Lúc này trong lòng mỗi người ai cũng hiểu ra, vị trí nữ chính, nhìn qua giống như do Trần Dĩnh đảm nhiệm

Phong Hạ đứng tại chỗ nhìn gương mặt tinh xảo và nụ cười ung dung của Trần Dĩnh, ngón tay nắm chặt ghim vào lòng bàn tay

Cô ra lệnh cho mình, bắt bản thân phải bình tĩnh lại

Thật ra cô hiểu rất rõ, hành động của Trần Dĩnh tuy nói là giúp đỡ nhưng thực chất chính là khiêu khích cô

"Cám ơn!" Lâu sau, cô hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu một cái với Trần Dĩnh

Trần Dĩnh khẽ mỉm cười, vô cùng vui vẻ trở lại ghế nghỉ ngơi của mình, Tư Không Cảnh nhìn Phong Hạ, vừa định nói chuyện với đạo diễn Kim thì Lâu Dịch đang ngồi nghỉ ở ghế đột nhiên đứng lên

"Đạo diễn Kim, kế tiếp là cảnh tôi và Phong Hạ diễn chung” Lâu Dịch thả chai nước xuống “Hiện tại tâm tình tôi khá tốt, để tôi và Phong Hạ cùng diễn chung, tôi giúp cô ấy tìm cảm giác dễ nhập vai hơn, có thể tốt cho các cảnh phim sau”

"Ừ!” đạo diễn Kim gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Phong Hạ “Phong Hạ, tôi cho cô cơ hội thích ứng cuối cùng, không thể làm trễ tiến độ của phim nữa”

Phong Hạ “vâng" một tiếng, không nói gì thêm, bước tới vị trí diễn đối mặt với Lâu Dịch

Tất cả mọi người nhìn bọn họ, đạo diễn Kim đứng một bên, nhẹ nhàng ra dấu tay, ý bảo bắt đầu

Nhân vật mà Lâu Dịch diễn là một vị công tử phong lưu đa tình, tôn trọng tự do cá nhân mỗi người, cùng với tính cách thật của cậu ta giống nhau hoàn toàn, cho nên diễn xuất cũng như biểu hiện hàng ngày

Hoạt cảnh bố trí mộng ảo, khóe miệng trước sau như một cười như không cười, nói với một diễn viên đóng tiểu tiên bên cạnh nhưng ánh mắt lại nhìn Phong Hạ

"Ah, vị mỹ nhân này. . . . . . Từ đâu đến đây?"

Phong Hạ vừa nghe giọng điệu của cậu, lập tức nghĩ đến những hành động của cậu khi còn sinh hoạt chung, có thể vì dành một chén cơm trứng chiên mà vung tay múa chân, thiếu chút nữa làm cô bật cười tại chỗ

"Nga. . . . . . Thì ra là muội muội của Cung Tâm tiên, Lăng Vân?" Anh nói lời thoại của mình rồi nhìn cô, ánh mắt lười biếng quét qua một vòng, làm ra tư thế lười biếng, trên mặt lộ ra nụ cười trêu ghẹo “Lần đầu gặp nhau, tại hạ quá mức kinh ngạc, kính xin mỹ nhân thứ lỗi”

"Không cần khách sáo" Cô cũng hé miệng cười cười, sự mệt mỏi trong lòng đang dâng trào bị cậu làm cho từ từ biến mất

Lời thoại cứ một câu tiếp một câu, cô và cậu ta phối hợp lẫn nhau, hành động, ánh mắt, tất cả đều trôi chảy đến mức cô cũng cảm thấy kinh ngạc

Thật sự rất dễ dàng, cô không hề cảm thấy khẩn trương nữa

"Này, cậu không phát hiện à?"

Lúc này, hai phụ tá đứng bên cạnh Tư Không Cảnh, một người mở miệng nói rất nhỏ “Mình cảm thấy, Phong Hạ và Lâu Dịch rất ăn ý, thời điểm ăn cơm buổi trưa cũng không thân thiết lắm”

"Đúng vậy!" cô gái còn lại đứng bên cạnh cũng gật đầu một cái, "Không phải hay nói những cặp yêu nhau thì đóng phim rất ăn ý sao? Cô ấy và Tư Không Cảnh diễn chung, một chút ăn ý cũng không có. Thời điểm ăn trưa hôm nay, phụ tá của Trần Dĩnh cũng đoán như vậy, có phải hai người họ mới thật sự là một cặp?”

