*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bây giờ còn chưa được, sáu nguyên liệu cần có chưa thu thập đủ." Đường Na nói.

"Hai người chuẩn bị xong liên hệ với tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể." Ngu Bái đứng dậy nói: "Tôi về đây."

Giọng nói của Ngu Trạch khiến anh ta dừng lại.

Ngu Trạch nói: "... Em vẫn định chuyển ra ngoài à?"

"...Quên đi." Ngu Bái quay lưng lại với Ngu Trạch, mỉm cười nói: "Nếu em đi rồi, bố sẽ thật sự trở thành ông già cô đơn."

Anh ta vẫy tay, chống gậy không ngoái đầu lại bước ra ngoài.

Sau khi Ngu Bái rời đi, Ngu Trạch bế Đường Na lên, đặt cô vào phòng tắm và nói: "Mau đi tắm rồi đi ngủ."

Bọn họ đều hy vọng sáng hôm sau thức dậy, Đường Na sẽ trở lại thành Bách Đế Na, nhưng không như mong muốn, khi Ngu Trạch mở mắt vào sáng hôm sau thì vẫn là khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con.

Cô nhóc thấp bé, nằm cuộn tròn ngủ trong vòng tay anh, hai bàn chân nhỏ bé vừa khéo đá vào bụng anh.

Nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ của cô, Ngu Trạch không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Anh cẩn thận rút khỏi bên người cô, lặng lẽ mặc quần áo và tắm rửa, chờ Đường Na quay người lại, mơ mơ màng màng phát hiện bên cạnh không có ai, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.

Cô dụi mắt đứng dậy, không thèm để ý đến sự biến mất của Ngu Trạch, theo sự hiểu biết của cô về Ngu Trạch, con quái vật nhiều chân chắc chắn đã xỏ đôi giày chạy bộ yêu quý của mình đi tập thể dục rồi.

Cô đứng dậy mặc chiếc áo phông cũ của Ngu Trạch khi còn trẻ, sau khi rửa mặt xong đi xuống nhà thì thấy Ngu Bái đang ngồi trước bàn ăn, nghiêm túc nhìn chiếc máy tính xách tay được đặt ở một góc, trước mặt là một tách cà phê lạnh và bát cháo gần như còn nguyên.

Nghe thấy tiếng người đi xuống nhà, anh ta liếc nhìn Đường Na và nói: "Ngu Trạch ra ngoài chạy bộ."

Một đêm trôi qua, ngoại trừ đôi mắt có chút sưng sưng, trông anh ta vẫn như bình thường.

"Tôi biết rồi." Đường Na ngồi xuống bàn.

"Cô Tiêu, mang một bữa sáng nữa tới." Ngu Bái đi vào phòng bếp nói.

"Nào, nào! Là Bách Đế Na dậy..." Cô Tiêu bưng khay ăn đi ra nhìn thấy Đường Na thì nụ cười hóa đá, bà cũng dừng lại tại chỗ.

"Vương thất có việc, Bách Đế Na trở về ngay trong đêm." Ngu Bái bình tĩnh nói: "Bọn họ nhờ Ngu Trạch chăm sóc Đường Na."

"Như vậy à!" Cô Tiêu không chút nghi ngờ anh ta, đặt cháo hải sản và một ly nước trong khay xuống trước mặt Đường Na: "Cháu thử ăn cháo hải sản cô Tiêu làm xem mùi vị thế nào? Nếu không hợp khẩu vị, cô lại nấu cho cháu cái khác... Đúng rồi, trong nhà còn có bánh mì, cháu có muốn ăn bánh mì không?"

"Cháu ăn cháo là được rồi, cảm ơn cô ạ." Đường Na cầm lấy chiếc thìa trước mặt.


"Ôi, đứa nhỏ này thật đáng yêu." Cô Tiêu nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé tóc vàng, không khỏi lộ ra nụ cười của người cô: "Na Na, chị của cháu và Ngu Trạch ở cùng nhau, sau này cháu phải đến nhà chúng ta chơi thường xuyên hơn, cô Tiêu nấu món ngon cho cháu ăn được không?"

