Sau khi sắp xếp xong xuôi, Trương Húc Đông ngay lập tức tìm cách liên hệ với cha của mình, điều anh không thể ngờ tới chính là lúc này Bạch Sư Vương không có ở nước ngoài, mà cách đây vài tháng ông ta đã về nước, nơi ông ta ở là một ngôi làng nhỏ ở phía nam thành phố Côn Minh của Trung Quốc.
Trương Húc Đông đã ngồi máy bay đến đó, thuận tiện nói về một số nhân vật quyền lực anh đã gặp gần đây và chuyện của Ô Lăng Ảnh, còn tập đoàn Trung Khoa đã là châu chấu có thể thu hoạch được rồi, cũng không thể nhảy được mấy hôm nữa, tập đoàn đã có Đặng Quân, bên cạnh còn có đám Huy Hoàng, chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Bạch Sư Vương trở lại Trung Quốc là một chuyện cực kỳ bí mật, ngay cả Trương Húc Đông cũng không nói, nếu không phải anh chủ động gọi điện qua thì anh vẫn không biết gì, nhưng mà Bạch Sư Vương cũng không mang nhiều người về lắm, chỉ có tiểu đội Dã Thú và một vài người mới, ở bên trong hàng trăm hàng nghìn ngọn núi, có thể hượng thụ thanh tịnh, đây là lần thứ hai Bạch Sư Vương trở lại Trung Quốc, ông ta cũng giống như Trương Húc Đông, trong lòng ông ta không muốn rời đi, càng muốn ở lại thành phố Ngọc Đô, nhưng ông ta lại không có cách quay lại sống ở đó.
Ngồi máy bay ba giờ, sau đó thay bằng xe khách, may mà chỗ đó vẫn thông xe, bằng không Trương Húc Đông chỉ có thể vất vả tìm lại cảm giác vượt qua thử thách cực hạn một trăm kilomet năm xưa mà thôi.
Bốn giờ sau, Trương Húc Đông đến một nơi gọi là thị trấn Đấu Long, điểm dừng tiếp theo là trại Loan Tử, cha anh nói ở trong thôn.

Nhưng lúc này mặt trời đã lặn chỉ còn những rặng mây đỏ đang bày, cả đoạn đường này không có bất kỳ một phương tiện giao thông nào, dân bản địa chỉ có thể cưỡi ngựa đi lại, có nhiều chỗ còn phải đi xuống dắt ngựa, con đường không bằng phẳng, có khe suối có núi đồi, trong núi rộng mênh mông, rất nhanh đã bị ánh trăng bao phủ.
Vào ban đêm, trong núi có sương mù, ánh trăng rất mờ ảo, hầu như không nhìn thấy những ngôi sao, nếu không phải Trương Húc Đông có cầm bản đồ và la bàn thì có lẽ chuyến đi tìm kiếm người thân này của anh sẽ biến thành chuyến đi lạc, con đường ngoằn nghèo được bao quanh bởi cây cối và cỏ dại, nhìn thì xanh um tươi tốt, nhưng thực tế điều kiện sống ở đây lại rất khắc nghiệt, cũng chỉ có người dân bản xứ và đám người Bạch Sư Vương – quanh năm sống trong bụi rậm kia mới có thể thích ứng được.
Đang đi thì có tiếng sói tru lạnh lẽo truyền đến, Trương Húc Đông cầm đèn pin nhìn hai bên, chỉ thấy ở sâu trong bụi cây có một đôi mắt màu xanh đang chớp động, nó đang không ngừng đi về phía anh, mới đầu chỉ có ba hoặc năm đôi, càng về sau càng nhiều hơn, trong lòng Trương Húc Đông vang lên cảnh báo không tốt, đây là gặp phải đàn sói rồi.
Trong loại hoàn cảnh này, Trương Húc Đông nghĩ nếu chạy bây giờ chẳng khác nào tự tìm đường chết cả, so về tốc độ thì chắc chắn bốn chân sẽ nhanh hơn hai cái chân này của anh rồi, mấy con sói này nhìn đèn pin trong tay Trương Húc Đông cũng có chút sợ hãi, Trương Húc Đông biết rõ chỉ có một chút thời gian thôi, thấy số lượng ngày càng nhiều thế này chắc chắn sẽ có con cầm đầu, thấy con nào con lấy nước dãi chảy thành dòng, ánh mắt hung ác, xem ra đã đói bụng từ lâu, nếu không cũng sẽ không tấn công người.
Trương Húc Đông rút con dao xô từ trong ống quần ra, ánh mắt của anh vô cùng sắc bén, nhìn thẳng vào những con dã thú kia, sói là một loại động vật vô cùng thông minh, tuy không thể sánh bằng khỉ, nhưng nó lại thông minh hơn chó rất nhiều, cảm nhận được sát khí trên người Trương Húc Đông, tuy rằng sát khí của bọn chúng lớn hơn, nhưng không có con nào phát động công kích, hiển nhiên chúng cũng biết được người này không dễ chọc.
Trương Húc Đông cũng không bị nóng đầu mà lao lên, không phải anh chưa từng đấu với đàn sói trong rừng nhiệt đới, mà là anh muốn tìm địa thế có lợi cho mình, lúc đó mới có thể ra tay, bây giờ anh bị đàn sói vây quanh, cho dù thân thủ của anh có tốt đến cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi bị cả đàn vây đánh, nếu bị thương tại nơi rừng núi hoang vắng này, có trời mới biết phía sau còn thứ gì đang chờ anh nữa.

