Mà ngồi ở đối diện chàng trai đó có một cô gái xinh đẹp, cùng lắm cũng khoảng hai mươi tuổi, thấy dáng vẻ hai người này liếc mắt đưa tình, rõ ràng là một cặp tình nhân trẻ.
"Mẹ kiếp!" Trong những người trẻ tuổi đó, tên cầm đầu mắng một câu, cũng không thèm nói chuyện đàng hoàng đã đạp chàng trai kia một cái, đám người đó xông lên đánh chàng trai trẻ một trận tơi bời, trong quán trà vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Cô gái đó bỗng chốc hoảng sợ, nắm lấy tên cầm đầu van xin nói: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Con mẹ nó, ranh con mà cũng dám cướp người phụ nữ của ông đây, không cho nó biết tay, nó còn tưởng ông đây là dân chơi rởm, các anh em đánh thật mạnh vào cho tôi!" Tên cầm đầu trẻ tuổi chỉ vào chàng trai đang kêu rên dưới đất quát to.
Chuyện lăng nhăng ở đâu cũng có, trò hề trước mắt này, rõ ràng cô gái đó thích chàng trai trẻ tuổi kia hơn, chứ không phải thích người đang dẫn người đến đánh nhau, còn về việc đã xảy ra chuyện gì thì Trương Húc Đông không biết, chẳng qua anh cảm thấy cách giành phụ nữ này rất nhục nhã.
Muốn có được một người phụ nữ thì phải có được trái tim của người đó, nếu không thì như thế lại dở quá, vừa ra tay trái lại đã đẩy người phụ nữ đó ra cách xa tít mù khơi, con gái bây giờ không chỉ thích vẻ bề ngoài, bọn họ cũng bắt đầu chú ý đến phẩm chất của người đàn ông, thế giới đang thay đổi, Trung Quốc cũng thay đổi.
Chu Diệu Bạch nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: "Lớp trẻ bây giờ cũng coi trời bằng vung quá rồi, hầy..."
Chàng trai kia rõ ràng không có sức đánh nhau, sau khi bị đánh ngã trên mặt đất cũng không có khả năng đánh trả, chỉ có thể lấy hai tay ôm đầu, mặc cho mấy người đó đánh đập tơi tả.
Trương Húc Đông cau mày, anh thấy hơi chướng mắt mấy tên ỷ mạnh hiếp yếu này, anh cũng không biết mình đã tức giận vì gái đẹp bao nhiêu lần, nhưng thấy hai người trẻ này có vẻ đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, ai lọt vào mắt xanh của con gái nhà người ta thì đi theo đánh người ấy, tuy cách này rất hiệu quả nhưng cũng rất trơ trẽn.
Cô gái nhìn thấy chàng trai bị đánh chảy máu, vô cùng căng thẳng, không ngừng cầu xin tên cầm đầu kia, nhưng người đó dường như không đánh chàng trai kia đến chết thì không giải quyết được cơn giận trong lòng mình, nhưng cứ tiếp tục đánh như vậy Trương Húc Đông cũng không thể làm ngơ được, nếu xảy ra án mạng, đó là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
"Trương Húc Đông, muốn xử lý chuyện bất bình này sao?" Liễu Mộc Thanh hỏi.
Trương Húc Đông gật đầu, sau đó đứng dậy bước sang, Liễu Mộc Thanh và Chu Diệu Bạch đưa mắt nhìn nhau, bọn họ yên lặng ngồi ở đó, muốn tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Trương Húc Đông, xem thử có ghê gớm như trong lời đồn không.