Nói xong bà mới nhớ tới Ngu Bái ngồi cùng bàn, bà chỉ là người ngoài làm người giúp việc, làm sao có tư cách nói "nhà chúng ta"? Những người phụ nữ dám nói ba chữ này lúc trước, người nào sống đầy nửa năm?

Sợ chọc giận Ngu Bái mấy ngày nay cực kỳ âm trầm, bà lau tay vào tạp dề, cười xuề nói: "Ăn từ từ nhé, cô Tiêu vào bếp làm việc đây."

"Cháu ăn xong rồi." Ngu Bái bưng cốc cà phê uống cạn, đứng dậy cầm laptop lên nói: "Cháu còn có việc ở công ty, cô Tiêu, cô còn chưa ăn sáng, không bằng ngồi ăn cùng với Na Na đi."

Cô Tiêu sửng sốt, nhìn bát cháo mà anh ta còn chưa động đến: "Nhưng mà cháu vẫn chưa ăn được bao, chẳng lẽ cháo cô nấu không hợp khẩu vị của cháu sao?"

"Cháo rất ngon, nhưng cháu không có khẩu vị lắm, không muốn ăn gì cả." Ngu Bái mỉm cười lễ phép, bỏ máy tính xách tay vào cặp sách, cầm cây gậy bên bàn ăn, bước về phía cửa.

Anh ta còn chưa mở cửa, cửa đã bị người từ bên ngoài mở ra, Ngu Trạch chạy bộ trở về xách theo một cái túi, nhìn Ngu Bái đang chuẩn bị đi ra ngoài, nói: "Đi làm?"

"Đúng vậy, cố gắng kiếm được cái mỏ quặng cho mình sớm một chút." Ngu Bái nói đùa.

Ngu Trạch mỉm cười, nghiêng người tránh sang một bên.

Sau khi Ngu Bái rời đi, Ngu Trạch cầm túi đi vào nhà ăn, cô Tiêu đã bưng bữa sáng của anh ra: "Tiểu Trạch, lại đây ngồi đi, cô làm món cháo hải sản mà cháu thích nhất này!"

"Cháu đi thay quần áo đã." Ngu Trạch nói xong lại nhìn về phía Đường Na: "Na Na, em lại đây thay quần áo."

Đường Na đặt bát cháo hải sản vừa ăn xuống, nhảy xuống ghế và chạy về phía anh.

Ngu Trạch đưa chiếc túi cho Đường Na.

"Anh về nhà?" Đường Na nhìn quần áo trẻ em bên trong.

"Trở về lấy quần áo, tiện thể lái xe qua đây." Ngu Trạch nói.

Đường Na cùng anh lên tầng, Ngu Trạch chạy bộ trở về đổ rất nhiều mồ hôi, anh đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ để tắm, sau khi Đường Na thay quần áo ở bên ngoài, còn tìm thấy trang bị tiêu chuẩn của mình... túi ngỗng trắng ở đáy túi.

Hai mắt cô sáng lên, lập tức chộp lấy cái túi ngỗng trắng đeo lên người.

Cô nhảy đến trước chiếc gương soi toàn thân sau cánh cửa tủ quần áo, nhìn cô gái nhỏ trong gương từ trên xuống dưới, một lúc sau, cô nhéo nhéo con ngỗng trắng to mềm, tỏ vẻ hài lòng.

Ngu Trạch dùng khăn lông lau tóc ướt, mang theo hơi nóng đi ra khỏi phòng tắm.

"Khi nào chương trình thực tế bắt đầu?"

"Hai tuần sau." Đường Na chăm chú nhìn con ngỗng trắng lớn trong gương, đã lâu rồi cô không nhìn thấy con ngỗng trắng lớn, lúc này cô nhìn ngỗng trắng càng lúc càng đáng yêu.


Tất nhiên, mức độ hoàn thiện của thời trang phụ thuộc vào khuôn mặt, con ngỗng trắng lớn có thể dẫn đầu sức hút cũng là nhờ thịnh thế mĩ nhan của cô.

