Lúc Lệ Na bố trí nhiệm vụ, Tử Xuyên Khang Giới đã tự hỏi mình, mặc dù lần này T7 là do hắn đưa ra, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa có quyết định muốn ai dẫn đội đi chấp hành. Nhiều khi hắn không thể vì an toàn của mình mà lo lắng, Điền Cương Tín Trường có thể gách vác bất kỳ trọng trách gì, nhưng mà lại là tổ trưởng Nhẫn Sát tổ, người mạnh nhất của gia tộc Tử Xuyên không nên rời khỏi kinh đô, cho nên chỉ có thể tuyển chọn trong số người khác, Điền Cương Tuấn Trường thích hợp nhất, nhưng mà cũng không có ở bên người, nói không chừng tên tiểu tử xúc động kia nhất thời nói sai gì đó, đã bị Vọng Nguyệt Thiên Tâm hành hạ nữa rồi.

Thật ra, vị cô cô kia của Tử Xuyên Khang Giới quá mức hung thần ác sát.

Cuộc sống những ngày này của Điền Cương Tuấn Trường không tính là dễ chịu nhưng cũng không phải là gian nan lắm, cùng với nữ nhân kia vòng quanh kinh đô mấy lần không có kết quả, rốt cục liền dừng chân ở một quán ăn, hảo hảo bổ sung năng lượng đã bị tiêu hao hết trong mấy ngày gần đây. Con người cần phải mài luyện, cho dù loại nhân vật như Điền Cương Tuấn Trường cũng phải như vậy. Mà hành vi và ngôn từ của Vọng Nguyện Thiên Tâm đối với Điền Cương Tuấn Trường cũng tốt hơn "tùy tùng" một chút, chỉ cần bớt ngang ngược và kiêu ngạo ra thì rất nhiều chuyệt lại cực kỳ dễ dàng giải quyết.

Ngữ khí của Vọng Nguyệt Thiên Tâm so với nữ nhân bình thường không có khác nhau quá lớn, nàng kiên nhẫn hỏi thăm người bán hàng bên cạnh, đây đều là những việc bắt buộc khi nàng đi đến chỗ khác.

"Anh có nhìn thấy cô gái trong tấm hình này không?"

Người bán hành cầm lấy tấm ảnh do Trương lão chụp, mặc dù có chút khó xem, nhưng có thể thấy được tướng mạo cô gái trong hình rất đẹp, so với vẻ mặt đang chờ mong của nữ sĩ trung niên này thập phần tương tự, hắn rất muốn nói là đã nhìn thấy qua vị này, nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, không thể nói xạo được, liền lắc đầu: "Thật xấu hổ, tôi không nhìn thấy cô bé này bao giờ."

Vẻ mặt Vọng Nguyệt Thiên Tâm không chút thất vọng, mà chỉ mang một chút bất đắc dĩ thường có. Mặc dù trong nhà hàng này từ điếm trưởng đến người bán hàng đều là người nước R. Nhưng nàng cho là nữ nhi sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ kia rất có thể sẽ xuất hiện ở địa phương này, dù sao đồ ăn ở đây cũng là đồ Hoa Hạ.

Chỉ tiếc là kinh đô quá lớn, mà quán đồ ăn Trung Quốc cũng quá nhiều, không phải tùy tiện tới một chỗ là có thể tìm ra tin tức tốt được.

Điền Cương Tuấn Trường liếc mắt nhìn qua tấm ảnh, hắn biết rõ, cô gái trên tấm ảnh cũng không phải là cô gái mà Vọng Nguyệt Thiên Tâm muốn tìm, mà tấm hình đó chính là Vọng Nguyệt Thiên Tâm lúc còn trẻ, nếu mà chỉ số thông minh không có vấn đề, ai cũng có thể đơn giản đoán ra cô gái mà Vọng Nguyệt Thiên Tâm muốn tìm có quan hệ huyết thống rất thân cận với nàng. Mà Điền Cương Tuấn Trường mặc dù lỗ mãng, nhưng chỉ số thông minh cũng không có vấn đề gì.

"Hay là chờ đến tới chúng ta sẽ tìm các nhà hàng khác, rất có thể sẽ tìm thấy tung tích của nàng ta." Điền Cương Tuấn Trường cắn răng an ủi. Hắn cảm thấy Vọng Nguyệt Thiên Tâm cũng là một nữ nhân biết lí lẽ, không giống như lời đồn nàng rất quái đản và thô bạo, động một chút là muốn mạng người.

"Anh cũng nói rồi đó, chỉ là có thể thôi." Vọng Nguyệt Thiên Tâm lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói: "Hơn nữa tôi rất hoài nghi động cơ của anh, đồ ăn Trung Quốc đích xác là không tệ, nhưng mà đây là nước R, anh đừng tưởng rằng tất cả nhà hàng đều là chánh tông, tỷ như quán ăn này, tôi có thể lấy danh dự mà nói, bọn họ không làm ra thứ gì ngon, buổi tối chúng ta đến chỗ bán thức ăn ở ngoài là tốt hơn, không nên vào những chỗ này nữa." Dù sao có mấy năm kinh nghiệm sống ở Hoa Hạ, nên sự hiểu biết đối với thức ăn Trung Quốc của nàng còn vượt xa người Hoa Hạ bình thường, hơn nữa một tay trù nghệ của nàng cũng không tệ, hoàn toàn có thể nấu nướng ra hương vị bản sắc của đồ ăn Trung Quốc. Đồ ăn ở đây, bất luận từ phương diện nào cũng không giống như nhà hàng chánh tông của Trung Quốc, khó trách nàng lại có dự đoán bi quan như vậy.

