"Chú, không ngờ rằng người cổ điển như chú mà cũng chơi game online, thật là khó tin". Tiêu Hiểu nhìn thấy ông chú đang nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, tưởng rằng hắn đã bị thanh tiểu đao hù dọa một trận rồi, chính cô vừa rồi cũng vừa cùng các thành viên trong bang hội của lão Đại bạo long làm nhiệm vụ cả đêm, đã sáu lần giết được boss mới có được thanh cực phẩm tiểu đao cho mục sư này, thanh thị huyết lên đến cấp bốn mươi thì tính năng của thanh tiểu đao này sẽ hoàn thiện và sức mạnh tăng lên gấp đôi, nghĩ rằng bản thân mình có thể đạt được lên cấp ấy nên trong lòng cô không khỏi có chút đắc ý.

Chỉ tiếc rằng Diệp Phong không phải chú ý đến thanh tiểu đao kia mà là chú ý đến tên đấu sĩ cao lớn đứng bên cạnh, trong lòng thầm nguyền rủa kiểu tục tĩu tên đàn ông đó không dưới mấy chục lần, quả thực nếu tên bạo long ấy mà hung hăng tán tỉnh gần đây có thể sẽ bị cho ăn một trận, trong lòng sôi máu lên ôm mối hận lớn.

"Cô bé, chú muốn nói chuyện nghiêm túc với cháu một chút". Diệp Phong chợt xoay người, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười kiêu ngạo của cô gái, nghiêm mặt nói: "Trên truyenfull.vn có rất nhiều người xấu, những người chưa có kinh nghiệm như tiểu cô nương đây rất dễ bị lừa gạt, như cái tên Bạo Long đã trang bị đồ cho cháu kia, chú cho rằng đó không phải là người tốt đẹp gì, hoàn toàn không có ý tốt với cháu. Cháu cần phải cẩn thận mà đề phòng, nếu không không chừng sẽ bị lừa gạt!"

"Trời ơi, nếu ai khác nói đến sự lừa gạt với mình chứ ông chú này thì thật không nghe nổi, không biết người nào có thể dị thường bằng ông chú này nửa đêm chạy đến nhà con gái qua đêm", Tiêu Hiểu đưa ngón giữa ra làm bộ mặt ma quỷ trêu ông chú, rồi chợt ý thức được có thể vì ông chú này đang rất thich thanh tiểu đao này của cô nên mới ghen ghét mà nói xấu Bạo Long, nghĩ đến đó cô tỏ ra có chút khinh thường nói: "Có một số người chơi không được tốt lắm, khi thấy người khác chơi tốt có nhiều đồ xịn thì trong lòng không khỏi ghen ghét, khinh bỉ".

Diệp Phong biểu lộ nét mặt già nua nhất thời đỏ ửng lên, trông bề ngoài hắn giống như một hiệp sĩ siêu nhiên vậy, chỉ cần đối diện với con bé tiểu nha đầu bằng khuôn mặt này khiến cho hắn không thể nghiêm túc nổi, khí chất vốn có dường như hoàn toàn biến mất, ngược lại, con bé tiểu nha đầu kia luôn uy hiếp hắn không để cho hắn nói lời nào, lúc này mặt hắn đỏ đến tận mang tai rồi, thật sự là không thể hiểu nổi.

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì, chuyện anh lừa cô gạt hắn đã sớm chán ghét, cho dù ở Hương Tạ Hiên cũng đã cố gắng tỏ ra bình thường, cũng chỉ là vì khi đối diện với vẻ mặt hồn nhiên của con bé tiểu nha đầu này mới không thể chịu nổi… nghĩ đến đó đúng là vừa tức vừa buồn cười, điều này với bản thân hắn mà nói thì cũng là một loại hạnh phúc, được bỏ đi cái mặt nạ trên mặt, có cảm giác được giải thoát thật là thích thú, đánh nhau đã nhiều năm, lúc này hắn mới chính thức hưởng thụ phần con người đứng đắn trong mình, thật là hiếm có.

