Thấy tôi im lặng, cô Uyển lại nói, giọng nghẹn ngào:

– Cô biết là khó cho em nhưng cô… cô thật sự hết cách rồi, ông ngoại luôn trông mong cô và anh Lãnh cưới nhau. Cô… em giúp cô được không Mùa? Em giúp cô với Mùa…

Tôi nhìn cô Uyển, tôi dịu giọng, hỏi:

– Cô nói chuyện này với… cậu Ba chưa?

Cô Uyển lắc đầu, khổ sở nói:

– Cô không dám nói, anh ấy khó tính lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu… cô… cô không phải muốn em và anh ấy quen nhau giấu giếm… cô chỉ xin hai người… xin hai người có thể dời thời gian công khai… nếu được như vậy… cả đời này cô không bao giờ quên ơn em đâu Mùa.

– Chuyện này… cô đợi em về suy nghĩ được không?

Cô Uyển gật đầu, nói gấp:

– Em cứ suy nghĩ đi… suy nghĩ rồi thì cho cô câu trả lời. Chỉ cần ông ngoại cô khỏe lại, cô hứa sẽ không xin xỏ em và anh Lãnh nữa… cô hứa đó Mùa.

Cô Uyển vừa nói vừa nắm tay tôi siết rất chặt, tôi cảm nhận được sự run rẩy từ cô, cảm nhận đuợc cả sự hy vọng và mong chờ. Biết là cô ấy đang gấp lắm nhưng mà tôi… để cho tôi suy nghĩ cái đã.

Rời khỏi bệnh viện, tôi bắt xe ôm về thẳng nhà cha tôi, ghé chợ mua trái cây với hoa tươi, tôi để lên cúng mẹ.

– Sao giờ này con về? Bữa nay không làm hả Mùa?

Tôi cười trả lời cha:

– Dạ có làm mà cha, con đi công chuyện sẵn ghé mua hoa cúng cho mẹ.

Cha tôi cằn nhằn:

– Mày đi làm cho người ta mà cứ về nhà riết đi, chủ đuổi bây giờ.

– Không có đâu, con đi con có xin đàng hoàng mà.

Nói vài câu, cha tôi lại xuống bếp đem lên cho tôi chén chè đậu xanh, ông đặt xuống bàn, cười nói:

– Mày có lộc ăn, sáng tao mới cúng má mày là mày mò về liền. Nè ăn đi con, ăn lẹ còn về đi làm.

Tôi cười hề hề, chè đậu xanh là món yêu thích của mẹ tôi, mà tôi cũng thích nữa. Bởi vậy, từ nhỏ tới giờ cha hay nấu cho mẹ con tôi ăn lắm.

Múc mấy muỗng cho vào miệng, cái vị thanh mát của đậu xanh đúng là ngon số một mà. Ăn quá nửa chén, chợt nhớ đến chuyện cần hỏi, tôi mới vờ nói với cha tôi.

– Cha, con nhỏ bạn con trên thành phố á cha… sáng nó gọi cho con tâm sự, nó hỏi con chuyện này mà con suy nghĩ hoài luôn.

Cha tôi vừa đóng lại cái chân ghế cũ, ông vừa hỏi:

– Suy nghĩ cái gì?

Thấy cha chịu nghe, tôi liền nói:

– Thì… con bạn con nó đi làm công cho nhà chủ, đợt nó có mượn tiền ông chủ để trang trải cuộc sống á cha. Cái giờ nó quen với con trai của ông chủ, cậu đó nói muốn cho tiền nó trả nợ… nó phân vân quá nên hỏi con… mà con cũng không biết tư vấn cho nó sao luôn.

– Ý là cậu đó cho bạn con tiền để trả hết cho cha cậu chứ gì, phải không?

– Dạ phải rồi…

Cha tôi dừng tay không đóng đinh nữa, ông lại bàn rót một ly nước trà, uống xong, ông nhìn nhìn tôi, khẽ hỏi:

– Vậy chứ con thấy sao?

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói:

– Con… con thấy nếu lấy tiền cũng được, cùng lắm thì sau này bạn con nó làm trả lại cho bạn trai nó. Nhưng mà… làm vậy có coi là lợi dụng không hả cha?

Cha tôi nghiêm túc nói:

– Tới con là bạn của bạn con mà con còn hỏi cha là có giống lợi dụng không… tức là con cũng thấy nó trông giống là lợi dụng rồi chứ gì.

Tôi hít vào một hơi, lại hỏi:

– Vậy… là lợi dụng thiệt hả cha?

