Logic của Ô Lăng Ảnh làm cho suy nghĩ xa vời trước đây của Trương Húc Đông hoàn toàn sụp đổ, anh có chút không hiểu ý của Ô Lăng Ảnh, tại sao lại trộm Hiên Viên kiếm, giờ lại dễ dàng đưa cho mình đến vậy, hình như ý anh ta là kêu Trương Húc Đông đưa thứ này về bảo tàng, nếu không anh ta lại trộm nữa, chẳng lẽ lại đang giở trò, muốn Trung Quốc giao chiến với các nước khác à? Nhưng như vậy thì đối với một lính đánh thuê như anh ta có gì tốt chứ?
Nhìn nơi Ô Lăng Ảnh rời đi, Trương Húc Đông nghi ngờ không hiểu mất một lúc, anh sợ nhất chính là đối thủ đang làm gì, cũng có thể là Ô Lăng Ảnh biết điểm này nên đã lợi dụng điểm đó, để nắm thế chủ động trong cuộc đọ sức này.

Bắc Đường Nguyên Hằng ở trong đám người Trương Húc Đông không nói lời nào, lại hỏi: “Sư phụ, tên đó là ai vậy? Sao lại mạnh đến vậy?”
Trương Húc Đông nhếch môi, không biết vui hay buồn, nói: “Anh ta là Ô Lăng Ảnh, biệt danh là Ô Ưng, là cao thủ trong lính đánh thuê ZO lúc trước, vào đó còn trước tôi mấy năm, hai chúng tôi đều được cao nhân chỉ dạy, nhưng thiên phú của anh ta còn cao hơn tôi một chút, cho dù là thực lực bây giờ cũng không hề dưới tôi.


Mặt Bắc Đường Nguyên Hằng đầy kinh ngạc, khó trách ngay đến Nam Cung Diệp bình thường không để ai vào mắt cũng tỏ ra ngưng trọng, thì ra là biết rõ lai lịch đối phương, Trương Húc Đông nói là cao thủ, vậy thì chắc chắn là cao thủ, anh ta đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Sư phụ, vậy người cũng là lính thuê ZO sao? Con biết đoàn lính đánh thuê này.


Trương Húc Đông chậm rãi gật đầu: “Hai người bọn tôi từng là người của lính đánh thuê ZO, sau này anh ta rời đi sớm hơn tôi một bước!” Nói rồi, mặt anh trở nên hơi nặng nề.

“Con mẹ nó, sự phụ nói sớm với con chứ, thật ra con cũng rất ngưỡng mộ lính đánh thuê mọi người, muốn làm gì thì đó, không muốn làm thì có thể ngủ một giấc ngon, không giống bọn con là bộ đội có kỷ luật, mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy.

Cái đó… sư phụ, biệt danh của người ở đoàn lính đánh thuê ZO là gì?” Bắc Đường Nguyên Hằng càng thêm tò mò hỏi.


“Trong đầu cậu chứa cái gì vậy hả, ngày nào tôi cũng gọi anh ta là là Satan, chẳng lẽ cậu điếc?” Nam Cung Diệp một bên liếc nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng như nhìn một tên ngốc.

“Satan? Có phải là Thần sáng tạo phương Tây không? Biệt hiệu này thật sự rất ngầu, mạnh hơn thế giới động vật bên bộ đội bên tôi nhiều, gì mà sơn lang, liệp ưng, hắc hổ… Tôi cũng cảm thấy mình nên gọi là Ngọc Hoàng đại đế, mọi người cảm thấy thế nào? Mẹ nó, sao không nói gì.

Vậy biệt hiệu của anh không phải là Hỏa Thần đấy chứ?” Bắc Đường Nguyên Hằng quay về phía Nam Cung Diệp hỏi.

Nam Cung Diệp nhẹ gật đầu: “Phải!”
“Hỏa Thần cũng xoàng thôi, chẳng có tí phong cách phương Tây nào cả!” Bắc Đường Nguyên Hằng oán trách nói một câu: “Không ghê gớm như Satan của sư phụ tôi!”
“Cậu bị ngu à, cạu tưởng biệt hiệu là để giỡn cho oai à?” Nam Cung Diệp đưa tay ra làm như trúng chiêu khinh thường nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng, nói: “Cho dù cậu có gọi là sâu thối thì cậu cũng phải đủ giỏi để có được cái danh ấy!”
“Mẹ nó, anh mới là sâu thối!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Trương Húc Đông nhàn nhạt nói một câu, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi cổng, dù sao chỗ này cũng không phải là nơi nên ở lâu, không cần đợi cảnh sát tới, vô duyên vô cớ chọc thêm phiền phức, như vậy thì được không bù nổi mất.

