*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới màn đêm tối đen như mực, một chiếc tàu lớn chở khách đèn đuốc sáng trưng đỗ sát ở bến tàu chờ đợi ra biển.

Hai công nhân bốc vác trên bến tàu kết bạn từ trên thuyền đi xuống.

"Không có ai, trên thuyền bật đèn sáng nhé thế làm gì nhỉ?" Công nhân bốc vác hơi béo không hiểu nói: "Trong đại sảnh còn bật nhạc, thật sự là tà môn, rót nhiều rượu đỏ như vậy cũng lãng phí, tôi còn lén uống một hớp... Ngon lắm."

"Kẻ có tiền chính là tùy hứng, người ta thích, quan tâm chút tiền điện này của anh chắc?" Công nhân bốc vác đi bên cạnh anh ta vừa gầy vừa cao, giống như que trúc.

"Nếu nói như anh, vậy tại sao anh ta không dứt khoát bật máy sưởi lên đi!" Công nhân bốc vác béo xoa cánh tay nổi da gà, nói: "Anh có cảm thấy, nhiệt độ không khí trên thuyền thấp hơn trên bờ rất nhiều không?"

"Hình như có hơi hơi... Có thể là vì ở trên biển." Công nhân bốc vác gầy nói.

"Đánh rắm, ông đây ở trên biển nhiều năm như vậy, chưa từng cảm thấy nhiệt độ chênh lệch trong ngày lớn thế này." Công nhân bốc vác béo không phục hùng hùng hổ hổ.

"Được rồi được rồi, đừng oán trách nữa. Đây là chuyến cuối cùng rồi, mau chóng xuống thuyền về nhà ngủ thôi."

Hai công nhân bốc vác ra khỏi tàu chở khách, càng đi càng xa.

Trên mặt và cổ bọn họ đều chi chít đường vân màu đen, ngay cả mu bàn tay cũng không ngoại lệ, nhưng bọn họ lại không hề nhìn thấy hiện tượng khác lạ trên người nhau, cười cười nói nói đi xa.

"Hì hì, tôi cá bọn họ không sống qua đêm nay."

Trên boong tàu chở khách rộng rãi, hai "người" hình thù kỳ quái đang nói chuyện, bọn họ còn có thể nhìn ra hình người, chỉ là trên người có thêm rất nhiều thứ không thuộc về người, giống như sản phẩm thất bại của kết hợp gene, nơi này có thêm mộ cái tay, nơi đó có thêm một cái đầu rắn.

"Cái tên mập mạp kia đi xuyên qua cơ thể của tướng quân bụng lớn, có thể sống đến ngày mai mới lạ."

"Ha ha ha, một đám sâu kiến chết cũng không biết mình chết như thế nào."

Bỗng nhiên, bọn họ dừng nói chuyện, cung kính khom người với người đi tới cách đó không xa.

Người đi tới nhìn qua không khác nhân loại, chỉ là gương mặt quá cứng nhắc, giống như gương mặt người chết cứng lại sau khi chết.

Hắn không thèm nhìn hai ác linh trên boong tàu, đi vào đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại sảnh chén ly đan xen, đàn ông phụ nữ quần áo hoa lệ đang tay nắm tay khiêu vũ, đại sảnh lớn ồn ào náo động chen chúc, chỗ nào cùng đều là ác linh cấp Công tước, có vài chỗ còn tản mát ra uy áp mãnh liệt, đó là chỗ của ác linh cấp Quốc vương.

Sau khi trở thành ác linh, gông xiềng đạo đức của nhân loại biến thành mây bay vỡ nát, d*c vọng của động vật hoàn toàn áp chế nhân tính, trong đại sảnh có người vui cười, có người giận mắng, có người ở giữa giảng hoà.

Bọn họ đều đã từng là người.

Hiện tại chỉ là truy tìm vui vẻ có thể đong đếm nhất thời.

