Ngay cả khi cuộc đời khốn nạn, tôi vẫn hi vọng mình là người thành công.

(Lời thì thầm trong đêm)

Mưa vẫn rơi không ngừng cho đến chập tối, lúc Lê Dạ Quang và Dư Bạch xuống núi, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà màu đỏ như là sự bướng bỉnh cuối cùng của mặt trời.

Lê Dạ Quang không kìm được mà hỏi Dư Bạch: “Sao anh lại ở cái nơi chết tiệt này?”

Dư Bạch quay lại nhìn cô rồi quay đầu đi ngay: “Con gái không nên nói tục.”

Trải qua một ngày ở trong hang động, Lê Dạ Quang đã tìm ra “thuộc tính” của Dư Bạch – một con chó cỏ thuần khiết, chưa hiểu sự đời, chưa nhuốm bụi trần thế.

“Được rồi được rồi, không được nói tục chửi thề, phải làm người văn minh.”

“Haizz...” Dư Bạch thở dài nặng nề. Anh đã sống hai mươi bảy năm, lần đầu mới nhận ra tiêu chuẩn yêu từ cái nhìn đầu tiên của mình là như thế này. Cảm giác này giống như khi anh xem bộ phim “Hoa hồng có gai” vào tối qua, anh Lưu phá vỡ nhận thức của anh khi nói cho anh biết Choo Ja-Hyun là người Hàn vậy!

Lúc bọn họ trở lại hạ điện thì trời đã tối, anh Lưu không ngạc nhiên khi cả ngày không thấy hai người họ đâu, chỉ kêu bọn họ vào bếp ăn cơm, như thể đã quá quen với việc này. Điều này khiến cho Lê Dạ Quang càng ngày càng không hiểu được cách sống ở nơi đây, cô chẳng có cảm giác thèm ăn, không ăn gì mà về thẳng phòng.

Dư Bạch cũng về phòng thay đồ, ba người Tiểu Trừ đang nằm trên giường chơi game trên điện thoại, thấy Dư Bạch về, bọn họ mừng húm: “Đội trưởng Dư, anh về rồi à!”

“Ừ.” Dư Bạch hơi bất ngờ, bình thường ba người họ rất ít khi quan tâm đ ến anh, chẳng lẽ đi theo anh hai năm, rốt cuộc cũng nảy sinh tình thầy trò?

Tiểu Chú lấy cái hộp dẹt để trên thùng gỗ ở cuối giường ra, khoe: “Bọn tôi vừa mới mua được mạt chược, định rủ chị Dạ Quang chơi cùng.”

“...”

Trong ba người, Tiểu Cổn luôn là người hay để ý nhất, thấy quần áo Dư Bạch mặc có gì đó sai sai, liền hỏi: “Đội trưởng Dư, anh bị mắc mưa ở trên núi hả?”

“Ừ, đúng vậy.” Dư Bạch gật đầu.

“Ồ...” Cả ba đệ tử đồng thanh reo lên: “Đội trưởng Dư, anh và chị Dạ Quang cùng thay quần áo trên núi hả?”

Tính Dư Bạch vốn không chịu được trêu chọc, nhất là khi nhắc đến chủ đề này, anh lập tức trở nên căng thẳng: “Không, chỉ một mình tôi thay đồ ướt thôi.”

Tiểu Chú vội vàng hỏi tới: “Vậy hai người ở trên núi cả ngày làm gì?”

Nói đến chuyện phiếm, ngay cả Tiểu Trừ thường ngày hiền lành nhất cũng sáp lại, ba người cùng nhìn Dư Bạch chằm chằm, chờ anh trả lời.

“Chỉ sửa tranh thôi, với lại...” Nhớ đến Lê Dạ Quang đưa tay chạm vào vai mình trong hang động, nhớ đến mùi hương của cô, Dư Bạch lập tức đỏ mặt, anh đỏ mặt thì ai mà không nhận ra vấn đề chứ?