Hai cô bé dù nói chuyện rất nhỏ nhưng hầu như Tư Không Cảnh đều nghe thấy rõ

Anh không nhúc nhích nhìn nơi hai người kia đang diễn, ánh mắt càng lúc càng lạnh

Cô và Lâu Dịch diễn chung, hay diễn cùng những diễn viên khác đều vô cùng ăn ý

Hơn nữa so với khi diễn chung với anh, tốt hơn rất nhiều

Rất nhanh, cảnh diễn giữa cô và Lâu Dịch kết thúc, cảnh quay cuối là lúc cô nhìn Lâu Dịch mà cười, nói lời tạm biệt với cậu ta

Nụ cười rạng rỡ như vậy, chỉ khi ở gần bên anh mới nở rộ

Hơn nữa anh nhớ rất rõ, thời điểm cô và anh diễn chung, cô cũng không dám nhìn anh

Tư Không Cảnh nhìn bọn họ, đưa tay bóp nhẹ trán mình

"Uranus, cậu làm sao vậy?" Phụ tá vừa nhìn thấy anh nhíu mày lại, lập tức hỏi "Nhức đầu sao?"

"Không có!" Anh lắc đầu một cái, thu tay lại, vẻ mặt càng thêm hờ hững

"Tốt!"

Đạo diễn Kim lúc này vỗ tray một cái, nhìn máy quay rồi gật gật đầu “Lâu Dịch, cậu thật sự giúp Phong Hạ tìm được cảm giác để nhập vai rất tốt, khá lắm, tốt hơn trước rất nhiều”

Lâu Dịch nhún vai một cái, nháy nháy mắt với Phong Hạ

Cô cũng cười, lòng nặng nề như nhẹ nhõm đi không ít

---------

Cảnh kế tiếp là cảnh diễn của một mình Tư Không Cảnh, Phong Hạ trở lại ghế ngồi nghỉ, vừa uống nước vừa chăm chú nhìn anh

Nhìn từng hành động của anh, hay cả những thái độ nét mặt, cô đều cảm thấy rất tỉ mỉ, cẩn thận

Trong làng giải trí, những nghệ sĩ nam đẹp trai có rất nhiều, đủ kiểu, đúng là rất mê người, cũng có tài hoa, khiến người ta hâm mộ không dứt

Nhưng Tư Không Cảnh thì chỉ có một

Cô nhớ trước kia Giản Vũ Doanh từng nói với cô, anh mới bước chân vào làng giải trí liền nhận được một lời dự đoán của một tiền bối, trong vòng mười năm anh sẽ là người nổi tiếng nhất làng giải trí, không có một ai sánh bằng

"Này!” Lúc này, Lâu Dịch ngồi ở một bên đột nhiên đưa tay quơ quơ trước mặt cô “Mình đoán hết cảnh Tư Không Cảnh diễn hôm nay cũng trể lắm rồi, cảnh diễn tiếp theo của cậu và anh ta chắc phải để đến ngày mai, buổi tối cạu giúp mình một chuyện được không?”

Nhìn vẻ mặt Lâu Dịch vô cùng khẩn thiết (khẩn trương + cần thiết)

"Hả?" Cô có chút ngạc nhiên "Chuyện gì?"

"Là …….. Vi Vi. . . . . ." Sắc mặt anh rối rắm “Cô ấy mới đi quảng bá đĩa nhạc trở về, mà ngày mai mình có một cảnh diễn đơn, phải nắm chắc lời thoại, cho nên cậu giúp mình mua quà tặng cô ấy, rồi đi uống nước được không? Mình sẽ chở cậu đi, ở trong xe chờ cậu”

"Ừm. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút "Mình nói chẳng lẽ hai người lại cãi nhau sao?"

Nghe xong Lâu Dịch ngẩn người ra, lâu sau tùy ý khoát tay áo Nói đến tình yêu thì cãi nhau là không thể không có, hai ngày này cô ấy lại đến kì kinh nguyệt (ý chỉ chị Vi Vi mấy ngày này dễ nóng tính ý ^^) ………. Mình thật sự bị cô ấy dày vò không chịu nổi, cho nên cậu giúp mình một chút đi

Thật ra cô luôn không thích can thiệp vào chuyện của người khác, nhất là vấn đề tình cảm, cảm thấy không tốt lắm, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn chán của cậu ta, cô lại mềm lòng, lâu sau liền gật đầu đồng ý

"Được, vậy mình giúp cậu tặng quà, còn lại những thứ khác mình sẽ không để ý!”

