Nhìn đứa nhỏ bình thường mà không tầm thường này, Trương Húc Đông hài lòng nở nụ cười, ngồi xuống bên Bạch Sư Vương nói: “Cha, người nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Cha tin!” Bạch Sư Vương thản nhiên cười nói: “Tính cách thằng nhóc này có hơi mạnh bạo, nhất là lúc tức giận, chuyện này cũng là dạy cho nó một bài học, con dẫn nó theo bên mình mài dũa từ từ, con người không sợ đường chông gai chỉ sợ lòng không vững.


Trương Húc Đông đã nếm mùi lời này, gật đầu nói: “Chuyện này giao cho con đi, con đi gọi điện thoại!” Bạch Sư Vương khẽ gật đầu, tựa như chẳng có gì xảy ra, giống như một người đã trải qua sóng to gió lớn rồi thì những chuyện nhỏ thế này chẳng thể khiến ông ta để trong lòng.

Trương Húc Đông cầm điện thoại, thoáng nghĩ, thế lực bao quanh phạm vi này không thuộc về nhà họ Trương, chỉ đành hỏi thử Đường Ngạo xem có quan hệ gì không, nói thế nào thì ông ta cũng là quan lớn trong bộ máy chính quyền, tìm người dễ hơn người khác.

Điện thoại vừa kết nối được, Trương Húc Đông nói qua một lượt chuyện bên này, đồng thời cũng nói ra cách nhìn và suy nghĩ của mình, Bắc Đường Ngạo không hề chần chờ lập tức đồng ý ngay, chuyện này với ông ta mà nói thật sự là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, một cuộc điện thoại là giải quyết xong vấn đề, có được câu trả lời của Bắc Đường Ngạo, Trương Húc Đông cũng có khí thế hơn.

Tuy nói Bắc Đường Ngạo là một trong ba bộ trưởng lớn trong bộ chính trị, không nên quản lý đến chuyện ở địa phương, nhưng nói sao thì nói, quan lớn vẫn là quan lớn, gọi một cuộc dặn dò xuống lãnh đạo thành phố lập tức đồng ý, chuyện này giao cho bọn họ vậy!
Bữa trưa là đồ ăn miền núi ở đây, hai năm nay Trương Húc Đông ăn thịt cá lớn, đổi khẩu vị một chút ăn rất ngon miệng, cùng lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát chạy vào thôn, một chiếc đi thẳng đến chỗ nhà lợp bảy gian Bạch Sư Vương, mấy cảnh sát xuống xe, người đi đầu là sở trưởng, nhìn giống trưởng thôn vài phần, trưởng thôn cũng ở trong số đó.

“Vĩ Thanh, chính là đứa nhát cáy kia giết người, con phải chủ trì công đạo cho nhà họ.

Còn cả người kia nữa, chính là cậu ta đấy, cậu ta không những không coi trưởng thôn ra gì còn ra tay đánh cha nữa, cha thấy chuyện này chính là cậu ta đứng sau lưng xui khiến, bắt cả cậu ta lại luôn đi!” Trưởng thôn lần lượt chỉ vào Vũ Hóa Long và Trương Húc Đông.

Bạch Sư Vương nhíu nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với cái câu tên nhát cáy kia, chỉ có ông ta mới được gọi như vậy, có điều vừa nghĩ đến chuyện đã giao Vũ Hóa Long cho con trai mình, ông ta tin tưởng tuyệt đối về chuyện này, gẩy tàn thuốc không nói lời nào.

Tiểu Hắc có Bạch Sư Vương còn có chỗ dựa là đội dã thú, khí thế đứng lên, nói: “Là Mập bắt nạt Tình Vũ trước, còn cướp dao của anh tôi nữa, anh tôi cướp dao lại, là Mập không lợi hại bằng anh tôi.


“Nhóc con cút sang một bên, lúc nào thì đến lượt mày nói chuyện.