Tiểu Cổn cười ha hả, chế nhạo: “Đội trưởng Dư, có phải anh cũng thấy chị Dạ Quang rất xinh đẹp không?”

Dư Bạch nhất thời chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không nhận ra một nụ cười ngốc nghếch đang hiện trên mặt mình.

Nhớ đến mục đích lên núi của Lê Dạ Quang, Tiểu Trừ liền hỏi: “Đội trưởng Dư, anh sẽ xuống núi cùng chị ấy sao?”

Dư Bạch không chút do dự lắc đầu, anh dường như chưa bao giờ lung lay về chuyện xuống núi.

Nói đến thế thái nhân tình, tuy còn trẻ, nhưng ba đệ tử lại trưởng thành hơn Dư Bạch rất nhiều. Thấy anh lắc đầu kiên quyết như thế là biết ngay hai người có chuyện gì đó không vui. Tiểu Cổn bĩu môi nói: “Trước đây anh nói anh dành dụm tiền là để cưới vợ, anh không xuống núi thì cưới vợ thế nào?”

Những lời này nhắc nhở Dư Bạch, đúng là ở trên núi thì không có cách nào cưới được vợ, ông nội quy định là không được xuống núi hòa nhập cộng đồng, nhưng không có nói là không được xuống núi để cưới vợ. Nói cách khác, khi cưới vợ thì có thể xuống núi.

Thấy Dư Bạch trầm tư, Tiểu Chú lại nhân cơ hội hỏi: “Đội trưởng Dư, anh muốn tìm một người vợ như thế nào?”

“À...” Dư Bạch ngẫm nghĩ một lát, thật ra thì anh chưa nghĩ tới vấn đề này một cách cụ thể, chỉ nghĩ người đó phải thích tranh giống anh, thích cuộc sống yên bình trên núi, xinh đẹp một chút, dịu dàng một chút, nhưng bây giờ thì sao? Những khái niệm mơ hồ này đã trở nên cụ thể, bởi vì khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu anh chỉ toàn là Lê Dạ Quang, sự cố chấp, kiêu ngạo và vô lại của cô, cả sự thẳng thắn của cô.

“Danh lợi đối với tôi, giống như bích họa đối với anh vậy.”

Dư Bạch nhớ rất rõ lời cô từng nói.

Nghĩ đến đây, anh lắc mạnh đầu, cho dù là yêu từ cái nhìn đầu tiên, Lê Dạ Quang cũng thật sự khác xa anh.

Cô là người có thể làm bất cứ điều gì để theo đuổi danh lợi, nhưng Dư Bạch thì hoàn toàn ngược lại.

Từ nhỏ anh đã theo ông nội tiếp xúc với công việc phục chế bích họa, đến nay cũng đã hai mươi năm. Nguyên tắc hàng đầu của việc phục chế là can thiệp ít nhất có thể, không thể tự do sáng tạo mà phải đạt được sự tương thích tối đa để không thấy văn vật đã được tu sửa, mà mấu chốt của việc ấy là phải sửa sao cho thật giống.

Bởi vì ngay cả sự khác biệt nhỏ nhất cũng sẽ làm lộ dấu vết tu sửa, khiến việc truyền tải vẻ huy hoàng và rực rỡ của nghệ thuật không thể hoàn hảo.

Bốn chữ “cầu đồng tồn dị”(*) chỉ xuất hiện trong nửa đầu cuộc đời Dư Bạch, cho nên anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người khác mình đến thế như Lê Dạ Quang, cũng không nghĩ mình sẽ yêu một người như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

(*) Cầu Đồng Tồn Dị: Tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được nét riêng.

Vì vậy, câu hỏi khiến Dư Bạch bối rối đã chuyển từ “làm thế nào lại trúng tiếng sét ái tình” thành “làm thế nào để thoát khỏi tình yêu sét đánh”. Không trả lời được câu hỏi của ba đệ tử, anh đành thay quần áo rồi đi ra ngoài: “Tôi đi ăn cơm đây.”