"Ok ok" Lâu Dịch vui vẻ mà thở phào nhẹ nhõm "Không hổ là bạn tốt của mình, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp"

---------------

Sau khi kết thúc phần diễn ngày hôm nay, Lâu Dịch liền mượn xe tới đây, từ cửa sau len lén đón cô đi

Phong Hạ thay bộ đồ thường, vốn là muốn nhắn tin để báo cho Tư Không Cảnh, nhưng lại phát hiện điện thoại hết pin mà Lâu Dịch lại đang giục, cô không còn cách nào khác đành vội vàng lên xe

Đến quán trà ở thị trấn T, cô cầm theo quà tặng, đè thấp vành nón đi thẳng đến bàn trà của Trần Vi Vi

Trần Vi Vi thấy có người ngồi vào ghế đối diện, vội vã ngẩng đầu lên, thấy là cô, khuôn mặt có chút thất vọng nhưng rồi lại nhanh chóng thay bằng tò mò

"Xin lỗi!" Cô cười cười với Trần Vi Vi, sau khi ngồi xuống liền đem món quà đẩy về phía người đối diện "Lâu Dịch bị đạo diễn bắt ở lại diễn thêm, nên nhờ tôi gửi cô món quà"

Trần Vi Vi rất bình tĩnh, nhìn Phong Hạ khẽ gật đầu nói "Được, cảm ơn cô”

Hai người tuy cùng một công ty đại diện nhưng bình thường không hề tiếp xúc, cũng bởi vì có quan hệ với Lâu Dịch nên đôi khi có gật đầu chào hỏi

"Không cần!" Phong Hạ thở phào một cái, hơi suy nghĩ nên làm sao giúp tiểu tử Lâu Dịch làm lành với Trần Vi Vi “Tôi thấy hai ngày nay Lâu Dịch luôn lo lắng, hôm nay biết cô trở lại, mới khôi phục lại một chút sức sống”

Trần Vi Vi nghe, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, "Anh ta sao. . . . . . Bình thường như một con khỉ, an tĩnh một chút mới phải."

"Hì hì!" Phong hạ cười, "Vô cùng giống, bình thường thời điểm chơi Wii, cậu ấy cứ nhảy lên nhảy xuống, giống như muốn đội nóc nhà lên luôn vậy"

"Wii?" lúc này Trần Vi Vi mở miệng, nhìn cô nói, "Không phải bình thường anh ta luôn đến chỗ cô ăn chực đấy chứ?"

Cô vốn muốn bật thốt lên “Đúng vậy” nhưng lại kìm lại, nói cẩn thận “Không phải bình thường, thỉnh thoảng công việc ít mới đến với lại cũng không ở lâu”

"Vậy…..” Trần Vi Vi dường như suy nghĩ điều gì đó, lâu sau mới khẽ cười với cô “Tôi và anh ấy quen nhau chưa bao lâu, cho nên có nhiều điều về anh ấy tối còn chưa biết, nhớ lại lúc mới vào công ty tôi còn nghe nói quan hệ của hai người rất tốt”

"Ừ, bởi vì cùng vào làng giải trí một lúc, giống như tình cảm đồng nghiệp thôi” Lời nói của cô cẩn thận hơn nữa “Tôi cảm thấy, cậu ấy rất để ý cô, mà bây giờ phải che dấu với công ty đại diện và người ái mộ,hai người chắc rất cực khổ”

Trần Vi Vi cười cười, không nói cái gì nữa

Thật vất vả mới hoàn thành sứ mạng của Lâu Dịch, thời điểm hai người trở lại khách sạn gần studio cũng đã hơn 10 giờ

Lâu Dịch cẩn thận đem xe cất vào ga – ra rồi cùng Phong Hạ một trước một sau, vào từ hai cửa của khách sạn

Chênh lệch nhau khoảng 10 phút đồng hồ, hai người mới cùng vào thang máy, đi lên trên

"Phù. . . . . ." Cửa thang vừa máy đóng, Lâu Dịch lập tức cười hì hì vỗ vỗ bả vai của cô, "Hôm nào gia ta sẽ tự mình xuống bếp làm toàn món ăn cậu thích để báo đáp ơn cứu mạng của cậu”

"Ừ!. . . . . ." Cô đồng ý qua loa một tiếng, nắm điện thoại đã hết pin trong tay mà lòng lo lắng có thể Tư Không Cảnh đang rất gấp gáp tìm mình hay không?