Thấy ông chú ngồi bên cạnh không nói câu gì, Tiểu Hiểu tự hỏi sao mặt hắn lại đỏ gay gắt lên như vậy, sau đó cô tỏ vẻ cười khổ một chút tồi nhất thời cảm giác lo lắng ập đến, "bị cháu nói trúng tim đen rồi đúng không, những người chơi như chú thì không thể không thèm muốn được, chắc chắn nhân vật của chú trang bị toàn đồ lởm, trong tay cháu có thanh tiểu đao này không chừng ngay cả thấy chắc chú cũng chưa được thấy, ôi, thật đáng thương !"

Tiêu Hiểu lắc đầu thở dài đầy tâm trạng nhưng trong lòng lại âm thầm cười trộm. Vốn cô cũng không nghĩ tới việc ông chú này còn có thể chơi game online, chỉ là mình chưa bao giờ ở nhà một mình nên thật sự có chút e ngại nên mới có ý chờ đợi ông chú trở về, buồn chán quá nên mới mở máy tính lên và thấy trên màn hình desktop có biểu tượng game Shaiyaa, liền quên luôn thời gian mà ngồi chơi cả đêm.

Nhưng Diệp Phong lại có chút nghẹn lời, bị một con bé tiểu nha đầu khinh thường, cái cảm giác này so với bị cảnh sát quốc tế truy bắt xem ra còn khó chịu hơn rất nhiều, không khỏi muốn thể hiện, cái thanh tiểu đao thị huyết này bản thân hắn cũng có một cái, chẳng qua là chưa tới lúc lấy ra khoe cho cô bé này thôi.

Sau khi bình tĩnh hạ quyết tâm, rồi hít thở một hơi thật sâu hòa hoãn lại tâm tình sau đó Diệp Phong mới mở miệng nói: "Cô bé kia, có những lúc cháu tuyệt đối không nên nghi ngờ khả năng của ông chú này, giống như khi cháu đánh tay đôi với một bà chị đai đen thì cháu có thể nghĩ đến điều gì. Mặc dù trò chơi ảo có thể chú kém nhưng ở ngoài đời thực thì chú rất dũng mãnh đấy, không đến mức bị cháu coi thường đâu. Đó không phải cũng là một kiểu thị huyết sao, chú đây đã sớm có điều đó, hơn nữa nhân vật của cháu giống với nhân vật của chú ăn mặc rất bình thường, tuyệt đối không phải là cực phẩm trang phục lấp lánh, với hành lý như vậy không có gì đáng giá để mà khoe khoang cả".

"Hứ, chú lại thổi phồng lên rồi". Tiêu Hiểu bộc lộ ra một vẻ mặt hoàn toàn không tin, nghe lão đại bạo long nói, cả bang mới chỉ có hai thanh hút máu, hơn nữa một thanh đã được hắn đưa cho một người tên là Trung Diệp Tử rồi, ông chú này làm sao lại có một thanh như vậy chứ, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia châm chọc cười nói: "Chú nói là chú cũng có vậy hãy lấy ra xem đi, dù sao bây giờ chú có thể đăng nhập ID của chú luôn mà".

Tiêu Hiểu rất thích chứng kiến cảnh ông chú này bối rối, không nói được câu gì. Thật ra ông chú này khá là đẹp trai theo kiểu manly, hơn nhiều bọn nam sinh có vẻ ngây thơ cùng học với cô, đặc biệt khi ông chú này xấu hổ khuôn mặt đỏ ửng lên trông cực kỳ đáng yêu.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy có gì đó xao xuyến, đợi lát nữa ông chú này không đem ra được thanh thị huyết nhất định cô sẽ hạ nhục hắn một phen, lúc đó cô sẽ được ngắm nghía đến no mặt cảnh tưởng một người đàn ông hơn hai mươi tuổi vì xấu hổ mà đỏ ửng mặt lên, kiểu hưởng thụ đó thật là thú vị. Cũng xem như trả thù ông chú vụ đêm không về.

