Diệp Phong ngồi một mình trong góc quán cà phê, vị trí này ở gần cửa sổ và cửa ra vào, bất luận kẻ nào đi vào cũng không tránh khỏi tầm mắt của hắn.

"Tiên sinh, xin hỏi vẫn là một ly cà phê đen sao?" Phục vụ sinh lễ phép đi đến bên người Diệp Phong, mỉm cười hỏi.

"Ừm." Diệp Phong gật gật đầu, nhìn nhìn ly cà phê trên bàn. Đây là ly cà phê thứ tư, hắn uống cà phê rất chậm, như vậy có thể nói rõ thời gian đã trôi quá rất lâu.

Mặc dù như vậy, Diệp Phong vẫn lựa chọn chờ đợi. Hắn tin tưởng Lãnh Nguyệt sẽ tuân thủ lời hứa. Thân phận của Vọng Nguyệt Thiên Tâm đúng là quá đặc thù, ngoài ra còn có thân phận Vũ Thánh, còn là một trong những người ủng hộ Tử Xuyên Khang Giới, nói cách khác, nếu hắn muốn đối phó Tử Xuyên Khang Giới, cũng là đối chọi với Vọng Nguyệt Thiên Tâm, kẻ địch là mẫu thân của Lãnh Nguyệt, đây là một kết quả không tốt.

Tương đối mà nói, áp lực mà Lãnh Nguyệt nhận phải rất lớn. Cô bé kia phi thường chú ý thân thế của mình, chuyện này có thể nhìn ra được, lúc này lại xác nhận được Vọng Nguyệt Thiên Tâm là mẹ đẻ của nàng không thể nghi ngờ sẽ là đả kích càng lớn đối với nàng. Diệp Phong quả thực có chút lo lắng cho Lãnh Nguyệt sẽ không chịu nổi, mất tích lần nữa.

Bất quá lần này, Lãnh Nguyệt không có lựa chọn trốn tránh, mà đã đến trước bàn của Diệp Phong.

Diệp Phong nhìn qua dung mạo tiều tụy, thân hình gầy đi của nàng. Chưa từng có nữ nhân nào làm lòng hắn xao động như vậy, đây là lần đầu tiên.

"Em đã nói chuyện xong rồi?" Diệp Phong gọi phục vụ sinh bưng tới ly cà phê nữa, tiện đà nhẹ nhàng hỏi.

Lãnh Nguyệt gật đầu, hai tay bưng lấy ly cà phê, ly cà phê nóng hổi, cũng làm cho hai tay lạnh như băng của nàng dịu lại. Yên lặng nhìn chăm chú vào hơi nước đang bốc lên, cảm thụ được hương khí nồng đậm trong đó, lúc lâu sau cũng không có lên tiếng, nàng muốn hưởng thụ được loại yên tĩnh này nhiều hơn nữa, bởi vì nếu như bản thân nói ra những chuyện trong nội tâm xong, loại bình tĩnh này sẽ biến mất, cho dù Diệp Phong không để ý đến tồn tại của Vọng Nguyệt Thiên Tâm, nhưng nàng không có khả năng đó.

"Em có thể gặp Tử Xuyên Cảnh Đằng không?"

Đây là câu đầu tiên mà Lãnh Nguyệt nói, làm cho dự cảm không tốt của Diệp Phong càng thêm mãnh liệt.

"Vọng Nguyệt Thiên Tâm chính là Khúc Mỹ Trân, Khúc Mỹ Trân còn gọi là Tử Xuyên Mỹ Trân. Nàng chính là con của Tử Xuyên Cảnh Đằng. Chỉ là hai mươi năm trước thoát ly khỏi Tử Xuyên gia tộc. Đổi tên thành Vọng Nguyệt Thiên Tâm."

Lãnh Nguyệt nói rất ngắn gọn, nhưng mà nội dung trọng yếu đã nói ra hết.

Diệp Phong nghe rất cẩn thận. Sắc mặt không khỏi hơi biến đổi. Hắn không cách nào tưởng tượng ra mẹ của Lãnh Nguyệt lại là nữ nhi của Tử Xuyên Cảnh Đằng. Đây chính là kết quả tệ nhất trong tất cả khả năng có được. Cho dù Lãnh Nguyệt không có một tia cảm tình với huyết thống này. Nhưng mình có thể giết bọn họ sao? Chuyện này thật khó quyết định, căn bản không có biện pháp gì để giải quyết. Truyện được copy tại Truyện FULL

Cho dù hắn có cảm tình sâu sắc với nàng. Nhưng cũng không có khả năng bởi vì một người mà thay đổi cả kế hoạch. Quốc gia thủy chung vẫn có địa vị thứ nhất.

"Em chỉ muốn gặp mặt Tử Xuyên Cảnh Đằng. Một lần thôi." Lãnh Nguyệt nhìn thấy Diệp Phong đang do dự, liền bổ sung nói.

"Đi theo anh." Diệp Phong không hề có bất kỳ chần chờ. Thanh toán. Đứng dậy. Ra ngoài.

