm mắt lại an tĩnh nghe, dần dần thật đúng là có chút buồn ngủ.
Thân Đồ Tự cứ đọc, thỉnh thoảng ánh mắt nhịn không được lướt qua mặt Quý Thính, nhìn thấy cô ngủ rồi thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh cũng không dừng lại mà tiếp tục đọc.

Quý Thính ngủ không được sâu nhưng vẫn luôn có thanh âm quen thuộc bên tai, lúc này cô không bị ác mộng nữa.
Quý Thính như nguyện ý ngủ qua đi thời gian chờ đợi bữa cơm kế tiếp, khi mở mắt ra vừa vặn là hơn hai giờ sau, chuẩn bị một chút là có thể ăn cơm.
Nhìn đồng hồ trên tường, Quý Thính cảm thấy mỹ mãn nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, nhìn thấy được ánh mắt anh, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Lúc trước các người chết sống không đổi, khiến cho em đói bụng lâu như vậy, hiện tại sao lại thế này, một đám thay đổi cũng quá thường xuyên đi?"
"Em tỉnh?" Thân Đồ Nhĩ thanh âm có chút khàn khàn.
Quý Thính sửng sốt: "Giọng anh bị làm sao vậy?"
"Không biết, có lẽ vừa rồi Tiểu Tự nói rất nhiều đi." Thân Đồ Nhĩ khụ một tiếng, giọng nói cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Quý Thính nhớ tới chuyện mình kêu Thân Đồ Tự làm...!Thằng nhóc kia sẽ không phải đọc cho đến khi nhân cách thay đổi chứ? Quý Thính hơi hơi thất thần.
"Xin lỗi, anh không nên vẫn luôn chiếm thân thể, hại em một mình một người bị nhốt nhiều ngày như vậy." Trên mặt Thân Đồ Nhĩ không còn ý cười quen thuộc phía trước.
Quý Thính không sao cả nhún nhún vai: "Anh lại không biết em bị nhốt lại, phỏng chừng cũng là vội vã tìm em mới không chịu thay đổi đi, đừng quá để ở trong lòng, ngay cả Tiểu Tự em cũng không trách, nói chi là anh."
Thân Đồ Nhĩ rũ mắt không nói, bởi vì anh biết, vô luận nói cái gì đều không thể đền bù mấy ngày nay mang lại nhiều thương tổn cho cô như thế, lá gan cô ấy nhỏ như vậy, cũng không biết là một người vượt qua mấy ngày đó như thế nào.
"Đã nói em không ngại, anh có thể không cần nghĩ nhiều hay không?" Quý Thính bất đắc dĩ nhìn anh, người trưởng thành có điểm này thật không tốt, không dễ dỗ dành như vị thành niên.
Thân Đồ Nhĩ miễn cưỡng nhấc nhấc môi: "Không nói cái này nữa, đói bụng chưa? Chút nữa y tá sẽ đưa cơm lại đây."
"Đói đói đói, đặc biệt đói, mau đỡ em lên." Quý Thính nói, vươn tay ra về phía anh.
Thân Đồ Nhĩ không nghĩ tới Quý Thính còn vươn tay để mình chạm vào người cô, trong lúc nhất thời thế lại sững sờ ở tại chỗ.

Tay Quý Thính đưa ra cả nửa ngày cũng không có người đỡ, cô không khỏi liếc anh một cái: "Uy, em là bởi vì không muốn lãng phí chút sức lực mới làm anh đỡ em, kết quả anh còn làm em lãng phí sức lực giơ tay cả nửa ngày?"
Lời còn chưa dứt, Thân Đồ Nhĩ đã duỗi tay ra đỡ cô lên, lót gối dưới thắt lưng Quý Thính, làm cô nửa nằm nửa ngồi thật thoải mái xon mới dọn bàn ăn đến giường: "Vừa rồi anh đã hỏi qua, bác sĩ nói mấy ngày bị đói làm em hơi bị đau bao tử một chút, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới được."
"Vậy thì cứ tĩnh dưỡng đi, bất quá trong lúc tĩnh dưỡng có thể ăn cơm no sao?" Vấn đề này tương đối quan trọng.
Thân Đồ Nhĩ dừng một chút: "Tốt nhất là đừng ăn căng."
"Vậy thì sẽ không." Hiện tại cô có thể ăn tám phần no thì đã rất thỏa mãn.