Tin tức Hồ Sơn Nhạc bị giết, giống như một cơn lốc xoáy quét sạch toàn bộ thành phố Nam Kinh,mấy ngày ngắn ngủi đã thành tin nhà nhà đều biết, toàn bộ thành phố Nam Kinh đã rơi vào tình trạng bất ổn, đàn em dưới trướng Hồ Sơn Nhạc không hề nghĩ muốn báo thù cho ông ta, mà bắt đầu tranh cướp vị trí đứng đầu, vốn Hồ Sơn Nhạc tuổi tác không lớn lắm, vẫn chưa tìm được ứng viên nào tốt, thế lực của mấy kẻ đàn em đầu sỏ cũng không nhỏ, giờ không ai phục ai, bắt đầu tranh đoạt liên tiếp.

Hồ Thanh là một thanh niên ngổ ngáo, cha gã ta chết rồi đến một tâm phúc gã ta cũng chẳng có, tuy rằng cũng có ít người cũng nói là ủng hộ gã ta, nhưng những người hiểu đều biết, chẳng qua là nhìn trúng cái vị trí thừa kế mà thôi, đợi gã ta nhận được sản nghiệp hợp pháp của Hồ Sơn Nhạc lập tức sẽ bị tính kế, người thừa kế như gã ta giống như cái đuôi thỏ vậy, không dài ra được.


Tin tức như vậy, tất nhiên Liễu Mộc Thanh cũng nghe nói, sau khi anh ta nghe được tin tức này xong, Liễu Mộc Thanh vẫn có chút kinh ngạc, tán thưởng sự mạnh mẽ quyết đoán của Trương Húc Đông, chuyện vừa mới xảy ra vào ban ngày, tối đến đã ra tay rồi, thủ đoạn rất bá đạo trực tiếp, cơ mà như vậy cũng thể hiện được thực lực của Trương Húc Đông, Liễu Mộc Thanh cảm thấy bản thân chọn đúng người hợp tác rồi.

Người có mắt đều biết chuyện này không thoát khỏi có liên quan đến Trương Húc Đông, nhưng lại chẳng ai có thể chứng minh là Trương Húc Đông làm, chẳng qua là gần đây hai người đó đối địch với nhau vô cùng ghê gớm, nhưng những quan chức cấp cao đó của chính phủ sao có thể quan tâm đến việc ai đã làm chuyện đó, chuyện cần làm đầu tiên là ổn định lại thế cục thành phố Nam Kinh, một Hồ Sơn Nhạc chết đi làm cả thế giới ngầm thành phố Nam Kinh dậy sóng, trấn an lòng dân mới là ưu tiên hàng đầu.

Trương Húc Đông cảm thấy không cần tiếp tục ở lại thành phố Nam Kinh này nữa, anh muốn chứng minh cũng đã chứng minh rồi, giờ không có ai ngăn cản thì trở về thành phố Tương Dương càng sớm càng tốt, anh căn bản là không muốn để ý chuyện ở thành phố Nam Kinh, chuyện bên này còn chưa xử lý xong!
Máy bay hạ cánh, Nam Cung Diệp và Tarzan dẫn theo Bắc Đường Nguyên Hằng đến Thiên Sát huấn luyện, còn Trương Húc Đông gọi taxi về chi nhánh của bang Long, Ác Quỷ không ở đây, Côn Bằng thì đang ở trụ sở chính, ông ta không ngờ Trương Húc Đông sẽ về vào lúc này, vội đứng dậy tiếp đón.

Anh em gặp mặt cũng chẳng nói quá nhiều, lược qua những chuyện lớn một lần, Côn Bằng cảm thán chuyện đời khó lường, Trương Húc Đông hỏi ông ta thành phố Tương Dương gần đây thế nào, ông ta nói vẫn thế, Ác Quỷ đến địa bàn dò xét rồi, hỏi xem có cần gọi cậu ta về không.

