"Bản thân Sư Hổ thú là lục cấp ma thú, thực lực không kém, mà Thiếu Điển có thể gia nhập Hắc Kỵ cấm quân, đương nhiên bởi vì hắn vốn là con của Man vương Hầu Già La, nhưng đồng thời hắn cũng có chút thực lực, ba con nhện Lati liên thủ, dĩ nhiên có thể giết chết bọn họ, xem ra quái vật này thấp nhất cũng là lục cấp ma thú!"

Trương Đức Bưu đột nhiên nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Hắc, một quyền nện xuống cổ ngựa A Bộ Căn, tuấn mã này không kịp rên một tiếng, bị một quyền của hắn đánh chết ngay tại chỗ.

A Bộ Căn từ trên lưng ngựa ngã xuống, lập tức bật người đứng dậy, cả giận nói:

- Man Chuy Nhị Thế, ngươi muốn làm gì?

Trương Đức Bưu không nói một lời, bàn tay to lớn nắm lấy chân sau con ngựa chết, rít gào quát:

- Lên!

Thớt Hắc Thán mã nặng hai nghìn cân dĩ nhiên bị hắn mạnh mẽ giơ lên, hô một tiếng hướng nhện Lati ném tới!

"Tên này, so với ba năm trước càng thêm lợi hại…"

Ánh mắt A Bộ Căn có chút thất thần, ngay lúc này trong tay đột nhiên trống rỗng, thiết thương trong tay không biết đã bị Trương Đức Bưu đoạt mất từ lúc nào.

Hai con nhện Lati thấy một con ngựa từ trên cao rớt xuống, vội vàng triển khai tám chân trốn tránh, nếu như bị vật nặng như vậy đè ở trên người, cho dù thân thể mạnh mẽ của lục cấp ma thú cũng sẽ bị tổn thương.

Trong lúc một con nhện Lati vừa mới tránh được con ngựa, ngay lập tức liền thấy một cây thiết thương phóng nhanh tới, dường như đoán chắc được vị trí nàng né tránh, "Vù" một tiếng, thiết thương đâm thẳng vào bộ ngực sữa của nàng, lực quán tính mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể nàng, "đóng đinh" nàng trên mặt đất!

Con nhện Lati này kêu rên không thôi, vẫn như trước giãy dụa không ngớt, ánh mắt oán độc nhìn về phía Trương Đức Bưu, trong miệng lầm bầm càu nhàu, tựa hồ như đang nguyền rủa hắn.

Sắc mặt Trương Đức Bưu không chút thay đổi, từ năm tám tuổi đã bắt đầu săn bắn, trải qua hơn một ngàn trận chiến đấu trong bốn năm, kinh nghiệm phong phú hơn xa những tay "gà mờ" như Thiếu Điển cùng A Bộ Căn.

Từ khi nhìn thấy những con nhện Lati, chỉ cần trong một thoáng thời gian, hắn cũng đã bình tĩnh suy nghĩ được phương án tác chiến tốt nhất, trước tiên xác ngựa ném tới, khiến cho nhện Lati tránh né, cơ hồ cùng lúc đó, hắn dùng hết sức lực toàn thân ném ra cây thiết thương, không nghi ngờ gì liền "đóng đinh" được một con nhện quái vật.

Con nhện bên cạnh lại càng hoảng sợ, quay đầu lại gọi hai tiếng, một con nhện khác lập tức dừng lôi kéo Ba Lỗ Đồ, cắn đứt sợi tơ nhện, cười hai tiếng quái dị, cước bộ "xoạt xoạt" hướng Trương Đức Bưu vọt tới!

Ma thú khi gặp phải địch nhân, thông thường sẽ đối phó với đối thủ có lực uy hiếp lớn nhất đầu tiên, Trương Đức Bưu chỉ dùng một chiêu đã làm cho đồng bạn các nàng mất đi khả năng chiến đấu, vô hình chung, hai con nhện Lati đã xem hắn là đối thủ cần giải quyết đầu tiên!

Quỳ Bá Trùng vội vàng ném đại thương trong tay ra, kêu lên:

- Nhị Thế, tiếp thương!

Trương Đức Bưu nắm thương trong tay, trong lòng càng thêm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào con nhện quái vật đang vọt tới, Dã Man kình bất tri bất giác vận hành trong cơ thể, lạnh lùng nói:

- Tiểu Hắc!

Cự khuyển lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau hai con nhện quái vật, con nhện quái vật cầm thiết thương trong tay cảm giác được nguy hiểm, vội vàng xoay người, đối mặt với thủ sơn khuyển.

Tình thế nhất thời nghịch chuyển, Trương Đức Bưu cùng Tiểu Hắc một trước một sau kẹp hai con nhện Lati ở giữa, khiến cho hai con nhện cảm giác được, các nàng không còn là kẻ đi săn, ngược lại đã trở thành con mồi!