Ngay khi cô vừa tưởng được như vậy, y tá đã đưa đến khẩu phần ăn đã bị giảm đi, tương đương với chưa tới nửa chén cháo, Quý Thính nhìn nhìn, nhịn không được thở dài một tiếng.
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười, ý cười chớp qua thật nhanh: "Nhanh ăn đi, ăn xong tiếp tục nằm xuống."
"Không muốn nằm, hiện tại em nằm đến cả người đều đau." Quý Thính oán giận bắt đầu ăn cái chén cháo nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Thân Đồ Nhĩ giúp cô kéo cổ áo xuống để tránh cháo dính vào: "Ăn xong thì ở trong phòng hoạt động một chút."
"Được." Quý Thính ăn cháo xong thật sạch sẽ, lại chưa đã thèm mà liếm liếm cái muỗng một chút, lúc này mới lưu luyến không rời mà buông xuống.
Thân Đồ Nhĩ nhìn đến đau lòng: "Chờ em khỏe lại, anh dẫn em đi ăn tôm hùm đất uống trà sữa, bồi bổ lại cho thật tốt."
"...!Lúc em ăn cháo loãng còn không được no, anh nói lời này thích hợp sao?" Quý Thính liếc một cái, sau đó lẩm bẩm, "Lại nói đến lúc đó em cũng không biết sẽ đi đến đâu, còn thế nào mà đi theo anh ăn tôm hùm đất uống trà sữa."
Thân Đồ Nhĩ sửng sốt một chút: "Em phải đi?" Vừa dứt lời, chính anh cũng cảm thấy lời này buồn cười.

Đúng rồi, mấy anh em bọn họ làm ra chuyện này với cô, sao cô ấy còn có thể ở lại.
Quý Thính nhìn đến bộ dáng thất hồn lạc phách của anh, cô tính toán đã gần tới thời gian nữ chủ đến, khụ một tiếng: "Em sẽ dưỡng khỏe hơn mới có thể đi."
"......!Cho nên vẫn là phải đi, đúng không?" Thân Đồ Nhĩ bình tĩnh nhìn cô.
Quý Thính trong lòng lộp bộp một chút: "Như thế nào, anh còn muốn giam em lại?"
"Anh không có......" Thân Đồ Nhĩ muốn tiến lên một bước, nhưng bị ánh mắt cảnh giác của Quý Thính ngăn lại.

Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gian nan nói một câu, "Anh sẽ không lại làm bất luận cái gì làm thương tổn đến em."
"Vậy còn không tệ lắm." Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, thấy sắc mặt Thân Đồ Nhĩ trắng bệch, cô nhịn không được mà an ủi, "Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách anh, chủ yếu là do thân thể anh quá đặc thù, làm anh chỉ có thể biết được một phần tư chân tướng, cho nên thật không còn cách nào khác, anh đừng quá để trong lòng."
"Đúng vậy, anh loại này ngay cả mệnh mình cũng không phải là người hoàn chỉnh, từ lúc bắt đầu liền không nên động tâm," đôi mắt Thân Đồ Nhĩ trầm xuống, khóe mắt còn nhiễm chút hồng, "Là anh hại em, cô giáo Quý."
"......" Nhìn bộ dáng này của anh, Quý Thính không biết nên nói cái gì cho tốt, trên thực tế có lẽ nói cái gì cũng không đúng, cho nên sau khi đối diện với Thân Đồ Nhĩ một lát, cô đành trốn tránh đi ánh mắt của anh.
Quý Thính ở bệnh viện năm ngày, mấy ngày nay đều từ một hai bốn thay phiên chăm sóc cho cô, Quý Thính chưa nhìn thấy Thân Đồ Sam một lần nào, có một lần rốt cuộc nhịn không được hỏi thăm Thân Đồ Tự, anh dừng một chút, khó xử nhìn Quý Thính: "Không thể làm anh ba ra tới, thật vất vả mới dưỡng đôi mắt được một chút..."
Quý Thính đã hiểu, Thân Đồ Sam vừa ra tới liền bắt đầu khóc làm đôi mắt vẫn mãi không hết sưng, mấy người này ngại mất mặt nên đơn giản là nhốt Thân Đồ Sam lại.
Này thật đúng là......
Quý Thính vẻ mặt đồng tình: "Nhưng mà nếu anh ấy mãi không ra sẽ không có vấn đề gì sao? Nếu không vẫn là thả anh ấy ra trong chốc lát đi, để em trông chừng cho anh ấy không khóc."
Đầu ngón tay Thân Đồ Tự giật giật, sau một lúc, không đủ tự tin mở miệng: "Thính Thính, có phải em..."
"Là cái gì?" Quý Thính không nghe rõ, vì thế hướng tới gần Thân Đồ Tự một chút.
Thân Đồ Tự mím môi, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, chua xót cười mở miệng: "Chỉ là cảm thấy em đối với anh ba giống như thực tốt, hai ngày trước anh ba nói...!nói anh ấy thích em, còn cùng với anh hai muốn nhốt em lại, em không tức giận sao?"
"Chỉ là anh ấy có tính tình trẻ con thôi, nếu anh không biến đổi ra, em đã sớm thu thập anh ấy, có cái gì phải tức giận." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Tự rũ mắt: "Tính tình em thật tốt."
Tính tình cô tốt ở chỗ nào, ngay cả có tính tình gì cũng bị mấy nhân cách này bào cho mòn đi.


Quý Thính buông tiếng thở dài: "Được rồi, thân thể em đã gần như khỏe hẳn rồi, anh cũng đừng để ý chuyện này nữa, cứ khiến cho em mỗi lần đều phải an ủi anh, thật sự rất mệt."
"Vậy anh không nói nữa," Thân Đồ Tự vội vàng click mở di động, "Anh đọc cho em nghe đi."
"Được, anh đọc đi, nhưng đọc hai mươi phút là được, đừng vượt quá thời gian." Quý Thính buồn cười liếc anh một cái, chưa nói chính mình đã xem xong trọn quyển sách đó.
"Được."
Thân Đồ Tự tìm ra được chuyện để làm, trở nên tích cực một chút, ngồi bên cạnh Quý Thính nhỏ giọng đọc tiểu thuyết.

Không nói đến trình độ anh là như thế nào, ít nhất thanh âm thật dễ nghe, trong chốc lát Quý Thính thật mau đã mệt nhọc, nhắm mắt lại dần dần ngủ.
Khi tỉnh lại, Thân Đồ Tự đã biến thành Thân Đồ Dực, phía sau còn theo mấy người hầu.

Quý Thính sửng sốt một chút: "Làm sao vậy?"
"Thân thể cô đã hầu như khôi phục hoàn toàn, về nhà điều dưỡng đi." Thân Đồ Dực nhàn nhạt nói.
Quý Thính vừa nghe có thể xuất viện, đôi mắt lập tức sáng ngời, sốt ruột hoảng hốt liền muốn xuống giường mang giày, lại bởi vì động tác quá nhanh làm trước mắt chợt tối sầm, nghiêng đầu muốn té xuống đất.
Khi nghĩ mình nhất định sẽ té bị một cục u thật to, một cánh tay mạnh mẽ đã trực tiếp ôm cô vào trong ngực, lạnh giọng hỏi: "Gấp như vậy làm gì?"
Quý Thính lúc này mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng rời đi khỏi lòng ngực anh: "Đây không phải là cao hứng hay sao, dạo này nghe mùi thuốc sát trùng đến muốn phun ra."
"Chậm một chút là được, thay quần áo xong thì đi ra với tôi." Trong lòng ngực Thân Đồ Dực trống rỗng, anh hơi nhăn mày lại một chút.
Quý Thính gật gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm thay quần áo.