"Em còn kịp không?" Ngu Trạch nhìn thân thể teo tóp của cô.

"Đương nhiên." Đường Na tràn đầy tự tin.

Hai người cùng nhau trở lại nhà ăn, ăn xong món cháo hải sản do cô Tiêu tỉ mỉ chuẩn bị, quản lý mới Dương Húc gọi điện nói đã ở Đ ĩa nhạc Thiên Âm đợi họ.

Công việc đầu tiên khi trở lại của Ngu Trạch là thu âm album mới, chốt ngày biểu diễn, sau đó là ghi hình cho chương trình thực tế, khai máy "Nghiệp".

Cô Tiêu tiễn hai người họ đến cửa, nghe nói bọn họ không về ăn trưa, bà tỏ vẻ thất vọng, liên tục dặn dò Ngu Trạch phải năng về thăm nhà.

"Thực ra, cả ngài Ngu và Tiểu Bái đều rất muốn gặp cháu." Cô Tiêu nói.

"...Cháu biết rồi. Cảm ơn cô Tiêu." Ngu Trạch nói.

Hai người bước ra khỏi biệt thự, chiếc siêu xe Ferrari màu đen tuyền mà sáng nay Ngu Trạch lái tới đã đỗ trước cổng, sau khi hai người lên xe, Ngu Trạch vừa khởi động máy thì điện thoại của Đường Na rung lên.

Cô nhìn hai chữ "Viên Mộng" hiển thị trên màn hình điện thoại, dừng một chút rồi mới bắt máy.

"..." Cô thận trọng chờ đối phương lên tiếng trước.

Cô mới mật báo với Viên Mộng hôm qua, nay Viên Mộng gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ cô ấy nghĩ thông suốt nhanh như vậy?

"Đường Na?" Giọng nói lãnh đạm của Viên Mộng từ đầu bên kia truyền đến: "Bây giờ cô có thời gian không, đến phòng quản lý chủng loại một chuyến được không?"

Đường Na còn chưa nói xong, Viên Mộng đã nói tiếp: "Tôi và trưởng phòng Triệu đang đợi cô ở phòng quản lý chủng loại, có một vấn đề rất khó cần cô giúp."

"Vấn đề gì?" Đường Na cau mày.

"Phải nói trực diện mới được." Viên Mộng nói: "Việc rất quan trọng, liên quan đến ác linh."

"Biết rồi."

Đường Na cúp điện thoại, nói với Ngu Trạch: "Em không thể đi cùng anh đến Đ ĩa nhạc Thiên Âm được, em phải đến phòng quản lý chủng loại một chuyến."

Ngu Trạch liếc nhìn cô, không hỏi tại sao, anh xoay vô lăng nói: "Anh đưa em đến đó."


Sau khi Ngu Trạch đưa Đường Na đến dưới tòa nhà đổ nát phòng quản lý chủng loại, cô từ chối lời đề nghị đưa cô lên tầng của anh.

Cô bé tóc vàng cao hơn đầu gối của anh không bao nhiêu, ưỡn ngực đắc ý nói: "Anh còn không biết em sao? Ai có thể bắt nạt em hả?"

Ngu Trạch nhìn hai má phúng phính của cô liền muốn véo, anh bế cô lên véo má cô một cái, nói: "Anh đưa em lên tầng."

"Chịu không nổi anh, anh đúng là bò sát nhỏ bám người." Đường Na ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn thành thật hơn bất kỳ ai khác nghiêng người về phía trước.

Độ cao quen thuộc, góc nhìn quen thuộc, Đường Na dựa vào cổ Ngu Trạch, ngửi mùi thơm trên cơ thể anh, hạnh phúc nghĩ: Mặc dù trưởng thành có thể hôn, nhưng lúc biến nhỏ có tài xế sâu nhỏ cũng không tệ!

Vài phút sau, Ngu Trạch đưa cô đến cửa phòng quản lý chủng loại, mặc dù Đường Na vẫn muốn ở lại với anh, nhưng cô cũng không quên chuyện chính.

