Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Thầy," Kỷ Diệc Hoành mỗi một chữ nói ra chính là cuốn hút muốn đòi mạng, "Weibo của em là nhờ người khác quản lý, cái này không phải em làm."

"Thế hả?" Thầy giáo cười híp mắt nói: "Vậy thì dễ hiểu rồi, đối phương là nữ sinh phải không?"

Thi Điềm niệm trong lòng, tuyệt đối đừng nhắc đến tên cô, cô thật sự không muốn bị gọi tên đâu. Còn cả những người nếu như biết được weibo của Kỷ Diệc Hoành là do cô quản lý thì không biết sẽ xử lý cô thế nào kia nữa.

"Là Thi Điềm của lớp sáu."

Thi Điềm hít một ngụm khí lạnh, Kỷ Diệc Hoành cũng quá không nghĩa khí đi, cứ như vậy bán đứng cô?

"Vậy bạn học Thi Điềm này hôm nay có đến không?"

Thi Điềm thật sự hận không thể chôn đầu vào trong bàn, Tưởng Tư Nam chọc chọc cánh tay cô, Thi Điềm mặt mũi méo xệch, vô cùng không tình nguyện đứng dậy.

"Bạn học này, em nói một chút xem, điều đặc biệt gì khiến em yêu thích một ngôi sao?"

Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống, nhìn thấy Thi Điềm rất không tự nhiên đứng đó, "Em..... em nhìn mặt."

"Nói cách khác, nhất định phải có khuôn mặt đẹp mới được."

Thi Điềm không ngừng gật đầu.

Kỷ Diệc Hoành hừ lạnh, "Nông cạn."

Thế nhưng vị thầy giáo kia lại cảm thấy đề tài này rất đáng giá để nghiên cứu, ông đi lên hai bước, dừng lại ở giữa giảng đường, "Còn gì khác không?"

Thi Điềm dĩ nhiên không thể khiến thần tượng của mình bị kém cạnh được, "Còn phải nghe giọng nói, nhìn nhân cách......"

Kỷ Diệc Hoành cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, anh chỉ xuất thần mất một lúc mà bây giờ tỉnh táo lại muốn tiếp tục đánh đã nhận ra bị người ta giết chết rồi.

Hơn cả là tiếng nói chuyện của Thi Điềm khiến anh bực bội không thôi, hận không thể chặn lại cái miệng của cô.

Mà sự quan tâm của phần lớn người trong giảng đường hiện tại là, vì sao Kỷ Diệc Hoành lại để cho Thi Điềm quản lý weibo cá nhân chứ?

Cô tiến vào phòng phát thanh, là có thể mang luôn cả tài khoản cá nhân của đại thần đi rồi sao?

Thầy giáo hỏi Thi Điềm vài câu, cảm thấy rất thú vị, ông tiếp tục đi lên mấy bước, một lần nữa gọi tên Kỷ Diệc Hoành, "Nếu như bạn gái em theo đuổi một ngôi sao nào đó, hoặc là vô cùng si mê một thần tượng khác phái, vậy em sẽ để ý chứ?"

Sống lưng Thi Điềm lạnh toát, thôi xong, Kỷ Diệc Hoành nhất định sẽ không buông tha cho cô, đây là rắc rối cô gây ra, nhưng lại hại Kỷ Diệc Hoành bị thầy giáo chú ý.

"Sẽ để ý." Kỷ Diệc Hoành từ tốn đáp.

Thi Điềm thầm nghĩ, anh cũng đâu có bạn gái, anh hoàn toàn có thể từ chối trả lời vấn đề này mà.

"Nếu như cô ấy không những theo đuổi ngôi sao kia, mà còn muốn lôi kéo em thích cùng, cũng như bạn học Thi Điềm kia vậy, dùng điện thoại của em thổ lộ tình cảm với thần tượng của mình, vậy em sẽ làm thế nào?"

Kỷ Diệc Hoành đương nhiên cảm thấy chuyện như vậy là không thể nào chấp nhận được, "Em sẽ nói cậu ấy đổi về như cũ."

"Nhưng bạn gái là để chiều chuộng, lúc này có phải là nên thảo luận một chút địa vị của ai trong gia đình là quan trọng hơn không?"

Thi Điềm nghe thấy sinh viên ngồi trong giảng đường cười rộ lên, cười cái gì mà cười chứ, không nghe thấy thầy giáo nói là giả sử, giả sử thôi hả?

Thầy giáo đi lên trước, đứng đối diện với Thi Điềm, "Vậy em thì sao, nếu bạn trai không cho em để như vậy, em sẽ đổi về như cũ chứ?"

"Không đổi." Mỗi ngày cô đều sẽ ngồi chết dí trong cái hố lớn của La Vân Hi, ăn ở đó ngủ ở đó luôn.

Hai người này là muốn đối đầu công khai hả?

Thầy giáo để cho bọn họ ngồi về, Tưởng Tư Nam ghé sát vào bên tai Thi Điềm nói, "Cậu đúng là cái gì cũng dám nói."

"Có gì mà không dám, đây gọi là tự do thảo luận."

"Không phải cậu đã quên mất ai là cây đại thụ rồi, quên mất thẻ cơm là ai đưa cho rồi đấy chứ?"

Ặc, hình như là vừa rồi bị lún quá sâu vào hố nhan sắc nên đã quên mất gì đó. Thi Điềm hạ giọng xuống thấp nhất có thể, "Vừa rồi mình không có nói lời gì quá đáng chứ?"

"Đại thần nói cậu phải đổi lại cái đuôi nhỏ trong weibo, cậu thì hay rồi, lớn tiếng nói không! Mình thật sự là khâm phục dũng khí của cậu, lão đại, xin nhận của mình một lạy đi!"

