"Kinh hỉ không?" Quý Thính bị ôm vào trong ngực của Thân Đồ Xuyên, nhìn không được vẻ mặt của cậu, chỉ có thể khẽ hỏi, thanh âm lại tràn đầy vui vẻ.

Thân Đồ Xuyên cắn môi một chút, giọng nói nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi mím chặt: "Ừm."

Quý Thính dừng một chút, chui ra từ trong lòng ngực, nhìn thấy hốc mắt cậu ửng đỏ thì bật cười: "Làm gì đến nỗi này, vui vẻ như vậy sao?"

"Đặc biệt vui vẻ, anh không nghĩ tới em sẽ đến gặp anh." Thân Đồ Xuyên thành thật nghẹn ngào. Cậu gần đây vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, đêm qua càng là đêm bất an nhất, hiện giờ sau khi nhìn thấy cô, cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại.

Quý Thính buông tiếng thở dài, đau lòng sờ sờ khóe mắt cậu: "Nếu biết anh muốn gặp em như vậy, khẳng định e đã sớm tới rồi."

"Hiện tại em tới anh cũng rất vui vẻ." Thân Đồ Xuyên nói, ánh mắt trước sau đều ở trên người Quý Thính, phảng phất như nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Quý Thính cười cười, nhéo mặt anh một chút: "Em cũng rất vui vẻ, trong khoảng thời gian này thật nhớ anh muốn chết." Lúc cô nói chuyện, chú ý tới phía sau Thân Đồ Xuyên có một bạn nam người ngoại quốc đang nhìn về phía bọn họ, phát hiện cô nhìn thấy, cậu ấy còn vẫy tay chào chào.

Thân Đồ Xuyên nhìn theo ánh mắt của Quý Thính, cười cười giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng của anh."

"Chào, chào cậu" Bạn cùng phòng vẫn có chút xấu hổ, "Các cậu nói chuyện đi, ngày hôm qua tôi chơi cả đêm, bây giờ cần phải nghỉ ngơi." Cậu ta nói xong liền nhanh chóng chạy mất.

Quý Thính nhìn theo bóng dáng vừa chạy mất tiêu, lúc này mới cảm khái: "Bạn cùng phòng anh tiếng Trung thật khá tốt."

"Ừm, trại hè rất có tâm, biết anh là người Trung Quốc thì cố ý tìm cho anh một người bạn cùng phòng biết tiếng Trung." Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt cô, lúc này không muốn nói chuyện gì khác, giải thích một chút liền nói sang chuyển đề tài, "Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc em mệt lắm rồi, anh đưa em về khách sạn trước."

"Được." Quý Thính ngoan ngoãn gật gật đầu, chủ động duỗi tay nắm lấy tay cậu.

Thân Đồ Xuyên nở nụ cười, nâng niu bàn tay đang cầm, đưa Quý Thính đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Quý Thính tới gấp gáp, không chuẩn bị hành lý gì, sau khi Thân Đồ Xuyên đưa cô đến khách sạn vừa định đi xuống lầu giúp cô mua đồ dùng sinh hoạt, lại bị Quý Thính kéo lại.

"Những cái đó đều không cần gấp, anh ngủ cùng em một lát đi." Quý Thính ngồi ở trên giường, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh, đáy mắt tràn đầy đau lòng "Nhìn mắt anh đều là tơ máu, nhất định là thật lâu không được ngủ ngon, nếu biết rằng trại hè này mệt như vậy thì đã không cho anh đến đây."

Thân Đồ Xuyên im lặng, ngượng ngùng cười cười, cậu không dám nói nguyên nhân thật sự khiến mình tiều tụy, chỉ có thể nghe theo lời cô không đi ra ngoài nữa, mà là đến ngăn tủ trong phòng tìm kiếm.

"Anh tìm gì vậy?" Quý Thính tò mò hỏi.

Nửa người Thân Đồ Xuyên đều chìm vào ngăn tủ: "Tìm đệm chăn dự phòng."

"...... Anh tìm cái đó làm gì?" Quý Thính có chút vô ngữ.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, ngồi dậy nhìn về phía cô: "Không phải muốn cùng em ngủ một lát sao?"

...... Cho nên cậu liền tìm nệm chăn cho mình hay sao? Quý Thính nhìn ánh mắt ngây thơ đơn thuần kia, không khỏi buông tiếng thở dài thật sâu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây ngủ."

1

"......"

Quý Thính thấy cậu đứng bất động, tức giận lặp lại một lần: "Nhanh lại đây đi!"

"...... À." Thân Đồ Xuyên ấp úng lên tiếng, chậm rì rì đi về phía cô, càng đi độ ấm trên mặt càng cao, chờ đến khi ngồi xuống bên cạnh Quý Thính, nhiệt độ trên người khiến cả người cậu như một ngọn lửa.

Quý Thính bất đắc dĩ xoa nhẹ mặt cậu một chút, nằm xuống trước, Thân Đồ Xuyên lập tức nằm xuống theo, nhưng cơ thể cứng ngắc như tượng điêu khắc, chỉ có cặp đồng tử khẽ run tiết lộ cậu đang khẩn trương.

Quý Thính ngồi máy bay lâu, đã sớm mệt rũ cả người, giờ phút này nằm ở trên giường lớn mềm mại, bên cạnh là người mình thích, cảm xúc không tự giác thả lỏng xuống, mí mắt cũng theo đó mà nặng dần.

Thân Đồ Xuyên vốn vẫn đang khẩn trương, nhưng theo tiếng hít thở dần dần vững vàng bên tai, cậu nhịn không được cũng thả lỏng lại, im lặng một lúc rồi lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người con gái bên cạnh.

Quý Thính mơ mơ màng màng xoay xoay người, chân gác lên trên người cậu, xem cậu như là gối ôm mà ôm lấy, ngay cả đầu cũng đặt lên gối cậu, vốn dĩ đã thả lỏng Thân Đồ Xuyên lập tức lại căng thẳng.