Cha tôi từ tốn nói:

– Theo cha nghĩ nha, cậu đó cho bạn con tiền để trả nợ thì cũng được, tại vì bạn trai thì phải lo cho bạn gái, cái cậu đó vì thương bạn con nên muốn bạn con không có nợ nần gì, cũng tốt. Nhưng mà… nếu là cha thì cha không lấy, cha sẽ làm để trả hết nợ cho nhà của cậu kia rồi muốn gì thì muốn. Cái gì chứ chuyện tình cảm mà dính líu tới tiền bạc nó khó chịu lắm con, thà là lấy nhau về rồi thì tiền của anh cũng là tiền của em… nó khác, con hiểu ý cha nói không?

– Con… hiểu.

Cha tôi nhìn tôi, ông lại nói:

– Mình là con gái, mình muốn người ta tôn trọng mình thì mình phải rõ ràng mọi chuyện. Ờ… một là để tôi làm tôi trả hết tiền đi rồi anh muốn tính gì đó thì tính, còn hai là để tôi mượn của anh em dòng họ tôi rồi tôi trả cho anh cho sòng phẳng hết luôn. Đó, nó rõ ràng như vậy thì tình cảm nó mới bền, sau này có nên vợ nên chồng với nhau thì nhà chồng nó không có coi thường mình mà cái cậu kia cũng tôn trọng bạn con hơn nữa. Lúc mình khó khăn, mình mượn người ta thì mình phải có nhiệm vụ trả chứ con… giờ con bắt cái cậu đó trả thì khác nào con không trả, như vậy là đâu có được. Biết sau này nó thế nào, cậu đó có tốt thiệt lòng không hay là cưới hỏi về rồi cái dở chứng hạnh hoẹ thì lúc đó kêu ai được.

Nói tới đây, cha tôi lại thở dài:

– Bởi hồi đó má mày đẻ mày là con gái… cha lo đủ bề. Cái số con gái nó khổ, lấy chồng giàu thì nó đỡ mà lấy chồng nghèo thì càng khổ hơn. Trăm cay ngàn đắng phận đàn bà chịu hết, sướng vui thì nhường phần chồng phần con. Cha thì cha không muốn mày lấy chồng giàu, giàu nó có cái khó của giàu, phải chi cha giàu có thì mày lấy chồng giàu cha không nói, còn đằng này… nhà mình nghèo quá con. Cha thì sống được bao lâu đâu, chủ yếu là sống vì mày… mày sau này mà có bề gì… cha chịu làm sao nổi. Đời cha nghèo nó khổ, nó nhục nhã lắm… cha chỉ muốn mày tự làm được tự ăn được, không xin xỏ ai cũng không dựa dẫm vào ai. Tiền của con làm ra thì con xài nó mới chân chính…

Cha tôi nói mà hốc mắt ửng đỏ, tôi nghe mà thấm tới tận tâm can. Thật ra, tôi nói với cô Uyển để tôi suy nghĩ, hết thảy cũng vì chuyện tiền nong này. Nếu cậu Ba công khai chuyện của tôi, thì giá nào tôi cũng phải trả hết nợ cho bà chủ rồi khi đó tôi mới đường đường chính chính mà sóng đôi với cậu Ba được. Còn mà lấy tiền của cậu Ba rồi trả cho bà chủ thì khác nào lấy tiền của bà ấy rồi trả cho bà ấy, tôi làm vậy coi sao được. Nói chung tôi không ngại chuyện yêu cậu chủ, nghèo thì nghèo chứ tôi cũng có cái giá của nghèo. Đâu phải cậu Ba cứ nói muốn lấy tôi là tôi đã chịu đâu, tôi mà không thích cậu thì tôi chắc chắn không ưng rồi. Thời buổi nào cũng vậy, sống thực tế chứ đừng thực dụng, cậu Ba thì không để ý chứ tôi… tôi để ý lắm.

Chuyện công khai… chắc phải đợi tôi trả xong hết nợ đã, dù gì cũng còn có bốn năm tháng là hết, đợi tới lúc đó có muốn cưới luôn tôi cũng đồng ý.

…………………………

Sáng ngày hôm sau, tôi lên bệnh viện từ sớm, ông Năm dặn tôi đem lên cho ông Khang mấy cuốn sách đọc giải trí. Cũng tại vì tôi phải vô bệnh viện mua thuốc cho bà chủ nên ông Năm gửi tôi luôn chứ tôi cũng không rảnh mà lên bệnh viện hoài. Vừa đến cổng bệnh viện tôi đã gặp ngay xe của cậu Trung, cô Phi Uyển cũng vừa hay được cậu Trung dìu lên xe. Vì ngại hai người đó nhìn thấy nên tôi kéo nón xuống che mặt lại, mắc công gặp nhau lại phải chào hỏi mệt lắm.