Nhưng Diệp Phong lại tỏ ra không có chút gì là hoang mang, vì chính mình vừa rồi hắn cũng không hề nói dối, mặc dù lai lịch thanh tiểu đao này có phần bất chính nhưng đúng là hắn đã cầm trong tay vật đó, không sợ con bé kia không tin. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Phong thản nhiên đến bên cạnh bàn lấy ra một hộp trà Long Tỉnh, rồi lại lấy ra một chén trà, chậm rãi cho lá trà vào ấm, xoay người rót nước nóng vào, hít một hơi thật sâu ngửi mùi thơm của trà tỏa ra ngào ngạt, sau đó mới đi đến trước máy tính, có chút uể oải mà ngồi xuống chiếc ghế da, thưởng thức một cách tinh tế chén trà Long Tỉnh, khí chất hắn vẫn rất tao nhã không nhanh không chậm.

Xem ra Tiêu Hiểu nghĩ rằng ông chú đang sử dụng chiến thuật trì hoãn thời gian rất đáng xẩu hổ. Nhưng cô cũng không nóng vội làm gì, muốn để cho ông chú trước khi hưởng thụ tận cùng của sự xấu hổ thì cứ để hưởng thụ nốt chút ánh sáng còn sót lại, dù sao lúc này nhất định hắn dù đang có tám móng vuốt cũng đều mềm như ruột rồi, thật là khó chịu phải biết.

Lấy tay bao vây xung quanh Diệp Phong, Tiêu Hiểu mỉm cười nhìn ông chú mà trong lòng cô như sắp hết chịu nổi.

Uống được nửa chén trà Diệp Phong mới từ từ quay ra bỏ chén trà xuống, rồi quay lại cười nói: "Cô bé, hôm nay chú sẽ cho cháu được mở mang kiến thức, có vẻ như thuộc tính thanh thị huyết của chú còn hơn của cháu vài phần đấy, cộng với kinh nghiệm nhiều hơn rất thích hợp cho mục sư sử dụng".

Chết đến nơi rồi mà vẫn còn kiêu ngạo, Tiêu Hiểu không khỏi được một phen bốc hỏa, chỉ là lửa giận thoáng chốc bốc lên sau đó cô đã cố gắng áp chế xuống, để xem ông chú này định giải quyết việc này như thế nào, đợi lát nữa mà không cầm được thanh tiểu đao thì sẽ có cảnh tượng thú vị đây.

Diệp Phong rất chuyên nghiệp khi sử dụng con chuột, thoát nhân vật của Tiêu Hiểu ra rồi mới ấn lại vào biểu tượng game đồ tiêu.

Nhập mật khẩu tài khoản, chọn máy chủ, ok.

Hai người im lặng cùng nhìn vào màn hình máy tính, từ từ đợi nhân vật game xuất hiện.

Diệp Phong nhẹ nhàng lựa chọn một nhân vật tên là Diệp Tử, là nhân vật gần giống với nhân vật của Tiêu Hiểu, trông rất xinh đẹp xuất hiện trên màn hình, trong tay rõ ràng đang thản nhiên cầm một thanh đao thị huyết.

Diệp Phong xoay mặt lại mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc của Tiêu Hiểu, xem ra cô bé này đã bị hù dọa đến nơi rồi, chắc là cô bé không thể ngờ được Diệp Phong lại cũng có một cực phẩm tiểu đao như vậy, hơn nữa những tính năng so với nhân vật của cô còn có vài phần hơn thật.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Hiểu cũng nói: "Gay, chú đúng là một ông chú gay, thật quá vô sỉ. Một nam nhi đại trượng phu lại đi chọn một nhân vật nữ, dựa vào sắc đẹp của nhân vật mà lừa gạt vũ khí của bạo long, hứ, thật là xấu xa, dù thế nào cháu cũng thấy chú đúng là người vô sỉ. Buồn nôn".

"Trời". Diệp Phong như chợt bừng tỉnh, bản thân hắn không hề suy nghĩ gì đến thân phận đặc biệt của nhân vật này, hơn nữa có vẻ con bé kia biết rõ về lai lịch thanh tiểu đao của mình, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lần này thật đúng là một sự sỉ nhục lớn.