Trong phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bức màn, Thân Đồ Xuyên căng một lúc lâu, nhịn không được muốn gỡ bàn tay Quý Thính đang đặt trên người mình xuống, kết quả mới vừa đụng tới, Quý Thính liền bất mãn hừ hừ một tiếng, sau đó lại ôm chặt cậu hơn nữa.

Lúc này Thân Đồ Xuyên hoàn toàn không dám động, tận chức tận trách đảm đương nhiệm vụ gối ôm, nằm một lúc lâu cậu đột nhiên khẽ cười một tiếng, lặng lẽ cầm tay Quý Thính. Vốn tưởng rằng ở trạng thái này mình sẽ ngủ không được, nhưng mà tinh thần buông lỏng biếng nhác, cộng thêm cảm giác áp lực mệt mỏi lúc trước truyền đến, thực mau cả người liền đắm chìm vào cảnh ngọt ngào trong mơ.

Chờ khi cậu tỉnh lại lần nữa, tư thế hai người đã biến thành, cậu chủ động ôm Quý Thính vào lòng, mà Quý Thính gối trên cánh tay cậu vẫn ngủ ngon lành như cũ. Mới vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi ngưng trệ, sau một lúc lâu mới nhớ tới hai người bọn họ vì sao lại nằm như vậy.

Lý trí trở về, cậu muốn cách ra xa Quý Thính một chút, miễn cho Quý Thính tỉnh lại sẽ cảm thấy cậu cử chỉ tuỳ tiện, nhưng phần tình cảm lại làm cậu không muốn động đậy, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm cô. Mà trong lúc nội tâm đang đấu tranh, Thân Đồ Xuyên lựa chọn ôm Quý Thính nằm bất động.

Cậu an tĩnh nhìn Quý Thính, ánh nhìn di chuyển từ trán một đường đi xuống, qua chiếc mũi tinh xảo, dừng ở đôi môi đỏ thắm. Môi cô đỏ bừng, mọng nước như thạch trái cây, Thân Đồ Xuyên vẫn luôn tự cấm mình không được có ý nghĩ không an phận, nhưng nhìn môi cô, cậu đột nhiên có chút khát.

Phảng phất như là bị mê hoặc, Thân Đồ Xuyên khắc chế không được tiến tới gần đôi môi ấy, mãi cho gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở của Quý Thính, cậu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sững người tại chỗ, cả người đều dại ra, như là không thể tin được mình lại muốn làm chuyện này với Quý Thính.

Đang lúc cậu đang ngây người, Quý Thính rốt cuộc nhịn không được mở to mắt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thân Đồ Xuyên, bất đắc dĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em đã cho anh cơ hội như vậy rồi, tại sao lại còn chần chờ chứ......"

"...... Em nói cái gì?" Thân Đồ Xuyên như là nghe không hiểu lời cô nói.

Quý Thính nheo mắt, hừ nhẹ một tiếng nói: "Thân Đồ Xuyên, không có ai yêu mà chỉ nắm tay nhau, hiểu không?" Cô vốn là muốn thuận theo tự nhiên, nhưng cô đã tự cột nơ bướm lên người đưa đến trước mặt cậu, cậu còn không dám mở món quà này, vậy cũng nên nhắc nhở một chút.

Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn nhìn cô: "Là ý mà anh đang nghĩ sao?"

"Cho nên anh rốt cuộc hôn hay không hôn?" Quý Thính bị Thân Đồ Xuyên khiến cho xem như không biết giận, "Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nữa, nếu mà anh không hôn thì, em liền......"

1

Nói còn chưa dứt lời, người nọ liền hấp tấp chặn môi cô lại. Quý Thính chỉ cảm thấy hàm răng cậu đụng vào môi mình, trên môi trong nháy mắt truyền đến một chút đau đớn, nhưng cô nhìn đôi mắt như nai con ngơ ngác của Thân Đồ Xuyên, vẫn là nhịn chút đau đớn này xuống.

...... Không thể kêu đau, nếu kêu, người này nói không chừng sợ tới mức cả đời cũng không chịu hôn cô.

Quý Thính ngoan ngoãn nằm bất động, kết quả chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy động tác tiếp theo của cậu.

"......" Cho nên cậu ấy tính toán miệng đối miệng như vậy tới khi nào?

Thân Đồ Xuyên cũng khó xử, cậu không phải không có bản năng, nhưng lại không biết bản năng này có chính xác hay không, có bị Quý Thính chán ghét không, cho nên chỉ có thể bất động dán môi lên, thời gian trôi càng lâu, trong lòng cậu càng hoảng loạn, lúc đối diện ánh mắt bất đắc dĩ của cô, khóe mắt cậu nổi lên một chút thủy quang.

...... Cậu đúng là vô dụng, hôn môi cũng không biết, Quý Thính có ghét bỏ cậu hay không?

Đang lúc Thân Đồ Xuyên miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác trên môi một chút ướt át, cậu sững sờ nhìn Quý Thính, chỉ thấy cô lại nhẹ nhàng cắn cậu một chút, tự sân tự oán nói: "Anh không thể quyết đoán chút sao."

Ngực Thân Đồ Xuyên đột nhiên xao động, phảng phất có cái gì đó kêu gào, bởi vì ánh mắt cổ vũ của Quý Thính, cậu đột nhiên sinh ra vô số dũng khí, nâng cằm cô, hôn lên.

Ngoài cửa sổ mặt trời sắp buông xuống, chân trời ửng màu hoàng hôn, đủ mọi màu sắc càng làm lộ ra không khí tĩnh lặng. Quý Thính hơi hoảng hốt, cảm thấy chính mình như còn ở trong nhà chứ không phải ở dị quốc tha hương.