Trên bàn ăn được trang trí bằng rượu đỏ óng ánh trong veo, ánh sáng lóe lên trên ly rượu bị mép váy của người phụ nữ bay lên ngăn cản, đuôi rắn nhọn dưới mép váy hướng về phía bóng đêm dày đặc bên ngoài đại sảnh.

Mặt trăng bị mây đen vờn quanh dần lên cao, ánh trăng mờ tối không thắng nổi ánh đen sáng như ban ngày của tàu chở khách, trên boong tàu và hành lang của tàu chờ khách lít nha lít nhít bóng người hoặc bóng ma xấp xỉ bóng người.

Một tiếng còi hơi trầm thấp vang lên trên con tàu chở khách.

Đêm dài sắp tới, người đời vẫn hoàn toàn không biết gì mà yên tâm ngủ say.

Ngu Thư tự mình dẫn đội, sau một ngày, đoàn đội thăm dò chuyên nghiệp đến từ Trung Quốc thuận lợi đến nước Balliro ở châu Âu.

Trong quá trình bay dài dằng dặc, các thành viên trong đội ngoại trừ đi ngủ, những lúc khác đều đang thảo luận rốt cuộc quốc gia xa lạ này như thế nào, phải đi ra đảo lại ra làm sao, thậm chí bọn họ còn lợi dụng thời gian nhàm chán đi máy bay, tra Baidu vương thất Evans thống trị Balliro một lần.

Sau khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô Balliro, người ngồi trên máy bay ồn ào mở dây an toàn, một người đàn ông mập lùn cắt tóc húi cua đi ở đằng trước, hắn vừa đi đến lối ra xuống máy bay, vừa quay đầu nửa thật nửa giả trêu ghẹo đồng nghiệp đằng sau:

"Bất kể nói thế nào, sau khi chúng ta xuống máy bay nhất định phải cẩn thận chút, Balliro nhiều năm không thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, nói không chừng nơi này kì thị chủng tộc nghiêm trọng, chúng ta..."

Anh ta vừa mới ra khỏi lối ra, đồng nghiệp bỗng nhiên lo lắng giữ chặt anh ta.

"Sao vậy?" Anh ta nghi hoặc hỏi.

Đồng nghiệp chỉ về phía trước. Anh ta nhìn lại, hoảng sợ lập tức lùi về lối ra.

Dưới máy bay, lít nha lít nhít mấy chục người chăm chú chờ bọn họ xuống máy máy, nhìn kỹ mới phát hiện vẻ mặt bọn họ tươi cười, trên tay đều cầm hoa tươi. Người đàn ông mập lùn khó có thể tin trừng mắt nhìn cảnh tượng hoan nghênh ngoài ý muốn phía dưới, nói: "Có phải con mắt của tôi có vấn đề rồi không?"

Người đứng ở giữa đám người, làm sao làm sao lại giống vương tử Evans anh ta vừa thấy trên mạng như vậy?


Đồng nghiệp còn chưa kịp trả lời anh ta thì đã có nhiều người hơn đi ra cabin, Ngu Thư đi ở phía trước trông thấy bọn họ chắn giữa lối đi, không vui nói: "Làm sao không đi xuống?"

Người đàn ông mập lùn cũng không biết giải thích cảnh tượng trước mắt thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói: "Ngu tổng... Ngài xem..."

Ngu Thư nhướng mày, xuyên qua anh ta đi ra lối ra.

Đám người dưới máy bay trông thấy Ngu Thư đi ra, lập tức nhiệt tình vẫy tay.

Ngu Thư liếc mắt nhìn thấy Đường Na và Ngu Trạch trong đám người, còn có vợ chồng vương tử bên cạnh.

Ông hơi nghi ngờ, chỉ là khai thác phát triển một hòn đảo mà thôi, Balliro có cần phải phái vương tử đến nhiệt tình hoan nghênh vậy không?

Ông mang theo nghi ngờ đi xuống máy bay, vương tử và vương phi đi tới, mỉm cười tặng bó hoa trong tay cho ông: "Ông Ngu, tôi là vương tử Balliro chào mừng ông đến, đồng thời truyền lời thăm hỏi ân cần của nữ vương Evans đến ông."