Khoảng thời gian sau bữa tối và trước khi đi ngủ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong ngày, bởi vì không có trò giải trí nào, chỉ có thể ngồi thừ ra. Có điều tối nay Lê Dạ Quang không ngồi thừ, mà ngồi run.

Sở dĩ cô run là vì ban ngày mắc mưa, cô khó chịu nên đi tắm, kết quả được báo là không có nước nóng, bọn họ đều dùng nước lạnh để tắm. Hết cách, Lê Dạ Quang đành phải lấy nửa bình nước sôi đổ vào chậu mới khiến cho nước ấm lên đôi chút, để không bị lạnh đến ngất đi khi xối gáo nước đầu tiên lên người.

Phòng tắm nằm bên cạnh nhà vệ sinh, tuy không lộ thiên, nhưng chỉ có thể coi là cái lều, bởi vì tường gạch xung quanh chưa được xây kín hoàn toàn, chỉ cao ngang người để che chắn tạm thời. Một cơn gió lạnh ùa vào, nước vốn không ấm lắm lập tức trở nên lạnh đi phân nửa. Sau khi xối nước, cả người cô run lên, răng đánh lập cập, chỉ cần đặt tay lên người, không cần dùng sức cũng tự động bước vào trạng thái kì cọ trong run rẩy.

Nước ở vùng Tây Bắc lạnh hơn nước ở miền Nam, cái lạnh cũng khắc nghiệt hơn. Nếu nói độ khó khi thức trắng đêm để tới đây là 10, thì ngủ trên giường cứng và ăn bánh bao không nhân chỉ là 5, còn tắm là 20. Cơ thể Lê Dạ Quang vẫn còn lưu lại chút ký ức, tuy đã mười bảy năm trôi qua, nhưng cô vẫn còn nhớ như in cảm giác bị giội một thùng nước lạnh từ đầu xuống chân là như thế nào...

“Lê Dạ Quang, đồ nói dối, không được ăn cơm, đồ mặt dày...” Trẻ con chừng mười tuổi đã có ý thức tụ tập, một đám trẻ cứ thế nắm lấy tay nhau, vây cô ở giữa.

Khi đó, Lê Dạ Quang mới mười tuổi đã hiểu được thì ra thế giới có thể đối xử dịu dàng với một người, cũng có thể tàn nhẫn với một người. Mấy lần cô đã cố gắng thoát ra khỏi vòng vây nhưng đều thất bại, chỉ có thể lo lắng phản bác: “Mình không phải kẻ nói láo, mình không nói láo...”

“Không phải mày muốn đi Mỹ sao? Đồ mặt dày! Mày đi đi! Đi đi!” Hai ba đứa nhóc cao lớn vừa nói vừa xô đẩy cô.

“Mình muốn đi Mỹ! Mình thật sự muốn đi!” Cô bị đẩy ngã xuống đất, ngã rất đau, nhưng vẫn lên tiếng biện minh cho mình: “Mình không nói láo! Không có!”

“Nó vẫn còn ở đó nói láo, đúng là không biết xấu hổ! Phải làm nó tỉnh táo, đừng mơ mộng nữa!” Không biết ai bưng tới một thùng nước, xối từ trên đầu cô xuống.

Tháng mười hai ở Tây Bắc, nhiệt độ đã giảm xuống âm mười độ, dòng nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống, thấm vào cổ và lưng giống như một con dao sắc bén cứa vào da thịt, nhanh đến mức gần như không thấy máu nhưng lại đau đến tận xương...

Đã nhiều năm trôi qua, cảm giác trên cơ thể của cô vẫn vô cùng rõ ràng, cô dường như vẫn còn nhớ rõ từng khuôn mặt, giọng nói và tiếng cười nhạo của họ.

Có lẽ cuộc sống là vậy, những thứ bạn sợ sẽ quay trở lại, những người mà bạn không muốn gặp cuối cùng cũng sẽ gặp phải. Vì vậy nhìn từ góc độ nào đó, cuộc sống hẳn nhiên là thế, nên việc một người theo đuổi chút lợi ích cũng hợp lý. Suy cho cùng, cả tâm hồn và thể xác đều phải được đối xử bằng sự dịu dàng.