Trương Húc Đông nói không cần, thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn, mã số là của Tương Dương, nhưng là số không xác định, mở máy ra thì thấy là một người bạn đã đổi số, không ngờ đã không gặp gần hai năm rồi, vậy mà còn nhớ đến mình.

Gửi tin hỏi địa chỉ, Trương Húc Đông lái xe của bang đi đến, mua một ít quà mọn, Trương Húc Đông vừa mở cửa thì ngây cả người, đối phương không phải là Hàn Tiểu Chiêu đã liên lạc mà là một cô bé tầm bốn đến năm tuổi, thấy dáng vẻ cũng đẹp trai, cô bé đánh giá Trương Húc Đông hỏi: “Chú ơi, chú tìm ai ạ?”
Giọng nói của cô bé gái này rất ngọt ngào, mang theo vẻ ngây thơ trẻ con, Trương Húc Đông mỉm cười, đối diện với một cô bé như vậy, Trương Húc Đông cũng quên luôn trong lòng thoải mái, nói: “Chú tìm Hàn Tiểu Chiêu? Cháu là ai vậy?”
“Hà Tiểu Chiêu là mẹ cháu!” Cô bé đánh giá Trương Húc Đông, hỏi: “Chú là chú Trương Húc Đông ạ?”
Trương Húc Đông lại thoáng ngây người, không ngờ con của Hàn Tiểu Chiêu đã lớn thế này rồi, nhưng cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, nghĩ đến Hàn Tiểu Chiêu vẫn thường gọi là anh Đông của mình, trong lòng anh trầm xuống, vẫn hỏi: “Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu…” Cô bé có vẻ không muốn nói tiếp, cúi đầu xuống.

Trương Húc Đông nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Cô ấy ngã bệnh rồi? Nói cho chú biết cô ấy ở bệnh viện nào chú dẫn cháu đi thăm cô ấy!”
“Không phải ngã bệnh.

Mà mẹ cháu kêu cháu gọi một chú lạ là cha, nhưng cháu không thích chú đó nên không muốn gọi chú ấy là cha ạ!” Cô bé đó giống như thật lâu không tìm được người thổ lộ tiếng lòng rồi, thấy Trương Húc Đông thì tỏ ra vô cùng tủi thân.

Trương Húc Đông thở dài, anh với Hàn Tiểu Chiêu chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, không có tình cảm nào khác, dù sao thì lúc Trương Húc Đông giúp công ty giải quyết xong sâu mọt cũng đã rời công ty, về phần bây giờ Hàn Tiểu Chiêu ở bên ai, tốt với ai, Trương Húc Đông không ngăn được.

“Không ngờ mẹ cháu lại có cô con gái lớn như cháu, cha cháu…” Trương Húc Đông nói đến đây cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Hàn Tiểu Chiêu là để con gái mình gọi một người đàn ông xa lạ là cha, lẽ nào cô bé này không có cha, hay là trong đó còn có chuyện gì khác nữa: “Bé con à, cháu nghe mẹ cháu đi, mẹ cháu đã nói thì chắc chắn không sai đâu!”
Cô bé hình như không hiểu được lời của Trương Húc Đông, cũng không đáp lại, cúi đầu nói: “Nếu như cha của Quả Quả giống với chú thì hay biết mấy!”
Trương Húc Đông gãi đầu, cười rồi nói: “Chú đã có bạn gái rồi, sao làm cha cháu được nữa chứ?!” Vừa nói, anh vừa cất đồ đạc vào chỗ vừa bước vào cửa, nói: “Chú không biết còn một cô bé gái như cháu nên không mua gì cho cháu cả, ít tiền này cháu cầm lấy coi như quà gặp mặt chú cho!”
Để lại mấy trăm tệ, Trương Húc Đông xoa đầu Quả Quả nói: “Nhất định phải nghe lời mẹ, chú có thời gian sẽ đến thăm cháu nữa!” Nói xong ra khỏi cửa, Quả Quả tiễn Trương Húc Đông ra, lúc họ định tạm biệt thì thấy Hàn Tiểu Chiêu và một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi thang máy.

