Thoát ly khỏi nô tịch, có được tòa nhà cho riêng mình, chính mình được ở trong tòa nhà lớn, còn có người vừa gặp đã thương, Quý Thính cho rằng mình cuối cùng đã hết khổ, lại không tưởng Tục Đoạn từ ngày hôm đó từ trong phòng nàng ra tới, đột nhiên trở nên vô cùng lãnh đạm, hắn đưa vào thêm trong nhà không ít nha hoàn hộ viện, nói là muốn chiếu cố cuộc sống hàng ngày, bảo hộ an toàn của nàng.

Quý Thính trong lòng hốt hoảng, ngoài mặt lại là trêu đùa: "Có chàng ở đây, còn cần bọn họ làm gì?"

"...... Ta cũng có việc phải làm, chỉ sợ về sau không thể thường tới, những người này sẽ hầu hạ nàng tốt hơn." Tục Đoạn không dám nhìn vào đôi mắt Quý Thính.

Quý Thính lặng im một hồi, miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Lúc trước thấy chàng cả ngày ở cùng với ta, còn tưởng rằng chàng không bận rộn lắm, không nghĩ tới là ta sơ sót."

"Ta để lại cho nàng mấy rương vàng bạc, sợ gây chú ý cho người ngoài cho nên đều giữ bạc ở trong trang, mỗi tháng nàng cứ đến đó lấy, tiền bạc đó sẽ đủ cho nàng dùng cả đời." Trong mắt Tục Đoạn chỉ hiện lên toàn hình ảnh của Quý Thính.

Đầu ngón tay Quý Thính khẽ run: "Công tử cẩn thận sâu xa như vậy là làm gì, không biết còn tưởng rằng công tử cả đời này cũng không tính toán quay trở lại."

Tục Đoạn không nói.

Quý Thính ngẩn ra một chút, cẩn thận nhìn hắn: "Là xảy ra chuyện gì sao?"

"...... Không có việc gì, sắc trời không còn sớm, ta phải đi...... Nàng không cần tiễn." Tục Đoạn nói xong, nhẫn tâm không dám nhìn đôi mắt hốt hoảng của Quý Thính, xoay người đi nhanh ra ngoài cửa.

"Chừng nào chàng quay trở lại?" Quý Thính đuổi theo.

Tục Đoạn dừng lại một giây, tiếp theo không chút do dự đi tiếp.

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn theo hướng hắn rời đi, hoàn toàn mê mang, sau một lúc mới phản ứng lại, nàng xách góc váy lên đuổi theo, chạy ra tới cửa lớn nhìn tới lui trên đường cái không còn một bóng người. Lúc trước không phải còn rất tốt sao, đây là xảy ra chuyện gì?

Sau khi đầu thai Quý Thính không có ký ức trước kia, chỉ là thuần túy một tiểu cô nương vừa tròn mười bảy tuổi, lại nhiều chuyện xảy ra cho nàng như vậy, thật giống như trời muốn sập xuống. Quý Thính cô độc đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.

Ẩn thân đi, Tục Đoạn mặt vô biểu tình đứng ở một góc nhìn Quý Thính khóc đỏ mắt, lại cố nhịn xuống xúc động muốn đi ra ôm chặt lấy nàng. Thương Lục đứng ở bên cạnh nhìn mặt hắn, nhìn hắn cùng sư phụ chuyển thế sinh ra tình yêu như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng cũng đầy mâu thuẫn giữa phức tạp lẫn tàn nhẫn.

Quý Thính ở ngoài cửa đứng bao lâu, Tục Đoạn cùng Thương Lục canh giữ ở cửa bấy lâu, cho đến khi Quý Thính vẻ mặt đầy mất mát quay vào trong nhà, hai người mới hiện thân.

"Ta sẽ không trở lại đây để thấy nàng." Tục Đoạn đạm mạc mở miệng, giống như nói chuyện với Thương Lục, càng giống như tự cảnh cáo mình.

Thương Lục mím môi: "Ngươi rốt cuộc còn chưa phi thăng, tơ hồng đối với ngươi cũng không phải hoàn toàn vô tác dụng, hiện tại biết sai liền sửa, tin tưởng ngày sau sư phụ cũng có thể lý giải được chuyện này."

Tục Đoạn lãnh đạm liếc hắn một cái, xoay người rời đi. Thương Lục một mình một người đứng ở cửa hồi lâu, buông tiếng thở dài, sau đó hạ kết giới cho tòa nhà, tránh cho yêu ma không có mắt gây chuyện.

Từ ngày đó Tục Đoạn nói được thì làm được, không còn đi gặp Quý Thính, chỉ là như giống trước kia, canh giữ trước kính thiên địa xem nàng. Trong gương Quý Thính cả ngày mặt ủ mày chau, ăn uống cũng không được tốt, mỗi lần nhìn đến nàng chỉ ăn một chút là buông đũa, Tục Đoạn chỉ nghĩ đến trở về nhìn chằm chằm bắt nàng ăn cơm.

Nhưng mà hắn không dám.

Một đời này của sư phụ chỉ có vài thập niên ngắn ngủn, nếu hắn vì vài thập niên này mà làm những điều mình yêu thích, thì sẽ hoàn toàn đắc tội sư phụ. Như vậy, ngày sau, hàng ngàn hàng vạn năm sau, hắn sẽ không được gặp lại nàng.

Tục Đoạn bình tĩnh nhìn người trong gương, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, chỉ khi nhìn thấy Quý Thính rơi lệ mới có thể xuất hiện thần sắc thống khổ. Thương Lục nhìn thấy hết những chuyện này, rốt cuộc nhịn không được cướp lấy kính thiên địa, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tục Đoạn, lấy hết can đảm nói: "Ngươi cứ xem như vậy, chỉ càng thêm thống khổ."