"Đây mới là thợ săn trong rừng rậm, biết thời khắc nắm quyền chủ động!"

Quỳ Bá Trùng lộ ra vẻ kinh ngạc, kỹ xảo sắn bắn thuần thục như vậy, hắn chỉ gặp qua ở trên người những thợ săn nổi danh bậc nhất ở bộ lạc Bá Trùng, mà những thợ săn này phần lớn đều có kinh nghiệm hơn hai mươi năm!

Trương Đức Bưu không quay đầu lại nói:

- A Bộ Căn, hai con quái vật này giao cho ta, hai người các ngươi giải quyết con bị thương kia trước đi!

Bị trường thương "đóng đinh" trên mặt đất nhưng con nhện Lati vẫn như cũ không chết, đang ra sức rút thương, mỗi khi rút ra được một đoạn, liền phát ra một tiếng kêu rên kinh thiên động địa.

Nếu như để nàng rút thiết thương ra được, sau đó gia nhập chiến trường, như vậy tình thế càng thêm nguy hiểm!

Quỳ Bá Trùng cùng A Bộ Căn liếc nhau, rút đoản đao ở bên hông vọt tới, lưỡi đao chém lên người con nhện quái vật, không ngờ lại phát ra những tiếng "đinh đinh, keng keng".

Da nhện Lati thoạt nhìn như rất mềm mại, giống như da thịt nữ tử, nhưng kỳ thật phủ đầy chất sừng màu trắng sữa cứng rắn như thép, đao kiếm tầm thường căn bản chém không ăn thua.

Hai người bộc phát ra Dã Man kình, liên tục chém mười mấy đao, mới chém rụng đầu nàng xuống.

A Bộ Căn hổn hà hổn hển thở vài ngụm khí thô, thế mới biết vừa rồi lực ném của Trương Đức Bưu rất mạnh, xa như vậy mà lực lượng vẫn còn mạnh mẽ, trong lòng uể oải vạn phần: "Ta còn muốn tìm hắn tái đấu một lần, không thể tin được tên này đã mạnh mẽ đến loại tình trạng này rồi…"

Khi hai người bọn họ chặt đứt đầu con nhện quái vật, cũng là lúc Trương Đức Bưu và Tiểu Hắc phát động thế công. Thiếu niên dậm chân thật mạnh, thân ảnh giống như mũi tên nhọn bắn ra, đại thương trong tay phát ra thương hoa, mũi thương phá không, phát ra từng tiếng xuy xuy, hướng đầu con nhện quái vật đâm tới.

Con nhện quái vật nọ vội vàng triển khai cước bộ, dùng tốc độ cực nhanh vọt sang một bên, cái miệng sắc bén há rộng ra, một đạo tơ nhện hướng đại thương cuốn lại. Không ngờ Trương Đức Bưu đột nhiên đổi hướng, không đánh về phía nàng, thiết thương trong tay trở ngược lại, đâm về phía con nhện quái vật đang đối mặt với Tiểu Hắc. Mà cự khuyển Tiểu Hắc cũng bỏ lại địch nhân trước mặt, hướng con nhện quái vật bên cạnh Trương Đức Bưu mà đánh tới!

Tấn công chéo nhau!

Đây là chiến thuật đi săn trong rừng rậm mà mọi người thường xuyên sử dụng, khiến con mồi lâm vào thế phòng thủ sơ hở, giờ phút này lại bị Trương Đức Bưu cùng Tiểu Hắc áp dụng thuần thục trên người hai con nhện quái vật này.

Chỉ thấy cự khuyển từ bên cạnh lao ra, như một con hổ vồ lấy mồi, mạnh mẽ bổ nhào trên thân con nhện, làm cho tám chân bén nhọn của con nhện Lati bị ép xuống, đâm sâu vào trong bùn đất nửa thước!

Con nhện Lati vội vàng quay đầu lại, miệng máu ngoác ra hướng Tiểu Hắc ngoạm tới, nhưng nghênh đón nó cũng là cái miệng máu lớn hơn nữa, răng nanh lần lượt giao nhau, răng rắc cắn trên cổ nó.

Cùng lúc đó, đại thương trong tay Trương Đức Bưu rốt cục cũng đâm trúng con nhện quái vật cầm thiết thương phía sau.

Đinh!

Đầu thương cùng da nhện cứng rắn ngạnh kháng vào nhau, phát ra một tiếng giòn vang, lập tức đầu mũi thương đột nhiên xoay tròn, "phốc xuy" một tiếng, mũi thương từ phía sau nàng đâm lại, đầu thương xuyên qua yết hầu, mang theo một cỗ máu tươi nóng bỏng.