Trong lúc cô thay đồ, người hầu cũng đã thu dọn đồ vật trong phòng bệnh xong xuôi rồi đi trước, lúc Quý Thính ra, trong phòng cũng chỉ còn một mình Thân Đồ Dực.
"Đi thôi." Thân Đồ Dực vươn tay ra.
Quý Thính không chút nghĩ ngợi ôm lấy tay anh, ôm chặt rồi mới cảm thấy thật xấu hổ, lại yên lặng buông lỏng ra: "À, cái đó...!tôi có chút thói quen."
Thói quen cái gì, thói quen ôm tay ai? Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Quý Thính, sau một lúc lâu đỡ lấy cánh tay cô muốn đi ra ngoài, nhận thấy Quý Thính muốn tránh ra, thanh âm anh lập tức lạnh đi: "Nếu lại té thì để cô ở lại bệnh viện luôn."
Quý Thính lúc này nào còn dám giãy giụa, lập tức thành thành thật thật được Thân Đồ Dực đỡ đi.

Hai người một đường không nói chuyện cho đến khi lên xe, Quý Thính nhìn phố phường lùi nhanh qua cửa sổ, thư thái hít vào một hơi: "Ôi không khí tự do!"
Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Lần này bọn họ đều biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Ừ, tôi biết rồi." Quý Thính gật gật đầu, chờ anh nói tiếp.
Quả nhiên ——
"Tôi đã nói chuyện với họ, lần này nếu cô muốn rời đi, bất luận người nào cũng không thể ngăn cản, tất cả cũng đều đã đồng ý."
"Cảm ơn anh đại thiếu gia." Quý Thính vẻ mặt chân thành.
Thân Đồ Dực dừng một chút: "Nhưng tiền đề là thân thể của cô phải được dưỡng khỏe trở lại, trước khi chưa hoàn toàn khôi phục, tôi sẽ không để cho cô đi."
"Đại thiếu gia quả nhiên nghiêm túc phụ trách." Quý Thính lập tức vuốt mông ngựa.

Lập tức sẽ đến thời gian nữ chủ xuất hiện, cô nói gì cũng phải đuổi người đi, cho dù là giả vờ, cũng phải giả vờ bệnh đến lúc đó.
Thái độ Quý Thính thật phối hợp, Thân Đồ Dực lại mạc danh cảm thấy không vui, anh cũng thật muốn so đo nhưng lại không tìm ra cái gì để so đo, vì thế chỉ có thể đè nén lại không nói.
Bị đè nén, loại cảm xúc đến 800 năm cũng chưa từng xuất hiện trên người mình, không nghĩ có một ngày anh sẽ bị chịu đựng như thế.
Trong xe hoàn toàn lâm vào trầm mặc, mãi cho đến khi xe ngừng lại trước cửa biệt thự cũng không có ai mở miệng nói chuyện lại.

Quý Thính xuống xe, nhìn đến cánh cổng lớn quen thuộc, đột nhiên cảm thấy mình đối với nơi này thật ra vẫn có một chút cảm tình.