"Trả lại cho ta." Tục Đoạn tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Thương Lục dừng một chút: "Ta sẽ không trả lại cho ngươi, Tục Đoạn, ngươi hiện giờ cũng không còn nhỏ, nên biết kịp thời ngăn chặn tổn hại......"

Còn nói chưa xong, Tục Đoạn đã một quyền đánh lại, Thương Lục ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu. Sau đó không thể tin tưởng nhìn Tục Đoạn: "Ngươi......"

"Nếu không phải bởi vì ngươi lúc trước không màng khuyên can đi xuống Ma giới, sư phụ cũng sẽ không lưu lạc đến nỗi phải đi đầu thai, ta làm sao phải chịu loại khổ sở này, tất cả đều là bởi vì ngươi!" Tục Đoạn nói, giữa trán ẩn ẩn phiếm lệ khí.

Thương Lục hốc mắt ửng đỏ: "Là đều trách ta, ngươi muốn đánh muốn chửi đều có thể, ta chỉ cầu ngươi đừng lại càng lún sâu!" Hắn dứt lời, trên tay tụ ra một luồng lửa, thiêu hủy kính thiên địa.

"Thương Lục!" Lý trí Tục Đoạn như vỡ vụn, rút ra kiếm Tục Thính đâm vào Thương Lục.

Thương Lục không oán niệm nhắm mắt lại, chờ đợi tiếp thu lửa giận của Tục Đoạn, nhưng khi hắn nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng binh khí va chạm, hắn ngẩn ra, mở to mắt, thấy Đọa Thần dùng binh khí giúp hắn chắn kiếm.

"Tục Đoạn, ngươi điên rồi sao? Đối với đệ đệ thân sinh của mình cũng xuống tay?!" Đọa Thần tức giận.

Tục Đoạn lại dường như không nghe được gì, mặt vô biểu tình đâm tới hướng Đọa Thần, Đọa Thần buồn bực phản kích, nhưng sau hai chiêu, ông lại âm thầm kinh hãi. Người khác bị tâm ma khống chế, đều là linh khí bị hỗn loạn, nhưng Tục Đoạn dường như linh lực lại bạo trướng, tu vi cũng như tăng cao hơn rất nhiều.

Thương Lục nguyên bản còn ngây người ra, hiện tại ý thức được Đọa Thần ứng phó Tục Đoạn cũng phải cố hết sức, hắn sau đó vội vàng đứng dậy hỗ trợ, vừa ngăn đón Tục Đoạn, vừa sốt ruột nói: "Tục Đoạn, ngươi bình tĩnh lại, không thể động thủ đối với sư phụ Đọa Thần!"

"Hắn đã bị tâm ma khống chế, Thương Lục, giúp ta bắt lấy hắn!"

Thương Lục sửng sốt, vội hô một tiếng đi bắt hắn, sau ba ngày đánh nhau, Tục Đoạn mới rốt cuộc quỳ rạp xuống, phun ra một ngụm máu đen rồi ngất xỉu.

Thương Lục vội ôm lấy hắn, bất lực nhìn về phía Đọa Thần: "Sư phụ Đọa Thần, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Tâm ma chỉ có thể do chính hắn tự trừ bỏ, người khác không giúp được, hiện tại hắn hiển nhiên sẽ không an tâm bế quan, ta sẽ giúp hắn ngăn chặn, đợi Quý Thính trở về, lại làm hắn đi bế quan." Đọa Thần nhíu mày nói.

Thương Lục gật gật đầu, sau đó chần chờ hỏi: "Sư phụ Đọa Thần, vì sao Tục Đoạn bị tâm ma khống chế, ngược lại linh lực tăng nhiều, chẳng lẽ không nên giảm đi sao?"

"Ta nào biết, hắn từ nhỏ liền bất đồng với người khác, ngay cả kiếm Tục Thính cái loại hung khí này cũng nhận hắn làm chủ nhân, giống như hắn trời sinh là thuộc ma đạo." Đọa Thần còn đang tức giận Tục Đoạn, lời nói cũng không dễ nghe.

Thương Lục trầm mặc một lát, sau đó mang Tục Đoạn rời đi.

Một ngày sau, Tục Đoạn tỉnh lại, hắn cũng không đi tìm kính thiên địa mới, chỉ thường xuyên ngồi ở đám mây phát ngốc, nguyên bản là người trầm mặc hiện tại càng thêm ít lời.

Xuân đi thu tới, đảo mắt đã qua một năm.

Tục Đoạn lại một lần đến ngồi chỗ đám mây, đột nhiên cảm giác tơ hồng trên cổ tay có chút không đúng, hắn ngơ ngác giơ tay phải lên, rõ ràng nhìn thấy tơ hồng nhạt đi rất nhiều.

Vì cái gì sẽ đột nhiên bị nhạt đi?

Tục Đoạn trong lòng có chút bất an, cuối cùng đành đi tìm Đọa Thần.

Đọa Thần liếc hắn một cái: "Còn có thể vì cái gì, phàm nhân đại đa số đều có đường nhân duyên, Quý Thính lúc sau đầu thai tự nhiên cũng là có, là nàng cùng người có duyên ở kiếp này tương ngộ mới có thể làm cho tơ hồng trên tay ngươi bị nhạt đi, chờ đến khi nàng thành thân, sợi tơ hồng này của ngươi sẽ hoàn toàn đứt đoạn."

"...... Người có duyên?" Tục Đoạn đột nhiên cảm thấy mình nghe không hiểu lời Đọa Thần nói.

Đọa Thần chịu không được bộ dáng ngốc nghếch này của hắn, lập tức không kiên nhẫn: "Chính là nàng đời này có tướng công, đã hiểu chưa? Nàng muốn gặp được...... Không đúng, nàng đã gặp được người mình thật sự thích, ngươi nên tránh sang một bên đi."