” sở trưởng đồn cảnh sát cho Tiểu Hắc một cái bạt tai vào mặt, Tiểu Hắc nghiêng người lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Trương Húc Đông ở một bên thấy vậy, khẽ gật gật đầu, tuy rằng lá gan Tiểu Hắc không lớn, nhưng có chút nóng nảy, cho hai đứa nhỏ này vào Thiên Sát chắc chắn có thể thành cao thủ tài giỏi.

“Mẹ nó, anh dựa vào đâu mà đánh người? Người là ông đây giết, cũng không phải là Tiểu Hắc, có bản lĩnh thì đến chỗ ông này.

” Vũ Hóa Long đứng lên nói vô cùng nghĩa khí.

“Tên tội phạm giết người nhà mày cho là tao không dám đánh mày à?” Lương Vĩ Thanh nói đã tay lên, đã chuẩn bị đánh người.

Trương Húc Đông giơ tay nắm lấy cổ tay anh ta, bóp thật mạnh, cơn đau dữ dội đột ngột khiến mặt Lương Vĩ Thanh lúc đầu đỏ bừng, sau đó hoàn toàn vặn vẹo, Trương Húc Đông không nhanh không chậm nói: “Anh là người chấp hành pháp luật nhỉ? Lẽ nào người chấp hành pháp luật lại chấp pháp như vậy? Vừa đến đã cho đứa nhỏ một bạt tay, nếu hôm nay không đưa ra được lời giải thích, người dân thường chúng tôi khó mà tin tưởng được!”
“Mày, mày, mày mau bỏ tao ra!” Hai mắt của Lương Vĩ Thanh gần như trợn trắng cả ra, một cảnh sát bên cạnh muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Sư Vương ngẩng đầu, một đôi mắt sắc như dao trong mái tóc bạc tán loạn nhìn cậu ta, ** ta bị dọa đến run cả người, lùi lại.

Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng, buông lỏng cổ tay Lương Vĩ Thanh ra, thú vị nhìn anh ta.

“Mày có biết hành vi của mày là gì không hả?” Trên trán Lương Vĩ Thanh nổi lên gân xanh, nếu hôm nay cầm theo súng, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng ở một nơi nhỏ như vậy cũng không có quá ba cảnh sát, cả cục cảnh sát cũng không có quá hai mươi viên đạn, thân làm sở trưởng anh ta chẳng những không ngốc mà còn vô cùng thông minh, chỉ cần từ sức nắm chặt cổ tay của Trương Húc Đông, anh ta biết ngay mình nhất định không phải là đối thủ của thanh niên này.

“Còn bọn họ lại cho tôi, nếu phản kháng có thể sử dụng các biện pháp khẩn cấp.

” Lương Vĩ Thanh ra lệnh cho đám cảnh sát còng Trương Húc Đông và Vũ Hóa Long.

“Sư Vương!” Đại Ca của đội Dã Thú là Hoàng Sư bên cạnh gọi một tiếng.

Bạch Sư Vương cười nhạt một tiếng, nhẹ nói: “Để bọn nó đi đi, tôi tin tưởng con trai mình nắm chắc!”
Vài cảnh sát xông lên, Trương Húc Đông giơ tay chặn, nói: “Không cần phiền phức như vậy, bọn tôi đi cùng các anh!” Trương Húc Đông tiện tay vỗ vai, tỏ ý yên tâm không sao hết, sau đó nói với Bạch Sư Vương: “Cha, giờ con đi, lần sau gặp lại nhớ mua quà cho con.



“Thằng nhóc thối này, lớn vậy rồi còn không mua cho cha, còn bắt cha mua cho.

” Bạch Sư Vương cười khổ lắc đầu hỏi: "Muốn cái gì nói đi!"
“Giúp con tìm một đứa nhóc tốt.


“Không thành vấn đề.


“Sư Vương.