Sau khi chia tay với Ngu Trạch, cô một mình bước vào phòng quản lý chủng loại. Người và yêu bên trong không chớp mắt nhìn bọn họ kể từ khi hai người đứng trước cửa và chia tay.

Đường Na nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy người mình đang tìm, tình cờ một gương mặt quen thuộc bước ra khỏi hành lang, Đường Na nhận ra anh ta là một yêu quái khỉ của phòng quản lý chủng loại, cô ngăn anh ta lại, hỏi: "Viên Mộng, Triệu Sảng Hiệt đâu?"

"Cô tới rồi, vừa vặn trưởng phòng và phó phòng đều ở phòng họp tác chiến, tôi dẫn cô đi tìm bọn họ." Con khỉ nhét chồng văn kiện trong tay cho người gần nhất, nói: "Đưa cho chính ủy".

Con khỉ dẫn Đường Na trở lại hành lang mà anh ta vừa bước ra, gõ nhẹ vào một cánh cửa đóng kín ở cuối hành lang, sau đó mở cửa và dẫn Đường Na vào.

Trong phòng họp chỉ có Triệu Sảng Hiệt và Viên Mộng, bọn họ ngồi ở hai bên của chiếc bàn dài, không hẹn mà đều có vẻ mặt nghiêm túc, giống như gặp phải một vấn đề khó giải quyết. Máy chiếu trên bàn đang hoạt động, trên tường là một bảng tài liệu thống kê công tác mà Đường Na không hiểu.

"Trưởng phòng, tôi dẫn người đến rồi." Khỉ nói.

Đường Na đang đi theo bàn dài sang bên chỗ bọn họ ngồi thì nghe thấy giọng nói không vui của Triệu Sảng Hiệt: "Không ai thấy cả, cậu dẫn ma vào hả?!"

"Đồ con chó! Tôi ở đây này!" Đường Na giận dữ kiễng mũi chân.

Lúc này Triệu Sảng Hiệt mới phát hiện ra đỉnh đầu vàng di chuyển theo chiếc bàn dài.

"...Tại sao cô lại nhỏ đi rồi?"

"Tôi thích, anh không cần xen vào." Đường Na tức giận đi tới chỗ trống bên cạnh Viên Mộng, dùng cả tay cả chân trèo lên.

Con ngỗng trắng to lớn cũng động đậy theo động tác của chủ nhân.

Triệu Sảng Hiệt nhìn mà líu lưỡi, nếu không phải anh ta nhìn thấy tư thế cô hung ác nghiền nát ác linh, bằng không anh ta sẽ không bao giờ tin rằng cơ thể của một đứa trẻ như vậy có thể giúp họ giải quyết vấn đề trước mắt.

"Nói đi, anh gặp vấn đề gì?"

"Cô xem này." Triệu Sảng Hiệt cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn hai lần hướng hình chiếu trên tường.

Trên tường xuất hiện một biểu đồ, đường màu đỏ lúc đầu dao động đại khái ở trong một phạm vi nhất định, khi đến giữa thì bắt đầu leo lên một đường thẳng tắp mà không báo trước.

"Đây là cái gì?" Đường Na hỏi.

"Tần suất hoạt động của những ác linh có nguy cơ cao bị bắt trên toàn quốc trong nửa năm qua." Viên Mộng mở miệng nói, "Chỉ trong hai tháng, con số này đã tăng 37 lần."


Triệu Sảng Hiệt nói: "Trước đây, một tháng có một con là được rồi. Vào ngày cao nhất của tháng trước, cả nước bắt được 37 dấu vết hoạt động của ác linh có nguy cơ cao."

Đường Na hỏi: "Tại sao?"

"Trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân." Triệu Sảng Hiệt nghiêm túc nói: "Nhưng điều này tuyệt đối không bình thường... Chúng tôi nghi ngờ có bàn tay đen đằng sau cố tình tạo ra ác linh."