Đợi xe cậu Trung chạy đi khuất, tôi ở đây mới kéo nón lên, trong lòng có chút tò mò về mối quan hệ của cô Uyển và cậu Trung ấy. Ban nãy, nếu tôi nhìn không nhầm thì cậu Trung hôn trán cô Uyển… lẽ nào hai người đó đang quen với nhau? Lại nhớ tới lời mợ Hiền nói hôm đó, giống như kiểu là mợ ấy đã biết cô Phi Uyển là mối tình đầu của cậu Trung vậy ấy?

Chà, nếu thiệt là vậy thì cô Uyển bậy quá, biết cậu Trung đã có vợ rồi sao còn day dưa vậy trời? Mà cái cậu Trung này đúng thiệt là ác nhơn, đã lỡ tay làm mợ Hiền chết rồi giờ còn muốn tái hôn… mợ Hiền chết chưa được một năm đâu đó trời. Haiz, đàn ông bây giờ không tin được, mau thay lòng đổi dạ quá đi mất!

Tôi đem sách lên cho ông Khang, hỏi thăm ông ấy vài câu rồi về. Cô Phi Lan đang nuôi bệnh ông Khang, cô Phi Uyển thì về nhà nghỉ ngơi để tối thay ca. Tiễn tôi ra cửa, cô Phi Lan cười nói:

– Cô chuyển lời cảm ơn của tôi tới ông Năm nha, cô nói lại với ông là vài bữa ông nội tôi khỏe lại, tôi với ông qua cảm ơn ông Năm sau.

Tôi cười nhận lời:

– Tôi biết rồi, chúc cho ông Khang mau khỏe lại nha cô Lan.

– Cảm ơn cô.

Vốn cũng định về nhưng tôi lại chợt nhớ ra một chuyện, tôi nấn ná lại lâu thêm chút, khẽ hỏi:

– Nhưng mà sao ông Khang lại lên máu vậy cô Lan, tôi thấy ông còn khỏe hơn cả ông Năm nhà tôi luôn mà.

Cô Phi Lan thở dài, cô ấy rầu rĩ nói:

– Cũng không giấu gì cô, ông nội tôi là gây nhau với chị Uyển… nên mới bị như vậy.

Tôi thoáng ngạc nhiên:

– Gây nhau? Cô Uyển bình thường nghe lời ông Khang lắm mà… sao kỳ vậy?

Cô Lan lắc đầu nói:

– Tôi cũng không biết nữa, tối hôm trước ông cháu vẫn còn cười nói bình thường… tự dưng qua ngày sau thì gây nhau. Tôi thì tôi không biết là chuyện gì, chị Uyển không có nói mà ông nội cũng không có nói luôn. Nhưng mà tôi nghe loáng thoáng được… hình như là chuyện hôn nhân đại sự của chị Uyển… chỉ không muốn cưới anh Lãnh…

– Cậu Ba á cô Lan?

Cô Lan kéo tay tôi ra chỗ khác, cô ấy dịu giọng:

– Nhỏ nhỏ thôi, tôi nghe lén… cô nói lớn quá ông nội tôi nghe bây giờ.

Tôi cười trừ:

– Xin lỗi, xin lỗi… tại tôi ngạc nhiên quá.

Cô Lan gật gù:

– Ừ, tôi cũng ngạc nhiên mà, đó giờ tôi cứ nghĩ là chị Uyển thích anh Lãnh không đó chứ. Chuyện tới nước này… tôi cũng không biết sao, chỉ sợ anh Lãnh với ông Năm bên đó không đồng ý thì mệt. Cô cũng thấy đó, anh Lãnh đợi chị Uyển bao lâu rồi mà…

Nói như vậy… cô Phi Uyển vì muốn phản đối chuyện kết hôn với cậu Ba mà gây nhau với ông Khang, ông Khang vì thế mới lên máu mà đi cấp cứu?

Tôi lại vờ nói:

– Cậu Ba với ông Năm có biết chuyện này không?

Cô Phi Lan lắc đầu:

– Không, làm sao biết được… biết mà để yên vậy sao. Ông nội tôi và ông Năm bên đó muốn chị Uyển lấy anh Lãnh, mà anh Lãnh cũng chờ chị Uyển lâu như vậy rồi.