” Trong lòng Vũ Hóa Long cũng biết rõ, chuyến đi này không biết phải đến lúc nào mới gặp lại được Bạch Sư Vương, nhìn người đàn ông đã nuôi nấng cậu ấy bấy lâu nay như một người thầy như một người cha, hết sức không nỡ, nước mắt đã bắt đầu lăn dài.

“Còn nhớ lời cha từng nói không?” Bạch Sư Vương đứng dậy đi tới, đưa nửa điếu thuốc trong miệng vào miệng Vũ Hóa Long, đưa tay chạm vào đôi mắt ẩm ướt của cậu ấy rồi nói: “Đàn ông có thể rơi lệ, nhưng quyết không được rơi dễ dàng.


Vũ Hóa Long đưa tay run rẩy của mình ra ôm lấy Bạch Sư Vương, nói: “Học trò biết rồi, thầy giữ gìn sức khỏe.

” Cậu ấy lại nhìn năm người đội dã thú, nói: “Bốn anh, còn cả chị Sói Xanh nữa, chăm sóc tốt cho Sư Vương nhé, cảm ơn.


Sau khi cúi đầu, cậu ấy rời đi cùng Trương Húc Đông đầu cũng không ngoảnh lại, đây chính là Vũ Hóa Long.

Việc vào đồn cảnh sát đối với Trương Húc Đông mà nói là chuyện thường như cơm bữa, nhưng là lần đầu tiên đến đồn cảnh sát có quy mô nhỏ đến vậy, lúc Trương Húc Đông và Vũ Hóa Long bị tách ra để thẩm vấn riêng rẽ, Trương Húc Đông cũng không ngăn cản, đây là một bài kiểm tra của anh với Vũ Hóa Long, là kinh nghiệm cần thiết trong cuộc sống, đặc biệt là đối với đàn ông.


Lương Vĩ Thanh đích thân thẩm vấn Vũ Hóa Long, anh ta hy vọng sẽ moi được từ miệng đứa trẻ này, còn Trương Húc Đông thì được đưa đến một phòng thẩm vấn khác, cảnh sát thẩm vấn nhìn như một đội trưởng, cục trưởng văn phòng thành phố mồ hôi nhễ nhại bước đi vào, bọn họ nào chịu nổi chỉ thị của một quan cao như vậy, tất nhiên là sẽ có chút sợ hãi, sợ đồn cảnh sát sẽ dùng tư hình với Trương Húc Đông, vậy thì cái chức quan này của ông ta không giữ nổi nữa rồi.

Trương Húc Đông biết Vũ Hóa Long, chắc chắn phải chịu nỗi đau da thịt, đàn ông chịu chút đau, chảy ít máu, sẽ giúp ích rất lớn cho sau này, Trương Húc Đông không hy vọng Vũ Hóa Long thành anh hùng kiệt xuất gì, chỉ mong cậu ấy sẽ đi con đường giống mình, tục ngữ nói, người tốt không sống lâu, kẻ xấu thọ ngàn tuổi, mục tiêu của anh chính là để Vũ Hóa Long thành một tên xấu xa.

“Cậu là Trương Húc Đông đúng chứ? Tôi là Lý Minh cục trưởng văn phòng thành phố, để cậu sợ hãi rồi.

” Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào phòng thẩm vấn, kính cẩn nói với Trương Húc Đông, ở thành phố này, quyền lực của cục trưởng như ông ta rất lớn, không thua gì quan chức cấp cao cấp tỉnh trong thành phố.

Trong một phòng thẩm vấn khác, trong lòng Lương Thanh Vĩ không thể kiềm chế được hưng phấn trên mặt, đã nhiều năm không giải quyết vụ án giết người, cũng không phải là không có, nhưng ở cái nơi thế này trưởng thôn thường tự mình sử dụng quy tắc của thôn, nếu có thể bắt được kẻ tình nghi nhanh như vậy thì dù biết người bị sát hại có liên quan máu mủ gì đến mình hay không cũng không quan tâm, ở Trung Quốc quy định án phải phá, nhưng trong hai tư giờ mà đã bắt được hung thủ nhận tội thì đó là công lao không hề nhỏ.