Sắc mặt Tục Đoạn trắng bệch, bên tai như nổ vang, dường như cái gì cũng không nghe được. Làm lơ Đọa Thần hô to gọi nhỏ, hắn đi như du hồn ra ngoài, đến khi lấy lại tinh thần thì đã xuống tới nhân gian.

...... Đã xuống tới nhân gian, vậy đi nhìn nàng một cái thôi, chỉ trộm xem một chút, sẽ không xuất hiện trước mặt nàng quấy rầy nàng, chỉ là đứng thật xa nhìn một cái.

Ngực Tục Đoạn đau đến không thể hô hấp, hắn đứng một hồi lâu, sau đó mới hồi phục lại đi về hướng tòa nhà.

Ngày dần dần trôi, đêm qua lại mơ thấy một đống chuyện cũ, Quý Thính rốt cuộc tỉnh lại, nghĩ đến người nọ xuất hiện trong mộng mà trầm mặc, sau một hồi đứng dậy đi đến ngồi xuống trước gương đồng. Nhìn trong gương thấy chính mình vẫn như cũ trẻ tuổi mỹ mạo, tươi mới như đoá hoa anh đào vừa hái xuống, nàng tự hỏi sau khi Tục Đoạn đi rồi, ngẫu nhiên có khi nào sẽ nhớ nàng hay không.

Bất tri bất giác, hắn đã rời đi một năm, mà mình ở đây một năm cũng tìm không được đến nửa điểm hành tung của hắn.

Đang lúc nàng thất thần nhìn gương đồng, một tiểu nha hoàn chạy vào, cung kính hành lễ: "Thính Nhi tiểu thư, bạc trong trang đưa đến cho lễ mừng thọ đã đem tới."

"......Để trong nhà kho đi." Quý Thính rũ mắt.

"Vâng."

Chờ nha hoàn rời đi, nàng lại lần nữa nhìn vào trong gương đồng, một hồi lâu rũ mắt xuống. Trước khi đi Tục Đoạn cho nàng bạc để trong cửa tiệm, mỗi khi ngày lễ tết đều sẽ đưa lễ tới trong phủ. Mỗi khi Quý Thính muốn quên Tục Đoạn, trong vô thức nàng sẽ bị nhắc nhở sinh hoạt hiện giờ của nàng là có được từ ai.

Nàng ban đầu không hiểu Tục Đoạn tại sao phải đi, nhưng một ngày nọ tỉnh lại đột nhiên đã hiểu.

Giống như lời nói lúc trước của hắn, hắn chỉ muốn cứu nàng ra, lại cấp cho nàng một phần sinh hoạt, đây mới là mục tiêu của hắn nay. Đến nỗi động phòng với mình, phỏng chừng là hắn cảm thấy nàng không chịu phối hợp nên muốn dùng đến cách này để trấn an nàng.

Mục đích của hắn rõ ràng, hành vi quyết đoán, cho nên có thể lập tức bứt ra lúc đã đạt được mục đích. Chỉ có nàng như một đứa ngốc, đã quên mục đích ban đầu Tục Đoạn tìm mình, vọng tưởng rằng hắn đối chính mình sinh ra tình cảm gì đó.

Vậy lúc trước hắn chạm vào mình, có phải hay không cũng là cố nén ghê tởm? Quý Thính nhìn gương rồi tô lên son môi, trào phúng cười một chút.

Khi Tục Đoạn ẩn thân tiến vào, nhìn đến khóe môi nàng tươi cười, không biết vì sao lại có cảm giác như ngực ẩn ẩn đau. Nàng gầy chút, tựa hồ cũng sửa soạn hơn chút, dĩ vãng không yêu son phấn, giờ phút này cũng đồ lên trên mặt, làm cho khuôn mặt nàng càng thêm minh diễm, khiến người nhìn không cách nào rời mắt được.

Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, mà nàng hiện giờ trang điểm tỉ mỉ như vậy, chính là vì nam nhân nào đây?

"Thính Nhi tiểu thư, Trương công tử tới." Một nha hoàn tươi cười đi đến.

Trương công tử? Ngực Tục Đoạn cứng lại, minh bạch đây là người có duyên kiếp này với nàng trong miệng sư phụ Đọa Thần.

Trong gương Quý Thính nhợt nhạt cười nói: "Nói chàng chờ một lát, ta liền ra."

"Nô tỳ biết tiểu thư không muốn bị người khác thúc giục, đã nói qua với Trương công tử, Trương công tử không có chút bất mãn nào, đang ở bên ngoài chờ tiểu thư," nha hoàn cười khẽ nói, "Công tử nguyện ý chờ tiểu thư như vậy đã không nhiều, tiểu thư thật sự là có phúc khí."

Tục Đoạn không vui liếc nhìn nha hoàn một cái.

Sư phụ là thượng thần, trong thiên địa điềm lành hóa thân, tự nhiên là có phúc khí, người nguyện ý chờ nàng như thế nào lại không nhiều? Hắn tự nhớ lại chuyện mình thường xuyên chờ sư phụ từ vài thập niên lại chờ thêm mấy trăm năm, họ Trương kia chỉ chờ một lát đó cũng là người tốt sao?

Tục Đoạn có ngàn vạn câu nói, nhưng cố tình chỉ có thể nghẹn trong lòng, nửa điểm cũng không dám lộ ra.

Quý Thính cười một tiếng: "Trương Khâm mới đến nhà vài lần, các ngươi lại thật ra sẽ vì hắn nói chuyện."

"Nô tỳ nơi nào là vì Trương công tử nói chuyện, rõ ràng là để tiểu thư vui vẻ, Trương công tử xuất thân từ gia đình thế gia, là người tốt, lại giữ mình trong sạch, thông phòng cũng không có. Nếu tiểu thư gả cho ngài ấy, nhất định là cả đời suôn sẻ," nha hoàn nói xong dừng lại, nhìn gương mặt của Quý Thính, cảm khái, "Nhưng mà lại nói dung mạo tiểu thư xinh đẹp như vậy, gả cho ai đều sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay."