Cuối cùng hai người đi ra ngoài, đều ăn ý mang khẩu trang lên. Quý Thính sau khi thẹn thùng một chút thì trở lại giống như bình thường, chỉ có Thân Đồ Xuyên vẫn còn đang khẩn trương, ngay cả quang minh chính đại nhìn Quý Thính cũng làm không được.

Quý Thính cười tủm tỉm nắm tay cậu, đôi mắt cong cong: "Chúng ta hôm nay ăn cái gì nha?"

"...... Bò bít tết đi, nơi này cũng không có gì ăn ngon." Thân Đồ Xuyên vẫn không dám nhìn cô.

Quý Thính bất đắc dĩ quay mặt cậu lại, buộc cậu đối diện với mình: "Bạn nhỏ Thân Đồ Xuyên, anh ngây thơ như vậy không thể được nha, chúng ta về sau lại lớn lên, những chuyện phải làm không chỉ là hôn môi, nếu mỗi lần anh đều thẹn thùng như vậy, vậy còn có thể tiếp tục tiến hành hay sao?"

"...... Anh không có thẹn thùng." Thân Đồ Xuyên cường chống trả lời, trên mặt lại lần nữa nổi lên đỏ ửng.

Quý Thính cười cười không có vạch trần, giống như không có xương ôm lấy cánh tay cậu đi về phía trước, đem hơn phân nửa trọng lượng trên người đều đè ở lên người cậu. Thân Đồ Xuyên rất thích bộ dáng cô toàn tâm ỷ lại chính mình như vậy, giờ phút này trái tim như có ngọn lửa, cả người đều ấm lên.

"Quý Thính."

"Ừm?"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, rốt cuộc mở miệng: "Mấy ngày nay anh vẫn luôn ghen."

"Ghen?" Quý Thính kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Bởi vì trên mặt đeo khẩu trang, có thể giúp cậu tránh đi những ánh mắt khác, cho nên Thân Đồ Xuyên không khó mở miệng giống như lúc trước: "Ừm, ghen với Cao Viễn."

"Liên quan gì tới anh ta...... Chờ một chút, anh mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn không tốt, chẳng lẽ là bởi vì em cùng Cao Viễn cùng nhau luyện tập mỗi ngày?" Quý Thính thấy cậu không phủ nhận, lập tức có chút dở khóc dở cười, "Trước không nói tới người ta có bạn gái, tập thể hình chính là anh đăng ký cho em nha, anh vậy mà còn ghen?"

"Nếu anh biết em ở lớp thể dục có thể biết được nam sinh tốt hơn như vậy, anh khẳng định sẽ không cho em đi." Thân Đồ Xuyên nhắc tới cái này, vừa mất mặt lại hối hận.

Quý Thính chắt lưỡi một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo cậu, Thân Đồ Xuyên vội đứng vững đỡ lấy cô, miễn cho cô bị chính mình làm ngã. Quý Thính ngửa đầu nhìn cằm cậu: "Bạn học Thân Đồ, ai là nam sinh tốt hơn? Anh cảm thấy có người còn tốt hơn anh sao?"

"...... Chẳng lẽ không phải sao?" Cao Viễn thoạt nhìn càng khỏe mạnh, càng rộng rãi, tựa như bạn cùng phòng hiện tại của cậu, hẳn là rất nhiều nữ sinh thích mới đúng, đâu giống như cậu......

Thân Đồ Xuyên nhìn về ảnh ngược của mình trên tủ kính đối diện, tuy rằng bởi vì mấy năm nay vẫn luôn rèn luyện thân thể, cho nên dáng người nhìn còn tính có thể, nhưng làn da trắng hơn nam sinh bình thường thoạt nhìn liền thấy không khỏe mạnh, càng đừng nói trên mặt cậu thường thường đeo cặp kính đen, thoạt nhìn càng giống một con mọt sách.

Cũng chính là Quý Thính tốt bụng, mới có thể thích cậu.

"Thân Đồ Xuyên, lần này không tính, nếu anh về sau còn dám tùy tiện vũ nhục ánh mắt nhìn người của em, em đây nhất định sẽ giận anh. " Quý Thính nghiêm trang nhìn cậu, "Anh có hiểu lầm gì đối với chính mình sao? Bỏ kính xuống nhìn gương mặt anh kìa, nghĩ lại anh thông minh như vậy, trên thế giới này xác định có người so được với anh sao?"

Bộ dáng đúng lý hợp tình của cô làm Thân Đồ Xuyên không còn lời gì để nói, trầm mặc một lúc lâu mới khẩn trương nhìn cô: "Thật vậy sao? Em thật cảm thấy anh là tốt nhất sao?"

"Vô nghĩa, làm bạn bè còn có thể bởi vì đồng tình hoặc thương hại, nhưng yêu đương tuyệt đối sẽ không, em lại không phải giúp đỡ người nghèo, nếu thích anh, đã nói lên anh là nam sinh tốt nhất trong lòng em, cho nên anh về sau mà lại hoài nghi chính mình, chẳng khác nào hoài nghi ánh mắt của em, em thật sự sẽ tức giận!" Quý Thính biết tự ti sâu trong nội tâm cậu phải không ngừng có người giúp đỡ mới có thể tiêu trừ, cho nên từ trước đến nay cô luôn nguyện ý cổ vũ cậu thật nhiều.

Thân Đồ Xuyên đôi mắt mở thật to nhìn cô, sau một lúc lâu nở nụ cười: "Ừm, về sau anh sẽ không bao giờ hoài nghi lung tung."

"Còn có, ghen thì phải nói sớm cho em biết, đừng nhịn mấy ngày mới nói...... Không đúng, nếu em không tới tìm anh, anh có phải tính toán không nói ra?" Quý Thính nheo đôi mắt hỏi.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, không phủ nhận.