Nhưng anh ta còn chưa bước vào phòng thẩm vấn đã phải đón cục trưởng văn phòng thành phố Lý Minh, chịu mắng đến đầy đầu, chuyện này khiến trong lòng anh ta kinh ngạc, hỏi đến nguyên nhân xảy ra án mạng, Lương Vĩ Thanh nào biết cục trưởng văn phòng thành phố lại biết nhanh đến vậy, hơn nữa bề ngoài còn muốn tìm ra sự thật, trả cho người chết công đạo, nhưng cũng không được vu oan người tốt.

Nhìn Lý Minh trước mặt, Trương Húc Đông biết là tác dụng của Bắc Đường Ngạo, tốc độ của ông ta nhanh thật, đứng dậy, mỉm cười bắt tay Lý Minh nói: “Cục trưởng Lý, lần đầu đến chỗ của ông đã gây rắc rối cho ông rồi.


Hai cảnh sát đi theo Lương Vĩ Thanh bắt người đã vô cùng sửng sốt khi thấy cục trưởng văn phòng thành phố cung kính với Trương Húc Đông như vậy, không khỏi choáng váng, rồi nhanh chóng phản ứng lại, thanh niên ăn mặc chỉnh tề trước mặt cũng có thân phận không tầm thường, nếu không một vị lãnh đạo to lớn như vậy sao lại khách sáo với một người trẻ tuổi đến vậy, đồng thời bọn họ cũng thầm thấy may mắn, may mà vừa rồi lúc bắt người bản thân không ra tay, nếu không công việc béo bở này của mình coi như đi tong rồi.

Vừa nghĩ đến hành động vừa rồi của sở trưởng Lương Vĩ Thanh, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xem ra lần này sở trưởng chọc phải nhân vật không chọc được rồi, thật sự là đá phải miếng sắt.

“Trương Húc Đông, cậu khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm.

” Lý Minh vừa cười vừa nói.

Trương Húc Đông cũng cười đáp: “Cục trưởng Lý, tôi đã gặp qua không ít cục trưởng, cũng gặp không ít quan cao hơn cục trưởng, nhưng chưa từng gặp được một sở trưởng nào có quyền lớn như cấp dưới của ông, muốn đánh ai là đánh, tôi ra tay ngăn cản anh ta còn nói tôi đánh lén cảnh cảnh sát, không có luật hay quy định nào về mục này, không biết có phải là cục trưởng Lý cho anh ta quyền cao đến vậy không?!”
Lý Minh không biết thân phận của Trương Húc Đông, nhưng cuộc gọi trực tiếp qua tỉnh, từ văn phòng bộ trưởng đến tay ông ta, phía trên lệnh là tuyệt đối không được vi phạm, mặc kệ người phía trên là người nào nhưng chắc chắn không hề đơn giản: “Cậu Trương, trong chuyện này có phải là có sự hiểu lầm gì rồi không?”.

ngôn tình sủng
“Hiểu lầm? Tuổi này của tôi rồi nên biết phân biệt phải trái đúng sai rồi không phải sao? Không tin thì ông hỏi thử bọn họ đi, lúc đó bọn họ cũng có ở đấy!” Trương Húc Đông nhìn hai cảnh sát bên cạnh nói.


Lý Minh đã hỏi lâu rồi, tự nhiên biết được quá trình chung của sự việc, quả thực là lỗi của người điều tra, vừa nghe Trương Húc Đông nói lời này, anh ta vội vàng rút điếu thuốc ra nói: “Cậu Trương, tôi, tôi đây hiểu rồi, chuyện này tôi nhất định sẽ để ý.