"Cút!" Trương Húc Đông thốt lên một chữ, sau đó giơ tay đẩy từng người lảo đảo ra chỗ khác.
Đám người trẻ tuổi đó giữ thăng bằng, tên cầm đầu liếc Trương Húc Đông vài cái, lạnh lùng nói: "Mày là ai? Muốn lo chuyện bao đồng sao?"
Những người này đều còn trẻ, chưa trải sự đời nên không biết sợ là gì, Trương Húc Đông là người từng trải qua bao sóng gió, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với bọn họ: "Các anh em, đánh đủ mạnh rồi đó, còn đánh nữa sẽ gây ra án mạng đó, chuyện này cũng không có lợi gì cho các cậu!" Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, muốn khuyên ngăn cuộc ẩu đả này.
"Xảy ra án mạng thì sao? Một thằng nhãi ranh cũng dám giành phụ nữ với tao, đúng là chán sống mà!" Tên cầm đầu khinh thường nói, dường như trong mắt cậu ta mạng người cũng như cỏ rác mà thôi.
Trương Húc Đông bất lực cười lạnh một tiếng, đám thanh niên này quá xốc nổi rồi, hở ra là muốn làm hại đến tính mạng người khác, còn hơn cả giới xã hội đen, chỉ là bọn họ quên mất phải cân nhắc trước khi làm, mọi chuyện đều phải gánh lấy hậu quả.
"Trông các cậu chắc là sinh viên nhỉ?" Trương Húc Đông nhếch miệng nhìn chàng trai đó nói: "Có vẻ các cậu đều quen nhau sao? Học chung trường à?"
Tên cầm đầu trẻ tuổi đó không biết Trương Húc Đông đang muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu, Trương Húc Đông cười nói: "Không có thù hằn sâu nặng gì, cần gì phải làm tổn hại đến tính mạng cậu ta chỉ vì một cô gái chứ, nếu xảy ra chuyện gì cha mẹ các cậu hẳn là thất vọng lắm đây!"
"Mẹ kiếp, ông đây làm gì còn cần mày dạy sao? Mày muốn ra mặt thay cho nó, cũng không tự soi gương lại xem mình là cái thá gì, mẹ nó!" Tên cầm đầu trẻ tuổi đó chửi bới: "Không muốn bị đánh chung thì cút ra chỗ khác cho ông!"
Trương Húc Đông cau mày, bỗng nhiên ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, đồng thời anh cũng ra tay tát một cái "bốp" lên mặt người trẻ tuổi đó, cú tát này anh đánh rất mạnh, bốn cái răng hàm bay ra ngoài, còn người trẻ tuổi đó cũng bị đánh quay vài vòng, sau đó ngã phịch xuống đất.
"Còn không mau dạy dỗ gã này cho tôi!" Tên cầm đầu đó máu me đầy miệng, bị Trương Húc Đông đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, nhưng vẫn còn mạnh miệng quát to, những đồng bọn khác thấy đại ca của mình bị đánh cũng lập tức lũ lượt xông lên, Trương Húc Đông cũng không đi chỗ khác, anh cứ đứng im tại chỗ đấm đá từng người một ngã lăn xuống đất.
"Mấy tên côn đồ, có giỏi thì hung hăng với người trong giới xã hội đen đi, ở đây ra oai gì chứ, làm mất hứng ông đây!" Trương Húc Đông tức giận mắng.
"Chuyện này đừng trách tôi, thằng nhãi này giành bạn gái của tôi, tôi mới đến đây tìm nó tính sổ, nếu không thì tôi còn đáng mặt đàn ông không?" Thấy Trương Húc Đông dũng mãnh như vậy, tên cầm đầu trẻ tuổi đó lập tức ủ rũ, vẻ mặt đau khổ, thiếu mất bốn cái răng nên nói chuyện cũng thấy hơi trống rỗng.
"Tên nhóc nhà cậu đánh cậu ta một trận thì có thể giải quyết vấn đề sao? Bạn gái cậu sẽ quay về bên cạnh cậu sao? Mẹ kiếp, làm đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, vì người mình yêu và yêu một người mà liều mạng như vậy, anh đây nể cậu là đàn ông, nhưng cô gái này rõ ràng không thích cậu, cậu làm vậy có đáng không?" Trương Húc Đông nhìn cậu ta chằm chằm nói.