Cảm khái một chút, Quý Thính quay đầu lại tìm Thân Đồ Dực, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt anh.
Quý Thính sửng sốt một chút, đến khi anh dời mắt đi, cô còn cảm thấy là chính mình xuất hiện ảo giác, bằng không sao cô lại cảm thấy Thân Đồ Dực nhìn mình?
"Đại thiếu gia, tôi về phòng nghỉ ngơi trước." Quý Thính cười tủm tỉm nói.
Thân Đồ Dực nhàn nhạt lên tiếng.
Quý Thính vừa muốn đi, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, lại xoay người nhìn về phía anh, xác định: "Nếu đã xuất viện, tôi đây hôm nay có thể ăn chút gì tốt sao?"
"Cô muốn ăn gì?" Thân Đồ Dực lạnh nhạt nhìn.
Quý Thính trong lòng thật túng, nhưng vì cái dạ dày đói khát đã lâu của mình, cô vẫn cố lấy dũng khí: "Gà vịt thịt cá nước súp gì đó cũng được, tôi đã yếu nhiều ngày như vậy, cũng nên bổ dưỡng một chút, có phải không?"
Thân Đồ Dực im lặng một chút, bình tĩnh đi ngang qua cô: "Được."
Quý Thính được anh bảo đảm, lập tức cao hứng về phòng, vào phòng liền bắt đầu bẻ ngón tay tính thời gian đến giờ cơm chiều, thật vất vả chờ đến giờ, cô lập tức đi tới phòng ăn.
Từ xa đã ngửi được mùi thơm, nhưng so với tưởng tượng của cô thì không quá giống nhau, Quý Thính nhíu mày, hồ nghi đi qua, tiến vào phòng ăn, đập ngay vào mắt là mấy cái nồi lẩu, cùng với Thân Đồ Dực ngồi nghiêm chỉnh.
"Cái này là gì?" Quý Thính cảnh giác hỏi.
Thân Đồ Dực nhìn về phía cô: "Gà vịt thịt cá."
Quý Thính chần chờ đi qua, mở nắp nồi lẩu lên, thấy được canh gà canh vịt canh cá và cháo thịt.
Cô: "......"
"Nhanh lên ăn đi, cô nói rất đúng, cũng nên cho cô ăn uống đồ có dinh dưỡng." Thân Đồ Dực nói xong, thấy Quý Thính đứng cương tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt nhịn không được hiện lên một ý cười, thậm chí tự mình cầm lấy cái muỗng, "Cô ăn canh nào? Tôi múc cho."
"......!Này không phải gà vịt thịt cá tôi muốn." Quý Thính khổ sở nhìn anh.
Thân Đồ Dực biểu tình lạnh một phân: "Tôi biết, nhưng hiện tại thân thể của cô tạm thời không hấp thu được quá nhiều thức ăn mặn, từ từ đi."
Quý Thính khiếp sợ, hút hút mũi, ủy khuất chỉ chỉ cháo thịt: "Tôi ăn cái này đi."
"Còn ăn cháo?" Thân Đồ Dực hơi hơi kinh ngạc, Quý Thính ăn cháo lâu như vậy, anh cho rằng cô đã không còn thích.
"Ừ, cái này nhìn nhiều dinh dưỡng."
"......" Thật đúng là......!Đáng thương.
Tuy rằng đồ không phải là cô muốn ăn, nhưng tay nghề đầu bếp trong nhà thật sự quá tốt, cho nên cũng không tính khó nuốt.

Quý Thính cuối cùng ăn một chén cháo thịt lớn, đáng thương mà xoay người về phòng, Thân Đồ Dực ở phía sau liếc cô một cái, cuối cùng vẫn không gọi lại.
Cháo thứ này ăn thật nhiều nhưng tiêu hóa cũng mau, không đến 10 giờ, Quý Thính đã đói bụng, nhịn không được trộm đi ra cửa kiếm ăn, mà trong nháy mắt mở cửa lại đụng phải một thân ảnh lén lút khác.
Quý Thính sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai, mà đối phương là đã kêu ra, theo bản năng Quý Thính che miệng anh lại, sau đó nghĩ ra, không đúng nha, thân thể hiện tại bị Thân Đồ Sam chiếm lĩnh, vậy mặc kệ hai người bọn họ có kêu như thế nào, Thân Đồ Dực cũng không nghe được.
Nghĩ như vậy, Quý Thính lập tức buông anh ra, hồi lâu không gặp, Thân Đồ Sam nhìn thấy cô, hốc mắt liền đỏ bừng, Quý Thính cuống quít ngăn lại: "Ngừng lại! Nếu cô dám khóc nữa, tin hay không ba người kia sau này sẽ không cho cô ra nữa?"
"Tôi lần này chính là trộm chạy ra!" Thân Đồ Sam bị Quý Thính chặn lại, cảm xúc tức khắc giảm xuống không ít.
Quý Thính bật cười: "Chạy ra tìm tôi?"
"Phải......" Thân Đồ Sam nói, hốc mắt lại đỏ.
Quý Thính biết kế tiếp sẽ là liên tiếp xin lỗi áy náy xin lỗi, cô cũng thuần thục dỗ dành người thật nhuần nhuyễn.