"Tạo ra ác linh?" Đường Na cau mày: "Các người có chứng cứ gì?"

"Không có chứng cứ trực tiếp, chỉ là suy đoán cá nhân." Triệu Sảng Hiệt nhấn điều khiển từ xa vài lần, chuyển sang một tấm bảng khác: "Tháng trước Thượng Kinh đã kiểm tra ra bốn dao động của ác linh có nguy cơ cao mới, trong số những người tử vong ngoài ý muốn ở Thượng Kinh tháng này cũng có bốn thi thể khắp người đều có dấu vết của ác linh."

Viên Mộng tiếp tục nói: "Trong giới huyền học, có một thuật pháp tà ác đã bị thất truyền. Nó có thể sử dụng máu thịt của người sống để tạo ra ác linh cường đại. Chúng tôi nghi ngờ sự bùng phát đột ngột của ác linh nguy cơ cao có liên quan đến điều này."

"Liên quan đến giới huyền học, không phải các người nên tìm Trì Linh Âm sao?" Đường Na hỏi.

"Tất nhiên chúng tôi đã liên hệ với Trì Linh Âm, cô ấy cũng sẽ hỗ trợ Phòng quản lý chủng loại điều tra vụ việc này. Tuy nhiên, do sự gia tăng đột ngột của ác linh, chúng tôi không có đủ nhân lực và vũ khí, gặp phải tình huống khẩn cấp dễ dàng trì hoãn cơ hội." Viên Mộng cuối cùng nói ra mục đích của việc này: "Chúng tôi hy vọng cô có thể hỗ trợ Phòng quản lý chủng loại bắt những ác linh đột ngột bùng phát này."

Sau khi hai người nói xong, đều đợi Đường Na trả lời.

Đường Na suy nghĩ một lúc.

Bắt ác linh đương nhiên không phải là chuyện tiết kiệm công sức, càng không thể nào chỉ xuất hiện ở Thượng Kinh, nếu đồng ý, tránh không được sẽ phải hối hả ngược xuôi khắp cả nước.

Nhưng nếu cô đồng ý cũng có lợi cho cô, sách ma pháp thiếu động lực vận chuyển, cô thu thập một vài ác linh mạnh mẽ nhét vào sách ma pháp, cũng bớt việc sách ma pháp sẽ đột ngột lấy đi ma lực trên người cô, khiến cô bất ngờ biến trở lại thành một cô bé.

Tính thời gian, trước khi bắt đầu chương trình thực tế vừa vặn có hai tuần rảnh rỗi.

Đường Na quyết định, mở miệng nói: "Tôi có thể giúp các người, nhưng tôi cũng có một điều kiện."

Triệu Sảng Hiệt vừa định mở miệng, Viên Mộng đã ngắt lời anh ta, nói: "Có thể."

"Cô còn không nghe xem cô ta có điều kiện gì?!" Triệu Sảng Hiệt trợn to hai mắt.

"Anh có cái gì để cô ấy coi trọng sao?" Viên Mộng trợn trắng mắt nhìn anh ta: "Có gì phải sợ?"

"Tôi cũng rất coi trọng gan báo..." Đường Na nhìn Triệu Sảng Hiệt với ánh mắt khao khát.

"Không thể nào! Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Triệu Sảng Hiệt tức giận nói.

"Vậy tôi lui một bước." Đường Na làm ra vẻ đáng tiếc nói: "Tôi muốn chế ra một liều thuốc, cần bốn mươi tám loại nguyên liệu trân quý, các người là người nhà nước, chắc hẳn có dự trữ nguyên vật liệu của mình đúng không?"

"Cô viết nguyên vật liệu cô cần xuống, tôi đi làm." Viên Mộng nói.

Triệu Sảng Hiệt trừng lớn mắt, nhìn Đường Na, lại nhìn Viên Mộng: "Nơi này rốt cuộc là cô làm chủ hay tôi làm chủ?"

Viên Mộng lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: "Chính ủy làm chủ."

Triệu Sảng Hiệt không dám nói lời nào: "..." Xem như cô lợi hại.