Phụ nữ đôi khi vì người đàn ông mình yêu mà có thể làm những việc không thể tưởng tượng ra được, nếu là người rắn rỏi, không chịu khuất phục thì hoặc sẽ xông lên, hoặc sẽ đấu tranh, còn người yếu mềm thì hoặc sẽ nhu nhược, yếu đuối, hoặc sẽ tự sát, mà Lãnh Nguyệt thì thuộc vào dạng người có khí phách.

Trong vòng bảy năm mà giết đến cả tám trăm người, điều này không khỏi làm cho Diệp Phong phải kinh ngạc trước hiệu suất của nàng, nếu không phải trước kia lãng phí đi ba năm thì có lẽ nàng mới thực sự là kẻ giết người hàng loạt trẻ tuổi nhất, còn Diệp Phong thì cũng chỉ có thể đứng thứ hai mà thôi.

Thậm chí Diệp Phong đôi khi còn có những ý nghĩ cay độc đại loại như: người con gái đã quan hệ rồi nhiều khi còn đáng sợ hơn nhiều so với những cô gái còn trinh trắng, hoặc có thể ngày trước hắn ko kiềm chế được, đã làm cho khả năng tiềm ẩn của cô gái này bộc phát, hoặc là hắn đã bất chấp tất cả để làm tổn thương trái tim yếu đuối của người con gái mà hắn yêu thương nhất. Nhưng sự đau đớn vì bị tổn thương này lại làm cho con tim vốn đã tĩnh lặng giờ đây bắt đầu trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.

Đôi khi phụ nữ chính là một loại thuốc nổ hạng nặng, còn đàn ông thường là nhân vật châm ngòi lên, một đêm mây mưa đại khái chính là một người được lột xác trên danh nghĩa là tiểu sư muội, còn có ai có thể nghĩ được trong mắt của mọi người thì hai người này chẳng qua chỉ là quan hệ nam nữ bình thường qua đêm với nhau mà thôi, còn trong giới sát thủ thì đó lại là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

Diệp Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ, sau đó liền ngẩng đầu lên uống cạn chỗ chất lỏng cay cay mà hắn chăm chú ngắm nhìn nãy giờ đã được hơn mười phút rồi, một cảm giác nóng rực như lửa đốt dâng lên tự đáy lòng hắn, nhưng trong nháy mắt nó đã biến mất dưới áp lực nặng nề.

Trên bàn vốn có tám người, thì đã có ba người gục xuống bàn, ngủ thiếp đi. Còn Tiểu Triệu thì vẫn đang hăng say tự rót cho mình uống, thỉnh thoảng lại chuốc thêm cho người khác vài chén, chỉ có điều sự vui sướng chìm đắm trong cồn rượu này, không ngờ lại làm cho hắn không chú ý đến người thủ trưởng bỗng nhiên trở nên buồn bã, đau thương ở ngay bên cạnh.

Diệp Phong giơ tay ra lấy bình rượu ở trước mặt mình lên lắc lắc, thì phát hiện đã chẳng còn sót giọt nào bên trong cả, hắn vốn định uống cho đến tận say mềm nhưng rượu đã không còn nữa nên đành thôi.

"Tiểu Triệu, uống thế này thôi nhé." Diệp Phong đoạt lại chén rượu trong tay Tiểu Triệu, liếc nhìn một lượt đống hỗn loạn trên bàn, rồi mở miệng nói: "Uống đến hạ gục cả ba người rồi, tôi không có sức mà vác họ về nhà đâu đấy."

Tiểu Triệu cười ha hả, tính đến giờ có lẽ hắn đã uống cả gần một kg rượu rồi, có điều kỳ lạ ở chỗ là hôm nay hắn không say, không những thế còn càng lúc càng tỉnh. Nhưng nói gì thì nói Diệp Phong cũng là cấp trên, tuy quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cũng bị ngăn cách bởi thân phận của mình, một khi thực sự toàn quân đều bị tiêu diệt, rồi bảo một người lãnh đạo như thế này dốc hết sức mình để đưa họ về nhà, cũng có phần không đành lòng làm thế.

Hơn nữa, bữa cơm ngày hôm nay cũng tương đối thịnh soạn, ăn một cách thả cửa, rượu cũng uống cạn hết rồi, nếu có tiếp tục đi chăng nữa, thì cũng chỉ là ngồi để đàm đạo về con người và bàn luận về sex giữa một đống bợm nhậu với nhau, chi bằng về nhà sớm một chút còn hơn, ai có vợ thì về ôm vợ, không có vợ thì về ôm gối(ôm những con búp bê bơm hơi cũng không tồi chút nào, thiện tai, nếu mà ai nghĩ đến điều này thì quả là không thuần khiết chút nào).

Diệp Phong mỉm cười sảng khoái thanh toán tiền, còn Tiểu Triệu thì sắp xếp xong xuôi hết rồi, cứ mỗi một người lại đưa một người về, ba tên bợm rượu vẫn có thể đứng vững đưa ba tên bợm rượu không còn biết gì nữa về nhà, còn hắn thì tự đi về một mình.

"Anh Diệp, bữa cơm hôm nay ăn thật là đã." Tiểu Triệu nhìn sáu người lần lượt bước lên hai chiếc xe taxi rồi mới vỗ vỗ vào vai Diệp Phong nói: "Ngày sau lãnh đạo có gì phân phó xin cứ nói, các anh em dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng tuyệt đối không nhăn mày nhăn mặt đâu."

"Chỉ vì bữa cơm ngày hôm nay và mấy bình rượu ư?" Nụ cười trên miệng Diệp Phong biến mất, hắn cả giận nói: "Xem ra các anh cũng chỉ là do nể mặt Kiếm Nam Xuân mà thôi, một ngày nào đó Trần Kỳ mời các anh đến khách sạn cao cấp một lần thì có lẽ những lời nói này lại được lặp lại một lần nữa."