Đổi một cái, Trương Húc Đông và Hàn Tiểu Chiêu đã không gặp nhau gần hai năm, người đó cũng càng trở lên thành thục hơn, chỉ là sắc mặt không tốt cho lắm, không biết là đã xảy ra chuyện gì, cơ mà người đàn ông trẻ tuổi đó có lẽ là chồng cô ấy, hoặc ít nhất cũng là bạn trai.

truyện ngôn tình
Thấy Trương Húc Đông đến, Hàn Tiểu Chiêu cố gượng cười nói: “Anh Đông về lúc nào vậy?” Cô ấy vẫn có phần sợ hãi Trương Húc Đông, bởi vì ấn tượng Trương Húc Đông để lại cho cô ấy ở thành phố Ngọc có hơi đáng sợ.


Trương Húc Đông khẽ gật đầu, đáp: “Vừa từ thành phố Nam Kinh, không ngờ con gái cô đã lớn vậy rồi!” Thật ra trong lòng Trương Húc Đông chỉ coi Hàn Tiểu Chiêu là bạn bè bình thường, không có tình cảm gì cả, chỉ là anh trọng tình cảm, đối phương đổi số còn gửi anh, anh chắc chắn không thể coi như không thấy, dù thế nào thì bản thân cũng đã về lại Tương Dương rồi.

Người trẻ tuổi sau lưng Hàn Tiểu Chiêu, ăn mặc có phần thoáng, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn như ngón cái dày trên cổ, mặc trang phục kiểu bùng nổ, thấy Trương Húc Đông người trẻ tuổi này rõ ràng là có phần không vui, lại thêm ân cần với Hàn Tiểu Chiêu như vậy, anh ta có hơi ghen, lúc Hàn Tiểu Chiêu thấy được biểu cảm trên gương mặt của người thanh niên, thân thể có chút run lên, dường như có chút sợ hãi người đàn ông này.

Trương Húc Đông có chút không rõ hai người này sợ gì, lẽ nào sự xuất hiện của mình làm đảo lộn cuộc sống của bọn họ, nhưng bản thân cũng chưa nói gì, càng chẳng làm gì, thật sự có phần tò mò.

Hàn Tiểu Chiêu không mời Trương Húc Đông vào nhà ngồi, Trương Húc Đông cũng không thấy lạ, cảm thấy trong chuyện này có lẽ là có chuyện không nói ra được, cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đầu Quả Quả nói: “Tôi đến chỉ là thăm một chút, có gì cần thì gọi điện thoại cho tôi, tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Giọng Hàn Tiểu Chiêu rất thấp, thậm chí còn thấp hơn so với lúc trước ở công ty, cô ấy trở thành người Trương Húc Đông có phần xa lạ, mà mà Quả Quả nhìn Trương Húc Đông nước mắt lưng tròng, Hàn Tiểu Chiêu lập tức kéo cô bé sang một bên, Trương Húc Đông cười với Quả Quả, sau đó đi về phía thang máy.

Sau khi nhấn nút xuống tầng dưới, Hàn Tiểu Chiêu nói: “Anh Lượng, anh có thể nghe em giải thích được không, thật ra bọn em…”
“Chát!”Một cái tát giáng xuống mặt Hàn Tiểu Chiêu, người thanh niên gọi là anh Lượng giận dữ mắng mỏ: “Con điếm nhà cô, cô tưởng rằng tôi không nhìn ra được quan hệ của cô với thằng nhóc đó à, con nhỏ này có phải của thằng nhãi đó không?”
Hàn Tiểu Chiêu ôm mặt, liều mạng lắc đầu: “Không phải vậy, anh nghe em nói đã, chuyện này không liên quan gì đến anh Đông, anh phải tin em!”
Quả Quả chỉ là một đứa trẻ, sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, con bé lập tức bật khóc, trong lòng nó hận người đàn ông trước mặt mình đến chết, nhìn bóng lưng Trương Húc Đông, nhìn như cầu xin.

“Khóc cái con mẹ mày, ông đây tát chết mày giờ!” Anh Lượng đó đột nhiên giơ tay lên, Hàn Tiểu Chiêu lập tức bế đứa nhỏ ra phía sau, Quả Quả thật sự không dám khóc nữa, chỉ còn lại tiếng nức nở khiến người ta đau lòng.

.