Quý Thính vô ngữ: "Sao anh lại nghĩ như vậy? Loại chuyện này còn có thể gạt nhau sao?" Ghen thì sao, chẳng lẽ không nên để đối phương biết? Chính mình yên lặng tiêu hóa, cũng không sợ đem mình tự nghẹn đến hỏng người.

"...... Anh chỉ nghĩ, nếu em thật sự không thích anh, chỉ cần anh không làm rõ, mối quan hệ này còn có thể tiếp tục, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, bất kì thân phận gì cũng đều được." Thân Đồ Xuyên nói xong, ngừng một lát lại bổ sung, "Đương nhiên, nếu là thân phận bạn trai, càng tốt hơn."

Nếu có thể là duy nhất trong cuộc sống của cô, cậu tất nhiên không hy vọng chỉ làm vài phần trong cuộc sống ấy.

Quý Thính đối với Thân Đồ Xuyên là vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, sau một lúc lâu nhéo tay cậu một cái: "Phiền anh muốn chết!"

Khóe môi Thân Đồ Xuyên dương lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thích em." Cậu kỳ thật là có tiến bộ, ít nhất hiện tại đã có thể phân rõ câu "phiền muốn chết" trong miệng cô, rốt cuộc là đang làm nũng, hay là thật sự cảm thấy phiền.

Quý Thính liếc mắt nhìn cậu một cái, kéo cậu tới một nhà hàng đắt tiền, quyết định hôm nay phải bào túi cậu cho thật nhiều.

Cô ở bên cạnh Thân Đồ Xuyên hai ngày, thành tích thi đại học cũng đã có, hai người hơn kém nhau mười điểm, chiếm được hạng nhất nhì.

Thành tích này cũng nằm trong dự đoán, cho nên họ cũng không có quá kinh ngạc, nhưng sau đó truyền thông của thành phố nghe nói bọn họ là người yêu, liền muốn phỏng vấn hai người. Thân Đồ Xuyên cùng Quý Thính đều không thích chuyện này nên thẳng thừng cự tuyệt, kết quả vài ngày sau Quý Thính nhận được tin tức từ thành phố do Cao Viễn gởi đến.

Những nhà truyền thông đó không thể phỏng vấn họ, thế mà tìm ra được cái video quay hôm đại hội làm kiểm điểm, làm tên hai người trở thành hot search một phen.

Khi xem được tin tức này, Quý Thính đang nằm trên người Thân Đồ Xuyên, lướt xuống bình luận phía dưới, phát hiện chúc phúc cùng mỉa mai thế nhưng một nửa một nửa, người mỉa mai phần lớn đều nói bọn họ không có khả năng sẽ thành.

Quý Thính xì một tiếng, làm Thân Đồ Xuyên chú ý tới: "Đang xem cái gì?"

"Cái này," Quý Thính đưa điện thoại cho cậu, chờ cậu xem đến nhíu mày, buồn cười mở miệng, "Cho nên bạn học Thân Đồ, phiền toái anh sau này phải đánh vào mặt họ thật mạnh, cho bọn họ biết, hai ta nhất định sẽ thành."

"Yên tâm đi, anh sẽ." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề.

Quý Thính lấy điện thoại trở về, lướt qua những tin đó không nhìn lại nữa. Đời người ngắn ngủi như vậy, sao lại chú ý vào những điều không tốt đẹp đó, có thời gian, cô tình nguyện ôm Thân Đồ Xuyên nhiều hơn.

"Ngày mai chính là ngày cuối cùng của trại hè nha." Quý Thính nũng nịu.

Thân Đồ Xuyên đỏ mặt gật gật đầu: "Ngày mai buổi tối có chuyến bay trở về, đến lúc đó chúng ta rời đi luôn."

"Không cần nói một tiếng cho ba mẹ anh sao?" Quý Thính nghe đến có thể về nhà, trong lòng vẫn thật cao hứng.

Thân Đồ Xuyên: "Anh đã thông báo cho họ một tiếng."

"Vậy là tốt rồi," Quý Thính hô một hơi, phát hiện Thân Đồ Xuyên như suy tư gì nhìn chằm chằm chính mình thì ngượng ngùng cười, "Em còn tưởng rằng phải đi gặp người lớn trong nhà, nên là có chút khẩn trương."

"Muốn gặp người lớn? Không cần gấp, chờ chúng ta lại lớn lên một chút." Chờ đến khi cậu có đủ năng lực ngăn chặn bất cứ khả năng xấu nào có thể xảy ra, rồi đưa Quý Thính về nhà gặp người lớn cũng không muộn.

Quý Thính gật gật đầu: "Em đều nghe anh."

Thân Đồ Xuyên cười cười, ôm cô vào trong ngực, giống như gà con mổ thóc hôn cô một chút. Quý Thính liếc mắt nhìn cậu một cái, không nhịn được cười, người bạn trai này của cô nha, thật là đơn thuần quá mức, dù cô dạy lâu như vậy, vẫn chỉ biết hôn hôn giống như mấy bạn nhỏ.

"Anh......." Quý Thính muốn nói lại thôi.

Thân Đồ Xuyên ghé mắt: "Như thế nào?"

"Thật sự không có một chút xúc động nào về phương diện kia với em sao?" Quý Thính thiệt tình tò mò.

Thân Đồ Xuyên sửng sốt một chút, hiểu rõ ý của cô thì mặt mày đỏ lên như quả hồng chín, nửa chữ cũng nói không nên lời. Quý Thính gối lên cánh tay anh nhìn anh, đáy mắt tràn đầy ý cười: "Bình thường mà nói, mỗi ngày được ôm bạn gái thơm tho mềm mại của mình, chẳng lẽ không phải sẽ nghĩ một số chuyện phải đánh mosaic sao, tại sao anh lại giống như là ăn chay niệm phật, bộ dáng như là hoàn toàn không động tâm với em, chẳng lẽ anh là người lãnh đạm về phương diện kia sao?"