Quý Thính nhìn mình trong gương đồng sắc đẹp ngày càng minh diễm, không thèm để ý cười cười. Thân thế nàng lúc trước được Tục Đoạn động tay động chân, đoạn thời gian ở thanh lâu kia đã bị hủy, xem như xuất thân như từ gia đình bình thường, cho nên mới có thể bình thường hòa thân.

Nàng lúc trước cho rằng Tục Đoạn làm như vậy là vì một ngày kia nghênh đón nàng vào cửa, sau đó có bà mối tới cửa làm mai thì mới suy nghĩ cẩn thận lại, hắn nơi nào là vì nghênh nàng vào cửa, rõ ràng là cho nàng một thân phận đứng đắn, muốn nàng sớm ngày gả chồng không liên lụy hắn mà thôi.

Nàng đã trải qua khổ nạn của đời người, so với nữ tử bình thường cùng tuổi càng thêm lõi đời, cũng càng thêm thông thấu, sẽ không muốn trở thành oán phụ triền miên oán độc, cũng không nghĩ như vậy là tra tấn, làm hắn áy náy. Nếu hắn muốn cho nàng giống như nữ tử bình thường gả chồng sinh con, vậy nàng sẽ làm theo ý hắn muốn.

Vị Trương Khâm Trương công tử này, là người cuối cùng nàng tìm được.

Quý Thính thoa phấn lên mặt, khuôn mặt càng thêm kiều diễm: "Đừng nói bậy, ta bên này đã thu thập xong, ngươi đi nói cho Trương công tử một tiếng, ta sẽ đi qua ngay."

"Vâng." Nha hoàn lập tức rời đi.

Quý Thính sửa sang lại y phục trên người, đứng dậy lui ra sau một chút, nhìn gương xem coi có chỗ nào còn không ổn. Tục Đoạn an tĩnh đứng bên cạnh, nhìn nàng vì một người nam nhân mà để ý tới bộ dáng như vậy, ngực phảng phất bị xé một miệng vết thương máu chảy đầm đìa.

Quý Thính nhìn mình trong gương, không biết vì sao trong lòng lại có chút hoảng hốt, kết quả dưới chân đứng không vững, ngã xuống hướng mặt đất. Nàng kinh hô một tiếng, sợ tới mức nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn ập đến, nhưng kết cuộc lại đâm vào một lồng ngực ấm áp.

Chỉ trong nháy mắt, nàng nhận ra đây là Tục Đoạn, hai mắt nhắm chặt lập tức rơi lệ. Tục Đoạn nhìn nước mắt người trong lòng ngực, trong lúc nhất thời hốc mắt cũng nóng lên. Hắn không nên bởi vì quá nóng vội mà hiện hình đỡ nàng.

Tục Đoạn không dám hỏi nàng vì sao khóc, chỉ có thể không nói một lời ôm người đến trên giường, vốn định buông tay ra rồi biến mất, nhưng vừa muốn đứng dậy đã bị Quý Thính nhận ra ý đồ, nàng như bạch tuộc ôm chặt lấy Tục Đoạn, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực hắn khóc thút thít.

Tục Đoạn một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể để nàng ôm mình như vậy, chờ nàng bình tĩnh chút, sau mới thấp giọng nói một câu: "Ta, ta hôm nay chỉ là đi ngang qua đây nên nghĩ đến việc ghé xem nàng, hiện tại thời gian không còn sớm, ta trước......"

"Chàng lại phải đi sao?" Quý Thính hai mắt đẫm lệ mông lung buông hắn ra, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tục Đoạn.

Môi Tục Đoạn giật giật, trước sau vẫn không thể cho nàng một trả lời khẳng định. Quý Thính hít hít mũi, dùng tay áo lau mặt lung tung, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy mất mặt.

Biết rõ hắn đối chính mình chỉ có trách nhiệm không có tình cảm, cũng nghĩ tới lúc gặp lại hắn nhất định phải tỏ ra thanh cao một chút, dù cho hắn rời đi cũng sẽ không hối hận. Cũng muốn làm cho hắn cảm thấy không được coi thường nàng, cảm thấy nàng là người cầm lên được thì bỏ xuống được. Nhưng lúc tưởng thì còn tốt, như thế nào vừa gặp mặt lại đột nhiên cái gì cũng quên mất.

Nàng ra vẻ lạnh nhạt: "Nếu phải đi, vậy đi nhanh lên, ta còn có khách muốn gặp liền không giữ người."

Giờ phút này nàng khóc đến khóe mắt đầy nước mắt, chóp mũi cũng hồng hồng, son phấn lúc trước tô lên cũng trở nên rối tinh rối mù. Nửa điểm khí thế cũng không có, còn thoạt nhìn thập phần đáng thương. Đôi mắt Tục Đoạn như dính ở trên mặt nàng, nửa điểm cũng luyến tiếc dời đi.

Quý Thính bị hắn nhìn như vậy, hỏa khí trong lòng càng lúc càng lớn. Lúc trước chính là bởi vì hắn cũng nhìn nàng như vậy, nàng mới nghĩ lầm là hắn thích nàng, kết quả đến cuối cùng người không vui lại chính là mình. Lần này cho dù hắn nói cái gì cũng không mắc lừa.

"Công tử đi nhanh thôi, nếu không bị khách nhân của ta thấy được, tất nhiên sẽ không cao hứng." Quý Thính banh mặt thúc giục.

Đôi tay Tục Đoạn nháy mắt nắm lại, hồi lâu lúc sau mới hơi bình tĩnh lại: "Khách nhân của nàng vì sao lại không cao hứng?"

"Bởi vì chàng ấy và ta hiện tại đã định thân với nhau, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ không quá ba tháng sẽ thành thân, nếu chàng nhìn đến trong phòng ta xuất hiện nam tử, tự nhiên là sẽ không cao hứng." Quý Thính lạnh lùng mở miệng.