Con nhện Lati này bị đâm xuyên yết hầu vậy mà còn chưa chết, xoay người huy vũ thiết thương rồi đập xuống. Con nhện này đứng lên, cao khoảng chừng hai thước, còn cao hơn cả ngựa, hô một tiếng lớn bắt đầu huy động thiết thương, cùng đại thương của Trương Đức Bưu mạnh mẽ giao nhau!

Khí lực thật lớn!

Cánh tay Trương Đức Bưu tê dại, lui từng bước về phía sau. Nhện Lati không hổ là lục cấp ma thú, lực lượng so với hắn không kém hơn chút nào, cơ hồ có thể so với Cự Giác tê nổi tiếng về lực lượng!

Bất quá, lực lượng nhện Lati tuy lớn, nhưng dù sao chỉ là ma thú, thiết thương trong tay không hề theo thương pháp, sơ hở trăm bề, chỉ biết đập xuống đâm tới.

Hơn nữa yết hầu của nó đã bịTrương Đức Bưu đâm thủng, không cách nào phun ra tơ nhện có tính uy hiếp nhất, thực lực đã hao tổn phân nửa, không đủ gây uy hiếp lớn.

Con nhện Lati lại tiến lên từng bước, bắt đầu vận khởi thiết thương lần nữa nện xuống. Trương Đức Bưu lại từng bước lùi về phía sau, né trách công kích của nó, thuận thế đâm ra một thương, trên thân nhện Lati nhất thời lại nhiều thêm một lỗ máu.

Nhện Lati từng bước ép sát về phía trước, thiết thương đập xuống đâm tới, thanh thế làm cho người khác run sợ, mà Trương Đức Bưu từng bước lui về phía sau, nhưng mỗi bước lui, trên thân thể nhện Lati lại nhiều thêm một vết thương.

Nhện Lati tiến về phía trước gần mười bước, trên thân thể liền thêm không biết bao nhiêu lỗ thủng, rốt cuộc máu chảy sạch sẽ, không cam lòng ngã trong vũng máu!

"Tri Chu sâm lâm này thật sự nguy hiểm, may mà Tiểu Hắc phối hợp cùng ta vô cùng hoàn mỹ, nếu không hai con nhện Lati đồng thời tấn công ta, chỉ sợ ta chỉ có một biện pháp là chạy trối chết."

Trương Đức Bưu nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, nhìn về bên phía Tiểu Hắc, con nhện Lati kia đã bị Tiểu Hắc cắn cho hấp hối, bị cự khuyển kéo lê vào trong rừng đánh chén, so ra, cự khuyển này còn hung tàn hơn nhện Lati nhiều.

A Bộ Căn cùng Quỳ Bá Trùng đi tới, ngây ngốc nhìn thi thể con nhện, một hồi lâu nói không ra lời. Hai người bọn họ vừa mới giải quyết xong con nhện bị thương kia, vậy mà bên này cũng đã kết thúc chiến đấu.

"Chênh lệch rất lớn… A Man nhà Man Chuy, nhất định là một đầu bạo long đội lốt người!"

Trương Đức Bưu vứt bỏ thiết thương trong tay, nói:

- Các ngươi đi xem một chút Ba Lỗ Đồ, trước hết đỡ hắn dậy, ta đi chôn cất thi thể Thiếu Điển. Chúng ta phải mau rời khỏi, nơi này khắp nơi đều là vết máu, sớm muộn cũng hấp dẫn những ma thú khác lại đây.

Hai người gật đầu tán thành, Trương Đức Bưu đi tới bên cạnh thi thể Thiếu Điển, không khỏi nhíu nhíu đầu mày, thiếu gia quý tộc này đã bị ba con nhện Lati gặm chỉ chừa lại cái đầu lâu, thậm chí ngay cả đầu khớp xương cũng không lưu lại mấy cái.

Nếu như Thiên Mang thành chủ Hầu Già La biết con hắn chết tại đây, còn không biết rốt cuộc nổi giận đến mức nào. Càng thêm kỳ quái chính là, Thiếu Điển thân là thiếu chủ Thiên Mang thành, khi xuất môn lại không mang theo tùy tùng…

Thở dài vài tiếng, Trương Đức Bưu nhặt lên vài tảng đá, chôn đầu lâu Thiểu Điển xuống một cách đơn giản. Ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nhìn thấy một quyển sách hơi mỏng nằm trong vũng máu, vươn tay nhặt lên, chỉ thấy quyển sách này chỉ có vài tờ, chất liệu sách lại do một loại tài liệu kỳ quái tạo thành, giống như tơ vàng, nhưng lại mềm mại dị thường, vừa nhìn là biết cực kỳ quý giá.

Trên trang đầu viết năm chữ Man cổ: Long Mông Bảo Tượng quyết!