"Sao có thể! Anh muốn không biết đến bao nhiêu......" Thân Đồ Xuyên nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn Quý Thính một lúc rồi kêu lên một tiếng, chôn mình ở dưới chăn.

Quý Thính biết chính mình đùa làm người này mắc cỡ đến như vậy, nhưng vẫn nhịn không được cười: "Muốn biết bao nhiêu cái gì? Sao nói được một nửa lại không nói tiếp? Đúng rồi, hai ngày trước anh dậy sớm giặt quần áo, là bởi vì yêu sạch sẽ, hay là không cẩn thận ban đêm ngủ làm dơ nên sợ em biết......"

Cô nói còn chưa dứt lời, đã bị một bàn tay kéo vào trong chăn, Quý Thính kinh hô một tiếng, giây tiếp theo đã cùng Thân Đồ Xuyên khóa lại trong bóng tối, hơi thở nóng bỏng còn phà lên mắt kính của Thân Đồ Xuyên.

"Nếu em tiếp tục nói, anh sẽ thật sự khi dễ em!" Thân Đồ Xuyên cường chống uy hiếp.

Quý Thính chớp chớp mắt, càng nhìn cậu càng cảm thấy cậu giống như hổ giấy, lực uy hiếp một chút cũng không có thì còn không nói, bộ dáng lại đáng yêu như vậy, chỉ khiến người ta muốn ôm vào trong lòng ngực cọ xát. Nhưng loại thời điểm này, vẫn nên để ý đến lòng tự trọng của cậu ấy một chút.

Cô nhỏ giọng chịu thua: "Em không nói, anh đừng nóng giận."

Thân Đồ Xuyên học bộ dáng trước kia của cô hừ nhẹ một tiếng, trong bóng đêm ôm cô một hồi, mới thấp giọng nói: "Trước khi có năng lực cho em một gia đình, anh sẽ không chạm vào em."

3

Quý Thính dừng một chút, mới ý thức được anh cho mình một đáp án chắc chắn, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Ừ, em chờ."

Thân Đồ Xuyên không nói gì ôm cô chặt hơn nữa, mãi cho đến khi không khí trong chăn hầu như không còn, hai người hô hấp cũng khó khăn, mới cùng nhau chật vật chui ra, nhìn đối phương bị ngộp đến mức mặt phiếm hồng, nhịn không được cùng nở nụ cười.

Khi hai người ở bên nhau, thời gian trôi qua có vẻ thật nhanh. Hai người thật mau về nước, nộp hồ sơ vào cùng một trường, cũng thật mau thu được thư thông báo trúng tuyển.

Ngày thư thông báo được gởi đến, Quý Thính chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, Cao Viễn nhìn thấy thì khăng khăng muốn mời bọn họ ăn cơm để chúc mừng, Quý Thính lo lắng Thân Đồ Xuyên sẽ nghĩ nhiều cho nên muốn cự tuyệt.

"Cùng nhau đi, không sao đâu." Thân Đồ Xuyên xoa tóc cô nói. Cậu muốn tận mắt nhìn thấy người này mới có thể có chuẩn bị cho tốt.

Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã qua khỏi chuyện ghen tuông kia, cô nghĩ nghĩ thêm rồi đồng ý.

Ngày hẹn cùng đi ăn cơm, Quý Thính có việc nên ra cửa trước một bước, Thân Đồ Xuyên một người ở nhà, chờ đến thời gian thì thay bộ quần áo mình vừa lòng nhất, tỉ mỉ xử lý rồi nhìn mình trong gương, trong đầu bất giác so sánh với Cao Viễn, kết quả càng xem càng không hài lòng, cuối cùng lạnh mặt đi đến cửa hàng mắt kính.

Khi Cao Viễn cùng bạn gái gặp Quý Thính ở tiệm lẩu, Thân Đồ Xuyên còn chưa tới, Quý Thính nhắn tin thúc giục, nhưng không nhận được hồi âm làm cô khó tránh khỏi lo lắng. Không phải là cậu ấy đột nhiên đổi ý không muốn tới chứ?

Đang lúc cô do dự nên đi ra ngoài gọi điện thoại hay không, đột nhiên có người kéo ghế dựa bên cạnh, giây tiếp theo ngồi ở kế bên cô, nghiêm túc nói: "Xin chào, tôi là Thân Đồ Xuyên."

Quý Thính ngây thơ quay đầu nhìn qua, nhìn đến đôi mắt sáng như sao của cậu thì sửng sốt một hồi mới ý thức được người này không mang mắt kính. Bỏ đi mắt kính, như là tháo bỏ phù chú che dấu mỹ mạo, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện, khí chất cả người đều bất đồng.

Buổi tối khi ngủ anh cũng sẽ tháo mắt kính, cho nên Quý Thính cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ là cảm thấy anh lúc này tháo kính thì có chút không thể hiểu được, lại nhìn Cao Viễn ở đối diện một cái, trong nháy mắt cô hiểu rõ tất cả...... Người này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, đã giải thích rõ ràng, lại còn muốn cùng người ta tranh cao thấp.

"Thính Thính, bạn trai cậu thật đẹp." Bạn gái Cao Viễn khen.

Cao Viễn chua lòm liếc mắt nhìn Quý Thính một cái: "Sớm biết rằng bạn trai em soái như vậy, nên để hai người mời khách."

Quý Thính: "......" Ừm, Thân Đồ Xuyên thành công.

Ăn xong một bữa lẩu vui vẻ, Quý Thính cùng Thân Đồ Xuyên nắm tay nhau đi về nhà, trên đường thật an tĩnh như mỗi buổi tối kết thúc tiết tự học cùng nhau trở về nhà.

"Phòng ở của chúng ta sắp đến kỳ hạn." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói, "Đại học bên kia anh đã tìm được phòng ở tốt, hai phòng một sảnh, chúng ta dọn qua sớm một chút đi."