Sau khi đối phương vươn tay, Ngu Thư cũng bắt tay ông ấy, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.

Vương tử vừa dứt lời, người đàn ông tóc vàng bên cạnh ông ấy nói tiếp: "Ông Ngu, tôi là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Balliro, hoan nghênh ông đến..."

Ông ta vươn tay về phía Ngu Thư, theo lễ phép, Ngu Thư cũng đưa tay bắt tay ông ta.

"Hi vọng có tầng quan hệ thông gia, tập đoàn Ngu Thị và Balliro có thể bắt tay đi đến tương lai cả hai cùng có lợi..."

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao còn chưa nói xong, Ngu Thư đã nhíu mày: "... Quan hệ thông gia?"

Ai với ai?

Ngu Thị và Balliro ở đâu ra... Ngu Thư bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cứng ngắc rơi xuống người Đường Na bên cạnh.

Thiếu nữ tóc vàng trợn mắt nhìn ông, dựa vào người con trai ông, đắc ý nói với ông: "Tôi đã sớm nói, tôi là công chúa."

Tại vương cung Balliro, một đoàn người Ngu Thư nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của nữ vương, sau khi gặp mặt đơn giản, Ngu Thư dẫn Đường Na và Ngu Trạch đi về phía bến tàu tập hợp với đoàn đội của ông, không hề ngủ nghỉ, ngựa không dừng vó chạy tới đảo Rouffach.

Các thành viên của đoàn đội vẫn còn đang bất ngờ trước thái độ hoan nghênh của người dân bản xứ, vừa nghe nói phải đến đảo Rouffach có thổ dân nguyên thủy, lập tức đánh trống lui quân.

Nếu không có Ngu Thư ở đây, đoàn đội này rất có thể sẽ sụp đổ ngay sau khi xuống máy bay.

Trên đường đi thuyền tiến về đảo Rouffach, cộng thêm Ngu Thư và Ngu Trạch xụ mặt, ngoại trừ Đường Na, cả con thuyền đều là mây mù ảm đạm.

Trải qua hơn ba giờ đi thuyền, đảo Rouffach rốt cuộc xuất hiện ở cuối chân trời.

Theo thuyền cách bờ ngày càng gần, thành viên đoàn đội trên thuyền càng bất an, loại bất an này giống như một sợi dây dần kéo căng, cuối cùng lúc vô số thổ dân mặc váy da, váy rơm chui ra từ trong rừng rậm trên đảo thì đến cực hạn.

Có thành viên nữ nhát gan đã không nhịn được nhỏ giọng sụt sùi khóc, Ngu Thư lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cô ta sợ hãi cắn chặt bờ môi, không dám phát ra tiếng, kết quả ông rút ra một gói khăn giấy trên người ném cho cô ta.

Cô ta được chiều mà sợ cầm lấy khăn giấy, quên mất cả rơi nước mắt.

Bởi vì đảo Rouffach không có bến thuyền, bốn chiếc thuyền chỉ có thể cập bến ở nơi biển cạn, dựa vào hai chân lội nước lên bờ.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số thổ dân tay cầm giáo dài cung lớn, phần lớn người trên thuyền đều đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy.

Đường Na đi lên mũi thuyền, mắt nhìn nước biển dưới thuyền, ngay lúc cô đang do dự thì được Ngu Trạch bế ngang.

Sau lưng truyền đến một tràng tiếng hô kinh ngạc đè nén, người trên thuyền muốn kêu lên, lại sợ Ngu Thư trên thuyền sau đó sẽ ghi nợ bọn họ, chỉ có thể trừng to mắt, chăm chăm nhìn con trai cả tập đoàn Ngu Thị mới lộ diện không bao lâu ôm thiếu nữ tóc vàng giẫm chân vào trong nước, không chút do dự lội nước đi về phía đám thổ dân trên bờ.

Sau khi lên bờ, Ngu Trạch giẫm lên bãi cát mềm mại, nhẹ nhàng thả Đường Na xuống đất.