Long Mông Bảo Tượng quyết? Chẳng lẽ là đấu khí tâm pháp của Thiên Mang - Già La gia? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trương Đức Bưu thoáng lật xem một chút, chỉ thấy văn tự trong sách này cực kỳ cổ phác, nội dung tối nghĩa khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu, hắn mới đọc hiểu được đoạn thứ nhất: "Đấu khí đạo dẫn thiên."

Long Mông Bảo Tượng quyết đấu khí đạo dẫn thiên chính là phương pháp dẫn đạo đấu khí, cực kỳ xảo diệu, cao minh hơn đấu khí đạo dẫn thuật cấp thấp của hắn không biết bao nhiêu lần.

Trương Đức Bưu dựa theo phương pháp đoạn văn tự này giới thiệu, thử dẫn đạo Dã Man kình trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy Dã Man kình trong cơ thể giống như vạn mã bôn đằng, gào thét lao ra khỏi đan điền, cuồn cuộn như sóng biển hướng thông đạo đấu khí phóng đi, cảm giác trì trệ lúc trước không cánh mà bay, thay thế chính là cảm giác nhẹ nhàng thoải mái đầy tính bạo phát!

- Này…

Trương Đức Bưu toàn thân ngây dại, hắn dám khẳng định, Long Mông Bảo Tượng chắc chắn là cao đẳng tâm pháp, thậm chí có thể vượt phạm trù cao đẳng tâm pháp!

Từ từ thở ra, thiếu niên sắc mặt khôi phục như thường, dường như không có chuyện gì xảy ra, hắn đem Long Mông Bảo Tượng quyết nhét vào trong ngực, đứng dậy đi về phía ba người Quỳ Bá Trùng.

- Đi thôi, chúng ta phải đi ra khỏi Tri Chu sâm lâm trước khi mặt trời lặn, nếu không, cũng chỉ có thể qua đêm cùng với mất con nhện quái vật này thôi.

Bốn người Trương Đức Bưu rời đi không lâu, lại có lại có ba gã Hắc Kỵ cấm quân cưỡi Sư Hổ thú tiến vào Tri Chu sâm lâm, ba gã Hắc Kỵ cấm quân này rõ ràng không phải là loại ăn chơi trác táng như Thiếu Điển có thể so sánh, quanh thân sát khí ngưng tụ, giống như thực chất, đoạn đường đi tới dĩ nhiên không có một đầu ma thú nào có can đảm trêu chọc bọn họ, đều bị sát khí bức lui.

- Dừng lại, có mùi máu tươi!

Đầu lĩnh Hắc Kỳ quân kỵ đột nhiên giơ tay lên, kéo mặt nạ mũ giáp lên, hướng bốn phía dò xét. Đột nhiên ánh mắt hắn nhẹ nhàng run lên, nhìn trên thân thể con Sư Hổ thú bị ăn mất một nửa.

- Có phải là thiếu gia hắn…

Một tên Hắc Kỳ quân kỵ run giọng nói.

Quan quân kia không nói được một lời, nhảy khỏi lưng Sư Hổ thú, bước đi tới, hai gã kia vội vã đuổi theo. Ba người dễ dàng tìm được Thiếu Điển được Trương Đức Bưu chôn dưới vài hòn đá, nhấc mấy hòn đá lên, liền lộ ra thủ cấp Thiếu Điển, khuôn mặt cương nghị của vị quan quân kia đột nhiên trở nên chán nản:

- Thiếu gia, đã chết…

Hai gã kỵ sĩ kia vội vàng tìm kiếm xung quanh, thất vọng vạn phần, nói:

- Long Mông Bảo Tượng quyết cũng không cánh mà bay rồi…

- Làm sao bây giờ? Thiếu gia lần này len lén chạy trốn ra khỏi thành tham gia lễ trưởng thành, thậm chí còn mang theo Long Mông Bảo Tượng quyết, thành chủ đại nhân lệnh cho chúng ta phải tìm hắn trở về, nếu như thành chủ biết thiếu gia đã chết, Long Mông Bảo Tượng quyết cũng biến mất, chúng ta đây …

- Chúng ta ……

Vị quan quân kia sắc mặt lại khôi phục vẻ cương nghị, dứt khoát nói:

- Chúng ta trốn đi! Hầu Già La tàn bạo thành tánh, chúng ta cứ như vậy trở về, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Trốn đi, chỉ có trốn mới có sinh lộ!

- Đại nhân, vậy còn Long Mông Bảo Tượng quyết ……

- Chúng ta thân mình lo chưa xong, làm gì có cơ hội đi tìm quyển sách kia chứ?

Vị quan quân tức giận hừ một tiếng, xoay người nhảy lên lưng Sư Hổ thú, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc thật, công pháp bài danh thứ bảy trên Kỳ Công Đấu Khí bảng, nếu như có thể có được công pháp này…