Quý Thính lên tiếng, nghĩ nghĩ đột nhiên trêu ghẹo: "Hai phòng một sảnh, có phải hay không có thể phân phòng ngủ?"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Chỉ sợ không được, đồ đạc của chúng ta quá nhiều, cần có một phòng riêng để chứa đồ."

"Đúng ha, chúng ta đây chỉ có thể tiếp tục ở bên nhau." Quý Thính buông tiếng thở dài.

Thân Đồ Xuyên cười mỉm: "Ừ, tiếp tục ở bên nhau đi."

Quý Thính cười một tiếng, vòng đến trước mặt cậu: "Khóe mắt anh có chút hồng, khóc?"

"Không có, kính áp tròng không thoải mái." Thân Đồ Xuyên không khống chế được muốn chớp mắt.

Quý Thính bất đắc dĩ: "Cho nên, nếu không thoải mái, vì sao còn muốn cậy mạnh mang cái này?"

Thân Đồ Xuyên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Quý Thính cảm thấy cậu như vậy quả thực đáng yêu ngoài dự đoán, cô nhịn không được xoa xoa mặt Thân Đồ Xuyên: "Anh như thế nào em cũng thích, người khác lại tốt thế nào cũng không so được với anh, cho nên không cho phép anh miễn cưỡng mình, biết không?"

"Ừ." Thân Đồ Xuyên gật đầu thật mạnh.

Quý Thính lúc này mới nở nụ cười, duỗi tay ra đan vào mười ngón tay anh, chậm rãi đi về nhà.

Ba ngày sau, hai người dọn tới chỗ đại học bên kia, cuộc sống đại học chính thức mở ra. Thời gian giống như được mở máy gia tốc, bay nhanh về phía trước, hai người cũng vội vàng đuổi theo thời gian, dần dần rút đi vẻ ngây ngô, dần dần thành thục hơn, mà tình cảm của họ, lại trước sau như một không bị thời gian ảnh hưởng.

Đại học năm 3, Thân Đồ Xuyên gây dựng sự nghiệp thành công, kiếm được túi vàng đầu tiên trong đời, sau đó nhân sinh giống như được mở rộng, anh dùng thời gian một năm hoàn thành việc nhảy cấp, thành công trở thành một trong mười thanh niên ưu tú trong ngành thương nghiệp trong thành phố. Đại học năm 4, anh quỳ gối xuống đất cầu hôn Quý Thính, cầu cô cho anh một danh phận, Quý Thính cười thật tươi đồng ý.

Tốt nghiệp đại học, anh rốt cuộc cưới được Quý Thính, hai người dọn vào biệt thự đã mua trước đó.

Mấy năm nay Thân Đồ Xuyên vẫn luôn bận rộn, mỗi lần cùng làm gì riêng với Quý Thính đều phải cố ý rút ra thời gian, ngược lại Quý Thính thì thanh nhàn rất nhiều, cả ngày ưu sầu nhất một chuyện, đó là vết bớt Thân Đồ Xuyên tại sao nhiều năm như vậy vẫn giống như trước.

Đúng vậy, hiện tại ưu sầu duy nhất của cô chính là vết bớt ấy.

Hai người ở cùng một chỗ, ngay cả không có làm đến bước cuối cùng, cũng có những loại thời điểm khống chế không được, cho nên khi vừa vào đại học, Quý Thính đã xem qua được vết bớt bên hông anh, nhìn đến bớt chỉ có một chút ẩn hiện, cô liền cảm thấy thế giới này tùy thời sẽ biến mất, chỉ là liên tiếp nhiều năm trôi qua như vậy, hình dáng cái bớt vẫn như cũ, không hề bởi vì năm tháng trôi qua mà biến mất.

...... Nhưng là vì cái gì nha, hiện tại anh sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, cái vết bớt nhiều năm như vậy vì sao vẫn một chút biến hóa đều không có? Có thể cùng anh ở chung nhiều hơn tất nhiên là tốt, nhưng mà nếu thật sự nửa điểm biến hóa đều không có, Quý Thính lo lắng chờ đến anh bảy tám chục tuổi, khả năng vết bớt vẫn còn ở đó, đến lúc đó rất có thể nhiệm vụ này sẽ thất bại.

Nếu thất bại, Thân Đồ Xuyên sẽ thế nào? Sẽ bị cưỡng chế đổi đi sao? Tưởng tượng đến tương lai không biết trước được, Quý Thính liền không thể không lo lắng.

Lại là một ngày Thân Đồ Xuyên tăng ca, Quý Thính về đến nhà trước, đột nhiên muốn nấu canh cho anh, cô liền xách canh, đi đến công ty. Thời điểm cô đến Thân Đồ Xuyên còn đang mở họp, trợ lý giống như ngày thường trực tiếp đưa cô tiến vào phòng họp, trong phòng hội nghị những người khác đã quen với việc này, nên hơi hơi gật đầu với Quý Thính rồi chuyển về trạng thái mở họp.

Quý Thính tiến vào phòng, cùng Thân Đồ Xuyên nhìn nhau, theo bản năng phát giác tâm tình anh không tốt, cô đến sô pha ngồi xuống, nghe nội dung cuộc họp, nghe nghe cũng hiểu được là chuyện như thế nào.

Hợp lại là nhóm cổ đông công ty cảm thấy, chính sách ở quê cũ của cô và Thân Đồ Xuyên càng thích hợp cho việc công ty phát triển, cho nên khuyên Thân Đồ Xuyên dời công ty đến bên kia đi. Quý Thính theo bản năng nhìn Thân Đồ Xuyên, nhìn anh nhíu chặt mày, cô ẩn ẩn như hiểu ra được chuyện gì.

