Người đẹp vì lụa, thay đổi trang phục xong, Hà Lạc lưu manh không còn, chỉ còn cậu bé khôi ngô sáng sủa, duy có điều chẳng ăn nhập chút nào, đó là ánh mắt nó cứ nghi hoặc không hiểu chuyện gì.

Vì chưa đến 10 tuổi mà cha mẹ đã li hôn nên trong lòng Hà Lạc rất oán hận họ, nếu tình cảm thì chỉ thân thiết với cô mà thôi. Thế nhưng do thành phố T và thủ đô cách nhau quá xa, thêm vào đó Hương Tạ Hiên ngày càng bận rộn công to việc lớn, vì vậy mấy năm ít gặp nhau hơn.

Chung Tân Dân lại chẳng mấy thân thiết với Hà Tích Phượng, sau khi đặt bàn cho bọn Diệp Phong liền chuồn luôn,.

Chiếc xe hơi lạ được khởi động , nhưng trên xe chỉ còn Hà Lạc và Diệp Phong . Trong điện thoại Hà Tích Phượng có nói là do bạn nên lùi thời gian ăn cơm thêm nữa tiếng nữa. Từ giờ đến lúc đó còn nhiều thời gian, Diệp Phong không tới nhà ăn đó ngay mà dừng lại trước cổng trường trung học.

Hà Lạc ngồi bên ghế phụ có phần kinh ngạc, không biết người quen này của cô, người vừa giải cứu cho nó, tổng giám đốc Diệp Phong có ý gì.

"Tính ra chúng ta cũng là bạn cùng trường!" Diệp Phong nhìn từng dòng học sinh đang đi vào trường, bộ đồng phục họ đang mặc giống bộ lúc nãy của Hà Lạc mặc, hắn hồi tưởng lại thời học sinh tung hoành của mình, có thể coi là chung con đường với tên tiểu tử ngồi cạnh.

Từ lúc gặp mặt đến giờ thái độ của người đàn ông ngồi cạnh không có thay đổi gì , Hà Lạc "ừ" bừa một câu, theo lí nó suy đoán, vị anh hùng này chuẩn bị lại lên lớp đây, dù gì đã được vào đồn thì cũng không phải dạng học sinh tốt đẹp gì, trong mắt người lớn không phải là phần tử tốt đẹp, chăm chỉ học tập phấn đấu không ngừng là điều họ mong đợi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiếc là Diệp Phong chỉ hơn nó có 7, 8 tuổi, không hề có sự ngăn cách giữa hai thế hệ này.

"Ngoài thời gian nghe bài nhàm chán trên lớp, cậu chỉ đánh nhau và đi tán gái thôi đúng không?" Diệp Phong cười, trước khi đối phương kịp trả lời hắn bồi thêm mọt câu: " Ta lúc trước cũng vậy"

Hà Lạc che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, bất giác quay sang nhìn người đàn ôgn bên cạnh mình từ đầu đến chân, sao có thể nhìn ra người đàn ông nho nhã phong độ thành đạt thế này nét nào lưu manh cơ chứ, có điều giọng điệu thì rõ ràng không phải nói dối.

Diệp Phong bỏ cặp kính trang trí kia ra, vẻ ngoài trông khác đi rất nhiều: "Có điều, cô cậu chắc không thích cuộc sống của cậu hiện nay, vì vậy lúc nữa gặp mặt nói gì làm gì, chắc phải để ta dạy cậu vài chiêu vậy!"

Những người từ nhỏ đã là học sinh ưu tú như Hà Tích Phượng,nhân sinh quan chắc sẽ khác mình, nếu biết cháu trai mình vừa từ đồn ra, chắc chắn sẽ không được ngon cơm rồi.

Con người ở một độ tuổi nào đó thường có sự chống đối riêng, chỉ có điều, có người chỉ dừng lại ở mức độ suy nghĩ, nhưng có người lại dung hành động. Là mẫu người thích hành động, Diệp Phong không giống mãu hình phụ huynh quên đi đọ tuổi ngày xưa của mình luôn ép con cái làm theo những gì mình muốn.

Đàn ông khiếu chiến, có khuynh hướng bạo lực không có gì sai. Đây là tiêu chuẩn của đàn ông mấy đời trước được kế thừa của nhà họ Diệp. Kết quả là, dưới con mắt của Diệp Phong , việc Hà Lạc ẩu đả lần này là việc đàn ông dám làm dám chịu, dám đương đầu với thế lực ác bá như Cao công tử.

"Chú nói là hồi đi học chú cũng không phải lài học sinh ngoan?" Tuy nãy giờ nghi ngờ Diệp Phong là người thế nào, nhưng bây giờ không kìm được sự tò mò nữa bèn hỏi dò.

"Cái này còn phải xem định nghĩa tốt xấu thế nào, ta tự thấy ta không phải học sinh hư, cậu cũng không phải" Diệp Phong đổi chủ đề luôn:" Sau này đỗ đại học vẫn phải tiếp tục xông pha thế này chứ?" Tuy tuổi tác có khoảng cách nhất định, nhưng lời nói của Diệp Phong khiến đối phương không có chút ngại ngùng gì, giống như hai người bạn cùng tuổi đang tâm sự vậy.

"Không biết, đến đâu hay đến đó!" Trên mặt Hà Lạc có cái gì đó không giống với tuổi của nó lắm, nhìn cách trả lời cũng biết đó là suy nghĩ thật của nó. Theo mẹ nó,con đường sau này của nó chắc chắn là đi thi đại học,tìm một công viêc ổn định, sau đó an lành sống nửa cuộc đời còn lại.

