Trương Húc Đông dựa lưng vào ghế, thở dài thườn thượt, biết rằng dù mình có làm gì đi chăng nữa thì Satan cũng là kẻ đứng đầu của ác ma, mà ác ma thì không có bóng, hai người bọn họ dường như đã bị định mệnh sắp đặt sẵn là trở thành kẻ thù của nhau, anh cầm điện gọi cho Vương Duyệt: “Kêu anh em thả Hồ Thanh ra!”
Vương Duyệt ngây người, anh ta không hiểu được tại sao Trương Húc Đông lại dễ dàng thả tên nhãi đó ra đến vậy, kỳ thật còn có thể lấy được nhiều thứ khác, có điều anh ta vẫn đáp một tiếng, dựa theo ý của sếp mà làm việc.
Ô Lăng Ảnh đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, đến đầu cũng chẳng quay lại nói: “Cậu đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng mà vẫn còn kém tôi một chút, hy vọng lúc chúng ta đấu, cậu sẽ không bị tôi xử trong tích tác!” Nói xong, anh ta nặng nề đóng cửa lại rời đi.
Nhìn bóng lưng quen thuộc mà xa lạ, Trương Húc Đông cảm thấy chạnh lòng, anh hiểu từ giờ phút này anh và Ô Lăng Ảnh đã trở thành kẻ thù của nhau, nhưng anh tự hỏi bản thân mình có thực sự coi Ô Lăng Ảnh là kẻ thù hay không? Có thể là có, bởi vì trên lưng anh gánh vác quá nhiều, nếu như anh thua, vậy thì có nghĩa là sẽ có rất nhiều người gặp nặn, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.
con đường này là con đường không lối về, bước lên chẳng dễ gì, cung đã dương không cách nào thu tiễn về, bây giờ Trương Húc Đông rất rối, bởi vì anh sợ đến một ngày, lúc đó bản thân mình không biết phải lựa chọn ra sao, anh quá trọng tình nghĩa, mà Ô Lăng Ảnh lại quá coi thường những gì anh coi trọng, đây là sự khác biệt giữa hai người.
Vương Duyệt đứng trước cửa muốn gõ cửa nhưng rồi lại chầm chậm hạ tay xuống, anh ta biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta cảm nhận được Trương Húc Đông đang tâm phiền ý loạn, lúc này vẫn là đừng nên làm phiền đến thì hơn, vì vậy anh ta chọn rời đi.
Trong lòng Trương Húc Đông như đang nổi bão tố, anh không phải là một người không có chủ kiến, nhưng đối với Ô Lăng Ảnh anh lại chẳng biết biết phải quyết thế nào, một kẻ thù quen thuộc với mình là chuyện đáng sợ nhất, thậm chí nói là trí mạng, anh biết giờ phút này bản thân nên ra tay trước để chiếm ưu thế, nhưng anh thật sự là không làm được?
Đêm đen xuống sớm, đó là vì mây đen che khuất hoàng hôn, báo hiệu trời sắp mưa ở thành phố Nam Kinh, phương Nam mưa nhiều, hơn nữa mây đen lại giày cộp hẳn là trận mưa to.
Ngoài cửa có người đến, Trương Húc Đông liếc thoáng qua, là Nam Cung Diệp, theo sau là Tarzan, bọn họ thấy bộ dạng của Trương Húc Đông thì thoáng giật mình, hỏi: “Tôi nghe nói là Hói cử người đến, sau đó dẫn Hồ Thanh đi rồi?”
Trương Húc Đông gật đầu, chỉ vào tấm séc trên bàn: “Dẫn đi rồi!”
“Một trăm vạn quá ít, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nhìn sắc mặt Trương Húc Đông hệt như bầu trời bên ngoài, Nam Cung Diệp hỏi.
“Là Ô Ưng đưa người đi!” Trương Húc Đông nói.