Đường Na còn chưa đứng vững, thổ dân quan sát cách đó không xa quỳ xuống hàng loạt:

"Hu la hu la! Hu la! Hu la!"

Bọn họ chắp tay trước ngực, giơ cao quá đỉnh đầu, thành kính cuồng nhiệt hô hào gì đó.

Julian lên bờ sau một bước cởi giày bị nước vào, vừa đổ ào ào nước biển bên trong giày, vừa nói: "Bọn họ nghĩ người trên thuyền đều là nô lệ cô mang về."

"Cô giải thích, nói với bọn họ không được phép công kích những người này, những người này cũng sẽ không tấn công bọn họ." Đường Na nói.


Julian vừa hu la hu la vừa khoa tay với mấy người lớn tuổi trong đám thổ dân.

Có ba người phía trước làm mẫu, đằng sau cũng có người lục tục bước xuống thuyền, lội nước lên bờ.

Qua nửa giờ, tất cả mọi người trên thuyền tụ tập bên bờ.

Ngu Thư gật đầu với thư ký Lý, thư ký Lý vừa nói to, những người khỏe mạnh nhất trong đoàn đội thăm dò chuyển ra từng chiếc hòm sản xuất ở Trung Quốc... Bao gồm dê rừng sống, lợn sống, trang sức nhỏ ở Nghĩa Ô, vật dụng sinh hoạt cơ bản hàng ngày... thậm chí cả kẹo sữa thỏ trắng, giơ lên với đám thổ dân.

"Cô Julian, làm phiền cô nói với bọn họ, đây là quà gặp mặt chúng tôi cho bọn họ, chúng tôi còn mang theo bác sĩ, có thể chữa trị vết thương ngoài da và bệnh không nghiêm trong trên người bọn họ." Thư ký Lý cười nói với Julian.

Sau khi Julian chuyển đạt, thổ dân hai bộ lạc đều nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.

Tín nhiệm không phải một ngày là tạo dựng lên, có bắt đầu không đổ máu cũng đã là không tệ rồi.

Đường Na mang theo bọn họ đi đến căn cứ của thổ dân phát hiện mỏ Berili, trong bộ lạc còn dư không ít phụ nữ và trẻ em không ra ngoài, sau khi bọn họ trông thấy người của bộ lạc nhà mình và một đám người ngoài lạ lẫm cùng đi vào thôn, sợ hãi núp trong lều cỏ.

Sau khi nhìn thấy một lượng lớn khoáng sản Berili tr@n trụi trên mặt đất, đám người Ngu Thư mang tới đều kích động không thôi.

Công việc thăm dò lập tức bắt đầu, mấy thổ dân nữ đã đeo trang sức ở Nghĩa Ô đứng bên ngoài lều cỏ, không hiểu mà nhìn bọn họ khoa tay múa chân trước quặng mỏ.

Mặt mũi thư ký Lý hiền lành, dẫn mấy cô gái trẻ quản lý hậu cần trong đoàn đội đứng trước mấy hòm đựng đồ lớn, vừa có trẻ con thổ dân thử thăm dò tới gần, ông liền đưa viên kẹo thủy tinh cho bọn chúng.

Ngon ngọt phải cho, roi cũng không thể không chuẩn bị sẵn, vì cam đoan mỗi người trong đoàn đội đều an toàn, Ngu Thư còn mang đến một đội cảnh sát trang bị súng thật đạn thật, súng trên vai là dùng cho tác chiến thật sự, đao lớn sáng loáng trên lưng là để uy hiếp thổ dân, Ngu Thư ra lệnh cho bọn họ, chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng mới có thể dùng vũ khí phản kích.

Sau khi hai bút cùng vẽ, qua hai lần dập tắt tranh trấp nhỏ xảy ra giữa nhân viên ngoại lai và thổ dân bản địa, công việc thăm dò đảo Rouffach thuận lợi đi vào quỹ đạo.

