Chương 184:

 

“Cho ông hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết.” Trương Húc Đông lạnh lùng nói. “Ông chọn đi.”

 

Cả người Phùng Công cứng lại sau đó liều mạng dập đầu nói: “Tôi tình nguyện thần phục, tình nguyện thần phục.”

 

Nhà họ Phùng tồn tại suốt bao nhiêu năm tất nhiên không chỉ dựa vào vũ lực. Tài lực của bọn họ cũng rất khủng bố. Hơn nữa bao nhiêu năm dựa vào lực ảnh hưởng của Phùng Công cũng đã vơ vét được không ít của cải.

 

Dù có đau lòng không bỏ được thì hiện tại cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

 

Trương Húc Đông quét mắt nhìn ông ta một cái, sau đó ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, một cái ấn kì lập tức bay tới giữa chân mày của Phùng Công.

 

“Nếu ông dám có tâm tư phản loạn, kết cục của ông và con trai ông sẽ không khác gì nhau.” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói.

 

Phùng Công cười khổ không thôi. Ông ta vốn nghĩ rằng lần xuất quan này ắt có thể tung hoành thiên hạ, lại không ngờ rằng vừa xuất quan thì đã thua trên tay của Trương Húc Đông.

 

Hồ tông chủ đứng ở một bên cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, ban nãy còn nghĩ sẽ thu Trương Húc Đông làm đồ đệ, bây giờ xem ra bản thân làm gì có tư cách ấy.

 

“Chúc mừng anh Tần!” Không biết ai là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nhao nhao chen tới không ngừng đưa lời chúc mừng.

 

Trương Húc Đông mặc dù biết những người này chỉ là kẻ đón gió chiều nào thì xoay chiều ấy không đáng giá thâm giao nhưng những chuyện xã giao như thế này dù gì cũng phải tiếp đón một hai lần.

 

Vì thế nên Trương Húc Đông cũng chỉ gật nhẹ đầu, nói đôi ba câu xem như tiếp đón. Mà Phùng Công thì chỉ dám quỳ ở đó, không nói một lời. Bữa tiệc lần này chuyện đáng chú ý nhất chính là chuyện giữa Trương Húc Đông và Phùng Công, mà giờ thắng bại đã phân, bữa tiệc cũng nên đến lúc kết thúc.

 

“Mai nhớ đưa nhân sâm tới biệt thự.” Trương Húc Đông đảo mắt nhìn qua Phùng Công, nhàn nhạt nói.

 

Phùng Công vội vàng gật đầu. “Nhất định rồi, nhất định rồi!”

 

Sau khi đi ra khỏi hội trường, Hứa Bắc Xuyên kia quả nhiên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

 

Thấy Trương Húc Đông đi ra, Hứa Bắc Xuyên hưng phấn chạy tới nói: “Tôi biết là anh nhất định sẽ sống sót mà ra ngoài!”

 

Trương Húc Đông cười nói: “Sao cậu còn chưa đi nữa?”

 

“Tôi… tôi muốn bái anh làm sư phụ.” Hứa Bắc Xuyên nghiêm túc nói.

 

Trương Húc Đông liếc mắt đánh giá Hứa Bắc Xuyên, người này thật ra không tệ, tư chất cũng tốt nhưng Trương Húc Đông không có ý thu đồ đệ nên anh xua tay nói: “Nếu cuối năm cậu có thể bước vào cảnh giới nội kình đại sư thì tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.”

 

“Thật không?” Hứa Bắc Xuyên kích động nói.

 

Trương Húc Đông gật đầu: “Nói được thì làm được.”

 

“Được!” Hứa Bắc Xuyên dùng sức gật đầu, sau đó cũng không ở lại lâu, hưng phấn mà chạy ra ngoài.

 

Trương Húc Đông nhìn bóng dáng của Hứa Bắc Xuyên, không khỏi lắc đầu. Nghèo tu văn, giàu tu võ, từ xưa đến nay đã là quy luật như vậy. Hứa Bắc Xuyên này gia cảnh không tốt, mà từ giờ tới tết chỉ còn thời gian ba tháng nữa, để cậu ta bước vào cảnh giới nội kình đại sư là điều không thể.

 

“Cậu Tần.” Lúc này Hồ tông chủ cũng đi tới.

 

Trương Húc Đông hơi khom người có lễ nói: “Hồ tông chủ, ông có việc gì sao?”

 

Hồ tông chủ cười nói: “Tuần sau là đại hội luận võ của Cẩm Khê chúng tôi, tôi muốn mời cậu cùng tham gia.”

 

Trương Húc Đông nói: “Tôi cũng đang có ý ấy.”

 

Hồ tông chủ hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá, lúc đó tôi sẽ để cậu làm chủ tịch ban giám khảo.”

 

“Giám khảo?” Trương Húc Đông sửng sốt nói: “Hồ tông chủ, hình như ông hiểu lầm rồi. Tôi muốn tham gia thi đấu…”

 

“Tham gia thi đấu?” Hồ tông chủ dở khóc dở cười.

 

“Cậu Tân, cậu đừng nói giỡn với tôi nữa, lấy thân thủ của cậu thì không phải mặc định giành được giải quán quân rồi hay sao?”

 

Trương Húc Đông trầm mặc không nói. Lời này nói cũng đúng. Nhưng mà Trương Húc Đông muốn tham gia đại hội luận võ cũng chỉ vì giải thưởng mà thôi!