Tarzan là một trong ba đại chiến thần ở bang Long, cơ thể cao lớn của anh ta che trước mặt những người đó.

Đối phương có hơn ba mươi người, nhìn thấy Trương Húc Đông đang hành hạ lão đại của bọn họ, hơn nữa Ngô Kiến Hoa nằm hôn mê bất tỉnh, không biết là còn sống hay đã chết, tạm thời bọn họ không biết có nên ra tay hay không.
Mà Ngô Kiến Hoa thì đã mất đi sự sống từ lâu, đồng tử đã tan rã.

Thấy vậy, Trương Húc Đông lập tức dừng tay, anh không có đam mê ngược đãi thi thể.

Anh lau máu trên giày rồi nhìn về phía đoàn người có hơn ba mươi kia, có mấy người ở giữa đã bị Tarzan đánh chết bằng một quyền: “Ngô Kiến Hoa muốn đánh lén tôi, tôi đã xử lý ông ta.

Tôi biết mọi người đều là cấp dưới tốt của Thẩm Thị, chỉ cần mọi người thực hiện trách nhiệm, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”
Những người này không ngốc, vừa thấy lão đại của mình đã đi, bọn họ đi làm là vì tiền, cho nên bọn họ lập tức cong eo, không hẹn mà đồng thanh nói: “Cám ơn ông chủ.”
Trương Húc Đông hài lòng cười nói: “Làm phiền vài người anh em nâng thi thể của Ngô Kiến Hoa ra ngoài.

Tuy rằng ông ta dám tạo phản, nhưng tôi cũng không thể thiếu nghĩa khí, dù sao thì ông ta cũng là người có công sáng lập doanh nghiệp này với ông chủ Thẩm.

Mai táng kỹ lưỡng ông ta, tôi sẽ cho người nhà ông ta phí an táng.”
Những người này nói một tiếng vâng rồi nâng thi thể của Ngô Khiến Hoa ra ngoài.
Trương Húc Đông ngồi vào vị trí thuộc về anh, sau đó lại ngậm một điếu thuốc.

Lúc này, một người phụ trách lập tức châm lửa cho anh.

Trương Húc Đông nói một tiếng cám ơn, sau đó tựa lưng vào ghế, nói: “Mấy chuyện lung tung rối loạn đã được giải quyết, bây giờ chúng ta nói đến chuyện công ty!”
Lúc này, mười ba người phụ trách ngoan như cún, một đám ngồi yên ở chỗ kia, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Trương Húc Đông biết rõ, chẳng qua anh chỉ làm bọn họ sợ trong thời gian ngắn, làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đám người này đều là cáo già nghìn năm, nói không chừng bọn họ sẽ đối phó anh.
“Thật ra tôi cũng không rõ vì sao ông chủ Thẩm sẽ để tôi nhận xí nghiệp của ông ấy.

Dựa theo lý lịch cá nhân, vai vế, kinh nghiệm, những người ngồi đây càng biết nên kinh doanh một xí nghiệp lớn như vậy hơn tôi.

Nhưng mà, nếu tôi đã ngồi ở vị trí này, có nghĩa là tôi đã nhận lời ủy thác và phải làm hết sức mình.

Nếu mọi người cảm thấy tôi là thằng nhóc hay gì đó thì cũng không sao hết, nhưng mà tôi sẽ giữ xí nghiệp này, ai muốn cướp đi thì cứ đến thử!” Mọi người không nói gì, Trương Húc Đông dừng một chút rồi nói: “Tôi cũng biết tình hình hiện tại là loạn trong giặc ngoài, mấy công ty khác cũng đang nhìn chằm chằm chúng ta, có lẽ mọi người biết rõ hơn tôi.


Tôi cũng hứa, chờ đến khi nào xí nghiệp ổn định, tôi sẵn lòng rời khỏi đây, tuyển ngời có tài năng vào, mọi người thấy thế nào?” Trương Húc Đông nói suy nghĩ của mình ra.
Nghe xong lời này, mấy người phụ trách lập tức có tinh thần.

Bọn họ nhìn nhau, thật ra bây giờ ai ngồi ở vị trí kia thì cũng đều sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, sao không để Trương Húc Đông làm thế cuộc ổn định lại? Dù sao rồng mạnh sang sông cũng thua rắn ở địa bàn, muốn đuổi người bên ngoài như anh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, sao Trương Húc Đông lại không biết cách làm của bọn họ.

Nhưng anh chắc chắn rằng mình sẽ không cho bọn họ cơ hội này.

Có câu một đời vua một đời thân, tân hoàng đăng cơ luôn đối phó với người già trước.