“Ô Ưng? Là Ô Lăng Ảnh của dong binh đoàn ZO các anh sao? Sớm đã nghe nói anh ta đầu phục bên lính đánh thuê Lôi Nặc rồi, không phải là cái bóng của anh sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Cung Diệp và Tarzan nhìn nhau, rõ ràng là không ngờ đến lại là người này.
Một đội hoàn hảo đến vậy, người hiểu được đều biết, thành tựu của Satan là có người này trong đó, ô ưng là một loài chim săn mồi đáng sợ, cũng từng là một truyền kỳ trong giới lính đánh thuê, không biết bao nhiêu người nghe thấy cái tên này muốn đến ám sát mình thì đêm ngày không ngủ được, sợ hãi mình sẽ mất đầu, hai người đã từng giết một trăm lính đánh thuê ở một địa bàn, chiến tích này đã rất xưa rồi, ảnh hưởng rất sâu, nhưng vẫn không đủ để hình dung thực lực của Satan Trương Húc Đông và Ô Ưng Ô Lăng ảnh bây giờ.
Trương Húc Đông gật đầu, không nói thêm gì.
“Lúc trước hai người là anh em, anh ta không lẽ nào không nhận ra anh? Chẳng lẽ là mất trí nhớ?” Nam Cung Diệp nhìn biểu cảm không đúng lắm của Trương Húc Đông hỏi, mặc kệ là nghe đồn hay là nhìn vào tình hình thực tại lúc này, đều cảm thấy chắc chắn đã có sự thay đổi, hơn nữa còn lại thay đổi không nhỏ.
“Đều không phải, anh ấy nhận ra tôi, cơ mà là tuyên chiến với tôi, một trận chiến không thể tránh khỏi!” Trương Húc Đông thở dài nói.
“Anh Đông, thật ra con người đều sẽ thay đổi, có một số người quyết địch làm kẻ thù với chúng ta, vậy thì kết không phải là chúng ta chết cũng là người đó vong, tôi cũng nghe nói chuyện của hai người, nhưng anh ta đã nói như vậy thì đã không còn đường quay lại nữa rồi.

Tôi chỉ biết, nếu như anh không giết anh ta vậy thì anh ta sẽ giết anh, vậy sao anh lại không giết kia chứ?” Tarzan buồn bực nói những lời này làm đến Nam Cung Diệp cũng phải kinh ngạc.
“Lão Tar, anh ngầm lớn lên từ khi nào vậy?”
“Haha, nào có, tôi nói bừa đạo lý thôi, cậu chủ, tôi cũng đâu có ngốc!”
Trương Húc Đông đương nhiên là biết đạo lý này, nhưng không đến khoảnh khắc đó, anh thật sự là rất khó hạ sát tâm, lần duy nhất anh do dự, anh thật sự là không làm được với Ô Lăng Ảnh, xách đao chĩa về phía anh em khi xưa, có lẽ có người có thể, nhưng anh thì không được张.
Lúc này, Trần Uy và Tiêu Diễm cuối cùng cũng về, Trương Húc Đông chau mày hỏi: “Sao lâu vậy mới về? Đón được người chưa?”
“Đưa bọn họ đi dạo quanh thành phố Nam Kinh ạ!” Trần Uy lấy ra chiếc ví xẹp lép của mình, nói:“Anh Đông, anh thanh toán lại tiền cho em, hai bà cô… ặc, hai cô chiêu đó tiêu tiền như nước, vỏn vẹn có mấy chục phút đã đi tong rồi!”