Bộ lạc thổ dân sống trên mỏ Berili nhất định phải dời đi, sau khi bác sĩ Ngu Thư mang tới chữa khỏi vết thương cũ để lại từ lần đi săn của tộc trưởng bộ lạc, đám thổ dân chuyển đến bên kia hòn đảo, sống bên cạnh căn cứ của một bộ lạc thổ dân khác.

Mỗi ngày Julian đều lên lớp dạy ngôn ngữ cho nhân viên công tác nhàn rỗi và thổ dân sẵn lòng muốn học, vừa dạy tiếng Anh, vừa dạy tiếng thổ dân, hiện tại trong đoàn đội thăm dò của Ngu Thư, ai cũng biết hu la hai tiếng.

Yêu quái được phái đi tìm người rất nhiều, tin tức truyền về còn nhanh hơn tưởng tượng của Trác Vũ.

Anh ta không thể nào ngờ, người mất tích ly kỳ gây ra sóng gió lớn như vậy lại đang khai thác khoáng sản trên một hoang đảo ở châu Âu.

Sau khi Ngu Trạch và Đường Na mất tích một tuần, anh ta mượn sức mạnh kính yêu của Viên Mộng, cùng cô đi đường tắt từ Trung Quốc đến Balliro ở bên kia, lại thuê một ngư dân trên bến tàu với giá cao, đưa bọn họ đến đảo Rouffach có thổ dân man rợ trong truyền thuyết.

Một dơi yêu, một kính yêu đều bại bởi thuyền đánh cá đong đưa như đu dây, sắc mặt Trác Vũ trắng bệch, cảm thấy nếu anh ta không xuống thuyền sẽ phải nôn trên thuyền mất.

Cũng may trước khi anh ta mất hết mặt mũi, đảo Rouffach xuất hiện ở trước mặt anh ta.

"Tôi chỉ có thể đỗ ở đây thôi, tới gần nữa sẽ có nguy hiểm, chính các người du lịch..."

Ngư dân còn chưa dứt lời, anh ta và Viên Mộng đã không kịp chờ đợi nhảy xuống thuyền.

Sau khi bơi lên bờ, bọn họ dùng yêu lực lập tức hong khô quần áo ướt trên người. Lần nữa giẫm chân lên mặt đất, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đi vào trong rừng không bao lâu thì gặp thành viên đoàn đội thăm dò của Ngu Thư, Trác Vũ nói dối là khách Bách Đế Na mời tới, nhẹ nhàng qua cửa.

"Anh biết bây giờ Bách Đế Na đang ở đâu không?" Trác Vũ hỏi.

Đối phương sảng khoái nói: "Bách Đế Na và Ngu tổng của chúng tôi đang nghe báo cáo thăm dò, tôi dẫn hai người đi."

Anh ta nói đúng ý muốn của Trác Vũ, sau khi anh ta hư tình giả ý cảm ơn hai câu thì đi theo anh ta vào sâu trong rừng.

"Là báo cáo thăm dò đảo Rouffach phải không?" Trác Vũ hỏi thành viên đoàn đội, Viên Mộng im lặng đi bên cạnh anh ta.

"Đúng vậy, chúng tôi thăm dò toàn bộ địa chất trên đảo, có lẽ kết quả rất tốt, hôm nay tổ trưởng của chúng tôi vui lắm." Thành viên vui vẻ nói.

"Mọi người tới đây bao lâu rồi?"

"Sắp một tuần rồi, chắc anh đã nghe nói chuyện ở trên đảo có thổ dân, anh đừng sợ..." Anh ta nhìn Viên Mộng, dường như hiểu lầm cô sợ hãi việc này, quan tâm nói: "Chỉ cần không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tới trêu chọc cô."


Ba người... Chủ yếu là hai người, nói chuyện rất nhanh đến khu căn cứ đoàn đội thăm dò xây dựng tạm thời, thành viên đoàn đội dẫn hai người tới cửa ra vào của một căn phòng ở trung tâm, nói: "Bọn họ ở ngay bên trong, các anh chờ một lát, nếu có việc gấp thì gõ cửa cũng được, tôi còn có việc, đi trước nhé."