Tên cầm đầu trẻ tuổi đó ấp úng cả buổi trời cũng không nói được lời nào, có lẽ nhìn từ góc độ người ngoài là như vậy, nhưng trong lòng cậu ta không nuốt nổi cục tức này, bản thân cậu ta có chỗ nào thua kém thằng nhãi yếu đuối kia chứ?
"Được rồi, các cậu đi đi!" Trương Húc Đông xua tay, sau đó lại nhìn về phía chàng trai trẻ đang nằm dưới đất, người đó cũng nhìn anh, Trương Húc Đông hỏi: "Muốn báo cảnh sát không?"
Chàng trai trẻ lau máu mũi, lắc đầu nói: "Không cần!"
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, không ngờ tên nhóc này lại có khí phách như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi nào chưa từng đánh nhau vì người mình yêu, trừ khi người phụ nữ đó quá xấu xí, cho nên như thế cũng không tính là chuyện lớn, cho dù cảnh sát có bắt những người đó nhốt vài ngày cũng chẳng ăn thua gì, hơn nữa như thế cũng không đáng mặt đàn ông lắm.

Đám người trẻ tuổi đó ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám phản bác lại Trương Húc Đông nữa, chỉ nhìn anh một lát, sau đó ai nấy cũng chán nản rời đi, Trương Húc Đông nhìn chàng trai được cô gái dìu dậy, chỉ bị thương ngoài da, cũng không có chuyện lớn gì, anh hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"
Chàng trai đó tiếp tục lắc đầu nói: "Không cần đâu, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp em!"
"Nghe giọng cậu hình như không phải người ở thành phố Nam Kinh!" Trương Húc Đông lại hỏi: "Cậu là người tỉnh khác sao?"
Chàng trai cười gượng đáp: "Tổ tiên của em là người thành phố Ngọc Đô, sau này ông nội em đến nước D, em sinh ra và lớn lên ở bên đó, cũng mang quốc tịch bên đó, nhưng em vẫn không quên trong mình đang chảy dòng máu người Trung Quốc, cho nên sau khi về nước em đã đi học đại học!" Dừng lại một chút cậu ta mới nói tiếp: "Em tên là Đổng Hạo, cho hỏi anh trai tên gì?"
"Trương Húc Đông!" Trương Húc Đông thản nhiên cười đáp: "Máu mũi của cậu như thế vẫn nên đi bệnh viện khám thử đi, đừng để tổn thương mô mềm!" Nói xong, anh bèn lắc đầu đi về chỗ của mình, Đổng Hạo này lại hơi giống anh lúc mới đến Trung Quốc, nhưng cậu ta chỉ là một người bình thường, không có thế lực gì cả.
Đổng Hạo vội gật đầu chào, nói: "Anh Trương, có thể cho em số điện thoại không, sau này anh đến nước D, em sẽ tận tình tiếp đón anh."

Trương Húc Đông xua tay nói: "Không cần phải vậy đâu, chỉ là thấy chuyện bất bình mà thôi!" Nói xong, anh cầm ly trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Đổng Hạo ngây ra một lát, lập tức bước đến trước mặt Trương Húc Đông, hai tay đưa danh thiếp của mình cho Trương Húc Đông, nói: "Anh Trương, trên đó có số điện thoại của em, nếu như anh đến nước D thì nhất định phải gọi cho em đó, lần này thật sự rất cảm ơn anh!"
Thấy cậu ta cung kính như vậy, Trương Húc Đông cũng không tiện từ chối nữa, anh gật đầu cầm lấy tấm danh thiếp, Trương Húc Đông hoàn toàn không ngờ trong một lúc tình cờ của anh lại mang đến sự giúp đỡ rất lớn cho sau này, nhưng đó cũng là chuyện của sau này.
Đổng Hạo lại cúi đầu chào Trương Húc Đông một cái, sau đó được cô gái dìu ra khỏi quán trà, lúc đi còn thanh toán tiền trà cho bàn của Trương Húc Đông, cậu ta là một chàng trai rất có lòng.
Cặp tình nhân trẻ này vừa mới đi, Trương Húc Đông đã nhìn thấy hai người không thể nào quen thuộc hơn bước vào, đó là Nam Cung Diệp và Bắc Đường Nguyên Hằng, hơn nữa lần này còn dẫn theo Tarzan đến, vừa bước vào Nam Cung Diệp đã nói: "Santa, tôi kể cho anh nghe một chuyện thú vị..."
"Mẹ nó, chuyện này để tôi nói.