Ngực Tục Đoạn tê rần, chẳng sợ đã biết đáp án, lại vẫn nhịn không được hỏi: "Nàng thích hắn sao?"

"Không thích chàng ấy chẳng lẽ còn thích công tử sao? Cái người phụ lòng!" Quý Thính buột miệng thốt ra, nói xong mới ảo não phát hiện chính mình thất thố.

Tục Đoạn sửng sốt, nhìn đôi mắt nàng ủy khuất đột nhiên sinh ra chút hy vọng: "Có phải trong lòng nàng còn có ta?"

Quý Thính hoảng loạn chớp mắt, tiếp theo ra vẻ lạnh nhạt: "Nếu trong lòng ta còn có công tử, công tử cảm thấy ta sẽ lại tìm người khác?"

"Vậy vì sao nàng khóc?" Tục Đoạn chưa từ bỏ ý định truy vấn.

Quý Thính cố gắng không lộ ra thần sắc ủy khuất: "Ta nhìn đến người ngày xưa mình thích đột nhiên xuất hiện, nhất thời nhớ tới lúc trước bị rời bỏ khổ sở như thế nào, cho nên muốn khóc, không được sao? Tóm lại ta hiện giờ đã di tình biệt luyến, công tử đừng nghĩ nhiều."

Hy vọng nơi đáy mắt Tục Đoạn nháy mắt tan biến. Cũng đúng là tính cách sư phụ từ trước đến nay đều là thà thiếu chứ không chọn bừa, nếu trong lòng thật sự còn có hắn, như thế nào sẽ nguyện ý cùng khác nam tử định thân.

Quý Thính xem bộ dáng hắn không cao hứng, nhịn không được nói nhiều thêm một câu: "Sở dĩ lúc trước công tử rời đi lâu như vậy đều không tới xem ta, đó chính là bởi vì không thích ta, như thế nào hôm nay ta có nam nhân khác, công tử ngược lại một bộ không cao hứng?"

Giọng nói của nàng cực kém.

"Ta vì nàng mà cao hứng," Tục Đoạn miễn cưỡng cười nói, "Nàng có thể sinh hoạt như người bình thường, ta thực cao hứng cho nàng."

Nàng thật không nên chờ mong cái gì! Quý Thính hung hăng cắn miệng mình một chút.

"......Nàng, nàng nhanh nhanh qua đó đi, tránh làm khách nhân của nàng chờ sốt ruột." Tục Đoạn nắm chặt bàn tay mới có thể làm ngữ khí bình thường.

Hắn kêu mình đi, Quý Thính ngược lại không bỏ đi được: "Vậy còn công tử? Công tử muốn đi đâu?"

"......Nàng yên tâm, ta sẽ đi rất xa, sẽ không tới quấy rầy sinh hoạt của nàng." Sư phụ đã buông xuống, hắn lại dây dưa cũng không ý nghĩa. Vẫn nên mau chóng trở về, chờ ngày sau sư phụ về Thần Điện cũng không trách tội hắn quá nhiều.

Quý Thính vừa nghe hắn phải đi, lại không tiền đồ luống cuống chớp chớp mắt, tiếp theo dường như hoàn toàn đã quên vừa rồi là ai đuổi người, lại lạnh mặt mở miệng: "Nếu tới, vậy ở lại hai ngày, hiện tại không cần rời đi."

Tục Đoạn dừng một chút: "Chính là......"

"Cứ quyết định như vậy, chàng trước tiên ở nơi này chờ ta, không được bước ra khỏi phòng nửa bước, nếu dám đi, ta liền hận chàng cả đời, về sau không bao giờ nói chuyện với chàng nữa." Quý Thính nói lời tàn nhẫn xong, banh mặt xoay người đi ra ngoài. Rồi tới cửa còn gọi gã sai vặt đi qua nhìn Tục Đoạn, miễn cho hắn vô thanh vô thức rời đi.

Làm xong này hết thảy, nàng đi sang gian kế bên rửa mặt, hòa hoãn cảm xúc một chút rồi mới đi tìm Trương Khâm.

Trương Khâm ở ngoài điện chờ đợi hồi lâu, nhìn đến nàng tiến vào, cười khẽ đi lên đón: "Vốn tưởng rằng nàng lâu như vậy là muốn trang điểm chải chuốt, như thế nào lại để mặt mộc ra đi?"

"Thời gian không còn sớm, hắn cũng đã sốt ruột chờ, chúng ta đi thôi." Quý Thính không cao hứng mở miệng.

Trương Khâm vừa nghe lập tức gật đầu, hai người lên xe ngựa đi về hướng thành đông. Khi tới nơi một nam tử trẻ tuổi lập tức đi ra đón, Trương Khâm cười rồi đi lên dắt tay hắn, Quý Thính vô ngữ liếc bọn họ một cái: "Nhiều người như vậy, có thể chú ý một chút không?"

"Đa tạ Thính Nhi cô nương, sương phòng đã chuẩn bị điểm tâm ngài thích, mau nhanh qua nếm thử." Nam tử trẻ tuổi đỏ mặt nói.

Quý Thính cười cười xoay người đi sương phòng, để lại không gian cho bọn họ. Nàng biết Tục Đoạn muốn nàng sinh hoạt như người bình thường cho nên vẫn luôn cố gắng, nhưng tâm lý trước sau thật bài xích ở bên người đàn ông khác, cho đến gặp được Trương Khâm, mới có loại cảm giác mệnh trung chú định.

Bởi vì Trương Khâm là người đoạn tụ, hắn đã có người tâm đầu ý hợp.