Trương Húc Đông thoáng cười khổ, thấy sắc mặt của anh không đúng, Tiêu Diễm liếc nhìn Trần Uy, đơn giản nói: “Đã sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi ở khách sạn chúng ta rồi ạ!”
“Được rồi, mấy người các cậu đi tìm chỗ chơi đi, tôi qua thăm bọn họ!” Trương Húc Đông đứng dậy.
“À, phải rồi, Huyết Kinh Lung nói kêu gần đây anh cẩn thận chút, người muốn đối phó với anh ở thành phố Nam Kinh không ít!” Trần Uy chợt nhớ ra gì đó, gãi đầu than thở rồi nói: “Bên phía trụ sở chính đã có Huy Hoàng trấn giữ, phía biệt thự Ngự Long ở thành phố Tương Dương có đám Ác Quỷ, kêu qua vài bữa nữa để Bạo Lực đến bảo vệ anh!”
“Biết rồi, giờ tôi muốn yên tĩnh một chút!” Trương Húc Đông gật đầu đi ra ngoài.
Trần Uy nhỏ giọng hỏi Nam Cung Diệp gì đó, Nam Cung Diệp nói qua với cậu ta, trong lòng muốn xem Trương Húc Đông sẽ lựa chọn thế nào, nếu đại ca không nỡ ra tay vậy thì mình và Tarzan có thể thay anh đi làm.
Trên đường trở về khách sạn, Trương Húc Đông cố gắng hết sức điều chỉnh tâm trạng, sau khi xuống xe, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này thật hy vọng có Lâm Tâm Di ở bên cạnh mình, anh có thể nói kể rõ nỗi khổ cùng chỗ khó xử của mình cho người kề gối nghe, trong nhất thời anh thật rất muốn gọi Lâm Tâm Di quay lại, Lâm Tâm Di cũng nhất định sẽ quay lại ngay, nhưng con người đâu thể ích kỷ như vậy được.
Đến khách sạn rồi, Trương Húc Đông nhận ra mình vẫn không biết hai người Tưởng Khả Hân ở chỗ nào, vừa gọi điện qua, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào bất mãn của Tưởng Khả Hân, Trương Húc Đông hầu như có thể đoán được dáng vẻ điên rồ của cô gái giàu có này, cơ mà bị lăn qua lật lại như vậy, tâm trạng của Trương Húc Đông đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, hỏi rõ số phòng rồi anh vào thang máy đi đến.

Chuông cửa vang lên, cửa được mở ra, Trương Húc Đông bản tính vốn không cao, đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn thấy Tưởng Khả Hân chống nạnh đứng ở cửa, giống như người của hắn đã từng.

ra ngoài cả đêm để trở về và hét lên: “Hừ, anh còn biết là bọn em đến nữa à? Không phải anh nói mọi chi phí anh lo à? Cuối cùng đều là tên mập đó trả, nhìn anh ta mắt híp cả lại em tức mà không có chỗ trút!”
Trương Húc Đông cười khổ, tiền Trần Uy trả không phải tiền của mình, cho dù đó là tiền lương của cậu ta, sau này bản thân cũng phải móc túi ra trả lại cho cậu ta, hình như không cần phải nợ Béo nhiều tình nghĩa đến vậy, lại nói đều là anh em cả, cái này cũng không cần bé xé ra to, cơ mà, anh biết Tưởng Khả Hân chắc chắn sẽ trách mình không đón cô ta, lại lạnh nhạt với cô ta thời gian dài đến vậy.
“Cái đó… Khả Hân, anh thật sự là có việc gấp phải làm, tiếp theo đây anh đảm bảo sẽ đi chơi tử tế với em mấy ngày!” Trương Húc Đông chuyển chủ đề, hỏi: “Không phải là còn có người đẹp nữa hay sao? Người đâu?”

Tưởng Khả Hân hừ một tiếng: “Nào có người đẹp nào, em đến cùng cô Trình!”
“Trình Mộng Dao? Cô ấy đâu?”
“Nói ra đến em cũng không dám tin, cô Trình là người Nam Kinh, cô ấy đi đón mẹ rồi, đoán chừng cũng sắp đến rồi!”
Mặt mày Trương Húc Đông bí xị, đây là chuyện gì vậy trời, bản thân mình chăm lo bọn họ đi chơi, sao thành chăm luôn người nhà bọn họ rồi, nhún vai nói: “Em còn không cho tôi vào nữa là tôi đi luôn đấy!”
“Được rồi, được rồi, anh vào trước đi đã, em từ từ thu thập anh sau!”
Tưởng Khả Hân để Trương Húc Đông vào phòng, phòng là loại phòng tổng thống, còn tốt hơn cả phòng của Trương Húc Đông, sau khi bước vào phòng ngủ thứ, Trương Húc Đông tò mò nói: “Em ở phòng ngủ phụ à?”
“Lúc trước thì chắc chắn là đừng hòng, nhưng mẹ của cô Trình sắp tới, em nhường phòng ngủ chính cho hai mẹ con họ.