Hắn không tưởng tượng nổi một ngày mà không có chuyện sẽ như thế nào, tức là làm một đứa con hiếu thuận, làm theo cách nghĩ của mẹ, cũng rất khó có hậu quả về sau. Hà Lạcrất rõ, mình không hợp với việc học, mỗi lần nhìn thấy sách là nó lại buồn ngủ, chứ đừng nói là thi vào trường đại học nào. Nghĩ thấy tương lai thật mịt mờ, nó cũng biết hành động gây lộn bây giờ chẳng qua là một cách chạy trốn, không thể mãi thế này được.

"Đã bao giờ nghĩ theo nghành của cha cậu chưa?" Diệp Phong điềm nhiêm châm một điếu thuốc, ném cho Hà Lạcmmọt điéu, đồng thời hỏi vu vơ, có lẽ chỉ có kỉ luật quân đội mới giúp nó khá hơn được, giống như quãng đờ mình trải qua vậy/

Hà Lạccó phần do dự, nhận lấy điếu thuốc, lão lyện dùng bật lửa châm thuốc, hút hai hơi dài rồi nói: "Trước lúc 10 tuổi, lí tưởng lớn nhất cuộc đời cháu là khoác lên người bộ quân phục đó, khi 10 tuổi cháu biết rằng bộ quân phục đó chỉ là cái hào nhoáng ben ngoài, nếu được lựa chọn, cháu tuyệt đối không theo nghề đó"

Không thể phủ nhận, sự rạn nứt trong gia đình là lí do đẻ Hà Kiến Quốc toàn tâm toàn ý vào công việc, Hà Lạctừng nghĩ, nếu chọn giữa gia đìnhvà sự nghiệp, người cha qua cố chắc chắn không hề do dự chọn sự nghiệp, mà sự thật đúng như vậy, tuy mỗi lần gặp ông ta đều cố gắng diễn tả 1 ông bố đúng nghĩa, nhưng trong mắt Hà Lạc, người đàn ông mà mọi người cho là hoàn hảo kia chưa chắc đã không một sai xót.

Người ta vẫn nói yêu nhau yêu cả đường đi lối về, tương tự, nếu ghét ai, nhưng thứ mà người đó thích thì mình cũng ghét. Bây giờ thì nó chẳng có chút thiện cảm gì với nghề quân nhân. Tư tưởng con người thật khó nắm bắt, tuy qua ánh mắt có thể đoán phần nào, nhưng không ngờ nó lại trả lời dứt khoát như vậy, suy xét lời nói sắc mặt, đã phát hiện ra tên nhóc này rất có ác cảm với quân nhân, có thể là do cha mẹ li hôn chăng!.

"Nhưng với tình hình của cậu hiện nay thì bộ đội là lựa chọn tốt nhất rồi. Tôi tin vào phán đoán của mỉnh" Lời nói của Diệp Phong có phần nghiêm túc, hắn đối đãi với Hà Lạcnhư vậy phần nhiều do trách nhiệm với Hà Kiến Quốc quá cố. Dĩ nhiên nếu Hà Lạcvào bộ đội thật thig cũng không cho nó vào đội đặc nhiệm của mình. Tuy cách nhìn của hắn có khác người, nhưng có một nguyên tắc giống với mọi người, đó là, dù sau này Hà Lạclàm gì thì cũng cần có tính an toàn, Hà Kiến Quốc hi sinh vì đất nước này, cậu con trai độc nhất của ông ta khôgn nên đi vào vết xe đổ của cha.

"Chú đã từng là bộ đội?" tuy là lần đầu gặp nhưng Hà Lạcvẫn đánh hơi được thiện cảm của người này với quân nhân, cũng là giọng điệu khi cha nó nói về quân nhân.

"Chính xác hơn là bây giờ ta vẫn là một quân nhân, khi cần thiết thì lúc nào cũng có thể mặc quân phục. Có lẽ bây giờ câu chưa hiểu, nhưng một khi trong cậu có một lí tưởng mà cậu sẵn sàng hi sinh vì nó, cậu sẽ hiểu, cha cậu là một anh hùng"

Nữa điếu thuốc trong tay Hà Lạctàn dần, cho đến lúc tàn hết nó cũng không hút thêm hơi nào nữa, có trận gió thổi từ ngoài cửa sổ xe vào, tàn thuốc bay trong gió, lúc đó nó mới sực tỉnh lại từ trong suy tư. Sự hận thù đối với người cha nó phần nhiều do tính trẻ con của nó. Với nó mẫu hình những người vì nghĩa quên thân luôn vĩ đại, nhưng khi minhg rơi vào hoàn cảnh đó thì hắn lại không có cách nào đối mặt được.

"Thôi, không nói chuyện này nữa" Diệp Phong nhận thấy nhiều thay đổi về tâm tư của nó, vừa nãy hắn chỉ là đưa ra một gợi ý, chứ không có ý sắp đặt cho cả cuộc đời nó. Quyền quyết định là do bản thân nó, mà cứ cho là nó sẽ vào quân đội đi, thì chắc gì bà mẹ nó đã đồng ý.

Chiếc xe quay đầu hòa vào dòng xe hối hả.

Diệp Phong chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng hơn: "Nếu thằng họ Cao đó còn tìm đến thì cậu quyết định thế nào?"

"Lại cho hắn một trận"

"Nếu hắn có đồng bọn thì sao. Cũng đánh ư?"

"Đánh chứ!" Hà Lạcnói như đinh đóng cột, không hề do dự, không phải là nhờ Diệp Phong mà do bản tính nó xưa nay vậy.

Diệp Phong lắc đầu ngao ngán, có lẽ nhận xét thừa võ thiếu văn là hợp với nó nhất.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, có lẽ ngày nào đó nó bị chịu uất ức thật sự thì nó mới ngộ ra rằng ở trên đời có rất nhiều chuyện phải nhịn.