Hắn yêu cầu một người làm lá chắn, nàng yêu cầu một người để thành thân, vừa hay Tục Đoạn lại vừa lòng. Hai người ăn nhịp với nhau, ở chung cũng tính là vui sướng, chỉ là những việc này ngoại trừ nàng và Trương Khâm cùng ý trung nhân của hắn không có bất luận kẻ nào khác biết.

Nàng ngồi một mình trong sương phòng phát ngốc, ngay cả điểm tâm ngày thường thích cũng không muốn ăn, chờ đến hai người kia hẹn hò kết thúc, nàng cùng Trương Khâm lên xe ngựa trở về.

Trên đường Trương Khâm hỏi nàng vì sao không cao hứng, Quý Thính xem vị này như ca ca, do dự một chút liền đem chuyện Tục Đoạn nói ra, chỉ giấu đi đoạn nàng ở thanh lâu.

Trương Khâm nghe xong nhướng mày: "Nếu đã quyết định không cần lì lợm la liếm, miễn cho bị hắn khinh thường, vì sao còn muốn kiên trì giữ hắn lại?"

"Hắn đột nhiên xuất hiện, ta nhất thời không khống chế được cảm xúc, liền ôm hắn oa oa khóc, hắn khẳng định sẽ cảm thấy ta còn thích hắn, ta mới không cần làm hắn có loại ảo giác này, cho nên định lưu hắn lại hai ngày, làm phiền công tử phối hợp với ta một chút, để hắn biết ta thật sự là di tình biệt luyến." Quý Thính nói đúng sự thật.

Vừa rồi nghe được hắn lại phải đi, trong lòng nàng có chút luống cuống, cũng minh bạch sau khi gặp lại biểu hiện của mình giống như dứt bỏ không được, một chút cũng không thanh cao, cho nên lúc này nàng chỉ nghĩ muốn lấy lại mặt mũi.

Trương Khâm mỉm cười nhìn nàng: "Vậy nàng thật sự không thích hắn?"

"Có thích hay không như vậy quan trọng sao? Ta tuy khuynh tâm với hắn, nhưng lại không muốn bị xem thường." Quý Thính nhấp môi, nói ra cũng kỳ quái, mình cùng cái tự tôn đó sớm nên biến mất sạch sẽ, nhưng mỗi lần gặp được Tục Đoạn, lại thường xuyên toát ra.

Trương Khâm gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, Trương mỗ tự nhiên phối hợp."

"Đa tạ công tử." Quý Thính nở nụ cười.

Hai người nói chuyện, xe ngựa đã về đến nhà, Quý Thính sốt ruột hoảng hốt xuống xe. Chuyện thứ nhất nàng làm là hỏi Tục Đoạn còn ở đó không, nghe nói hắn cả ngày cũng chưa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, nàng tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

"Chờ lát nữa đừng lộ ra biểu tình tiểu nữ nhi như vậy, sẽ bị nhìn thấu." Trương Khâm ôn hòa nói.

Quý Thính dừng một chút, lập tức gật đầu: "Đã biết." Nói xong mặt liền banh lên, quay đầu nói với gã sai vặt, "Đi thỉnh Tục Đoạn công tử tới nhà ăn dùng bữa."

"Vâng."

Gã sai vặt đi rồi, Trương Khâm mỉm cười hỏi nàng: "Không phải đã ăn rồi sao, vì sao còn phải dùng cơm?"

"Hắn còn chưa có ăn." Quý Thính nói xong khụ một tiếng, lại nhìn ánh mắt trêu đùa của Trương Khâm, buồn bực rời đi.

Trương Khâm đi theo sau chê cười nàng, chọc Quý Thính càng thêm xấu hổ buồn bực, nàng nhịn không được đấm hắn một chút, hắn lúc này mới thu liễm lại cùng nàng đi tới nhà ăn. Phía bên này lúc Tục Đoạn vừa đi ra thấy một màn này chỉ cảm thấy giống như vạn tiễn xuyên tâm, hắn đau đến mức hô hấp không xong.

Quý Thính cùng Trương Khâm tới nhà ăn rồi chờ đợi một lát mới thấy Tục Đoạn khoan thai đi tới, lúc hắn đến không khí trong nháy mắt trở nên thật áp lực.

Trương Khâm và Tục Đoạn liếc nhau, chỉ thấy được trong mắt Tục Đoạn nồng đậm sát ý, Trương Khâm sửng sốt nhìn lại một lần nữa, lại không nhìn thấy cái gì. Có lẽ chỉ là ảo giác, hai người lần đầu gặp nhau, không có việc gì thì tại sao hắn lại muốn giết mình? Trương Khâm cười cười không để trong lòng.

"Thính Nhi, giới thiệu một chút đi." Trương Khâm mỉm cười nhìn về phía Quý Thính.

Quý Thính thấy hắn nhập diễn như vậy, da gà nàng đều nổi lên, nhưng ở trước mặt Tục Đoạn chỉ có thể nhịn xuống biểu tình ghét bỏ, ôn hòa mở miệng: "Trương công tử, vị này chính là ca ca của ta, Tục Đoạn."

Tục Đoạn nhìn về phía Quý Thính, đáy mắt hình như không thể tin tưởng, hắn như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng đối mặt với đôi mắt của Quý Thính, cái gì cũng không nói ra được, sau một lúc lâu mới suy sụp ngồi xuống. Nàng là sợ vị hôn phu ghen, cho nên mới cho hắn một thân phận như vậy sao?

...... Ca ca, Tục Đoạn cười khổ một tiếng.

Trương Khâm như suy tư gì liếc hắn một cái, sau khi ngồi xuống gắp cho Quý Thính một khối bánh ngọt.

"Còn chưa ăn cơm, không được ăn đồ ngọt." Tục Đoạn ngang ngạnh mở miệng.

Quý Thính cười rồi cắn một miếng điểm tâm: "Ăn một chút cũng không sao."

Tục Đoạn nắm chặt lòng bàn tay mới nhịn xuống xúc động cướp đi điểm tâm của nàng. Trương Khâm cười lại gắp điểm tâm cho Quý Thính: "Cái này cũng ăn ngon, nàng nếm thử."