Nhưng Điền Cương Tuấn Trường lại không cho là đúng. Cho dù đồ ăn ở đây không ngon, nhưng so với đồ ăn tùy tiện mua hộp cơm bên đường lại khá hơn nhiều. Tổi thiểu ở nơi này cũng có cảm giác ấm cúng hơn so với sự lạnh giá bên ngoài. Trong nội tâm còn có chút thoải mái nữa. Hắn đã nếm qua thức ăn Trung Quốc, mặc dù không phải là loại mỹ thực gì, nhưng hắn vẫn có hứng thú trở lại đây lần nữa. Text được lấy tại Truyện FULL

Vọng Nguyệt Thiên Tâm sao có thể nhìn ra tâm tư của Điền Cương Tuấn Trường. Bản thân nàng cũng không phải là người chú trọng nhiều đến ăn uống, nếu không phải tìm kiếm nữ nhi thì nàng cũng không đến những địa phương này. Mặc khác cũng vì nguyên nhân nữa, đó chính là vì Điền Cương Tuấn Trường. Tuy nhân phẩm người này không có đặc biệt, nhưng mà những việc trải qua có vài phần tương tự nàng. Đều bị Tử Xuyên gia tộc đuổi đi.

Đúng lúc này, người bán hàng cấm menu đến.

Vọng Nguyệt Thiên Tâm liếc mắt một cái, cũng không mở ra, ý bảo Điền Cương Tuấn Trường điểm thức ăn.

Điền Cương Tuấn Trường cũng không khách khí, cầm lấy menu. Nhìn tên thức ăn trên mặt, có chút khó khăn. Đúng vậy, so với tên thức ăn của nước R, thì tên thức ăn của Trung Quốc lại rắc rối hơn nhiều.

Căn cứ mấy ngày ở chung. Điền Cương Tuấn Trường cũng phát hiện Vọng Nguyệt Thiên Tâm không bị khủng hoảng vì thất vọng. Cho nên cũng không có cô đơn lắm. Hắn điểm sáu bảy tên thức ăn thuận mắt, cuối cùng mới cảm thấy hài lòng gật nhẹ đầu, chuyển hướng hỏi người bán hàng: "Nhớ kỹ chưa?"

Người bán hàng nọ cũng rất chuyên nghiệp, Điền Cương Tuấn Trường nói qua một lần, liền ghi chép lại hoàn toàn, dựa theo quy cũ, đem tên những thức ăn này đọc lại.

Điền Cương Tuấn Trường quay lại hỏi Vọng Nguyệt Thiên Tâm: "Tiền bối, xin hỏi có cần gì nữa không?" Xưng hô này là hắn phải suy nghĩ một thời gian rất lâu mới quyết định, nàng ngang bằng với Tử Xuyên Khang Giới, nhưng mà một người nam nhân hơn ba mươi tuổi gọi người nữ nhân thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi làm tiền bối vẫn có chút xấu hổ. Nhưng mà đối với võ giả, thực lực đại biểu cho thân phận và địa vị, Điền Cương Tuấn Trường nhìn thấy võ công của Vọng Nguyệt Thiên Tâm liền tâm phục khẩu phục, xưng hô như vậy cũng không có thua thiệt gì.

Vọng Nguyệt Thiên Tâm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe người bán hàng thuật lại thực đơn, trong nội tâm quá thực có chút buồn cươi, trong sáu bảy cái tên mà Điền Cương Tuấn Trường điểm chẳng có một món mặn, có lẽ hắn thực sự đã bị những cái tên đó làm hoa mắt rồi, nhưng mà, nàng cũng thích ăn chay, nên không hề nhắc nhở, chỉ phất tay bảo người bán hàng đi xuống.

"Anh cho rằng Tử Xuyên Khang Giới là người thế nào?" Thừa dịp nhàn rỗi khi thức ăn chưa mang lên, Vọng Nguyệt Thiên Tâm liền hỏi.

Bất thình lình bị hỏi làm cho Điền Cương Tuấn Trường nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vọng Nguyệt Thiên Tâm mở mắt ra, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Điền Cương Tuấn Trường, cười nhạt nói: "Anh khong cần lo lắng cho quan hệ giữa tôi và Tử Xuyên Khang Giới, tôi cùng hắn chỉ là đã từng hợp tác, không có bất kỳ cảm tình cá nhân nào."