Đúng vào lúc này, chỗ sâu trong rừng rậm vang lên âm thanh của một cuộc đối thoại, vào lúc nửa đêm như thế này càng khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc, người nhát gan chắc chắn sẽ nghĩ đến ma quỷ.
“Anh, cái này ăn ngon không?”
“Cũng tạm được, nói bé thôi kẻo kinh động đến chúng.”
Cuộc nói chuyện đơn giản này lập tức biến mất, Trương Húc Đông sửng sốt, bởi vì giọng nói vừa rồi hình như là của hai đứa trẻ, hơn nữa có lẽ cũng không đến mười hai tuổi, đêm hôm khuya khoắt ở trong rừng sao lại có trẻ con, chẳng lẽ là thuộc hạ của cha anh, cho dù là người dân bản xứ cũng sẽ không đi săn vào thời gian này, chứ đừng nói chi là trẻ con.

Đương nhiên người của Bạch Sư Vương thì có thể như vậy.
Mặc kệ chúng có phải là người của Bạch Sư Vương hay là người bản xứ, Trương Húc Đông cũng không thể nhìn hai đứa trẻ này bị đàn sói này ăn tươi nuốt sống được, dân cư ở đây thuần phác, không mưu mô đấu đá như người dân ở thành phố.
Đột nhiên Trương Húc Đông cảm nhận được một trận ớn lạnh đánh úp về phía mình, tốc độ chắc chắn phải hơn hai trăm bốn mươi kilomet trên giờ, anh nhìn kỹ thì phát hiện ra một chiếc mũi tên sắc nhọn, mũi tên được dùng dao gọt thành hình chữ thập để tăng cường lực sát thương, may mắn thay anh không phải là mục tiêu của nó.
Một con sói đói ở bên trái dường như cũng cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm, xoay người xem xét, nhưng đúng lúc này mũi tên kia đã trực tiếp xuyên qua đầu nó, một vết thương xuyên sọ, dưới tác động của mũi tên chữ thập, máu đỏ chảy ra, mùi máu tươi ngay lập tức bốc lên.
Những con sói còn lại nhìn về phía đồng bọn của mình, lại nhìn về hướng mũi tên phóng đến, giác quan thứ sáu và khứu giác của dã thú trời sinh đã vô cùng nhạy cảm, điều này khiến chúng nhanh chóng hiểu ra ở phương hướng này có thứ gì đó.
“Ha ha, đã giết được một con.”
“Mẹ kiếp, nói nhỏ một chút, những con súc sinh kia đã phát hiện chúng ta rồi, nhanh leo lên cây, đợi chậm tí nữa thì không phải chúng ta ăn chúng nó mà là chúng nó ăn chúng ta đấy.”