Người già ỷ vào việc kinh doanh nhiều tuổi, đều sẽ không xem người mới ra gì.

Hơn nữa Trương Húc Đông không phải Thẩm Giai Tài, chuyện đã đến nước này thì anh phải lấy sức mạnh để chinh phục.
Trương Húc Đông muốn cho bọn họ một cơ hội giả dối hư ảo, sau này chậm rãi loại trừ từng cái một, để họ nhổ sản nghiệp trong tay ra.

Tất nhiên anh không loại bỏ người tình nguyện trung thành, như vậy sẽ đỡ tốn công động tay động chân.
“Trương Húc Đông, tôi là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng là bạn bè nhiều năm nhất của Giai Tài.

Tôi tin ánh mắt của Giai Tài, nếu cậu ấy chọn cậu vậy có nghĩa là cậu có tài.

Chắc chắn lão Chu tôi đây sẽ ủng hộ cậu, chuyện bên ngoài thì tôi không quản lý được, nhưng chuyện bên trong thì chỉ cần có tôi, ai cũng đừng nghĩ lấy đồ vật của Giai Tài!” Chú Chu gõ gậy trên mặt đất.

Vốn dĩ ông ta định bỏ mặc, nhưng hiện tại lại ủng hộ Trương Húc Đông làm những người đó choáng váng.
Thật ra quyền nói chuyện của chú Chu chỉ sau Thẩm Giai Tài, dù sao ông ta là người đầu tiên đi theo Thẩm Giai Tài vượt qua bao sóng gió.

Còn nói đến vai vế, người ở đây đều phải gọi ông ta một tiếng “chú Chu”, chỉ có Thẩm Giai Tài gọi là anh Chu.

Cho nên ông ta đều tiếp xúc với nhân mạch cùng thế lực trước đây của Thẩm Giai Tài.

Nếu không phải tuổi đã cao thì e rằng không đến lượt Trương Húc Đông.
Đối với Trương Húc Đông, chú Chu cũng không bài xích nhiều lắm.


Chỉ là Thẩm Giai Tài giao toàn bộ xí nghiệp cho một người trẻ tuổi như anh nên ông ta không yên tâm mà thôi, bởi vì ông ta không biết Trương Húc Đông là ai, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu giá trị, vai trò và tầm ảnh hưởng.

Nhờ Tiết Mãnh và Ngô Kiến HOa, chú Chú hoàn toàn tin tưởng Trương Húc Đông, cũng tin tưởng ánh mắt của Thẩm Giai Tài, cho nên ông ta là người đầu tiên ủng hộ Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông dự đoán được sẽ có người đứng ra, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Anh chỉ sửng sốt một chút rồi mỉm cười gật đầu, xem ra Thẩm Giai Tài vẫn có người trung thành.

Anh nói: “Chú Chu, chú nói quá nghiêm trọng rồi.

Cháu nghĩ những người đang ngồi ở đây đều là những người phụ trách cuối cùng của xí nghiệp.

Mặc dù phạm phải một chút sai lầm nhưng cũng không quá nặng.

Dù sao thì con người không phải thánh hiền, ai lại không có sai lầm, chú nói có đúng không?”
Nhìn chú Chu gật đầu, Trương Húc Đông cũng biết đây là lúc bắt đầu hát đôi rồi, anh ho khan một tiếng, nói: “Chuyện trước kia thì tôi bỏ qua, sau này mọi người đều biết nên làm thế nào, đây đều là vì xí nghiệp này không bị rơi vào tay kẻ khác.

Tôi chỉ là người mới, sẽ không hiểu nhiều chuyện, có đôi khi không thể lo liệu quá nhiều việc, tôi còn hy vọng các vị phụ trách cố gắng cùng nhau.

Tôi cũng dễ tính, hôm nay mỗi người ở đây đều được tăng lợi nhuận, đừng bảo tôi thiếu suy nghĩ, Nhưng nếu có ai khiến tôi cảm thấy không thành thật, vậy thì tốt nhất là làm cho tốt vào, nếu không…”
Trương Húc Đông quan sát vô số người, cho nên anh biết mấy người kia nghĩ gì.

Ban thưởng và lập uy chỉ là thủ đoạn tốt nhất, hơn nữa có chú Chu ủng hộ, những người phụ trách định cầm cổ phần rút lui cũng không dám nói chuyện, đồng thời cũng không dám nói.
Mười ba người phụ trách cho rằng Trương Húc Đông sẽ thay bọn họ, nhưng không ngờ sau khi trừng phạt một người, giết chết một người, anh lại cho bọn họ lợi nhuận nhiều hơn.