Đương nhiên, bây giờ tâm hồn và thể xác của Lê Dạ Quang như đang ở địa ngục.

Cô xối gáo nước cuối cùng trong chậu, tắm vội cho xong rồi run rẩy đi lấy quần áo. Quần áo của cô được vắt lên bức tường tre ở giữa hai phòng tắm, tuy tường không cao nhưng cũng không qua đỉnh đầu cô. Cô đưa tay lấy xuống thì thấy áo lót đã biến đâu mất.

Chẳng lẽ cơn gió khi nãy đã thổi bay áo lót của cô sang phòng tắm bên kia?

“Má nó, má...” Lê Dạ Quang vừa run vừa mắng, độ khó của việc tắm phải là 30 mới đúng! Ngoài dùng từ “chết tiệt” để miêu tả nơi này, còn có thể dùng từ nào khác?!

Cô mặc áo khoác vào người rồi đứng lên ghế gỗ nơi để chậu, bám vào tường tre để xem áo lót của mình có bị rơi ở phòng bên hay không. Đúng lúc đầu cô vừa ló qua khỏi bức tường, thì có tiếng “cót két” vang lên rõ mồn một, cửa phòng tắm bên cạnh mở ra.

Lê Dạ Quang hết hồn vội vàng rụt đầu lại, định rời đi, nhưng người mở cửa hình như là... Dư Bạch.

Cô không khỏi ló đầu lên nhìn. Ồ! Quả nhiên là Dư Bạch! Anh cũng đến tắm.

Vì không có nước nóng, Dư Bạch đã quen đánh nhanh thắng nhanh, Lê Dạ Quang vừa ló đầu lên thì Dư Bạch đã cởi áo ra, đưa lưng về phía cô, tấm lưng trắng ngần khiến cho vết sẹo trên vai càng thêm nổi bật.

Theo trực giác, Lê Dạ Quang tin rằng vết sẹo này không hề đơn giản.

Ban ngày cô không có được câu trả lời thì bây giờ là cơ hội tốt, nếu chụp ảnh rồi ngày mai tìm cơ hội gửi cho Cao Thiến tìm người điều tra, chẳng phải là quá mỹ mãn sao?

Dù sao thì Lê Dạ Quang cũng đã xác nhận Dư Bạch là người vô dục vô cầu, không thể dụ dỗ, chỉ có thể tìm nhược điểm để đe đọa.

Cô lặng lẽ khom người, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lại bám vào tường tre, may mà Dư Bạch vẫn chưa c ởi quần, Lê Dạ Quang vội vàng ấn nút chụp.

Ơ? Bức ảnh đầu tiên không lấy nét được.

Dư Bạch bắt đầu cởi cúc quần.

Lê Dạ Quang sốt ruột, lại vội ấn chụp, ảnh vẫn mờ căm.

Dư Bạch bắt đầu kéo quần xuống.

Lê Dạ Quang chụp liên tục bảy tám tấm, nhưng tất cả đều mờ tịt, chẳng lẽ cô lạnh đến run tay?

Đợi đã, sao cô lại có cảm giác tầm nhìn của mình đang lắc lư nhỉ? Người cũng lắc lư?

“Rầm...” Một tiếng động lớn vang lên, tấm tường tre ngăn giữa hai phòng tắm đổ sầm, Lê Dạ Quang mất điểm tựa, ngã xuống bên chân Dư Bạch.

Trong phòng tắm chỉ có một ngọn đèn dầu lờ mờ, ánh lửa bị tiếng động lớn làm lung lay, Dư Bạch giật mình, quay người lại chỉ thấy một cô gái để trần 80% cơ thể đang nằm dưới chân mình trong ánh đèn vàng lờ mờ.

Một tiếng hét xuyên qua bầu trời đêm tĩnh lặng, vang vọng không ngừng trong khe núi vắng.

Tiếng hét ấy không phải của Lê Dạ Quang, mà là của Dư Bạch.