Lãnh Nguyệt yên lặng đi theo phía sau, hai người tựa hồ như tình huống mấy năm trước, lạ lẫm, xa lạ không có gì để nói.

Biệt viện của Nakamura cách đây một khoảng ngắn, chỉ cần đi taxi gần nửa tiếng. Diệp Phong xuống xe, đi bộ tiến đến.

Lúc Diệp Phong mang theo Lãnh Nguyệt xuất hiện trước mặt Nakamura,

Nakamura rất kinh ngạc. Bởi vì không có bất kỳ ai nói cho hắn biết, ngoại trừ Diệp Phong, còn có một nữ nhân khác vào.

Diệp Phong nhìn thấy sự hoài nghi của Masahara Nakamurai, liền quay đầu lại nhìn Lãnh Nguyệt, giới thiệu: "Đồng sự, không cần khẩn trương."

Nakamurai hiểu ý, không cần giải thích quá nhiều, chỉ cần có thể nhận định thân phận, cùng chung tuyến có rất nhiều đồng sự, nên không biết được hết nhau, nếu không phải cái tên Ảnh Phong quá mức vang dội, hơn nữa đã công bố trên báo chí, hắn cũng không có khả năng đoán được người nam nhân trước mặt mình là người làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mặt..đệ nhất sát thủ trên thế giới.

"Được rồi, vừa rồi trong nước có điện thoại đến tìm cậu." Mấy giờ trước bỗng nhiên Nakamurai nhận được điện thoại, liền nhỏ giọng nhắc nhở vào tai Diệp Phong.

Lãnh Nguyệt thì nghiêng đầu sang chỗ khác, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục.

Diệp Phong khoát khoát tay nói: "Để tôi liên lạc sau, hiện tại tôi muốn gặp Tử Xuyên Cảnh Đằng."

Nhiệm vụ của Masaharu Nakamurai chính là phục vụ Diệp Phong, hết thảy đều phục tùng an bài của Diệp Phong, cho nên không chút do dự, móc chìa khóa từ trong túi ra.

Lãnh Nguyệt đã thấy qua rất nhiều mật thất. Rất nhiều kẻ có tiền hoặc có quyền lực muốn có một không gian bí mật che dấu bọn hắn. Cho nên lúc tiến vào tầng hầm đen kịt, cũng không có nhiều hiếu kỳ, càng không có khẩn trương gì, men theo ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn, đi hơn mười mét, mới tới trước cửa mật thất giam giữ Tử Xuyên Cảnh Đằng, cửa sắt phòng giam đóng chặt lại, phía trên có một cửa sổ nhỏ.

Nhìn thấy tình huống bên trong. Ngoại trừ bốn vách tường đen kịt, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế, ngoài ra không còn vật gì khác, mà trên chiếc giường có một thân thể lớn cuộn cong lại, bởi vì xoay mặt vào phía bên trong, nên không nhìn thấy rõ dung mạo, chỉ có thể cảm giác đây là một thân thể của người già nua.

Diệp Phong tiếp nhận chìa khóa trong Nakamurai, ý bảo hắn đi trước. Sau đó hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, bước vào trong, sau đó Lãnh Nguyệt cũng theo vào.

Tử Xuyên Cảnh Đằng đã quen thuộc cuộc sống ở đây, tưởng có người đưa cơm, căn bản không có đứng dậy, cũng không nhúc nhích chút nào, chỉ là hữu khí vô lực nói: "Bỏ ở bàn đó, bây giờ tôi còn chưa muốn ăn."

"Vẫn chưa tới thời gian ăn cơm." Diệp Phong liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt sau lưng, trầm giọng nói: "Có người muốn gặp ngươi."

Tử Xuyên Cảnh Đằng chậm rãi ngồi dậy, xoay người lại, bị nhốt ở đây ngoại trừ Ảnh Phong cùng người đeo mặt nạ mang cơm đếnm cũng không còn ai khác, hắn thật muốn nhìn xem thần thánh phương nào muốn tới đây gặp mình.

Một người phụ nữ, có cảm giác giống như đã từng quen biết. Nhưng hắn chớp mắt vài cái, cuối cùng chỉ xác nhận là mình chưa từng gặp qua người này.

"Các ngươi nói đi, tôi đi ra ngoài." Không chờ hai người nói chuyện, Diệp Phong liền rời đi.

Lãnh Nguyệt gật đầu, đợi sau khi Diệp Phong rời khỏi, nhẹ nhàng tiến đến. Sau đó lẳng lặng ngồi xuống trên mặt ghế.

"Biết tôi là ai không?"

Tử Xuyên Cảnh Đằng lắc đầu, cô gái tuổi này hắn không biết được vài người, lại nói đến, thân là gia chủ Tử Xuyên gia tộc, ngoại trừ vài vị cao tầng của các gia tộc khác hay là quan sát đợt huấn luyện, thì hắn căn bản không tiếp xúc với ngoại giới, đừng nói chi đến loại cô gái hai mươi mấy tuổi này.