"Thật sự không thể ăn nhiều." Giọng Tục Đoạn lạnh toát.

Quý Thính lại ra vẻ như không nghe được, ăn một miếng rồi nói: "Đều nếm một chút, chỉ vậy mới biết ngon dở ra sao."

Trương Khâm gật đầu, bắt đầu gắp đồ ăn khác cho nàng, Tục Đoạn thấy không còn là điểm tâm, lệ khí trong lòng thu bớt, nhưng nhìn thấy Quý Thính tươi cười tiếp nhận thức ăn Trương Khâm gắp, đan điền giống như lại có lửa đốt.

Ăn xong bữa cơm mà không biết mùi vị gì, Tục Đoạn vô biểu tình buông đũa xuống: "Thời gian không còn sớm, Trương công tử cần phải trở về."

"Đúng vậy, thời gian không còn sớm, Thính Nhi, không bằng hôm nay ta ở lại đây đi." Trương Khâm nhìn về phía Quý Thính.

Quý Thính sửng sốt một chút, không hiểu như thế nào hắn lại còn muốn ở lại, nhưng liếc Trương Khâm một cái, nàng lập tức gật gật đầu: "Ta đưa chàng đi sương phòng."

"Được, đi thôi." Trương Khâm nói xong, liền làm lơ Tục Đoạn cùng Quý Thính rời đi.

Tục Đoạn nghe đoạn đối thoại nhuần nhuyễn giữa bọn họ, giống như Trương Khâm đã ngủ lại rất nhiều lần. Thời điểm tất cả mọi người rời đi vệt xanh giữa trán lại lóe lên một cái.

Quý Thính cùng Trương Khâm trầm mặc đi về phía trước, rất mau đã đến sương phòng, Quý Thính nhịn không được hỏi: "Vì sao ngươi phải muốn ở lại?"

"Ta thấy Tục Đoạn công tử kia không giống như là đối với nàng không có tình cảm, có lẽ là có chuyện gì khó nói, cho nên liền nghĩ ở lại kíc.h thích hắn một chút, xem có thể buộc hắn phải nói ra tình cảm thực tế với nàng hay không." Trương Khâm chậm rãi mở miệng.

1

Quý Thính hơi giật mình, sau đó mím môi: "Hắn có thể có chuyện gì khó nói, đơn giản chính là không thích ta, lại cảm thấy đối với ta có chút trách nhiệm, cho nên sẽ dàn xếp chỗ ở tốt cho ta, sau đó vừa đi là một năm."

"Thế nhân có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nàng không cần phải quá chắc chắn vậy, mắt ta xem người luôn thực chuẩn, hắn tất nhiên là có tình cảm với nàng." Trương Khâm cười nói.

Quý Thính trong lòng cũng tin tưởng, nhưng bên ngoài lại nửa điểm tin tưởng cũng không có: "Không nói đến hắn đối với ta có tình cảm hay không, chỉ bằng mượn chuyện ngươi ngủ lại một đêm là có thể dò ra được hắn thật lòng hay sao?"

"Nếu nàng nghe ta tự nhiên có thể phát hiện ra." Trương Khâm cười cười.

Quý Thính sửng sốt, nhịn không được ghé tai qua.

Bên này Tục Đoạn từ nhà ăn rời đi, tới trước cửa phòng ngủ chờ Quý Thính, chuẩn bị cùng nàng nói một tiếng rồi rời đi. Vốn tưởng rằng chính mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, có thể thản nhiên đối mặt với người nàng yêu, lại không nghĩ rằng hắn đánh giá mình quá cao, nếu ở lại chỗ này chỉ sợ tâm ma lại quấy phá, đến lúc đó nói không chừng sẽ tổn thương đến nàng.

Đêm dần dần tối, mãi vẫn không thấy Quý Thính, Tục Đoạn càng ngày càng nôn nóng, hô hấp cũng dần dần không xong. Bất quá chỉ là an bài sương phòng cho họ Trương kia, vì sao đi lâu như vậy? Nàng và họ Trương làm cái gì, như thế nào vẫn chưa trở về?

Thời tiết có điểm lạnh, trên trán Tục Đoạn lại phủ một tầng mồ hôi, hắn vừa miên man suy nghĩ đồng thời còn phải liều mạng khắc chế tâm ma đang quấy phá.

Bên kia Quý Thính cũng dần dần thất vọng, nhìn Trương Khâm chua xót cười: "Ta đã nói qua, hắn không có khả năng lại đây." Hắn không thích mình, lại như thế nào sẽ bởi vì mình ở lại chỗ của nam nhân khác mà ghen? Những gì nàng làm giờ phút này đều là tốn công vô dụng thôi.

Trương Khâm không sốt ruột lắm: "Chờ một chút xem, nói không chừng liền tới ngay."

"...... Thôi bỏ đi, ta còn phải trở về nghỉ ngơi, ít nhất trải qua ngày hôm nay ta tin tưởng hắn đã minh bạch ta đối với hắn đã vô tâm." Quý Thính nói xong hốc mắt ửng đỏ, "Như vậy là đủ rồi."

Nàng tuy rằng luôn oán hận Tục Đoạn không yêu mình, nhưng càng nhiều thời điểm vẫn thật cảm kích hắn có thể cứu mình ra khỏi thanh lâu, cho nên nàng thật muốn trả thù nhưng cũng luyến tiếc, chuyện nàng có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là làm bộ không yêu hắn, tự cứu lại chút tự tôn đồng thời cũng để hắn an tâm rời đi.

Nàng không màng Trương Khâm khuyên can, xoay người rời đi, mới vừa đi tới cửa liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc: "Thính Nhi, trời đã tối, nàng nên trở về phòng nghỉ tạm."