Cơn tức trong lòng bọn họ cũng tan đi không ít, bọn họ bắt đầu gật đầu phụ họa liên tục.
Trương Húc Đông biết khi nào nên dùng thủ đoạn, khi nào nên dừng.

Lúc sau, cuộc họp tiến hành vô cùng thuận lợi, mỗi người phụ trách đều hứa hẹn trở về làm sổ sách một lần nữa, sẽ không giấu giếm.

Bởi vì Trương Húc Đông hứa rằng anh không truy cứu tổn thất trước kia, nhưng anh phải biết, như vậy mọi người mới yên tâm.
Hứa Tá đã hoàn toàn bị ông chủ mới thuyết phục.


‘Có một ông chủ như vậy thì có chuyện gì mà làm không được? Nếu như mình lại không cố gắng hét sức, vậy thì thật xin lỗi sự sắp xếp của Thẩm Giai Tài.’
Chú Chu ở lại cho đến cuối cùng mới rời đi, sau khi người phụ trách đi hết, ông ta nói với Trương Húc Đông: “Cậu trai trẻ, tôi coi trọng cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng!”
Trương Húc Đông mỉm cười gật đầu: “Chú Chu, chú yên tâm, nếu cháu ngồi ở vị trí này, cháu sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, nếu không thì thật xin lỗi sự nâng đở của ông chủ Thẩm.” Đối với chú Chu, Trương Húc Đông vẫn cần phải để ý, thành công cũng có khả năng là do chú Chu, mà bại cũng do chú Chu, mà anh không hy vọng chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Chú Chu gật đầu nói: “Nếu có chuyện gì của xí nghiệp mà cậu giải quyết không được, vậy thì cứ đến tìm tôi.

Tuy tôi già rồi nhưng vẫn có thể giúp cậu vài chuyện.”
“Vậy sau này phải nhờ chú Chu chỉ bảo rồi.” Trương Húc Đông nói với giọng điệu khiêm nhường.
“Tạm biệt!” Chú Chu lảo đảo rời đi.
Sau khi toàn bộ người phụ trách rời khỏi, Trương Húc Đông mới thả lỏng.

Chuyện này còn khó hơn tranh giành địa bàn nhiều, thảo nào nói thương trường như chiến trường.

Hiện tại hầu hết vấn đề bên trong của xí nghiệp đã được giải quyết, còn lại là chậm rãi điều hành cho đến khi quyền lực về tay anh.
Ngô Kiến Hoa chết, vị trí của ông ta bị để trống, mà để mấy người của bang Long làm thì cũng không được, mấy tên đó đều là xã hội đen, mới nói mấy câu thì đã cầm đao, vậy thì sẽ làm hỏng kế hoạch đã định.

Đặng Quân cũng không được, dù sao anh ta còn phải quản lý Đông Thăng, Trương Húc Đông không mong cơ nghiệp của anh xảy ra vấn đề gì, hơn nữa bên kia đang cạnh tranh với ba công ty bất động sản, Đặng Quân cũng không thể ở thành phố Nam Kinh mãi.
Vậy thì chỉ có thể tìm trong số những trợ thủ của Ngô Kiến Hoa, dù sao dân bản xử dễ quản lý hơn.

Trương Húc Đông thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn Hứa Tá, hỏi: “Anh Hứa, trợ thủ của Ngô Kiến Hoa có người tài nào không?”
“Theo tôi biết thì có người gọi là Vương Duyệt, là nghiên cứu sinh, là người được ông chủ Thẩm cài vào lúc ngài ấy còn sống.

Nhưng mà Ngô Kiến Hoa là người từng trải, ông ta đã biết Vương Duyệt không đúng.

Cho nên hiện tại cậu ta chỉ là người đứng đầu một nhà máy chứ không có quyền lực thật sự nào.

Nếu ông chủ chưa chọn được người thích hợp thì tôi thấy cậu ta có thể thay thế Ngô Kiến Hoa.

Thằng nhóc này hai tám, cũng đã bấm bụng chịu đựng Ngô Kiến Hoa bốn năm, có thể thấy được cậu ta là người giỏi chịu đựng.” Hứa Tá nói người giỏi ra.
Trương Húc Đông gật đầu, đúng là không nhiều người có khả năng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hơn nữa anh tin tưởng ánh mắt của Thẩm Giai Tài, có lẽ Vương Duyệt là người được chọn tốt nhất: “Anh Hứa, anh làm việc của mình đi, tôi gọi Vương Duyệt tới.”
Hứa Tá vừa rời đi chưa được nửa tiếng, Trương Húc Đông đang ăn cơm với vài người, đang ăn nói một nửa thì một người con trai trẻ tuổi đi đến, nhìn thấy Trương Húc Đông thì lập tức gọi một cách lễ phép: “Ông chủ, nghe tổng giám đốc Hứa nói rằng ngài tìm tôi.”
Hứa Tá giống Trương Húc Đông ở vài chỗ.