Sau khi thành viên rời đi, Trác Vũ nhìn Viên Mộng một cái, đưa tay gõ cửa căn phòng.

Sau một lúc lâu, bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngu Thư: "Vào đi."

Lúc Trác Vũ mở cửa đi vào, tất cả người trong phòng đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.

Người mà anh ta lật tung trái đất để tìm kiếm đang lành lặn ngồi trước bàn hội nghị đơn sơ lung lay sắp đổ ngủ gà ngủ gật, Ngu Trạch bên cạnh cô trông thấy bọn họ, ánh mắt hiện lên vẻ giật mình.

Ngoại trừ Đường Na và Ngu Trạch, một người duy nhất ở đây biết thân phận thật của anh ta và Viên Mộng đang yên lặng nhìn bọn họ.

Ngu Thư hỏi: "Các người..."

Ông bị một thành viên đoàn đội thăm dò lảo đảo chạy vào ngắt lời: "Ngu, Ngu tổng..."

Ngu Thư nhìn bộ dạng hốt hoảng của anh ta, nhíu chặt mày lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Đường Na bị âm thanh hốt hoảng đánh thức khỏi cơn ngủ mơ, sau khi mở mắt, cô nhìn thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của nhân viên đo lường, phản ứng đầu tiên cũng là xảy ra chuyện.

Quả thực là xảy ra chuyện, nhưng mà không giống cô nghĩ.

Mặt nhân viên đo lường đỏ lên, lớn tiếng nói: "Chúng tôi thăm dò được mỏ dầu cỡ lớn ở gần biển!"

...Nhiều tiền như vậy, tiêu như thế nào đây.

Đây là phản ứng thứ hai của cô.

Tiếp đó ánh mắt của cô dịch chuyển, mới nhìn rõ Trác Vũ và Viên Mộng đứng cạnh cửa.

"Sao hai người lại tới đây?" Cô giật mình nói.

Đúng lúc nơi này cũng không có chuyện của cô, cô bảo Ngu Trạch ở lại trong phòng làm giám quân, còn mình và bọn họ đi ra ngoài phòng.

"Cô mất tích lâu như vậy, tại sao không báo tin cho chúng tôi?"

"Không phải tôi đăng Weibo báo bình an rồi sao?" Đường Na cảm thấy yêu cầu này rất không thể hiểu được.

"Ngộ nhỡ có người trộm tài khoản của cô thì sao?" Trác Vũ nói.

Anh ta còn chưa nói dứt lời, Viên Mộng cũng lạnh giọng nói: "Không nhìn thấy người thì không thể xác nhận sự an toàn của cô, sự an toàn của cô bây giờ đã không phải là chuyện của một mình cô, chuyện như lần này, cô nên liên lạc với phòng quản lý chủng loại ngay sau khi báo bình an."

"Cô và Ngu Trạch đột ngột mất tích, lại thêm điện thoại không gọi được, chúng tôi đều cho rằng cô xảy ra chuyện." Trác Vũ nói: "Nếu bây giờ chúng ta là liên minh thời chiến thì nên hành động như là một thể."

"Điện thoại di động của chúng tôi bị rơi xuống nước." Đường Na nói: "Nếu có lần sau... Được rồi, tôi sẽ nhớ chủ động liên lạc với các người."

Lời nói của Đường Na làm sắc mặt như băng sương của Viên Mộng tốt hơn một chút.

"Hòn đảo này là sao?" Trác Vũ hỏi.

"Cái này không quan trọng." Viên Mộng trừng mắt liếc anh ta một cái, che lại câu hỏi của anh ta, hỏi Đường Na: "Là ai tấn công cô trên sân thượng?"

Đường Na hỏi lại: "Cô có mắt Chân Thực, chẳng lẽ không biết sao?"

"Hôm đó trời mưa, sau một đêm các hạt đều tiêu tán hết rồi, tôi chỉ nhìn ra được trên sân thượng từng xảy ra chiến đấu."

