Chương 177:

 

Uỳnh! Lần này Trương Húc Đông trực tiếp bắn ra một đạo khí kình đánh vào ngực Trần Thiên Tông, khiến anh ta trực tiếp bay ra khỏi hội trường, máu tươi phun ra như thác, kèm theo bàn tay trên mặt càng khiến anh ta trở nên chật vật.

 

“Còn muốn nói gì không?” Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn Trần Thiên Tông nói.

 

Trần Thiên Tông cắn chặt răng, lời muốn nói cứ thế mà nghẹn lại ở cổ họng, không nói nên lời.

 

Mọi người thấy vậy thì không khỏi giật mình, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

 

“Tam đại thiên tài trong tỉnh, một người thì bị phế, một người thì trở thành tiểu đệ, một người thì trực tiếp đánh bay ra ngoài.”

 

“Xem ra sau này tam đại thiên tài chỉ có thể trở thành lịch sử rồi.”

 

“Thế hệ tuổi trẻ này, có lẽ Trương Húc Đông sẽ trở thành vị trí độc bá. Đương nhiên đấy là nếu hôm nay cậu ta có thể còn sống mà đi ra ngoài.”

 

Nghe được lời nghị luận của mọi người, Liên Khánh Tùng, đồ đệ của Hồ tông chủ, không khỏi cười nhạo nói: “Cái gì mà tam đại thiên tài, nếu không phải sư phụ không thích rêu rao thì làm gì đến lượt bọn họ kiêu ngạo.”

 

Trương Húc Đông liếc mắt nhìn Liên Khánh Tùng một cái, trong ánh mắt hơi có chút không vui.

 

“Khánh Tùng! Không được nói vớ vẩn” Hồ tông chủ lập tức quát lớn nói.

 

Liên Khánh Tùng nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự khinh thường.

 

“Đang ở trước mặt Phùng Công còn có thể ra tay được, Trương Húc Đông cũng rất kiêu ngạo.” Có người ở chỗ tối âm thầm đánh giá nói.

 

“Ha ha, người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại một chút thì cũng dễ hiểu mà.”

 

Phùng Công ngồi trên đài cao nhìn xuống, vẫn không có biểu tình nhu cũ, chỉ một bộ mặt điềm tĩnh như nước giống như chuyện chẳng liên quan gì tới mình.

 

“Anh không cần phải ra tay vì tôi.” Bên dưới Tất Tiêu Dao nói.

 

Trương Húc Đông cười nói: “Cậu đã gọi tôi một tiếng đại ca, tôi tự nhiên sẽ giúp cậu một hai.”

 

Tất Tiêu Dao hơi ngẩn người, lời này trước nay đều là do anh ta đi nói với người khác, giờ lại trở thành đối tượng được nghe khiến anh ta không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

 

“Cảm ơn các vị có thể tham dự buổi bữa tiệc hôm nay.” Lúc này, người vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ rốt cuộc cũng chịu mở miệng. Ông ta đứng trên đài cao, nhìn lướt qua mọi người một lần nói. “Tôi biết hôm nay có không ít cao thủ võ học đã tới hội trường, mà tôi cũng muốn lãnh giáo công phu của các vị, không biết có người nào nguyện ý luận bàn với tôi một trận hay không?”

 

Toàn bộ hiện trường lập tức lâm vào trầm mặc, Phùng Công đã bước vào nội kình tông sư đỉnh phong thì làm gì còn ai dám giao thủ với ông ta nữa chứ.

 

“Mấy năm nay, nhà họ Phùng chúng tôi im hơi lặng tiếng, không muốn rêu rao, vì thế nên đã có nhiều người quên mất tôi, quên mất nhà họ Phùng tôi!” Phùng Công nói tiếp. Đúng như mọi người đã đoán trước, hôm nay Phùng Công có ý định lập uy.

 

“Không có ai hay sao?” Phùng Công lại một lần nữa lên tiếng hỏi, ánh mắt dừng lại trên người của Hồ tông chủ.

 

Hồ tông chủ khẽ hừ một tiếng, vừa định đứng dậy thì có một vị lão giả bỗng nhiên cười nói: “Haizz, tôi đã một đống tuổi, cũng cần phải hoạt động gân cốt.”

 

Ông lão này cũng phải hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm khiến ông ta trông càng thêm già hơn.

 

“Là Lư tông sư!” Trong hội trường dường như có người nhận ra ông lão này, lập tức kêu lên.

 

“Lư tông sư? Chính là vị thiên tài vài chục năm trước ấy hả?”

 

“Không phải mọi người nói Lư tông sư đã chết rồi hay sao? Thế mà ông ấy lại còn sống?”

 

Người được gọi là Lư tông sư chậm rãi đứng dậy, chắp tay đối với Phùng Công nói: “Xin chào Phùng Công.”

 

Phùng Công liếc mắt nhìn ông ta, có chút ngạo mạn nói: “Lư tông sư, ông sống đến tầm tuổi này rồi cũng không dễ dàng, vẫn nên về nhà dưỡng lão, cố gắng sống trọn những ngày tháng còn lại đi.”

 

Lư tông sư cười ha ha nói: “Thân là người trong võ đạo làm sao có thể tham sống sợ chết? Hơn nữa tôi và ông đều là tông sư, tôi cũng chưa chắc sẽ thua dưới tay ông.”

 

Vừa dứt lời Lư tông sư bước ra một bước, thân ảnh đã xuất hiện ở trên lôi đài.

 

Phùng Công hừ nhẹ nói: “Nếu Lư tông sư đã cố chấp như vậy thì tôi đây cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”