Chương 139:

 

Tất Tiêu Dao không muốn ngồi cùng bàn với Trương Húc Đông, ném lại một câu thì lập tức rời đi. Phương Kính Diệu nhìn theo, nhàn nhạt cười: “Người trẻ tuổi hiếu chiến, hiếu thắng là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu cũng nên cẩn thận một chút, Tất Tiêu Dao là một trong ba gã thiên tài đứng đầu ban an ninh, năm nay hai lăm, thực lực cũng đã đạt tới nội kình đại sư cấp chín.”

 

Nội kình đại sư cấp chín?” Trương Húc Đông có chút mông lung, anh không rõ lắm cách phân cấp võ học ở thời đại này là như thế nào.

 

“Không biết cậu hiện tại đã đạt tới trình độ gì rồi?” Phương Kính Diệu hỏi.

 

Trương Húc Đông nghĩ một lúc thì hỏi: “”Phía trên nội kình đại sư là cấp bậc nào?”

 

Phương Kính Diệu sửng sốt, sau đó cười lớn nói: “Phía trên nội kình đại sư thì còn có nội kình tông sư, cậu đừng nói là cậu đã đạt tới trình độ của tông sư nhé?”

 

Trương Húc Đông cười nói: “Cứ coi là vậy đi.”

 

Phương Kính Diệu bật cười, ông ta vỗ vai Trương Húc Đông nói: “Cậu có biết nội kình tông sư đại biểu cho điều gì không? Nó đại biểu cho việc được toàn thể giới thượng lưu chào mời, mọi người vây quanh như trăng sáng!”

 

Trương Húc Đông cũng không nói gì, dựa theo sự đối chiếu của anh thì nội kình đại sư tương đương với luyện khí kỳ, nội kình tông sư ắt hẳn tương đương với trúc cơ kỳ.

 

Đương nhiên đúng là Trương Húc Đông hiện tại còn chưa đạt tới Trúc cơ kỳ tuy nhiên, người ở đây tu luyện là võ học nội kình, còn anh tu là huyền học linh lực, ở một cấp độ ngang nhau, thực lực cũng không phải là cùng một trình độ. Hơn nữa, lấy truyền thừa của Trương Húc Đông mà nói, tuyệt đối không phải là đẳng cấp mà những gia tộc võ học này có thể tưởng tượng nổi, cũng không thể so sánh nổi.

 

Dựa theo một hồi tìm hiểu thì Trương Húc Đông cũng biết được, phía trên nội kình tông sư còn có võ đạo tông sư, phía trên nữa thì chỉ còn những cấp bậc chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi nên Phương Kính Diệu cũng không nói thêm nữa.

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Thành Dương lại bước tới. Cậu ta khách khí nói: “Anh Đông, tuần sau anh tới tỉnh thì nhớ liên lạc với em, em mời anh ăn một bữa.”

 

“Được.” Trương Húc Đông sảng khoái đáp ứng. Lúc đi tới trước cửa, Tất Tiêu Dao cũng đuổi tới.

 

Gã cúi đầu nói: “Cậu Tân, có thể dừng bước nói chuyện một chút hay không?”

 

Lâm Tâm Di nhíu mày nói: “Cậu còn muốn làm gì nữa!”

 

Tất Tiêu Dao cười: “Cô Lâm đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói mấy câu với cậu Tần đây mà thôi.”

 

“Không sao đâu.” Trương Húc Đông cười nói. Lâm Tâm Di thấy thế thì cũng không nói gì nữa.

 

Tất Tiêu Dao đưa Trương Húc Đông qua một bên xong thì lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng chuyện của nhà họ Địch cậu có thể giấu diếm, trong thâm tâm mọi người ai cũng rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra.”

 

“Cậu đang tới uy hiếp tôi đấy à?” Trương Húc Đông nhắn mày nói.

 

“Uy hiếp cậu?” Tất Tiêu Dao hừ một tiếng. “Đối phó với cậu mà tôi còn phải uy hiếp hay sao? Trực tiếp giết cậu trên lôi đài là được rồi!”

 

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Tôi sẽ chống mắt lên chờ xem.”

 

“Cậu tốt nhất đừng có núp váy đàn bà” Tất Tiêu Dao vẫn còn e ngại thể lực của nhà họ Tô, nói.

 

Trương Húc Đông cười cười, anh bắt chước giọng điệu của Tất Tiêu Dao, nói: “Tôi đối phó với cậu mà còn cần phải núp váy đàn bà hay sao? Chỉ cần trực tiếp giết cậu trên lôi đài là được rồi.”

 

Tất Tiêu Dao híp mắt nói: “Được, coi như còn có dũng khí.”

 

Trương Húc Đông cũng không nói xàm nói xiên với gã nữa mà quay đầu trở lại xe. Mở cửa xe ra, Trương Húc Đông ngạc nhiên phát hiện Phương Hiểu Điệp thế mà cũng ở bên trong. Cô nhóc hiện tại đang bám chặt lấy Lâm Tâm Di, khuôn mặt xinh xắn non nớt áp vào tay Lâm Tâm Di.

 

“Sao cô còn chưa đi hả?” Trương Húc Đông hỏi.

 

“Tôi muốn ở Đạm Thành chơi mấy hôm, chẳng mấy khi được gặp chị Di mà.” Phương Hiểu Điệp làm nũng nói. Trương Húc Đông thở dài, chỉ đành lái xe đi.

 

“Chị Di, sao chị không tìm một người giúp việc?” Sau khi về đến nhà, Phương Hiểu Điệp bắt đầu bắt bẻ. “Không phải tôi nói anh đâu nhưng mà chẳng lẽ anh lại để chị Di quét dọn nhà cửa hay sao? Không biết là cái thể loại đàn ông gì, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, bàn tay ngọc ngà của chị Di là để nấu cơm à?”

 

Trương Húc Đông bất đắc đĩ giải thích: “Cơm là do tôi nấu, còn nhà cửa sẽ có người định kỳ tới quét dọn”

 

“Nghe vậy còn tạm được.” Phương Hiểu Điệp bĩu môi nói. “Chị Di, hay là chị dẫn em ra ngoài chơi đi? Em còn chưa tới Đạm Thành bao giờ đâu ấy!”