Thân Đồ Sam thấy Quý Thính khoan dung với mình như vậy, nước mắt nén trong hốc mắt như muốn rơi xuống: "Cô thật tốt quá, so với cô, tôi quả thực là một tên cặn bã."
"Được rồi, đã nói không thèm để ý, cô có thể đừng có không bỏ xuống được như vậy, được không?" Quý Thính nói, vươn tay giúp anh lau nước mắt.
Thân Đồ Sam hút hút mũi, nước mắt lưng tròng: "Tôi về sau nhất định sẽ đối với cô thật tốt, đối với cô đặc biệt đặc biệt thật tốt, cô muốn gì tôi cũng cho cô!"
......!Lời thề sao nghe quá quen thuộc, hơn nữa mấy ngày nay cô đã nghe xong ba lần.

Quý Thính bĩu môi, không thèm để ý mở miệng: "Cái gì cũng đều cho tôi? Vậy cô nguyện ý mang tôi đi ăn chút đồ ăn ngon sao? Tỷ như hamburger vịt nướng linh tinh."
"Được nha."
"Tôi liền biết cô không muốn......!Cô nói gì?" Quý Thính kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Thân Đồ Sam vẻ mặt nghiêm túc: "Được, tôi mang cô đi ăn."
"Chờ một chút......!Cô không phải ở nói giỡn?" Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Quý Thính ngược lại có điểm không thể tin được.
Thân Đồ Sam nhíu mày: "Đây có cái gì mà nói giỡn, tôi đi lái xe, cô thay quần áo rồi xuống dưới tìm tôi."

"Được rồi!" Quý Thính kích động về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo ra cửa, Thân Đồ Sam quả nhiên đã ở bên ngoài chờ.
"Hamburger cùng vịt nướng hẳn là không phải một cửa hàng, cô muốn ăn trước cái nào?" Thân Đồ Sam một tay đỡ tay lái, lái xe đi.
Quý Thính cảm thấy lúc này anh quả thực so Thân Đồ Dực còn soái nha, lập tức vẻ mặt sùng bái mở miệng: "Có thể trên đường ngang qua cửa hàng hamburger mua cái hamburger, sau đó vừa ăn vừa đi nhà hàng vịt nướng, cô cảm thấy thế nào?"
"Được nha." Thân Đồ Sam vẫn là câu nói kia.
Quý Thính nội tâm vô cùng kích động, trên mặt còn muốn giả bộ không để ý lắm, bá bá nói với anh chuyện này chuyện kia.

Thân Đồ Sam nhìn bộ dáng náo nhiệt của Quý Thính, mày dần dần nhíu lại, sau một lúc lâu chần chờ hỏi: "Cô......!Lần này bị đói bụng mấy ngày, còn có di chứng khác sao?"
"Không có."
"Vậy sao lại giống như thay đổi thành một người khác?" Thân Đồ Sam càng thêm ưu sầu, "Là giống tôi nhân cách phân liệt? Hay là bị thương tinh thần?"
"......" Quý Thính trong nháy mắt im lặng hẳn, nghĩ thầm cũng không thể nói cho anh, bị đói bụng mấy ngày sau đó lại chỉ được uống cháo loãng, lúc này cô bởi vì một đống thịt sắp được ăn mà kích động quá thôi.
Thân Đồ Sam còn lo lắng nhìn, Quý Thính chịu không nổi ánh mắt kia, lập tức có lệ qua đi: "Đó là bởi vì mấy ngày không gặp cô, cho nên mới kích động như vậy."
"......"
Người bên người không nói gì, Quý Thính dừng một chút, nhìn về phía anh, nhìn thấy được Thân Đồ Sam đang cắn chặt môi, ngừa nước mắt rơi xuống.
Thân Đồ Sam người này từ trước đến nay đều tùy tâm sở dục, muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười, ngay cả ba nhân cách kia đều không có biện pháp nào, Quý Thính lần đầu tiên nhìn thấy anh khống chế cảm xúc mình như vậy, lập tức thật đau lòng: "Đừng cắn, coi chừng bị thương."
"Thính Thính......!Tôi thật sự rất thích cô." Thân Đồ Sam nức nở một tiếng.
Quý Thính dừng một chút, sau một lúc lâu nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Ngoan nha, không khóc, tôi cũng thực thích cô."
"Tôi là thích bạn gái, cái loại này thích......" Thân Đồ Sam lại bổ sung.
Quý Thính lúc này không biết nên như thế nào trả lời, rốt cuộc ở trong mắt cô, vị này vẫn là cô gái nhỏ nha.
Thân Đồ Sam thật lâu không nghe được trả lời, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, Quý Thính không đành lòng thấy anh khó chịu, nhỏ giọng nói: "Cô tự cho mình là con gái, tôi cũng xem cô như nữ nhân, mà tôi lại không có ý tưởng bách hợp..."
"Vậy có thể xem tôi như đàn ông mà thích sao?" Trên mặt Thân Đồ Sam bốc cháy lên một tia hy vọng.
Quý Thính nhíu nhíu mày, cảm thấy chuyện này còn yêu cầu rất cao.

