Chương 154:

 

“Không… không biết, hay là… Anh

 

Tất bị té?”

 

“Nhưng té bay ra ngoài luôn ấy hả?”

 

Trương Húc Đông chỉ lẳng lặng mà nhìn Tất Tiêu Dao, trên mặt không lộ vui buồn, chỉ có một vẻ bình tĩnh.

 

Tất Tiêu Dao lại hoảng loạn nhìn đôi bàn tay của chính mình, trong miệng không ngừng nỉ non: “Sao có thể… Tại sao lại như vậy?”

 

“Cậu thua rồi.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.

 

Tất Tiêu Dao dường như còn chưa thể phục hồi lại từ sự bất ngờ này, gã không nói một lời, chỉ yên lặng ngồi dưới đất, nhìn đôi tay của mình. Toàn bộ hội trường tĩnh lặng như tờ, không ai dám phát ra tiếng động.

 

“Uầy ui! Trương Húc Đông, anh được đó!” Phương Hiểu Điệp bỗng nhiên chạy từ dưới đài lên, lao như bay tới ôm lấy Trương Húc Đông. Nhưng Trương Húc Đông lại hơi nghiêng người né tránh, khiến cho Phương Hiểu Điệp ôm trượt, ngã mạnh xuống đất, đau đến nhau nhó mặt mày.

 

“Tôi còn không cho cô ôm tôi đâu!” Trương Húc Đông cười như không nói.

 

Phương Hiểu Điệp xoa xoa mông của mình, hùng hổ nói: “Cái tên này! Anh không biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc hay sao hả? Anh muốn để tôi ngã chết à?”

 

Những người ở bên dưới lôi đài đều âm thầm mà nuốt nước miếng, dù Phương Hiểu Điệp ưa thích gây chuyện thị phi nhưng dù gì vẫn là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. Bỗng dưng có mỹ nữ nhào vào lòng, anh thế mà lại né ra.

 

Đúng lúc này, Tất Tiêu Dao từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt tràn ngập biểu tình khuất nhục, thân hình to lớn lúc này lại run lên nhè nhẹ. Cho dù gã không muốn tin nhưng sự thật chính là như vậy, thực lực của hai người không hề ở cùng một cấp bậc.

 

Tất Tiêu Dao rõ ràng, vừa rồi Trương Húc Đông chỉ hơi động tay một chút thì đã có thể đánh bại gã, nếu mà lúc ấy Trương Húc Đông ra tay muốn giết gã thì chỉ sợ bây giờ gã cũng chỉ còn là một cái xác khô mà thôi.

 

“Thực lực thế này… có lẽ là đã đạt tới cấp bậc nội kình tông sư.” Tất Tiêu Dao thở dài, rồi đi lên phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nói. “Tôi thua rồi.”

 

Trương Húc Đông cười nói: “Còn nhớ ước định của chúng ta không? Tôi nghĩ cậu Tất sẽ không nuốt lời đâu.”

 

Tất Tiêu Dao không nói gì, lùi lại hai bước về phía sau, khom người xuống, cúi đầu nói: “Đại ca”

 

“Đại… Đại ca?” Mọi người dưới đài lại bị dọa thêm lần nữa. Tất Tiêu Dao là người nổi tiếng là kiêu ngạo, cho dù đám công tử giàu có, con ông cháu cha tỉnh thì gã cũng không thèm để mắt tới. Cho dù tôn kính thì cũng chỉ là do ngại thân phận bọn họ thôi. Có thể khiến gã nhận làm đại ca thì chắc chắn là không có khả năng.

 

Mà Tất Tiêu Dao sau khi gọi xong một tiếng ngày thì lập tức quay người rời đi.

 

“Từ từ.” Đột nhiên Trương Húc Đông lên tiếng gọi gã lại.

 

“Cậu còn muốn thể nào nữa?” Tất Tiêu Dao lạnh lùng nói.

 

Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Hôm nay có người vì muốn ngăn cản tôi tới đấu võ mà đã hạ độc trong đồ ăn của tôi, tôi nghĩ là do người của cậu làm.”

 

“Không thể nào.” Tất Tiêu Dao không thèm nghĩ mà lập tức lắc đầu. “Tất Tiêu Dao này còn không tới mức làm ra cái chuyện mất thân phận như vậy.”

 

Trương Húc Đông không nói gì, chỉ nhìn lướt qua những người có mặt ngày hôm nay, đột nhiên nhìn thấy trong mắt của Trì Minh Tường có chút hoảng loạn. Thế nên Trương Húc Đông chỉ tay về phía trước, nói

 

“Cậu, lên đây.”

 

“Tôi?” Trì Minh Tường chỉ vào mình nói, trong mắt càng ngày càng hoảng sợ, căng thắng nói. “Anh… anh tìm tôi làm gì?..”

 

“Để cậu lên thì cậu đi lên đi, sao vậy, còn cần tôi phải tự mình xuống mời cậu lên hay sao?” Trương Húc Đông cười như không nói.

 

Nghe thấy vậy thì Trì Minh Tường lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng đi lên trên dài, đứng trước mặt Trương Húc Đông, lúc này Trì Minh Tường càng ngày càng căng thẳng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

 

“Giải thích đi.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói.

 

“Tôi… Tôi phải giải thích cái gì… tôi không hiểu ý của anh.” Trì Minh Tường vẫn cứng miệng nói.

 

Trương Húc Đông cười lạnh: “Cậu cảm thấy cậu không nói thì tôi cũng không làm gì được đúng không?”

 

Trì Minh Tường nghe thế thì lập tức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi ra đất. Khi đối mặt trực tiếp với Trương Húc Đông thì gã mới cảm thấy sự sợ hãi không hiểu từ đâu mà dâng lên trong lòng, giống như người đang đứng trước mặt gã không phải là một thanh niên mà là một con mãnh thú cổ xưa vô cùng hung dữ vậy.