"Tôi là người mà hai mươi năm trước ông muốn giết nhưng không giết chết." Lãnh Nguyệt nhìn Tử Xuyên Cảnh Đằng già nua trên giường, thời gian trước đây, nhân vật này làm rung chuyển trời đất, có thể dễ dàng quyết định sinh tử của người khác, khó có thể tưởng tượng được lão nhân ở tuổi xế chiều này lúc trước lại có thủ đoạn cay độc như vậy.

Tử Xuyên Cảnh Đằng vẫn nghi hoặc như cũ. Hoặc là do đã quá nhiều người bị hắn giết, nên cho dù trí nhớ tốt cũng không nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước, không khỏi mờ mịt lắc đầu.

"Tử Xuyên Mỹ Trân là mẫu thân của tôi, Tân Chí là phụ thân của tôi, tôi là nữ nhi của bọn họ." Lãnh Nguyệt trước tiên nói qua, sở dĩ nàng muốn gặp Tử Xuyên Cảnh Đằng cũng không có mục đích gì đặc biệt, nàng cũng không muốn truy tố hành vi phạm tội của Tử Xuyên Cảnh Đằng, càng không muốn giết chết lão nhân không có lực hoàn thủ, nhìn người là ngọn nguồn của hết thảy sự cố. Hôm nay, nàng đến đây, hận ý cũng không còn kịch liệt như trong tưởng tượng.

Tử Xuyên Cảnh Đằng chợt hiểu, khó trách cô gái này lại quen thuộc như vậy, cô bé này quả thực so với Tử Xuyên Mỹ Trân tuổi còn trẻ như từ một khuôn mặt khắc ra. Trong đời hắn không có ít tiếc nuối, con gái của hắn chính là một trong số đó, gia chủ Tử Xuyên lại hiệu lệnh mọi người đối phó với con gái mình, khiến cho nó bỏ chạy, đến nỗi làm cho nó có cơ hội trở thành Vũ Thánh nước R, trở thành mục tiêu kính ngưỡng.

Sau đó lại trợ giúp Tử Xuyên Khang Giới chiếm quyền của mình. Những chuyện này cuối cùng đều là do hắn nhất thời chủ quan.

"Cô tới giết tôi?" Tử Xuyên Cảnh Đằng khó thể biết được mục đích của cô gái này. Nàng có một phụ thân nước R, hôm nay lại sống chung lãnh thổ với người nước R, thân mật dị thường, không khó suy đoán, thân phận của cô bé này. Thù hận quốc gia, quả thật cũng là lý do đủ để nàng giết chết hắn."

Bất quá, suy đoán này đã sai lầm. Lãnh Nguyệt không có một tia muốn động thủ, thật lâu sau, nàng thở dài, chậm rãi đứng dậy: "Vọng Nguyệt Thiên Tâm nhờ tôi nói với ông một câu, nàng sẽ xem Tử Xuyên gia tộc bị diệt, nhìn thời đại nam quyền cuối cùng đi vào suy vong."

Thân thể Tử Xuyên Cảnh Đằng chấn động, nếu như những lời này của Vọng Nguyệt Thiên Tâm là thật, quả thật là tin tức xấu nhất, hắn vốn tưởng Vọng Nguyệt Thiên Tâm đã đứng một bên Tử Xuyên Khang Giới, có Vọng Nguyệt Thiên Tâm ở đó, đối phó lãnh tổ sẽ có phần thắng rất lớn, không ngờ Vọng Nguyệt Thiên Tâm lựa chọn trầm mặc.

Hắn đương nhiên không biết rõ, loại trầm mặc này của Vọng Nguyệt Thiên Tâm phải dùng một cái hứa hẹn để đổi lấy….

--------------

Diệp Phong lẳng lặng nghe Từ Tiến ở đầu dây điện thoại bên kia tự thuật, cuối cùng thở dài: "Đã tìm được nữ nhân kia. Nàng là Vọng Nguyệt Thiên Tâm."

"Cũng gặp qua Lãnh Nguyệt rồi sao?" Từ Tiến cũng không bị cái tên Vọng Nguyệt Thiên Tâm làm hấp dẫn, sự xuất hiện sau lần mất tích nhiều ngày của Lãnh Nguyệt mới là chuyện vui mừng lẫn sợ hãi nhất.

"Ừm, bây giờ nàng đang ở chỗ của tôi. Hơn nữa Vọng Nguyệt Thiên Tâm cũng không làm gì nàng. Có rất nhiều chuyện, tôi không tiện giải thích trong điện thoại. Chờ trở về Hoa Hạ, tôi sẽ nói lại kỹ càng cho cậu." Diệp Phong bình tĩnh nói, hắn không muốn nói ra hoàn toàn thân thể của Lãnh Nguyệt hay không, cho dù đối phương là nhị ca Từ Tiến người mà hắn tin tưởng nhất. Hơn nữa, biểu hiện hiện tại của Lãnh Nguyệt vượt xa phạm vi tưởng tượng của hắn, bình tĩnh chính là khúc dạo đầu của nguy hiểm.