"Sao có thể như thế được cơ chứ? Anh nghĩ tôi là loại người như vậy sao?" Tiểu Triệu vô cùng kinh ngạc, đôi mắt vốn không to của hắn cũng trợn tròn lên, nghiêm mặt phản bác: "Đừng nói Trần Kỳ mời tôi đến khách sạn cao cấp, cứ cho là anh ta có mời tôi ở căn phòng của tổng thống đi chăng nữa, thì tôi cũng không có hứng thú có quan hệ qua lại gì với loại người như vậy, có câu người ta nói là gì nhỉ, đúng rồi, đạo bất đồng bất tương vi mưu(không cùng sở thích thì không chơi được với nhau, không cùng chí hướng thì không làm việc được với nhau), một người chính trực như tôi đây làm sao có thể qua lại với loại người ngụy quân tử như vậy chứ."

Diệp Phong mỉm cười, ánh mắt bỗng hiện lên một lời khen ngợi, Trần Kỳ và Triệu Bằng thuộc hai loại người khác hẳn nhau, mặc dù trong lòng vô cùng khâm phục sự ngay thẳng của Triệu Bằng, nhưng cũng không thể không công nhận rằng, trong xã hội của ngày hôm nay thì những người như Trần Kỳ vẫn được thơm lây hơn, đáng tiếc là vận khí của hắn có phần không tốt lắm, lại gặp phải sát thần như ta đây.

Trò đời gian dối, tôi lừa anh, anh dối tôi Diệp Phong hiểu sự đời này hơn bất kỳ một ai hết, chỉ là hắn sống quá lâu trong môi trường này, nên cũng có lúc cảm thấy nhàm chán, xem ra bây giờ có mỗi tên Tiểu Triệu này có lẽ là hợp với hắn hơn cả.

"Được rồi, không nói những thứ này nữa, đùa anh chút thôi." Diệp Phong giơ tay đón một chiếc xe taxi, rồi vẫy vẫy tay gọi Triệu Bằng: "Làm cả ngày rồi, lại uống nhiều rượu như thế, về nhà nghỉ sớm đi! Có chuyện gì để mai đi làm rồi nói."

Qua lời nhắc nhở của Diệp Phong, Tiểu Triệu mới cảm thấy đúng là có chút lâng lâng, đầu óc bắt trở nên quay cuồng, liền không tiện từ chối nữa, bước luôn lên xe, nhưng vẫn thấy Diệp Phong đứng bên ngoài xe, không có chút dấu hiệu muốn bước vào trong xe nào cả, nên hiếu kỳ hỏi: "Anh Diệp, em nhớ là chúng ta cùng đường về mà, sao anh không lên xe đi?"

"Ồ, tôi vẫn còn chút việc riêng phải làm, cậu cứ đi trước đi!" Diệp Phong lạnh lùng nói, rồi giơ tay đóng cánh cửa xe lại, sau đó nói với tài xế một tiếng, chiếc taxi liền phóng thẳng đi.

Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã khuất ở phía xa, có chút gì đó khổ sở vụt qua gương mặt vốn lạnh lùng này. Có một số người rốt cuộc thì vẫn phải đối mặt, đặc biệt là những phụ nữ có quan hệ với mình, tất nhiên đây không chỉ bao gồm những phụ nữ có quan hệ xác thịt.

Diệp Phong chậm rãi đi đến đường đối diện, tìm thấy một cái ghế ngồi bên đường liền từ từ ngồi xuống. Text được lấy tại Truyện FULL

Giơ tay rút một bao thuốc từ trong túi ra, chậm rãi đốt lên. Hương thuốc được làm từ lá tản mạn bay trong không khí, dưới ánh đèn đường vàng le lói, khói thuốc biến thành rất nhiều hình dạng, rồi sau đó thì biến mất tăm trong không trung.

"Ra đi." Trầm lặng một lúc, Diệp Phong mới nói khẽ.

Trong nháy mắt, một thân hình uyển chuyển xuất hiện bên cạnh Diệp Phong, nhẹ tựa u linh vậy, không phát ra một tiếng động nào. Mặc dù khoác trên người một bộ đồ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng vẫn không che đậy nổi khí chất toát ra từ nàng.

Lúc này nàng không lạnh lùng như trong khách sạn đó nữa, mắt đưa sang nhìn người con trai đang im lặng ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc đã cháy đến nửa mà vẫn chưa hút hơi nào, có chút gì đó khác thường ánh lên trong mắt nàng, tràn ngập sự ái mộ và sùng bái.

Lãnh Nguyệt, một sát thủ có thể được so sánh với Ảnh Phong, sau khi sát hại tám trăm sinh linh thì đã quay trở lại vùng đất Hoa Hạ này.

Bình tĩnh cả đời vậy mà lại xúc động trong giây lát, điều này vô tình làm cho những người đứng đầu của bộ Quốc An chuẩn bị triệu hồi nàng về nước phải mở rộng tầm mắt, ai có thể ngờ tới một người con gái yếu ớt liên tục chấp hành nhiệm vụ thất bại như vậy lại có thể nhanh chóng biến thành một đặc công đáng sợ như Ảnh Phong được chứ, tốc độ giết hại hàng loạt như một bản năng đó cũng phải làm cho một người quanh năm nhìn thấy máu tươi như Ảnh Phong cũng phải thán phục.

Cũng chỉ có Lãnh Nguyệt mới hiểu được, tất cả những điều này đều là vì người anh hùng trong tim mình mà thôi. Đồng thời cũng là người đàn ông duy nhất mà nàng đã dâng hiến cho hắn sự trinh tiết của mình.