Lúc này thang máy "Đinh" một tiếng, đã đến tầng lầu

Hai người sóng vai đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, cánh cửa một căn phòng trước mặt cách đó không xa đột nhiên mở ra

Tư Không Cảnh từ trong phòng đi ra, chạm mặt hai người, khuôn mặt lập tức tối sầm lại

"Tư. . . . . ." Cô vốn là cười tủm tỉm muốn gọi anh, nhưng nhìn anh như vậy, thậm chí có thể gọi là ác liệt, liền lập tức không dám nói gì nữa

"Cái đó. . . . . ." Lâu dịch quét mắt nhìn hai người, "Tôi vè phòng trước, hai người. . . . . . ngủ ngon"

Anh nói vừa xong, thật nhanh chóng cầm thẻ mở cửa phòng quét mã, vào phòng liền đóng rầm cửa lại

Hành lang lại yên tĩnh trở lại, Phong Hạ và Tư Không Cảnh đứng đối mặt nhau một khoảng cách không xa, anh không nói lời nào, cô cũng không biết mình nên nói gì

Lâu sau, vậy nhưng anh cũng không nói gì chỉ quay người dùng thẻ mở cửa phòng

Cô cắn cắn môi, nhìn khuôn mặt hờ hững của anh, lại nghĩ đến lúc sáng đóng phim chung đầy thất bại, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái, vội vã bước qua anh muốn về phòng của mình

Ai ngờ, lúc này anh lập tức giữ cổ tay cô lại, không đợi cô nói chuyện liền mặt lạnh lôi cô vào trong phòng

Cửa phòng đóng lại, không khí bên trong phòng càng thêm ngột ngạt

Tư Không Cảnh buông tay cô ra, xoay người đi vào phòng tắm

"Tư Không!" Cô đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy uất ức nhưng nhìn bóng lưng trầm mặc của anh, rốt cuộc không nhịn được nữa bật thốt lên tên anh

Anh dừng lại một chút

Cô xoa xoa cái mũi, bước chân chần chờ từng chút đi tới phía anh, ôm lấy anh từ đằng sau

"Anh đang tức giận sao?"

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, đối với anh lại như làm nũng

"Sao anh không nói chuyện với em?” Cô suy nghĩ một lát lãi siết chặt đôi tay, đáng thương nói “Anh giận em, đúng không?”

"Em và Lâu Dịch mới đi đâu về?” Môt lúc sau, anh nhẹ giọng hỏi

"A!" Cô ngẩn ra rồi vội vàng giải thích “Bạn gái cậu ấy, là ca sĩ mới Trần Vi Vi của công ty bọn em, tới thị trấn T nhưng vì hai người họ mới cãi nhau nên cậu ấy sợ phiền phức, liền nhờ em đi tặng quà hộ cho Trần Vi Vi, mọi chuyện là như vậy”

Cuối cùng, cô bổ sung thêm một câu "Vốn là trước khi đi muốn nhắn tin báo cho anh, nhưng lúc đó điện thoại em lại hết pin”

Nói xong, không thấy anh nói lời nào, cô liền nghiêng đầu nhìn anh, rồi từ phía sau đi lên "Thật sự em không cố ý"

Anh cúi đầu, chỉ cần cô ngước nhìn cô có thể thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt anh

"Ừ!" Rốt cuộc, hai lông mày của anh từ từ giãn ra, vươn tay ra kéo cô vào lồng ngực rồi nâng khuôn mặt cô lên hôn xuống đôi môi cô

Cô có thể cảm nhận được sự vội vàng của anh, lại có chút cảm giác khó nói thành lời trong cái hôn này

Quấn quít một lúc, anh liền ôm cô vào phòng tắm, để bức tường chống đỡ lưng cô, bàn tay như lửa nóng dò xét đi vào quần áo cô, nhẹ nhàng sờ nắn

"Hắt xì!"