Sư phụ, con kể cho sư phụ nghe, hôm nay con và tên nhãi Nam Cung Diệp này..."
Bắc Đường Nguyên Hằng còn chưa nói xong, Nam Cung Diệp đã ngắt lời: "Đừng cà chớn, trước mặt tôi cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chú đó, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy!"
"Mẹ kiếp, tôi không dám nhận đâu, anh đúng là đồ mặt dày!" Bắc Đường Nguyên Hằng nổi giận đùng đùng nói.
Trương Húc Đông vừa nghĩ đến đã hiểu ra, dù gì cũng có qua lại với bốn gia tộc lớn, tuy nhà họ Nam Cung ở xa nước M, nhưng mấy đời trước cũng không tránh khỏi cũng có việc qua lại, hai tên này bỗng nhiên chạy đến đây, ngược lại khiến Liễu Mộc Thanh và Chu Diệu Bạch bên cạnh sửng sốt, lắc đầu im lặng không nói gì.
"Anh Bắc Đường!" Chu Diệu Bạch và Liễu Mộc Thanh chào hỏi.
Còn Bắc Đường Nguyên Hằng cũng tùy ý nhếch miệng nói vài câu, lại nghĩ cách sỉ nhục Nam Cung Diệp, nhưng bị Nam Cung Diệp giành nói trước: "Chuyện đã rõ ràng rồi, cô của tôi đã gả cho ông nội của cậu rồi, tôi và cha cậu cũng là anh em đó, cậu gọi tôi một tiếng chú khó vậy sao?"
"Anh nói bừa, đó là chuyện của năm nào rồi, ngay cả cô của anh cũng mới quen biết anh dạo gần đây, hoàn toàn không có chuyện đó!" Bắc Đường Nguyên Hằng gào lên mắng.
"Mẹ kiếp, tên nhóc nhà cậu thèm đòn đúng không? Xem hôm nay anh đây xử cậu thế nào!" Nam Cung Diệp nói xong bèn xắn tay áo lên muốn đánh, nhưng tính tình của Bắc Đường Nguyên Hằng cũng không vừa, anh ta cũng làm ra thế tấn công.

Trương Húc Đông vô cùng cạn lời với hai người này, trợn mắt nhìn hai người nói: "Các người có thể để anh đây sống yên ổn chút được không, nếu không thì đừng làm mất mặt ở đây nữa.

Mẹ kiếp, vừa đến là líu ríu không thôi, còn nói nhiều hơn đàn bà nữa!"
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lại cùng lúc bật cười to, Nam Cung Diệp nói: "Satan, anh để tôi kể rõ cho anh..."
"Đừng nghe anh ta!" Bắc Đường Nguyên Hằng lại ngắt lời: "Người xấu không nói được chuyện hay đâu, đầu đuôi chuyện này vẫn nên để con kể cho."
"Mẹ nó, không dạy dỗ cậu một trận có phải cậu ngứa đòn không?" Nam Cung Diệp tức giận dường như sắp ra tay tới nơi, Trương Húc Đông biết cũng chỉ có mình mới có thể ngăn hai người họ lại, nếu không thì hai người này lát nữa nói hăng quá lại làm ra những chuyện không giống ai.
"Rầm!" Trương Húc Đông đập bàn, nhìn bọn họ chằm chằm nói: "Có phải hai người gây ra chuyện gì rồi không, một người nói là được rồi.

Nguyên Hằng, cậu nói đi!"
Bắc Đường Nguyên Hằng bật cười khanh khách, nói: "Vẫn là sư phụ tốt, sư phụ không biết đâu, hôm nay bọn con chơi rất sảng khoái.

Sư phụ, khi nào rảnh đưa sư phụ đi chơi, bảo đảm sư phụ cũng sẽ rất vui vẻ!"
"Đi nhận bà con vui vậy sao?" Trương Húc Đông lườm bọn họ nói: "Nói năng linh tinh, không có câu nào có ích cả, nói thẳng đi.".