Trong khi nói, Trương Húc Đông cũng nhìn về hướng mũi tên phóng ra, có hai đứa trẻ tóc dài đến vai, không phân biệt được là nam hay nữ nhảy từ bụi cỏ ra, sau đó anh nhìn thấy hai đứa trẻ này bắt đầu chạy trốn, không đến năm giây đã trèo lên được một cái cây cổ thụ.
Lúc này Trương Húc Đông đã thấy rõ hơn một chút, dưới mái tóc dài, khuôn mặt hình quả trứng phủ một lớp lông, tựa như một quả bí đao vừa dài vừa to, sau lưng đeo một bộ cung tên, hai đồ vật này còn cao hơn cái đầu của chúng, Trương Húc Đông không thể tin rằng mũi tên vừa rồi là do đứa trẻ này bắn ra.
Khi phát hiện có cái gì đó chạy trốn, hơn mười con sói đói đã đuổi theo, Trương Húc Đông thấy tình hình không ổn, sợ sẽ xảy ra chuyện sói đói đả thương người, nên đã chạy về phía trước vài bước, đột nhiên đứa trẻ ngồi trên cây vội vàng ngăn cản nói: “Anh đừng nhúc nhích, chúng tôi cố ý đấy, chỉ cần anh cử động thì chúng sẽ cắn về hướng anh.”
Trương Húc Đông dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng đàn sói kia, quả nhiên phát hiện không đúng, dáng vẻ những con sói kia dường như muốn đuổi theo đứa trẻ, nhưng tốc độ của chúng lại không quá nhanh, chỉ cần anh tiến lên, những con sói này sẽ quay đầu lại bắt đầu tấn công anh, một khi sói ngửi thấy mùi máu, sức tấn công của nó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của con người, Trương Húc Đông thầm mắng loại súc sinh giảo hoạt này.
“Vậy các em thì sao?” Trương Húc Đông bình tĩnh trở lại, tiếp tục duy trì sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm vào đàn sói rồi hỏi hai đứa trẻ ở trên cây.

“Yên tâm, tôi không có chuyện gì, nhưng con súc sinh này muốn bò lên trên cũng không dễ dàng như vậy, tôi sẽ khiến chúng chết từng con một.” Đứa trẻ tràn đầy tự tin nói: “Sát khí trên người anh rất đậm, nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ, mấy con này không phải là sói mà là sài.”
“Sài?” Trương Húc Đông nhìn kỹ đám súc sinh này, quả nhiên phát hiện chúng nhỏ hơn sói bình thường một chút, nhưng khí thế lại lớn hơn rất nhiều so với sói.
“Là sài, chúng là loài động vật sống theo bầy đàn, thích bắt mồi theo bầy, tôi cũng gần đây mới biết được sự gian xảo của loài này.” Đứa trẻ kia gật đầu nói.

Mà dường như những con sài kia cũng hiểu được tiếng người, quay đầu hung dữ nhìn về phía Trương Húc Đông, vẻ mặt của chúng rất giống con người, có mùi vị của âm mưu, có vẻ đứa trẻ kia nói đều là sự thật.
Đứa trẻ kia vừa nói xong, thì lập tức lấy cung tiễn ở sau lưng xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhưng vì lý do chiều cao, cậu ấy không thể dùng tay để kéo dây cung, mà dùng hai chân đỡ nó rồi dùng sức kéo dây cung đến trạng thái trăng rằm.