Anh Đông…”
“Hả?”
“Em nhìn thế nào?”
“Cũng được!”
“Đầu heo chết tiệt kia, thế nào gọi là cũng được!”
Hai người nhàn rỗi ngồi ở phòng khách tán gẫu một lúc, Tưởng Khả Hân giải thích đang theo đuổi một nam sinh trong trường đại học, Trương Húc Đông có thể nghĩ được đây chắc chắn không kém cậu ấm tập đoàn, nhiều tiền, đẹp trai, trẻ tuổi, người phụ nữ như vậy mà theo đuổi tới tay thì phỏng chừng tám đầu sau của cậu ta phấn đấu thiếu mười năm.
Thật lâu sau, chuông cửa lại vang lên, theo sau Trình Mộng Dao là một người phụ nữ trung niên, đoan trang, khí chất, nhìn tầm hơn bốn mươi tuổi, cơ mà Trương Húc Đông ngẫm, Trình Mộng Dao cũng đã ba mươi rồi, người phụ nữ này cũng tầm trên dưới năm mươi, chỉ có điều là chăm sóc rất tốt.

Mà khiến Trương Húc Đông ngạc nhiên nhất là, người phụ nữ trước mắt lại giống hệt với người phụ nữ trong bức ảnh Thẩm Giai Tài cho anh xem, chỉ có điều người phụ nữ này càng nhiều hơn sự tôn quý, còn người phụ nữ trong tấm ảnh lại ăn mặc như thiếu nữ trẻ bình thường, Trương Húc Đông, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là cố tình trồng hoa hoa không mở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, lẽ nào đây chính là người phụ nữ mà Thẩm Giai Tài có lỗi?
“Chào dì ạ!” Trương Húc Đông chào hơi cung kính.
Người phụ nữ chào lại rất lịch sự, hoàn toàn giống như một quý bà nho nhã, nói: “Cậu chính là Trương Húc Đông mà Dao Dao nhắc đến nhỉ? Cảm ơn cậu đã chăm sóc Dao Dao ở thành phố Ngọc!”
Trương Húc Đông ngây người, bản thân mình hình như chưa từng chăm sóc Trình Mộng Dao? Nếu là hai lần đó cũng coi là chăm nom vậy thì bản thân mình thật sự là chả tốn tình thần hay công sức gì chăm nom cô ấy rồi, vội cười nói: “Dì à, dì đừng khách sáo, cháo với Trình Mộng Dao là bạn bè, không tính là chăm sóc gì, chỉ là quan tâm lẫn nhau mà thôi.

Dì, mời dì ngồi!”
“Mẹ nó, dáng vẻ con rể tốt gặp mẹ vợ!” Tưởng Khả Hân nhỏ giọng lầm bầm bị Trương Húc Đông và Trình Mộng Dao cùng lườm mới nghiêng đầu không nói lời nào nữa.
Mọi người ngồi xuống rồi, người phụ nữ tự giới thiệu: “Tôi tên Vương Phụng Tiên, có chỗ nào làm phiền mong bỏ quá cho!”
“Không có, không có, dì có thể đến là niềm vinh hạnh của cháu!” Trương Húc Đông vội đáp, lộ ra nụ cười.
Vương Phụng Tiên chỉ cười nhàn nhạt, không nói gì nữa, chỉ nhìn Trình Mộng Dao và Tưởng Khả Hân nói: “Hai cô nhóc này, hai con vào phòng đợi một chút, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Trương Húc Đông!”
Hai cô gái giật mình, hai người bọn họ đều kinh ngạc nhìn Vương Phụng Tiên, cũng không hiểu hai người lần đầu gặp mặt chuyện gì để nói, lẽ nào là chuyện lễ cưới? Thế thì nhanh quá rồi đúng chứ? Hơn nữa Trương Húc Đông đã có Lâm Tâm Di rồi, trùng hôn là tội lớn, có điều hai cô gái cũng chỉ đành vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Trương Húc Đông vốn cảm thấy như vậy rất tốt, canh cũng muốn tìm cơ hội hỏi thử Vương Phụng Tiên có phải có quan hệ gì với Thẩm Giai Tài hay không, bây giờ chỉ còn lại hai người, cho dù đường đột cũng không nên trách kẻ hậu sinh như mình!
Hai người không ai nói trước, tựa như không biết nên hỏi từ đâu, qua một lúc Vương Phụng Tiên đột nhiên hỏi: “Thẩm Giai Tài ra đi bình yên chứ?”.