Tôi gật gù, ra là vậy… ra là cô Uyển vì chuyện của ông Khang mà tới gặp tôi. Nhưng nếu nói vậy, thì cần gì tôi với cậu Ba không công khai… nếu giờ bọn tôi công khai thì chả phải tốt cho cô Uyển hơn sao?

Chào tạm biệt cô Phi Lan, tôi bắt xe đi về lại nhà chủ, trong đầu cứ suy nghĩ riết chuyện của cô Phi Uyển. Thấy bực bội trong lòng, tôi quyết gọi cho cô ấy rồi hẹn ra gặp mặt để nói rõ mọi chuyện.

Hẹn nhau ở quán nước gần phà, phải tới khi tôi uống hết ly nước mía cô Uyển mới tới. Thấy tôi, cô Uyển vội nói:

– Xin lỗi vì để em đợi lâu, cô có chút chuyện mới làm xong.

Tôi gật gật, tôi nói luôn vào vấn đề chính:

– Dạ không sao… chuyện hôm qua cô nói với em… em cũng có suy nghĩ rồi, nhưng mà, em có chuyện này muốn hỏi…

– Em hỏi đi Mùa.

Tôi nói luôn:

– Em có nghe Phi Lan nói về chuyện của cô, nếu đã như vậy, sao cô không để cậu Ba công khai có bạn gái luôn… như vậy thì ông Khang không ép cô lấy cậu Ba nữa.

Cô Uyển vội buông ly nước mía xuống, cô ấy gấp gáp nói:

– Không được… không được đâu, cô chỉ vừa nói chuyện cô không muốn cưới anh Lãnh mà ông ngoại cô đã như vậy. Nếu bây giờ ông biết anh Lãnh có bạn gái… ông chắc chắn không chịu được đâu. Tại em không biết, ông ngoại cô luôn nghĩ là bọn cô yêu nhau, ông muốn cô phải lấy cậu Ba nhà em… lại nghĩ anh Lãnh cũng yêu cô, cho nên…

Nói tới đây, giọng cô Uyển lại dịu xuống:

– Cô… thật ra cô không muốn cưới anh Lãnh, không phải vì anh Lãnh yêu em mà là vì cô không yêu anh ấy. Nhưng người lớn có suy nghĩ khác bọn cô, nhất thời bắt ông chấp nhận một lúc hai chuyện… cô sợ là ngoại không chịu nổi. Nếu giờ em nói chuyện của em với anh Lãnh cho ông Năm nghe cũng chưa chắc là ông sẽ ủng hộ. Cô… coi như cô xin em một tháng… để cô có thời gian khuyên nhủ ông ngoại, để ông nguôi ngoai… đến lúc đó, em muốn công khai thế nào cũng được, cô thật lòng không dám xin xỏ thêm gì nữa đâu. Sức khỏe ông ngoại cô đang rất yếu, mà chuyện của cô và anh Lãnh… nó giống như là niềm hy vọng của ông vậy. Thật tình cô không nỡ… không nỡ làm liều.

Tôi khó xử nói:

– Sao cô không nói với cậu Ba trước… em nghĩ là cậu sẽ hiểu mà.

Cô Phi Uyển thở dài:

– Hiểu thì anh ấy sẽ hiểu nhưng quan trọng vẫn là em, cô muốn xin em trước… em là người thiệt thòi trong chuyện này… cô không muốn để em hiểu lầm về cô. Cô cũng là con gái như em, cô hiểu hoàn cảnh của em mà Mùa…

Tôi nhìn cô Uyển, cảm thấy biểu cảm trên gương mặt cô ấy rất chân thật, cũng không giống như là đang diễn hay là giả vờ. Chỉ là… nhưng thôi như vậy cũng được, cứ để thêm một tháng nữa đi. Một tháng qua nhanh như cái chớp mắt ấy, tôi cũng có thêm một tháng nữa để trả nợ cho bà chủ.

– Vậy… coi như là em đồng ý với cô… nhưng chỉ một tháng thôi nha cô Uyển. Em không phải làm khó dễ gì cô đâu nhưng có vài chuyện… để lâu thì không được. Con người em muốn rõ ràng, em giúp cô nhưng bản thân em vẫn là trên hết… cô hiểu cho em nha.

Cô Uyển cười mừng rỡ, nói:

– Một tháng là đủ rồi Mùa… cô cảm ơn, cô cảm ơn em… thật lòng cô cảm ơn em nhiều lắm.

