Chương 148:

 

Ngay giữa lúc này, điện thoại của Tất Tiêu Dao bỗng vang lên. Vừa cầm điện thoại lên xem thì gã phát hiện ra là một tin nhắn thoại của cô chủ Phương gửi tới.

 

“Ê, anh thế mà lại dám đem Tất Tiêu Dao trở thành bước đệm mà giẫm lên. Anh có biết gã chính là thiên tài có tiếng hay không thể?”

 

“Thiên tài là dùng để giẫm đạp.”

 

Hai giọng nói quen thuộc lập tức vang lên từ trong điện thoại của Tất Tiêu Dao, tất cả mọi người có mặt trong võ đường ai nấy đều nghe được lời này. Tất Tiêu Dao giận tím mặt, gân xanh trên trán giật liên hồi.

 

Gã nắm chặt nắm đấm, rồi bỗng dưng tung một cú đấm lên bao cát. Cái bao cát kia cứ thế trực tiếp bị đập nát bấy, cát bên trong bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.

 

“Tên oắt cuồng ngạo.” Tất Tiêu Dao tức đến nỗi cả người phát run, không khí xung quanh gã đột nhiên có vẻ lạnh lẽo vài phần.

 

“Tên oắt này thật không biết sống chết, thế mà lại muốn đạp lên anh Tất mà tiến lên? Còn coi anh Tất như bước đệm?” Trì Minh Tường không nhịn được mà lẩm bẩm.

 

Tất Tiêu Dao trừng mắt liếc gã một cái rồi lạnh giọng nói: “Câm miệng!”

 

Trì Minh Tường rụt cổ, lập tức im lặng không dám nói lời nào.

 

Tất Tiêu Dao nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Húc Đông, tạo mà không vặn cổ mày thì tao không gọi là Tất Tiêu Dao!”

 

Ngay sau đó, gã nói với Trì Minh

 

Tường: “Nhanh, mau đi gọi tất cả những người mà cậu quen biết tới đây, tôi muốn tất cả mọi người nhìn thấy tôi tự tay phế đi gã Trương Húc Đông này.”

 

“Được, tôi lập tức đi ngay.” Trì Minh Tường vui vẻ đáp ứng nói.

 

“Hắt… xì!” Trương Húc Đông đang lái xe trên đường cao tốc bỗng nhiên hắt xì. Anh xoa xoa chóp mũi lẩm bẩm: “Không biết ai lại đang mắng mình đây.”

 

Chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc hướng về tỉnh, chỉ mấy giờ sau đã lên tới trên tỉnh. Đây là lần thứ hai Trương Húc Đông lên tỉnh, nhưng không giống với lần trước, lần này cuối cùng anh cũng có thể tỉ mỉ thưởng thức cảnh sắc trên tỉnh rồi.

 

“Thế nào? So với cái thành phố chỗ anh thì đẹp hơn nhiều đúng không?” Phương Hiểu Điệp đắc ý nói.

 

Nếu nói Ninh Thành là trung tâm kinh tế lớn của Tân Châu thì tỉnh Gia Thành này chính là trung tâm chính trị của Tân Châu. Trương Húc Đông im lặng không lên tiếng, về lý mà nói thì dân cư càng nhiều, linh khí sẽ càng mỏng manh thưa thớt, nhưng được cái ở đây cao thủ nhiều như mây, dược liệu cũng nhiều, tài nguyên cũng nhiều, tất cả những thứ này đều có thể giúp cho tốc độ tu luyện của Trương Húc Đông nhanh hơn, càng nhanh chóng trưởng thành.

 

“Trước tiên đi gặp ông nội em đi.” Lâm Tâm Di nói, Trương Húc Đông cũng đồng ý. Nhắc tới cụ Tô, Trương Húc Đông lại cảm thấy có chút thương tiếc, thân thể của cụ cho dù có viên đan dược kia cũng chỉ có thể sống thêm nhiều nhất là một năm nữa.

 

Ba người sóng vai đi tới chỗ ở của cụ Tô, khiến Trương Húc Đông giật mình là Phương Kính Diệu cũng vừa khéo đang nơi này.

 

“Ba! Sao ba cũng ở đây vậy?” Phương Hiểu Điệp nhảy nhót chạy tới nói.

 

Phương Kính Diệu làm bộ tức giận nói: “Không thấy cụ Lâm của con đang ngồi đây sao, miệng chạy đi chơi rồi hả?”

 

Phương Hiểu Điệp lè lưỡi, vội vàng nói: “Con chào cụ Tô.”

 

Cụ Lâm cười hiền từ vừa vẫy Phương Hiểu Điệp lại, vừa nói: “Ha ha, mấy năm không gặp, Hiểu Điệp cũng đã thành thiếu nữ rồi.”

 

“Hì hì, cụ Tô, mỗi ngày Hiểu Điệp đều rất nhớ ông đấy!” Vừa nói, Phương Hiểu Điệp vừa chạy tới trước mặt cụ Lâm làm nũng.

 

“Khụ khu.” Phương Kính Diệu ho khan một tiếng.

 

“Hiểu Điệp, con đi loanh quanh chút đi, ba có chuyện cần nói với cụ Tô.”

 

Phương Hiểu Điệp ngày thường ngang ngược kiêu ngạo nhưng đến lúc cần thiết thì vẫn biết điểm dừng, thế nên cô bé gật đầu đồng ý rồi mở cửa chạy ra ngoài chơi. Chỉ còn lại bốn người trong phòng, mọi người ngồi xuống quanh chiếc bàn uống nước.

 

Đã lâu không gặp, Lâm Tâm Di tất nhiên vô cùng nhớ cụ Tô, vì thế nên cô bám chặt lấy cụ Tô, vẻ mặt vô cùng không vui.

 

“Con thế này là đang làm sao đây?” Cụ Lâm bất đắc dĩ cười nói.

 

“Rời đi lâu như thế mà cũng không biết ghé qua nhà thăm con!” Lâm Tâm Di ra vẻ cả giận nói. “Trong mắt ông có còn coi con là cháu gái không vậy?”

 

Cụ Lâm không nhịn được cười khổ, ông liếc mắt nhìn Phương Kính Diệu, cảm thấy có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.