Hơn nữa chúng tôi đã cử một tổ chuyên án để điều tra chuyện này, thực sự là không liên quan gì đến các cậu, cậu Trương có thể dời đi bất cứ lúc nào, tất nhiên là bao gồm cả đứa nhỏ đó, chuyện này thuộc vào loại giá họa, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý nghiêm hung thủ thật sự.


“Vậy phải cảm ơn cục trưởng Lý rồi, hy vọng kết quả của việc này không làm người ta thất vọng!” Trương Húc Đông lấy điếu thuốc, châm lửa nói:“ Vậy thì chúng ta đến phòng thẩm vấn bên cạnh đón người đi, không làm phiền cục trưởng Lý chứ?”
Hai cảnh sát bên cạnh nhìn nhau, trong lòng nói toi rồi, không cần nghĩ cũng biết trong phòng thẩm vấn đằng kia xảy ra chuyện gì, trong lòng nói lần ày sở tưởng Lương toang rồi.

“Không phiền, không phiền chút nào.

” Lý Minh phẩy tay nói: “Tôi qua đón người cùng cậu Trương.


Trương Húc Đông cất bước đi ra ngoài, Li Minh trừng mắt nhìn hai cảnh sát, dạy bảo: “Sao hai người không cản sở trưởng Lương lại chút, để cậu ta gây ra họa lớn đến vậy, aizzz.

” Không dám ở lâu, lập tức đi theo, hai người cảnh sát thở dài bất lực đi theo.

Đẩy cửa phòng thẩm vấn kia ra, chỉ thấy Vũ Hóa Long bị còng, trên mặt lộ rõ vết bầm tím, khóe miệng còn có vết máu, giờ còn chưa dừng lại, huống chi trên người cậu ấy còn có bao nhiêu vết thương ẩn, Lương Vĩ Thanh này thật sự là ra tay với đứa nhỏ.

Thấy Trương Húc Đông bước vào, Lương Vĩ Thanh sững sờ một lúc, lúc anh ta nhìn thấy Lý Minh đi theo phía sau, cả mặt không tin nổi nói: “Cục tưởng Lý, tôi đang nghiêm khắc thẩm tra án, chỗ này đã sắp xếp xong cho ngài rồi, sao ngài lại đích thân qua đây mắng nữa!”
Lý Minh lau mồ hôi, lòng nghĩ vừa rồi ông đây đã nói không được vu oan người tốt, thế quái nào tên này còn dùng hình riêng, đã vậy còn là cho đứa nhỏ này, hơn nữa hình như lời này mình đã nói không ít lần rồi, mặt mày lặp tức đen cả lại, nghiêm giọng nói: “Đừng dùng mấy thứ vô dụng đó nữa, Lương Vĩ Thanh, cậu nói cho tôi biết đây là thế nào?” Ông ta chỉ và Vũ Hóa Long bị thương nói: “Vết thương của đứa nhỏ này là thế nào?”
“Cục trưởng Lý, tên nhóc này rõ ràng đã giết người còn không thừa nhận, tôi có thể tìm mấy mươi bà con ra chỉ chứng, ngài cũng biết không có nó chút sắc mặt, nó cũng sẽ không thành thật nói ra!” Lương Vĩ Thanh nhìn thoáng qua Trương Húc Đông, nghiêm trang nói: “Hơn nữa tôi nghi ngờ có người ở đằng sau xúi giục thằng nhóc… này.


“Lương Vĩ Thanh!” Câu sau là cả tổ nhà cậu Lý Minh không nói ra lời, quát lên: "Phá án tra án chú trọng chứng cứ, không phải vu oan giá hoạ, sao cậu dám lạm dụng tư hình, ai cho cậu cái quyền này?”
Lương Vĩ Thanh bị tiếng quát làm cho ngây người, không hiểu hôm nay cục trưởng bị làm sao nữa, biện pháp này không phải thường xuyên dùng sao? Tại sao đổi lại là thằng con hoang này thì không được?.