Nhìn thấy cô Uyển vui mừng như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Thật ra thì một tháng hay là hai tháng, ba tháng… đó không phải là vấn đề quan trọng. Nếu như bây giờ, tôi bảo tôi không đồng ý thì vẫn được thôi nhưng nếu làm như vậy thì khác nào ép cô Uyển quá mức. Cô Uyển cũng đã tôn trọng tôi mà hỏi tôi trước chứ không phải là cậu Ba. Giả sử như cô Uyển nói với cậu Ba trước, tôi không tin là cậu Ba không đồng ý với cô ấy. Mà nếu cô ấy làm vậy, chắc tôi sẽ cảm thấy khó chịu lắm, kiểu như tôi là người ngoài cuộc vậy, để ai muốn thay đổi thế nào thì thay đổi…

Thật ra cô Uyển đối với tôi cũng không tệ, ít nhất là cô ấy chưa chửi mắng hay làm khó tôi lần nào. Mợ Hiền có nói với tôi về cô Uyển, tôi cũng cảm thấy cô ấy không hẳn là quá tốt nhưng tạm thời cô ấy không có làm hại tôi. Với lại, hiện tại cô Uyển đang qua lại với cậu Trung, giữa cô ấy với cậu Ba hoàn toàn không có chút thân mật nào hết… đó mới là cái tôi để ý hơn cả. Không phải là tôi không cảnh giác đâu, chỉ là tôi chưa thấy cô Uyển có gì đó uy hiếp đến tôi thôi. Mà một phần cũng do cậu Ba, cậu ấy làm quá tốt vai trò “bạn trai”… thật sự là rất tốt!

…………………………..

Bà chủ sức khỏe đỡ hơn nhiều rồi, sáng này đã ra ngoài vận động tập thể dục. Về phần bà Mai, tôi nghe nói là bị công an mời về điều tra về tội gì đó không rõ, cô Thuỳ phải kêu bán nhà mấy bữa nay. Thầy Dận có nói bà Mai sau này sẽ rất thảm, cả ông thầy Cường gì đó cũng sẽ chịu tội đày đọa đến khi chết. Mà thầy Dận không nói thì tôi cũng tự hiểu, cái giá của việc “mượn tay người âm” để hại người… phải trả rất là đắc, có dùng cả kiếp này để trả cũng không đủ đâu. Bởi đó là nguyên do tôi không cho cậu Ba đi tìm bà Mai, bởi tôi biết trước sau gì bà ta cũng phải đền tội.

Sau khi đồng ý với cô Uyển chuyện đó, cô Uyển liền dọn ra khỏi nhà bà chủ. Lần này ông Năm cũng có giữ lại nhưng cô Uyển nhất quyết không đồng ý, cô mượn cớ chăm sóc cho ông Khang mà dọn đi. Thấy cô Uyển dọn đi, tôi cũng không biết là vui hay buồn nữa. Nhưng mà như vậy cũng tốt… đã là người thì phải sống vì mình trước chứ… ai đâu mà sống vì người khác hoài.

……………………….

Sau giờ cơm trưa, tôi theo chị Hồng ra vườn văng võng để ngủ. Eo ơi, gió mát ghê, không cần quạt mà gió thổi mát rượi cả người. Hai chị em cười giỡn một chút là tôi ngủ mất, buồn ngủ từ kiếp nảo kiếp nao rồi mà. Ngủ được một lát, tôi lại nằm mơ, giấc mơ trưa vô cùng kỳ lạ…

Trong mơ tôi thấy tôi đang chạy thục mạng, trên tay bồng đứa bé nhỏ xíu giống như là mới đẻ. Tôi ôm chặt đứa bé vào trong lòng, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về đằng sau… cảm giác sợ hãi lo lắng tột cùng. Chợt, phía truớc mặt có người, một người đàn ông đang đứng nhìn tôi mà tôi lại không thấy rõ được mặt của người đó…

“Đừng tin trắng, hãy tin đen… đừng tin trắng, hãy tin đen!”

Lời của mẹ tôi văng vẳng bên tai, tôi trong mơ cũng vì nghe được lời đó mà đột nhiên khựng lại, đứa bé cũng vì thế mà khóc toáng lên…

“Oẹ oẹ… oẹ.”

Tiếng nôn ói của ai đó làm tôi bừng tỉnh giấc, tôi bật ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, tay thì lau mồ hôi đang đầy trên trán. Chị Hồng lúc này đang ôm ngực mà nôn thốc nôn tháo, nôn ra toàn nước với nước…

Dạo này chị Hồng hay như vậy lắm, dì Tư còn nói với tôi là chị giống có bầu mà tôi không tin… hay chẳng nhẽ… chẳng nhẽ là như vậy thật?!