Trương Húc Đông âm thầm giật mình, muốn làm được điều này thì sức lực chắc chắn không thể nhỏ, xem ra hai đứa trẻ này không giống những đứa trẻ cùng trang lứa, dường như những con sài kia đã cảm nhận được sự nguy hiểm của mũi tên nhọn, nên từng bước lùi về phía sau.
“Vèo!” Đứa trẻ buông lỏng dây cung, mũi tên lập tức hóa thành một vệt sáng lạnh trong đêm tối phóng ra, mũi tên này đã bị ghim ở trên cây, sau đó mũi tên bay ra như mưa, chỉ trong mười giây mà đã có năm con sài chết rồi, dường như những con còn lại cảm thấy sợ hãi, bắt đầu thối lui nhanh chóng.
“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu.” Vừa nói xong, trên một cái cây khác truyền đến tiếng kêu non nớt, tiếp theo đó là một tiếng bịch, mặt đứa trẻ kia đã chạm đất trước, sau đó cầm lưỡi săn đuổi theo đám sài.
“Đừng đuổi theo.” Đứa trẻ tóc dài kia hô lên một tiếng, nhưng đứa trẻ vừa mới nhảy xuống căn bản không nghe, cậu ta so với sài thì càng giống sói hơn, tốc độ nhanh đến mức không hợp lẽ thường, vừa đuổi theo vừa giơ tay chém xuống, đầu con sài kia đã rơi xuống mặt đất.
“Ha ha...A!” Vừa cười xong, thì đột nhiên hét lớn lên.
“Mẹ kiếp, chỉ biết gây thêm rắc rối.” Đứa trẻ tóc dài giống như một ông cụ, trong miệng oán trách, mũi tên trong tay đột nhiên bay ra lần nữa, lập tức bắn trúng một con sài đang đánh về phía mặt của đứa trẻ trên mặt đất.
Đàn sài đã bị phá đàn, Trương Húc Đông cũng tiến lên giết hai con, vào lúc đứa trẻ trên mặt đất gặp nguy hiểm, cơ thể của nó nhanh như chớp, người còn chưa tới cắt mà lưỡi săn đã xoay tròn bay ra ngoài, ở đằng kia mũi tên cũng xuyên qua người con sài, mà anh cũng giết một con.
Trương Húc Đông đi qua nâng đứa trẻ kia lên hỏi: “Bạn nhỏ em không sao chứ?”
Không có một tia sợ hãi nào trên mặt đứa trẻ đứng trên mặt đất, nó vừa cười vừa nói: “Cảm ơn anh, em không sao?”
Lúc này, đứa trẻ đeo bộ cung tên to cũng nhảy xuống, đã cho đứa em một cái rồi mắng: “Mẹ kiếp, sao em không nghe lời anh hả? Tiểu Hắc, nếu vừa rồi bọn anh không ra tay thì cái mạnh nhỏ này của em đã đi trình báo rồi.”
Đứa nhỏ tên Tiểu Hắc kia cười nói: “Không phải còn có anh ở đây sao, hơn nữa em cũng muốn giúp anh một chút mà.”
Đứa trẻ tóc dài lườm Tiểu Hắc, rồi chuyển ánh mắt sang Trương Húc Đông hỏi: “Anh là ai? Tại sao muộn thế này còn đi ở ngoài đường, suýt nữa anh đã mất mạng rồi đấy.


Nhưng mà sát khí của anh rất nặng, xem ra đã giết không ít người rồi.”
Trương Húc Đông nói ra: “Anh đến trại Loan Tử thăm bạn, anh tên là Trương Húc Đông.

Còn các em thì sao? Tuổi còn nhỏ như vậy, sao giữa đêm khuya lại ở trong núi mà không trở về nhà?”
“À, là thế này.

Hai anh em chúng tôi đi săn, đều do tên nhóc này trên đường trì hoãn thời gian, làm hại chúng tôi đến tối mới đến nơi, cho nên chỉ có thể đi săn vào lúc này thôi.” Đứa trẻ tóc dài lắc đầu nói: “Anh tên là Trương Húc Đông phải không? Tôi tên là Vũ Hóa Long, rất vui được biết anh.”
Trương Húc Đông gật đầu cười nói: “Anh cũng rất vui, các em cũng ở trại Loan Tử sao?”
“Đúng vậy, bạn của anh tên là gì?” Vũ Hóa Long hỏi.
“Tên của ông ấy có chút kỳ quái, tên là Bạch Sư Vương.” Trương Húc Đông cười nói: “Các em có quen không?”
“Bạch Sư Vương?” Hai đứa trẻ nhìn nhau, vẻ mặt thận trọng, bọn họ coi Trương Húc Đông thành kẻ địch đến thăm dò.
“Tôi không nghe nói trong hai ngày này Bạch Sư Vương có bạn đến chơi.” Đứa nhỏ Vũ Hóa Long lùi về phía sau hai bước, tay sờ vào mũi tên của cậu ấy.
Đứa nhỏ tên Tiểu Hắc cũng cầm lưỡi săn lên, lạnh lùng nhìn Trương Húc Đông nói: “Rốt cuộc anh là ai? Không nói thì đừng trách anh em chúng tôi không khách khí.”.