Chương 151:

 

Tất Tiêu Dao liếc nhìn gã một cái, lắc đầu nói: “Vậy thì không cần.”

 

“Cũng đúng, dù sao đến lúc đó đám người tụi tôi cũng có thể giúp cậu tuyên truyền một hai.” Nói xong cả đám người cười vang.

 

Tất Tiêu Dao lại im lặng không nói, trong ánh mắt hiện lên sát ý.

 

Lúc bấy giờ, ở biệt thự của cụ Tô, Trương Húc Đông đang ăn bữa sáng.

 

“Ăn nhiều một chút.” Lâm Tâm Di bưng đồ ăn nói. “Đỡ cho đến lúc lên đài lại đói lả đi thì mất mặt.”

 

Trương Húc Đông còn chưa nói lời nào, cụ Lâm đã cười nói: “Cho dù Trương Húc Đông không ăn cơm thì cũng có thể nhẹ nhàng đánh thắng.

 

Lời này khiến cho Lâm Tâm Di cảm thấy giật mình. Hôm qua cụ Lâm vẫn còn cảm thấy không yên tâm, hôm nay sao lại đổi giọng rồi.

 

“Trương Húc Đông, Tất Tiêu Dao là cấp dưới của Phương Kính Diệu, cậu cố gắng nương tay” Cụ Lâm dặn dò nói.

 

Trương Húc Đông gật đầu, cười: “Ông yên tâm, tôi sẽ không làm gã bị thương.”

 

Cụ Lâm gật đầu, vừa định nói gì lại bỗng nhiên cảm thấy khó thở, chỉ có thể há miệng thở dốc, sắc mặt nháy mắt đỏ ửng lên.

 

Ngay sau đó ông lập tức vỗ mạnh vào ngực mình, nằm trên ghế sô pha, vô cùng đau đớn.

 

“Ông nội!” Lâm Tâm Di thấy vậy lập tức luống cuống, cô bước nhanh tới đỡ lấy cụ Tô, hoảng loạn nói: “Ông nội, ông sao vậy?”

 

Trương Húc Đông cũng nhíu mày.

 

Mặc dù tuổi tác của cụ Lâm cũng đã cao, nhưng ông hàng năm đều luyện công, vì thế nên trạng thái thân thể cũng không tệ lắm, chẳng qua đường đời đã đi tới điểm cuối, mặc dù phải chết nhưng tuyệt đối không phải bệnh chết. Anh nhanh chóng bước tới trước mặt cụ Tô, cau mày nói: “Em đừng vội.”

 

Trương Húc Đông đưa tay đặt lên trán cụ Tô, truyền một luồng linh khí vào trong cơ thể của ông dò xét. Lập tức đã biết được nguyên nhân, Trương Húc Đông cúi đầu nhìn đồ ăn, cau mày nói: “Thế mà trong đồ ăn lại có độc?”

 

“Có độc?” Lâm Tâm Di biến sắc, ngay sau đó cô chạy nhanh vào bếp. Trương Húc Đông cũng không nghĩ nhiều.

 

Bây giờ điều quan trọng phải làm chính là cứu chữa cho cụ Tô. May thay bây giờ Trương Húc Đông đã bước vào Trúc cơ kỳ, thực lực cũng đã bạo tăng, khả năng khống chế linh khí cũng đã trở nên thành thục, một chút độc tố nho nhỏ này cũng không làm khó được anh.

 

“Không thấy người giúp việc đâu cả.” Lâm Tâm Di chạy lại nói.

 

Trương Húc Đông gật đầu nói. “Ừ, anh biết rồi.”

 

Qua gần nửa tiếng, sắc mặt của cụ Lâm mới bình tĩnh lại một chút. Ông xoa ngực mình, nhíu mày nói: “Có người muốn giết tôi?”

 

“Cũng có thể là vì tôi mà đến.” Trương Húc Đông cau mày nói. “Người giúp việc này theo ông đã lâu, nếu muốn giết ông thì đã ra tay từ sớm rồi, hơn nữa loại độc này không thể một kích trí mạng.”

 

Bởi vì cơ thể của cụ Lâm đã già thế nên mới có phản ứng lớn như vậy. Còn nếu là trong cơ thể của Trương Húc Đông thì nhiều nhất chỉ có thể khiến anh cảm thấy toàn thân vô lực mà thôi.

 

“Tất Tiêu Dao?” Đột nhiên Lâm Tâm Di bỗng nhiên nghĩ tới một người.

 

“Không có khả năng.” Cụ Lâm phất tay nói. “Cậu ta là một kẻ kiêu ngạo cực kỳ, sẽ không thèm để mắt tới cái chiêu trò không lên nổi mặt bàn này đâu.”

 

“Cậu ta không làm thế, không có nghĩa là người bên cạnh cậu ta không làm thế Trương Húc Đông cau mày nói. “Thôi, kệ cậu ta, đợi tới lúc đánh bại cậu ta thì sẽ biết được chân tướng sự việc thôi.”

 

Trương Húc Đông phất tay sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thế mà đã bảy giờ bốn mươi.

 

“Em ở lại với ông đi.” Trương Húc Đông vội vàng dặn dò hai câu rồi nhanh chóng chạy tới Võ Đường Hào Kiệt.

 

Bấy giờ ở trong Võ Đường Hào Kiệt đã đông nghịt người. Tất Tiêu Dao là kẻ cầm đầu một thế hệ trẻ tuổi vậy nên đám bạn bè của cậu ta ắt sẽ đến cổ vũ.

 

“Gần tám giờ cái người Trương Húc Đông kia sao còn chưa tới nữa?” Có người lẩm bẩm nói.

 

“Hay là sợ rồi?”

 

“Ôi chao, hoá ra là một kẻ nhát gan.”

 

Phương Hiểu Điệp ngồi giữa đám người không khỏi thầm nghĩ: “Thế mà mình còn xem anh ta là một gã đàn ông chân chính, hóa ra lại là kẻ nhát gan như vậy… Không được rồi, mình phải khuyên nhủ chị Di mới được.”