Mấy năm nay bọn họ cơ hồ không trở về đó, cô vẫn luôn tưởng bởi vì hai người ở nơi đó đều không có vướng bận người thân gì, hơn nữa Thân Đồ Xuyên gây dựng sự nghiệp thật sự rất bận, cho nên mới lâu rồi không có trở về, hiện tại nghĩ lại, tựa hồ không chừng là nguyên nhân này.

Cô đột nhiên nhớ tới Thân Đồ Xuyên khi ở trường học phải chịu khi dễ, thời điểm bị khi dễ cảm xúc của anh luôn là nhàn nhạt, nhưng nếu thật sự cái gì đều không sao hết, vì sao cuối cùng phải mạo hiểm ngọc nát đá tan như trong nguyên tác, đi trả thù những người thương tổn anh, vì cái gì lâu như vậy tới nay, đối với quá khứ đều không đề cập tới một lời?

Quý Thính bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên, trái tim như bị bóp chặt. Là cô xem nhẹ, nhiều năm như vậy đều xem nhẹ, cho rằng những người xấu đó gặp báo ứng, Thân Đồ Xuyên không bị khi dễ nữa, vết sẹo trước đó sẽ dần biến mất, lại đã quên khi thời niên thiếu gặp được bất bình, bị thương tổn cả thể xác lẫn linh hồn thì có thể làm người ta cả đời ảnh hưởng.

Nhóm cổ đông còn đang tận tình khuyên bảo, Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Được, tôi đồng ý."

Nhóm cổ đông sửng sốt, không nghĩ tới anh vẫn luôn phản đối lại đột nhiên thay đổi chủ ý, lập tức không khí trong phòng hội nghị trở nên vui vẻ lên. Sau khi tan họp, Thân Đồ Xuyên đi đến trước mặt Quý Thính, vươn tay về phía cô.

Quý Thính miễn cưỡng cười, nắm lấy tay anh cùng nhau đi ra ngoài, chờ tới văn phòng anh thì mới hỏi: "Tại sao lại đột nhiên đồng ý?"

"Nếu anh thật sự không đồng ý, chắc là em sẽ khóc mất." Thân Đồ Xuyên ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.

Quý Thính ngạc nhiên một chút, cô đột nhiên phát giác năm tháng vẫn có dấu vết để lại, tỷ như người đàn ông trước mắt cô, từ lúc bắt đầu non nớt ngây ngô đến bây giờ thâm trầm ổn trọng, là cô từng bước một nhìn qua.

Thời điểm cô thất thần thì được Thân Đồ Xuyên ôm vào lòng, Quý Thính dừng một chút rồi ôm trở lại, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Có phải anh còn chưa buông hết không, còn cáu giận những người lúc trước?"

"Không có."

"Gạt người," Quý Thính chui ra từ trong lòng ngực anh "Nếu thật sự buông xuống, vì cái gì không chịu dọn công ty?"

Thân Đồ Xuyên buông tiếng thở dài: "Anh chỉ là cảm thấy quá phiền toái, hơn nữa dọn công ty, anh nhất định phải cùng em dọn qua đó, nhưng công tác của em vừa mới ổn định, anh không muốn em bởi vì anh mà bị bắt phải biến động."

"...... Chỉ là bởi vì như vậy?"

"Ừm."

Thân Đồ Xuyên trả lời rất kiên định, bởi vì trong lòng anh xác thật là nghĩ như vậy. Đến nỗi những người hay những chuyện không thoải mái trước kia, anh đã thật lâu không nhớ tới, nhưng anh rõ ràng biết, không nhớ tới chỉ là khinh thường không muốn nhớ, cũng lười phải suy nghĩ, còn muốn nói tha thứ và buông bỏ, thật là không.

Anh chưa bao giờ nhớ kỹ những người đó, nói gì đến buông chứ?

Quý Thính hồ nghi nhìn anh, sau một lúc lâu duỗi tay đi túm lấy quần anh, Thân Đồ Xuyên cả kinh: "Làm sao vậy?"

"Em không tin anh, em muốn đích thân nhìn xem." Trừ phi lúc này bớt biến mất, cô mới tin tưởng anh nói.

Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật: "Hiện tại sao?"

"Ừm!"

Anh im lặng một chút, xoay người khóa cửa lại, Quý Thính khó hiểu: "Lúc này đóng cửa làm gì?"

"Giờ này đưa canh cho anh, anh còn tưởng rằng là đau lòng anh tăng ca, thì ra là chê anh làm việc không đủ sức." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, quay người về ấn cô lên sô pha, "Mấy ngày gần đây xác thật không có giao lương, chắc em đói lả đi?"

"......?" Cô cảm thấy anh giống như hiểu lầm cái gì. Đáng tiếc không đợi cô giải thích, Quý Thính đã không có công phu nói chuyện.

Sau khi việc kết thúc, Quý Thính suy yếu nằm ở trên sô pha, run rẩy lên án một câu: "Người xấu."

Thân Đồ Xuyên chưa đã thèm hôn hôn khóe mắt cô, thanh âm còn lộ ra một cổ sung sướng khàn khàn: "Hôm nay không trở về, ngủ cùng với anh ở văn phòng đi, ngày mai anh đưa em đi làm."

Quý Thính hít mũi một chút, ánh mắt đầy nước nhìn anh: "Tiểu Xuyên."

"Ừm?"

"Anh nói xem em tới công ty của anh thì thế nào?"

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, rũ mắt giúp cô cài lại nút áo: "Lúc trước không phải không muốn sao, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến?"

"Nếu muốn cùng anh cùng nhau trở về bên kia, khẳng định phải từ chức công việc của em, dù sao đều phải tìm việc một lần nữa, không bằng đi làm ở công ty của chồng, còn có thể làm người ai cũng không dám chọc." Quý Thính nghĩ đến cái cảnh tượng kia, liền nhịn không được muốn cười.

Trọng điểm Thân Đồ Xuyên lại không ở đó: "Em kêu anh là gì?"