Quý Thính đột nhiên trợn to hai mắt, cả người đều cươ.ng cứng tại chỗ.

Trương Khâm bật cười, đi đến bên người nàng dùng khẩu hình bảo: Ta nói rồi đi, hắn là thích nàng.

Trái tim Quý Thính dường như bị người nắm chặt, trong lúc nhất thời hô hấp có chút khó khăn, nàng nhìn đến Trương Khâm ra ý bảo mình theo kế hoạch mà hành sự, Quý Thính gian nan gật gật đầu, nén chặt nỗi lòng, mở cửa đi ra ngoài.

Tục Đoạn nhìn thấy nàng ra tới, lập tức tiến lên một bước, cẩn thận mở miệng nói: "Đi thôi, ta đưa nàng trở về phòng."

"Ta đêm nay không quay về ngủ." Quý Thính banh mặt mở miệng.

Tục Đoạn ngẩn ra một chút, giống như nghe không hiểu nàng đang nói gì: "Nàng nói cái gì?"

"...... Ta không quay về ngủ, đêm nay muốn ở lại cùng với chàng ấy, công tử không cần quản ta, đi về ngủ trước đi." Giọng Quý Thính có chút khô khốc.

Trương Khâm nói phàm là Tục Đoạn có tâm với mình sẽ không thể chịu đựng được cảnh tượng này, hắn tất nhiên sẽ bị ép mà bại lộ thiệt tình.

Tục Đoạn ngơ ngẩn nhìn nàng, hồi lâu sau mới cố gắng khống chế lệ khí: "Không được, các người còn chưa thành hôn, không thể hành sự như thế......"

"Ta lúc trước cũng không phải chưa thành thân với công tử hay sao?" Quý Thính bắt giữ được đáy mắt hắn phẫn nộ, trong lòng dần dần bốc lên một phần hy vọng, "Chàng ấy không giống công tử, chàng sẽ cưới ta."

Nàng nói xong, liền xoay người trở về phòng, lúc cửa sắp bị nàng đóng lại, trong nháy mắt một bàn tay đột nhiên từ bên ngoài bẻ ván cửa, làm nàng không đóng lại được.

"Công tử như thế nào......" Đi tới cửa nhanh như vậy? Quý Thính kinh ngạc trừng mắt, không thể hỏi ra nghi vấn, bởi vì nàng thấy được đôi mắt Tục Đoạn màu đỏ, cùng với trên trán xuất hiện dấu vết màu xanh lá.

Tục Đoạn...... Tục Đoạn thế nhưng lại là yêu quái!

"Nàng là của ta, không cần đi tìm nam nhân khác." Tục Đoạn mặt vô biểu tình mở miệng nói chuyện, trên mặt bắt đầu hiện hoa văn màu đen, giống như đem cả người hắn cắt ra, vô cùng đáng sợ.

Nhìn không thấy được bên ngoài, Trương Khâm phối hợp đi ra tới, Quý Thính nghe được tiếng bước chân của Trương Khâm, nguyên bản đang sợ tới mức chết khiếp càng thêm khẩn trương, lại nhìn Tục Đoạn giống như yêu quái, nàng minh bạch trong chớp mắt Trương Khâm cũng sẽ nhìn thấy Tục Đoạn như vậy.

Tức khắc cái gì sợ cái gì khẩn trương cũng đều biến mất, vừa lúc Trương Khâm đi đến, Quý Thính nhào vào trong lòng ngực Tục Đoạn, dùng khăn tay bao lại mặt hắn, nhỏ giọng cầu xin: "Ta không tìm nam nhân khác, đây đều là lừa gạt chàng, chỉ là muốn biết chàng có ghen hay không, có phải còn thích ta hay không, chúng ta đi trước, đừng để bị người khác phát hiện, được không?"

Tục Đoạn đáy lòng còn có vô vàn lệ khí, chỉ nghĩ muốn giết nam nhân trong phòng kia, mà khi tay nhỏ của Quý Thính ôm lấy cổ hắn, cả người hắn cương lên, tiếp theo ôm theo Quý Thính lắc mình biến mất.

Trương Khâm đẩy cửa ra, nhìn thấy bên ngoài rỗng tuếch, nửa bóng người cũng không có: "...... Như thế nào lại không tiền đồ như vậy, cứ như thế là đi theo hắn rồi?"

Trương - không biết chính mình thiếu chút nữa bỏ mạng - Khâm nói một câu rồi xoay người về sương phòng nghỉ ngơi.

Mà Quý Thính đang ôm Tục Đoạn, đôi mắt nhoáng lên một cái phát hiện mình đã về trong phòng ngủ, càng thêm xác định Tục Đoạn là yêu quái.

Nàng run run xốc khăn tay trên mặt Tục Đoạn lên, nhìn đến hoa văn đáng sợ trên mặt hắn, trước mắt tối sầm, sợ tới mức liên tục lui lại mấy bước.

"Nàng là của ta." Tục Đoạn cường điệu.

Quý Thính run rẩy gật đầu: "Ta là của chàng."

"Không cần nhìn nam nhân khác."

"...... Ta không nhìn."

"Cũng không cần cười với nam nhân khác."

"Ta không cười, ta về sau đều không cười." Quý Thính khóc không ra nước mắt, trong lòng đồng thời còn yêu hắn, lại tràn ngập sợ hãi đối với sự việc không hiểu biết này, sợ giây tiếp theo hắn sẽ biến thành đồ vật kỳ quái gì đó, chỉ một ngụm là nuốt kấy nàng.

Tục Đoạn đã không còn ý thức gì, không biết nàng sợ, chỉ là bất mãn bộ dáng nàng muốn trốn tránh, vì thế giơ tay lên bắt người lại.

Quý Thính rơi nước mắt, vừa muốn cầu hắn đừng ăn nàng, giây tiếp theo đã bị ném vào chăn mà yêu thương.

Nàng: "......?"