Mặc dù xen lẫn trong đám côn đồ nhưng vẫn không đánh mất khí chất thanh cao.

Khi nghe nói Ngô Kiến Hoa đi đời rồi, anh ta vô cùng vui vẻ, bởi vì chắc chắn Hứa Tá sẽ nói giúp anh ta, đây là thời điểm để anh ta mở mày mở mặt.
“Cậu là Vương Duyệt?” Trương Húc Đông quan sát Vương Duyệt, người này đeo một cặp kính, tuy cung kính với anh nhưng cũng không mất đi sự cương nghị, biểu hiện không kiêu ngạo cũng không thấp hèn, hơn nữa còn có hơi thở của người trí thức, trong lòng Trương Húc Đông vô cùng hài lòng.

“Tôi là Vương Duyệt, xin hỏi ông chủ tìm tôi có chuyện gì?” Vương Duyệt hỏi.
Trương Húc Đông gật đầu bảo anh ta ngồi xuống.

Đám người Nam Cung Diệp đã uống không ít nhưng cũng đã say, chỉ còn Trần Uy uống với Tarzan, nhưng tửu lượng của anh ta rất cao, uống bốn bình rượu Mao Đài mà vẫn không sao.
Trương Húc Đông rót hai ly rượu, bảo Vương Duyệt nâng ly lên.

Anh ta lập tức nhấc lên, nói tiếng cám ơn ông chủ.

Trương Húc Đông nhấp một chút, cười khổ nói: “Tôi có bệnh trong người nên không thể uống nhiều.

Tôi cũng không dài dòng, anh Hứa đề cử cậu ngồi vào vị trí của Ngô Kiến Hoa, cậu có thể đảm nhiệm không?”
“Có thể!” Vương Duyệt trả lời dứt khoát, nhưng anh ta đang kích động đến nổi chân tay run rẩy hết cả lên.

Bây giờ chỉ cần Trương Húc Đông gật đầu, như vậy toàn bộ sản nghiệp của Ngô Kiến Hoa sẽ do anh ta quản lý.

Không ngờ anh ta chịu đựng nhiều năm như vậy, thời điểm giải thoát không phải khi ông chủ Thẩm còn sống, mà là khi ông chủ mới nhậm chức.
Thấy dáng vẻ của Vương Duyệt, Trương Húc Đông cũng không tỏ vẻ đưa vị trí kia cho anh ta ngay lập tức.

Anh biết hiện tại người này rất muốn chứng minh năng lực của mình, nhưng anh không biết anh ta có còn giữ được lòng trung thành hay không.

Rốt cuộc đó là công lao của Thẩm Giai Tài chứ không phải của Trương Húc Đông.
Lòng người là thứ khó đoán, đôi khi không cần mấy năm, chỉ cần một cái nháy mắt thì một người đã thay đổi, đây là đạo lý mà Trương Húc Đông rút ra được khi lăn lộn ở ngoài xã hội.

Có một số người không thể tin tưởng một cách dễ dàng được.
Mười mấy giây sau, Trương Húc Đông hỏi Vương Duyệt: “Không lẽ cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Tôi… tôi không biết mình nên nói gì…” Vương Duyệt không thể kiềm nén sự vui mừng của mình.

Thật ra thì ai cũng vậy thôi, một người chịu đựng hơn bốn năm, rốt cuộc cũng có ngày ngóc đầu dậy: “Ông chủ, tôi hứa sau này sẽ trung thành với ngài, quản lý nhà máy gọn gàng ngăn nắp, sẽ không làm ngài thất vọng.”
Trương Húc Đông cười, anh không tin cái gọi là trung thành, chỉ tin tưởng tình nghĩa anh em.

Thời buổi này, một cân trung thành đáng giá bao nhiêu? Cái gọi là trung thành chỉ là đối phương không phản bội mình.

Mấy lão đại bang Long đi theo anh, là thông qua từng trận chém giết để đổi lấy, gọi là mối quan hệ nguy hiểm đến tính mạng.

Bọn họ lấy Trương Húc Đông làm người dẫn đầu, mặc dù biết rõ sẽ chết nhưng bọn họ vẫn sẵn lòng đi theo mà không chùn bước.

Không phải chỉ cần đứng ra nói một câu “Tao là lão đại, bọn mày phải đi theo tao!” thì đã có thể tập hợp một nhóm người như vậy..