Điền Cương Tuấn Trường miễn cưỡng cười cười, theo tình huống trước mắt, hắn cũng đã hơi đoán ra được loại nhân vật thần cấp như Vọng Nguyệt Thiên Tâm tại sao lại phải rời núi để trợ giúp Tử Xuyên Khang Giới. Hắn chân thành nói: "Nam nhân của Tử Xuyên gia tộc đều đáng sợ. Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn đối đãi quá thân cận với những người đó. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi là người hầu còn Tử Xuyên Khang Giới là chủ nhân. Tôi không thể không thừa nhận, Tử Xuyên Khang Giới là quái vật tâm ngoan thủ lạt, hoàn toàn không có cảm tình, mặc dù tôi có nhiều mâu thuẫn với Điền Cương Tín Trường, tôi rất muốn trở thành tổ trưởng Nhẫn Sát tổ, nhưng nếu có một ngày tôi thật sự đánh bại Điền Cương Tín Trường, tôi cũng sẽ không quên hắn là ca ca của tôi, sẽ cho hắn một con đường sống, giết chết người chung huyết thống với mình tôi thật sự không làm được."

"Anh rất tò mò về quá khứ của tôi sao?"

Điền Cương Tuấn Trường lại lần nữa cảm thấy không thể nào trả lời.

"Rất nhiều người đều muốn biết rõ Vọng Nguyệt Thiên Tâm từ đâu tới, anh hẳn cũng không phải là ngoại lệ." Vọng Nguyệt Thiên Tâm nhẹ nhàng cười, cái tên này nàng dùng từ hai mươi năm trước, tên trước kia chắng mọi người đã lãng quên rồi, đường nhiên, Tử Xuyên Mỹ Trân tại nước R căn bản không có danh khí gì, cho dù là ở trong Tử Xuyên gia tộc, cũng không được tính là cái tên quan trọng. Bất đồng với những đại gia tộc nước ngoài khác, Tử Xuyên gia tộc chỉ có thiếu gia không có tiểu thư. Đường ra duy nhất của phái nữ đời sau là phải cố gắng trở thành cường giả. Hai mươi năm trước vì không hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên mẫu tử phải chia lìa, đến nỗi hôm nay nàng còn canh cánh trong lòng.

Điền Cương Tuấn Trường im lặng không nói, hắn thật sự rất hiếu kỳ. Vọng Nguyệt Thiên Tâm sở dĩ được tôn sùng như một thần linh, đó là vì nàng rất thần bí. Hết thảy gia thế bổi cảnh đều mơ hồ, năm đó nàng hoành không xuất thế, không có bất kỳ báo hiệu nào.

"Tử Xuyên Cảnh Đằng là phụ thân của tôi." Vọng Nguyệt Thiên Tâm miễn cưỡng cười, hai mươi năm qua, nàng chưa bao giờ nhắc đến tên phụ thân của mình trước mặt ngoại nhân. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền Cương Tuấn Trường, nàng tiếp tục nói: "Cũng giống anh, tôi là một người bị đuổi đi, hôm nay trở về, tôi vốn định báo thù, nhưng mà khi nhìn thấy sự gầy yếu đáng thương của lão nhân kia, tôi không thể hạ thủ, thậm chí không dám động đến hắn. Tính tình Tử Xuyên Khang Giới so với tôi không kém quá nhiều, hắn hung ác hơn so với tôi, nhưng lại không bằng Tử Xuyên Cảnh Đằng năm đó, nếu như hắn có sự nhẫn tâm của Tử Xuyên Cảnh Đằng năm đó, hiện tai cũng sẽ không sứt đầu mẻ trán như vậy."

Tâm tình hôm nay của Điền Cương Tuấn Trường chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung. Vọng Nguyệt Thiên Tâm như vậy lại là nữ nhi của Tử Xuyên Cảnh Đằng, chuyện này bị người nào nghe thấy sẽ cho rằng đây là tin giật gân. Đương nhiên cũng sẽ không có ai dám vạch trần ra ngoài, không ai rãnh rỗi đến mức cảm thấy mình đã sống đủ rồi.

Trầm mặc một hồi lâu, Điền Cương Tuấn Trường không biết nên nói gì, hắn không thể đoán ra thái độ của Vọng Nguyệt Thiên Tâm đối với Tử Xuyên gia tộc, cừu hận hay là hoài niệm đây?

"Lúc đó ngươi không phải đã thoát ly khỏi Tử Xuyên gia tộc sao? Đáng tiếc là hiện tại lại lựa chọn trở về." Vọng Nguyệt Thiên Tâm lắc đầu, tựa hồ không hài lòng về lựa chọn của Điền Cương Tuấn Trường lắm. Bất quá nàng sẽ không can thiệp đến sự lựa chọn của người khác, mỗi một người đều có quyền lựa chọn con đường của mình, chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả của lựa chọn đó.

Điền Cương Tuấn Trường gật đầu, tỏ vẻ cam chịu. Cho dù hiện tại, hắn cũng không cảm thấy hối hận khi trở lại Tử Xuyên, bởi vì hắn theo đuổi chuyện đánh bại Điền Cương Tín Trường, mà Tử Xuyên gia tộc không thể nghi ngờ chính là nền tảng thích hợp nhất, ở chỗ nào ngã xuống thì phải bò lên từ chỗ đó.