Thì ra là thế. Đường Na hiểu rõ yên lặng nghĩ, nếu như thế, vậy thì giấu giếm chuyện cô ẩn giấu một linh hồn vỡ nát.

"Cô biết Lê Hoằng không?" Cô hỏi Viên Mộng.

"Lê Hoằng?" Viên Mộng nhíu mày, lộ vẻ nghi ngờ: "Ảnh đế Lê Hoằng?"

"Anh ta không phải người bình thường." Đường Na nói.

Cô nói sơ qua chuyện xảy ra trên sân thượng bệnh viện hôm đó một lần, nửa thật nửa giả thuật lại bọn họ vì sao xảy ra tranh chấp thậm chí nguyên nhân ra tay.

"Nhưng tôi không xác định anh ta là yêu hay là nhà huyền học, lúc trước tôi từng mời anh ta tới tham gia hội nghị bàn tròn, thế nhưng bị anh ta tránh được, tôi hoài nghi anh ta có âm mưu không thể nói cho người khác biết."

Người thông minh một chút là rõ ràng, không cần cô phải sắp xếp.

Viên Mộng lập tức nói: "Tôi lập tức truyền tin tức trở về, tuyên bố lệnh lùng bắt với Lê Hoằng."

Đường Na cảm thấy cô ấy không bắt được tên hồ ly xảo trá Lê Hoằng, nhưng để cô ấy thử một chút cũng tốt.

"Mấy ngày nay Lê Hoằng đang làm cái gì?" Cô hỏi.

Trả lời cô là Trác Vũ: "Hôm trước tôi mới thấy anh ta trong một bữa tiệc tối ở Thượng Kinh, trông anh ta không có gì khác thường."


"Muốn bắt anh ta cũng đừng kinh động anh ta, tốt nhất một phát thành công." Đường Na nói: "Anh ta luôn tránh cô và Trì Linh Âm."

"Biết rồi." Chớp mắt một cái, Viên Mộng biến thành một tia sáng rồi biến mất.

Trác Vũ nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, hỏi: "Các hạ dự định lúc nào trở về?"

"Nhanh thôi, có lẽ cuối tuần này."

"Tôi dự định ở châu Âu một thời gian, cô có chuyện gì thì liên lạc với tôi."

"Cần tôi gọi người đưa anh về bến tàu không?" Đường Na hỏi.

"Không cần, tôi cũng không muốn tiếp tục ngồi thuyền nhỏ ra biển nữa."

Trác Vũ còn chưa nói xong đã biến thành một con dơi đen hiếm khi nhìn thấy vào ban ngày bay ra ngoài.

Nửa tháng sau sự kiện mất tích xảy ra, Ngu Trạch tựa như không hề tồn tại, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.

Bởi vì Ngu Trạch mai danh ẩn tích, Bạch Á Lâm một lần nữa thu hoạch được sự chú ý lớn nhất, bài hát của anh ta rất nhanh thay thế bài hát của Ngu Trạch, trở thành bài hát số một trên sân khấu ra mắt âm nhạc.

Đối với việc một lần nữa trở lại vị trí số một không có người cạnh tranh, Bạch Á Lâm giống như đi trên đám mây.

Người dưới chân không vững luôn muốn vững bước, đối với Bạch Á Lâm, bây giờ anh ta rất muốn biết rốt cuộc Ngu Trạch đang giở trò quỷ gì.

Một người phát hành album vừa mới một tháng, không thể hiểu được bỏ mặc việc tuyên truyền album đột ngột biến mất, rốt cuộc là chuyện gấp gì, quan trọng hơn cả tuyên truyền bài hát sau khi phát hành album?

Bất luận Bạch Á Lâm thăm dò như thế nào, Ngu Trạch giống như thật sự biến mất, không có ai gặp lại bóng dáng của anh.

Ngu Trạch biến mất làm phòng quan hệ xã hội của các thương hiệu ký kết đại ngôn với anh lòng người bàng hoàng, sợ anh chọc phải rắc rối gì, lại gây ra một scandal khó mà vãn hồi như lúc trước.