Đang lúc cô tự hỏi khi, lại thấy đôi tay Thân Đồ Sam che lại mặt bắt đầu nghẹn ngào.

Ừm......!Cái gì??!!
"Đỡ lấy tay lái!"
Theo tiếng thét chói tai của Quý Thính, xe đột nhiên ngừng lại, hai người đều bị đai an toàn siết đến tê rần.

Thân Đồ Sam theo bản năng nhìn về phía Quý Thính: "Cô, cô không sao chứ?"
"......!Cô xuống dưới, tôi lái xe!" Quý Thính ảo não nhìn người này, nghĩ thầm còn không tính quá xuẩn, ít nhất còn sẽ thắng xe lại.
Thân Đồ Sam thấy Quý Thính muốn phát giận, lập tức túng túng thay đổi vị trí với Quý Thính, cẩn thận lại lấy lòng nói chuyện lại với Quý Thính, mà Quý Thính thì trước sau vẫn xa cách.

Anh lo lắng hỏi: "Chúng ta bây giờ...!còn đi ăn vịt nướng sao?"
"Ăn!"
"......" Thân Đồ Sam trong nháy mắt yên tâm.
Xe chạy nhanh vào trong nội thành, Quý Thính như nguyện mua hamburger, vừa ăn vừa vào cửa hàng vịt nướng, kết quả trong tiệm còn chưa đưa vịt lên, cô đã ăn xong hamburger.
Thân Đồ Sam lo lắng nhìn: "Cô như thế nào ăn nhanh như vậy, coi chừng sẽ không thoải mái."
"Sẽ không, tôi còn có thể lại ăn hết một con trâu." Quý Thính nói chuyện, bưng lên cái ly uống lên miếng nước, áp xuống ẩn ẩn quay cuồng trong dạ dày.
Thân Đồ Sam thấy Quý Thính không có việc gì liền yên lòng, an tâm cùng chờ vịt nướng, mà Quý Thính sắc mặt lại càng ngày càng không tốt.
Thật vất vả chờ đến vịt nướng đem tới, Thân Đồ Sam lôi kéo cổ tay Quý Thính, nhắc nhở: "Vịt cô muốn ăn tới rồi!"
Anh vốn là hảo ý nhắc nhở, kết quả Quý Thính nghe những lời này xong, oa một tiếng phun ra, phun lên đầy cánh tay anh.
Thân Đồ Sam sắc mặt biến đổi, vội vàng đỡ lấy Quý Thính: "Cô làm sao vậy? Cô làm sao vậy?!"
"Mau......!Đi bệnh viện." Quý Thính nói, lại là một trận nôn mửa, cũng may bọn họ ở trong một phòng riêng, lúc này mới không làm phiền đến người khác.
Thân Đồ Sam hét lên một tiếng, ngón tay run rẩy gọi 120, không màng một thân dơ bẩn của Quý Thính, nước mắt ở khóe mắt kiên cường không rơi xuống.
Quý Thính nhìn đến hai người quần áo đều không sạch sẽ, lại nhìn Thân Đồ Sam, trong lòng đầy vui mừng, mở miệng: "Cô thật là hiểu chuyện nha." Nếu là lúc trước, sẽ không nề hà mà đá văng cô ra.
Thấy Thân Đồ Sam còn sốt ruột, Quý Thính lập tức có chút không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: "Cô đừng quá sốt ruột, tôi không có gì nghiêm trọng, chỉ là đã lâu không có ăn đồ vật nhiều dầu mỡ, cho nên bỗng nhiên ăn một lần làm dạ dày có điểm chịu không nổi." Cô nói xong thở dài một tiếng, "Sớm biết như vậy thì nên nghe lời, không ăn cũng không phải chịu tội như vậy."