Vốn đang bị lửa tình thiêu rụi nhưng cô lại không nhịn được mà hắt hơi một cái

Thấy vậy, anh vội dừng tay lại, kéo quần áo lại cho cô, ôm vào trong ngực “Bị cảm sao? Bây giờ anh đi mua thuốc cho em”

"Không cần" Cô vội vã kéo tay anh lại, ngửa đầu nhìn anh, "Không quan trọng, ngủ một giấc là tốt rồi"

Nhưng chân mày anh vẫn nhíu lại, ôm cô ra khỏi phòng tắm, đem chăn bọc kín người cô, rồi leo lên giường ôm lấy cô, để trán cô đụng vào trán mình

"Tư Không" Cô bị anh kéo, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói, “Anh đang ghen phải không?"

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh nhìn Lâu Dịch, không chỉ vậy, buổi chiều ở studio cô cũng lờ mờ nhận ra

Anh ghen vì cô và Lâu Dịch diễn rất ăn ý, ghen vì cô đi với Lâu Dịch mà không báo cho anh đã đi mất

Anh nghe cô nói nhưng chỉ cúi đầu nhìn cô mà không hề trả lời

Trên mặt Phong Hạ lộ ra nụ cười xảo trá, vươn tay ngắt cái mũi cao cao của anh “Anh thật hư”

Anh vẫn không nói gì, rồi đột nhiên xoay người đè lên người cô, hôn cô thật sâu

Đôi môi bị lấp kín, cái mũi cũng bị hơi thở của anh ngăn chặn, "Ưm…. Tư Không Cảnh……. Em không thở được"

Anh giả vờ không nghe thấy, lại dùng lực mút môi cô thật mạnh, nuốt luôn cả lời nói của cô

Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, một lát sau mới chậm chạp nói “Anh không có cách nào chấp nhận”

"A?" Cô ngẩn ra, "Không có cách nào chấp nhận cái gì?"

"Trừ anh ra, em có hành động thân mật với bất kì người đàn ông nào” Giọng anh trầm xuống “Anh đều không chấp nhận”

Âm thanh của anh trầm thấp, mang theo vài phần lạnh nhạt, lại có thể để lộ ra sự khác thường trong cảm xúc

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy dịu dàng, lâu sau đưa tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói “Em cũng vậy, không thể!!”

Cô cũng không thể chấp nhận, giống như hôm nay nhìn anh và Trần Dĩnh diễn chung, đụng tay đụng chân mà lòng cô cực kì khó chịu

Bởi vì quá yêu, nên ham muốn độc chiếm càng mãnh liệt, chỉ muốn anh là của riêng cô, bề ngoài của anh, tình cảm của anh, cảm xúc của anh…… cũng không muốn bất kì ai nhìn thấy

Cô rất yêu anh, cho nên suy nghĩ này, rất bình thường phải không?

"Hạ Hạ." Anh cúi đầu nhìn cô không chớp mắt, "Em. . . . . ."

Anh chỉ mới nói một chữ, nhưng nét mặt lại như đắn đo, phân vân, qua thật lâu cũng không nói tiếp vế còn lại

Ánh mắt cô lóe lên một cái, như đã hiểu điều anh muốn nói

Lâu sau, anh ôm rời khỏi giường, đặt cô xuống, chỉnh sửa lại tóc cho cô “Bây giờ đổi đồ diễn, em và anh sẽ thử diễn các cảnh, giống như những gì diễn hôm nay”

"Hả?" Cô nhất thời không kịp phản ứng.

“Về sau vào mỗi buổi tối, anh và em sẽ tập diễn trước, như vậy khi diễn thật, em sẽ quá khẩn trương mà lo lắng” Khóe miệng anh khẽ nâng lên “Nếu làm, nhất định phải làm xong, phải thật cố gắng. Cho dù kết quả chưa chắc tốt nhưng sẽ không hối tiếc, đúng không?”

Chung quy là vì anh quá yêu cô

Yêu đến mức nếu biết cô càng hoàn hảo, thì sẽ càng xuất sắc hơn, dần dần sẽ có nhiều chuyện anh không thể nắm trong tay, nhưng cũng vì yêu cô mà anh không muốn ép cô làm những điều cô không thích

Mà chỉ cần là điều cô muốn làm, anh sẽ không tiếc bất cứ điều gì để giúp cô đạt được