Người đại diện Triệu Kiện của anh ta lợi dụng cơ hội này tiếp xúc đại ngôn Nike của Ngu Trạch, kéo gần lại không ít quan hệ với bộ phận quan hệ xã hội có ý buông lỏng.

Một khi Ngu Trạch lại rớt đài lần nữa, anh ta sẽ lấp chỗ trống của Ngu Trạch.

Xã hội hiện thực nào có bạn bè mãi mãi, tất cả mọi người là đồng bạn hợp tác, bất cứ lúc nào cũng có thể thay người hợp tác.

"Á Lâm, cậu mau tới đây nhìn xem, sân bãi rộng rãi cỡ nào!" Âm thanh kích động của Triệu Kiện khiến Bạch Á Lâm lấy lại tinh thần.

Giờ phút này bọn họ đang đứng trên sân vận động Phi Thiên ở Thượng Kinh, mặt trời giữa trưa chiếu sáng bãi cỏ xanh rộng lớn, bãi cỏ vừa mới nhú ra xanh non mơn mởn, mang theo hào quang sức sống bừng bừng.

Triệu Kiện dẫn anh ta tới đây là để anh ta xem có hài lòng với sân bãi buổi hoà nhạc cuối năm hay không.

"Đến lúc đó người người lấp kín chỗ này, camera quay lại tất cả đều là màu sắc tiếp ứng của cậu, tuyệt đối rung động!" Triệu Kiện vô cùng tự tin nói.

Tuy nói là lựa chọn vị trí cho concert của mình, nhưng Bạch Á Lâm không hứng thú với cái này lắm, anh ta hỏi: "Ngu Trạch có tin tức không?"

"Ngu Trạch? Chưa từng nghe thấy tên của cậu ta, biến mất không phải tốt hơn sao?"

"Trên mạng không có tin tức gì ư?"

"Cậu quan tâm cậu ta làm gì... Ngu Trạch không có tin tức, gần đây trang chủ của tôi đều là tin tức vương thất Evans của nước Balliro muốn tới thăm Trung Quốc." Triệu Kiện nói nhỏ.

Bạch Á Lâm căn bản chưa từng nghe tên của vương thất này, anh ta nghe vào tài trái, ra tai phải, không hề để ở trong lòng.

Triệu Kiện lại nói tiếp đề tài này: "Hình như là thứ ba viếng thăm Trung Quốc..." Anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, nói: "A, vậy không phải là hôm nay sao?"

"Liên quan gì đến chúng ta? Tôi bảo anh nghe ngóng tin tức của Ngu Trạch, anh không nghe thấy cái gì sao?" Bạch Á Lâm không kiên nhẫn nói.

"Tôi thật sự không hỏi thăm được chút tin tức nào, chính là tà môn như vậy đấy." Triệu Kiện nói: "Tám chín mươi phần trăm cậu ta chọc phải rắc rối ghê gớm gì đó nên không thể không trốn đi, cậu làm tốt chuyện của mình là được rồi, quan tâm cậu ta làm gì?"

"Cậu ta mất tích mãi mãi là tốt nhất! Đạo diễn tuyển diễn viên "Tội Nghiệt" đã liên lạc với tôi, nói muốn cậu đi tham gia thi vòng hai, Bộ Khâu chết rồi, Ngu Trạch mất tích, nhân vật này đã lầ vật trong tay cậu!" Anh ta nói.

Bạch Á Lâm lười nói chuyện với anh ta, xoay người đi ra ngoài.

"Cậu không xem sao?" Giọng nói của Triệu Kiện từ phía sau truyền đến.

Anh ta không quay đầu lại, nói: "Nơi này đi."

Anh ta ghét giật đồ với Ngu Trạch, nhưng Ngu Trạch không có mặt, anh ta lại cảm thấy mọi vinh dự đều tẻ nhạt vô vị.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Na:... Nhiều tiền như vậy, tiêu như thế nào đây.

Pizza and độc giả: Tôi tiêu giúp cô.