Cô vừa dứt lời liền cảm giác được người đang ôm mình toàn bộ đều căng thẳng lên, Quý Thính không rõ nguyên do, ngửa đầu lên, đối diện với một ánh mắt lạnh nhạt: "Cô không thể ăn mấy thứ này, còn kêu tôi mang cô đi?"
"......!Anh không phải ngầm đồng ý sao?" Quý Thính vô tội nhìn.
"Tôi mấy ngày nay đều ở trong thân thể không ra tới, sao có thể biết cô hiện tại còn không thể ăn mấy món này!" Mặt Thân Đồ Sam banh thật khẩn, cằm cũng run nhè nhẹ, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Quý Thính khụ một tiếng, suy yếu ỷ vào trong lòng ngực anh: "Đừng nói chuyện, tôi thật là khó chịu......"
"Còn giả vờ?!" Thân Đồ Sam phẫn nộ đến run rẩy, trong thanh âm đã có một tia khóc nức nở.
Quý Thính cuống quít an ủi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi ngay từ đầu hẳn là nói sớm một chút cho cô biết, đều là tôi không tốt." Nói chuyện, cô lại nôn một tiếng.
"Cô đừng nói chuyện!" Thân Đồ Sam nôn nóng liếc nhìn Quý Thính một cái, chờ đến bên ngoài truyền đến xe cứu thương, lập tức ôm cô xuống lầu.
Cửa hàng vịt nướng đang lúc náo nhiệt, Quý Thính không mặt mũi gặp ai, trộm chôn mặt vào trong lòng ngực Thân Đồ Sam, miễn cho bị những người khác thấy.
Cuối cùng bởi vì một cái hamburger mà trả giá đại giới, lại nằm viện hai ngày, cùng với mất đi sở hữu tín nhiệm từ Thân Đồ Sam.
Quý Thính ở trở lại phòng bệnh quen thuộc, nhịn không được cảm khái một tiếng: "Tôi đi mới có mười hai tiếng đồng hồ sao? Không nghĩ tới liền đã trở lại."
"A."
Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh, Quý Thính lập tức không dám nói tiếp nữa, thành thành thật thật nằm lên giường bệnh, chờ y tá truyền dịch.
Mà trong quá trình này, Thân Đồ Sam trước sau lạnh nhạt nhìn Quý Thính, khí thế không thua anh cả chút nào.
Chờ đến khi y tá rời đi, Quý Thính cố ý lấy lòng, vì thế nhỏ giọng nói: "Tôi muốn uống thuốc, cô có thể đem nước cho tôi sao?"
Thân Đồ Sam nhìn cái ly, cầm lấy chuẩn bị đi lấy nước, nhưng dừng một chút lại cầm lấy thuốc của Quý Thính nắm chặt trong tay, sau đó mới xoay người đi đến góc tường rót nước.
"Vì sao lại đem thuốc của tôi đi?" Quý Thính nghi hoặc.
"Sợ cô cố ý kêu tôi đi chỗ khác rồi ném thuốc đi." Thân Đồ Sam rót nước xong, vẻ mặt lạnh nhạt đã trở lại.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu: "Cô nếu không tin tôi, vậy đừng rót nước nha, tôi nhiêu đó nước trong ly cũng đủ."
"Tôi đây không phải sợ hãi cô tức giận sao? Tưởng tôi Thân Đồ Sam đời này cái gì cũng chưa sợ quá, như thế nào lại bại trên tay cô?!" Thân Đồ Sam đột nhiên bi phẫn.
"......".