Cô thật có nói vậy hả?

Thi Điềm có mấy giây ngắn ngủi lâm vào tình trạng mất trí nhớ, cô cảm thấy mình nên mau mau chạy đi cầu xin đại thần tha thứ.

Thi Điềm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Diệc Hoành, đầu tiên là gửi đi mấy cái vẻ mặt rất chân chó, ví như ông chủ cậu thật đẹp trai nha, cậu nổi bật nhất giữa đám đông!

Chỉ tiếc Kỷ Diệc Hoành không phản hồi lại cô, Thi Điềm thầm than, anh sẽ không vì vậy mà đá cô ra khỏi phòng phát thanh đó chứ?

Sau khi tan lớp, người bên trong giảng đường tản ra, Thi Điềm ngồi yên không nhúc nhích ở hàng ghế trước.

Tưởng Tư Nam đứng dậy, lôi cô đứng lên, "Đi thôi, về ký túc xá nào."

"Mấy cậu về trước đi."

"Cậu còn có việc gì hả?"

Còn không phải sao, cô phải nỗ lực bảo vệ bát cơm của mình mới được.

Từ Tử Dịch kéo cánh tay Tưởng Tư Nam, "Đi thôi."

Bọn họ đi ra ngoài, Từ Tử Dịch quay đầu lại nhìn, thấy Kỷ Diệc Hoành và mấy người bạn thân cũng đang đi ra. "Mấy cậu nói xem, điều kiện của gia đình Kỷ đại thần có phải là rất tốt không?"

"Cụ thể thế nào thì mình không rõ, nhưng nghe nói chiếc máy tính cậu ấy dùng để chơi điện tử kia không rẻ, còn cả mấy chiếc tai nghe cậu ấy vẫn dùng, sinh viên bình thường nhất định không mua nổi."

Từ Tử Dịch cười khẽ, "Sư tử nhỏ thật có phúc, chẳng trách hiện tại muốn bằng mọi giá nịnh nọt khiến cho đại thần vui vẻ."

Tưởng Tư Nam nghe câu này của Từ Tử Dịch, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần không thoải mái, "Đừng nói vậy."

"Được rồi được rồi, chuyện của người khác chúng ta cũng không quản được," Từ Tử Dịch kéo cánh tay Tưởng Tư Nam, "Chúng ta vẫn là về ký túc xá làm bài tập thôi."

Thi Điềm tự biết mình đuối lý, mắt thấy Kỷ Diệc Hoành đi ra khỏi giảng đường, cũng vội vàng chạy theo.

Mấy người bọn họ đi ra đến sân bóng rổ, Thi Điềm ngồi xuống hàng ghế dưới khán đài. Trong lúc Kỷ Diệc Hoành cầm bóng làm nóng người, Kim Triết nhân cơ hội chạy đến trước mặt Thi Điềm, "Ui ui, đây là đến xin được tạ tội sao?"

"Mình cũng không làm sai nhiều lắm phải không?" Lúc cô nói ra lời này, sức lực rõ ràng là yếu hơn sên.

"Tôi nói cậu nghe nè, cậu xong đời là cái chắc rồi. Trước mặt mọi người không cho Kỷ đại thần mặt mũi, cậu đúng là số một."

Thi Điềm lí nhí, "Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể bù đắp không?"

Kim Triết ngồi xuống bên cạnh Thi Điềm, "Xét thấy cậu có thành ý như vậy, tớ sẽ chỉ cho cậu một chiêu. Lát nữa chờ cậu ta chơi bóng mệt quay lại đây nghỉ ngơi, cậu bất ngờ xông ra từ phía sau rồi xung phong đấm bóp cho cậu ta, bóp vai nè, cánh tay nè, tóm lại là cậu ta sẽ bị một chiêu này hạ gục."

"Mình không tin."

"Ơ kìa, sao cậu lại không tin lời tớ? Vậy tớ cũng nói luôn với cậu, hôm qua còn có một cô bạn đến hỏi tớ rốt cuộc là cậu làm thế nào mà tiến vào được phòng phát thanh đấy. Có rất nhiều người muốn đá cậu ra khỏi phòng phát thanh, cậu vẫn không có nửa điểm cảm giác nguy hiểm nào sao?"

Kim Triết nói xong, đẩy cánh tay Thi Điềm, "Cứ trốn đi trước đã, lát nữa chờ cậu ta quay lại rồi hãy xuất hiện."

"Ờ." Tuy là Thi Điềm cảm thấy trong này có âm mưu gì đó, nhưng Kim Triết là người chơi thân với Kỷ Diệc Hoành nhất, vậy cũng có nghĩa là Kỷ Diệc Hoành thích gì cậu ta cũng sẽ là người hiểu rõ nhất, nhỉ?

Thi Điềm trốn sang một bên, chờ thật lâu sau, lâu đến nỗi có cảm giác sắp bị mặt trời hun cháy khét lẹt mới nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành dừng lại. Anh ngồi vào chỗ của mình nghĩ ngơi, cầm chai nước tu một hơi lớn.

Cách đó không xa, Kim Triết kéo Từ Dương qua bên này xem trò hay, bọn họ nhìn thấy Thi Điềm rón rén đi về phía Kỷ Diệc Hoành.

"Cậu còn nhớ lần trước có một cô bạn cũng là ở đây, trong lúc nhất thời không nhịn được mê trai đã nắm vai của Kỷ Diệc Hoành, cuối cùng kết cục là gì không?" Kim Triết nghĩ đến hình ảnh kia, vội cật lực nín cười.