Quý Thính sửng sốt một chút, sau đó ý thức được anh hỏi chính là cái gì, không khỏi khẽ cười một tiếng, mềm mềm mại mại hô một tiếng: "Chồng à." Bọn họ kết hôn cũng coi như được một đoạn thời gian, nhưng cô đều kêu anh là Tiểu Xuyên, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

Thân Đồ Xuyên nghe xong đứng hình trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, giây tiếp theo anh liền bắt đầu mặt vô biểu tình mà cởi từng cái nút áo vừa mới cài lại. Quý Thính ngốc ra: "Làm sao vậy?"

"Em đừng ngủ, chúng ta tiếp tục."

"......"

Công ty cuối cùng vẫn là dời đi, chuyện này được liên tục đăng mấy ngày trên tin tức bên quê nhà, nói tới việc công ty dời đi sẽ có ảnh hưởng tốt xấu như thế nào, nhưng chuyện bát quái họ càng muốn đăng là chuyện tình yêu của Thân Đồ Xuyên và Quý Thính ngày xưa, cùng với video kiểm điểm của Thân Đồ Xuyên ngày đại hội đó.

Xem bình luận dưới video đã hoàn toàn ở một trận thế khác so với năm xưa, Quý Thính xì một tiếng: "Đảo mắt thế mà đã qua đi nhiều năm như vậy."

"Không cần xem mấy cái này, anh sẽ làm họ xóa đi mấy tin tức này." Thân Đồ Xuyên lấy lại di động của cô, ôm eo cô tiếp tục ngủ.

Quý Thính nhìn người đang ăn vạ trên người mình, im lặng một hồi, sau đó cảm khái: "Thật là nhớ nam sinh năm đó tới hôn người cũng không dám." Đâu giống như cái người trước mắt này, như con bạch tuộc, không ôm chặt người đến chết cũng không bỏ qua.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, ngửa đầu nhìn cô: "Ý tưởng này của em có chút nguy hiểm."

"Vì sao?" Quý Thính nhướng mày.

Trán Thân Đồ Xuyên chống lại bả vai cô: "Dựa theo phim truyền hình em xem mấy ngày trước, ý tưởng của em hiện tại giống như nam chính xấu xa trong phim, đầu tiên chỉ nghĩ tới thời điểm người vợ còn trẻ đẹp, sau đó thì bắt đầu chú ý tới những cô gái giống như vợ mình lúc trẻ, sau đó nữa thì bắt đầu ngoại tình, em bây giờ là ở giai đoạn đầu."

"...... Anh suy nghĩ thật nhiều!"

Thân Đồ Xuyên nắm lấy cổ tay cô, ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Phòng hoạn luôn luôn tốt hơn so với chưa xảy ra." Nói xong, tay chân anh liền bắt đầu không quy củ.

Quý Thính ngại ngứa, cười đông vặn tây vặn: "Uy, nào có ai như anh vậy, bệnh đa nghi quá nặng đi."

Thân Đồ Xuyên không nói lời nào, chỉ là vùi đầu làm việc, ngoài cửa sổ thái dương từ thấp dần dần lên cao, trên giường cũng một mảnh hỗn độn.

Thân Đồ Xuyên lười biếng ôm Quý Thính, sau một hồi lâu mới nói một câu: "Anh bệnh đa nghi quá nặng, em sẽ chán ghét sao?"

"Sẽ không, em thích anh nhất." Quý Thính sẽ không ở trước mặt anh mà khẩu thị tâm phi.

Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng: "Thích anh của trước kia, hay là hiện tại?"

"Uy." Quý Thính cảnh cáo liếc anh một cái, chỉ là một câu nói đùa, anh còn tưởng thật.

Thân Đồ Xuyên trầm lặng một chút, ôm chặt cô: "Muốn thích anh hiện tại nhất, muốn mỗi một giây đều so với một giây trước đó thích anh hơn, biết không?"

"Yêu cầu này của anh cũng quá khó khăn." Quý Thính dở khóc dở cười.

"Không khó, anh vẫn luôn làm như vậy."

"......"

- ----

* Tác giả có lời muốn nói: Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Xuyến Xuyến nói lời âu yếm.

Thật sự phải kết thúc, sẽ là chương sau thôi, thương tổn do bạo lực học đường gây ra là liên tục, dù bản thân bạn rất cường đại, cũng rất khó thoát ra bóng ma, vốn dĩ tính toán nhiệm vụ ở thế giới này sẽ thất bại, chính là cuối cùng tôi vẫn quyết định lý tưởng hóa một phen, làm người xấu phải bị trừng phạt, để người bị bạo lực thoát khỏi bóng ma.

Thế giới thứ sáu: Đồ đệ nhỏ bị sư phụ thượng thần ghét bỏ.

Nam phụ cùng nam chủ đồng thời được nhận làm đồ đệ, sư phụ lại chỉ yêu thương nam chủ, làm như không thấy nam phụ bị người khác đối xử khắt khe, nam phụ cuối cùng hắc hóa nhập ma. Khi Quý Thính xuyên thành sư phụ, nam phụ và nam chủ vẫn còn tóc để chỏm vừa đến tiên phủ, Quý Thính quyết định ném nam chủ cho người khác, chỉ đối tốt với nam phụ, nhưng mà nuôi nuôi dưỡng dưỡng, cô mới phát hiện mình đã nhận sai người...

1

Hai thế giới vừa rồi, một cái là nhân cách phân liệt, một cái là vườn trường, không cần phải dùng đến quá nhiều tình tiết căng ngạnh, hơn nữa sợ mọi người mệt nhọc nên viết ít đi một chút (chứ thật không phải ta đã quên), thế giới sau sẽ rất nhiều, bởi vì sau khi Quý Thính nuôi dưỡng đứa trẻ này được vạn năm...... cô đã quên mất diện mạo của Xuyến Nhi.