Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†

Một cơn gió tìm đến khẽ mơn trớn trên mặt...

Phong Linh nhúc nhích người, đưa tay dụi dụi hai mắt. Trong lúc lơ đãng, nàng lỡ bôi cả đất cát dính nơi tay xoa lên mặt.

Nàng khẽ mở mắt, tích tắc sau đã nhanh chóng trừng lớn hai mắt, bừng tỉnh cả người.

Cách đó không xa, Thái Thượng đang ngồi xếp bằng ngay ngắn chờ đợi, ngước mắt nhìn nàng.

- Lão tiên sinh, sao không gọi ta dậy? Mặt trời đã lên cao rồi!

Nàng kinh hoảng ngồi dậy, bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ:

- Hỏng rồi, hôm nay đi muộn như vậy, không khéo lại không đi được bao xa.

- Nghỉ ngơi một ngày thì có làm sao đâu. Dù sao hôm qua đã mệt muốn chết rồi.

Thái Thượng nhẹ giọng thở dài.

- Không thể làm như vậy được. Làm gì có đạo lý nào mới đi được một hôm mà đã nghỉ cả ngày được. Cứ như vậy thì khi nào mới đến được Đông Thắng Thần Châu đây. Ồ, làm sao linh lực của ta đủ đầy đến như vậy hả? Chẳng lẽ phải giải phóng toàn bộ ra hết mới có thể đề thăng lên?

Phong Linh ngơ ngác nhìn hai tay mình, nhất thời không thể nào hiểu nổi.

Thái Thượng cười mà không nói gì.

- Mặc kệ, xuất phát! Đường xa vạn dặm, bắt đầu cũng bằng bước đầu tiên!

Phong Linh vác bọc đồ lên, nhìn nhìn phương hướng, mang theo Thái Thượng chuẩn bị nhắm hướng Đông mà bay đi.

Vừa mới bước vài bước chưa kịp bay bay lên không, nàng đã khựng lại, nhíu mày rồi lùi trở lại.

Nàng bước tới trước mặt Thái Thượng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất đầy nghi ngờ, một lúc sau mới hỏi:

- Lão tiên sinh, người có cảm thấy có gì sai sai không?

Trên mặt đất có một vệt dài vô cùng rõ ràng, một bên là bùn đen, thỉnh thoảng còn thấy bên sát mép này có vài cọng cỏ xanh, còn bên kia là bùn đất đầy cỏ dại khô héo.

Nhìn như thể hai mảnh đất hoàn toàn khác nhau bị ghép chặt lại thành một khối.

- Có gì không đúng?

Thái Thượng bình thản hỏi lại.

- Đây này...đây nữa này... Lão tiên sinh không cảm thấy có gì không đúng sao?

Đưa mắt nhìn ra xa, rõ ràng cây cối hai bên hoàn toàn khác nhau. Cảm giác này như thể đang nhìn mối nối giữa hai bức họa vậy.

- Không cảm thấy có gì sai nha, thiên hạ to lớn không thiếu điều lạ, nha đầu ngươi đi quá ít thôi.

- Nhưng mà tối hôm qua hình như không phải thế này.

- Tối hôm qua tối như mực, ngươi nhìn rõ hả?

Phong Linh nhăn mày, lại đi xa xa nhìn nữa, rồi quay đầu lại noi:

- Chúng ta...hình như hôm qua không phải ở đây đâu. Kỳ lạ, chẳng lẽ lúc chúng ta ngủ đã bị người ta chuyển đến chỗ khác?

- Không phải vẫn là chỗ này sao?

- Người xem, ngày hôm qua không nhìn thấy ngọn núi kia, chỗ đó phải là bình nguyên mới đúng.

Thái Thượng lẳng lặng nhìn Phong Linh một lúc lâu, có chút sầu lo mà hỏi:

- Có phải ngươi quá mệt mỏi nên nhớ lộn? Theo lão phu thấy không bằng nghỉ ngơi ở đây thêm một ngày nữa đi.

- Ta nhớ lộn?

Thái Thượng quay đầu lại chỉ chỉ đống lửa chất đống cách đó không xa nói:

- Ngươi xem, có phải đống lửa tối qua ngươi đốt không? Mấy cành cây đó là ngươi nhặt về không? Nhìn xem cây cối chồng chất xung quanh đống lửa một chút, có phải hệt như tối hôm qua không?

Phong Linh nhìn chăm chú một lúc sau, lại càng cảm thấy hồ đồ. Cả buổi sau, nàng đành vuốt vuốt mái tóc thở dài nói:

- Xem ra hôm qua ta quá mệt mỏi thật rồi, nên nhớ lộn. Cũng may còn có lão tiên sinh ở đây, nếu không ta loạn hết cả đầu mất.

Nàng nở nụ cười ha ha.

Thái Thượng khẽ gật đầu, cũng cười cười.

- Vậy chúng ta nên tranh thủ lên đường đi nào!

Đã hết băn khoăn, hai người lại bắt đầu thi triển thuật ngự phong cùng nhau bay về phía Đông.

Đất đai nơi đây bao la mà khô héo, nếu từ độ cao ngàn trượng trên không trung nhìn xuống, có thể thấy được một thị trấn nhỏ đầy hối hả của con người bên sườn núi.

Lúc này, bọn họ đang ở Nam Chiêm Bộ Châu, cách Hoa Quả Sơn không tới tám vạn dặm.

...

Vào bữa tối, phòng ăn ở tầng trên động Thủy Liêm chỉ còn lại hai người Khỉ Đá và Dương Thiền.

Đang ăn, Dương Thiền nhẹ giọng hỏi:

- Nghe nói, ngươi chuyển sư phụ ta xuống thành thị dưới mặt đất ở?

Dứt lời, nàng gắp miệng đậu vào miệng, nhai nuốt, lẳng lặng nhìn Khỉ Đá chăm chú.

- Ừ.

Khỉ Đá thò tay bóc quả quýt, bỏ vào miệng rồi đáp:

- Là ý của Đoản Chủy, ta cũng đồng ý.

- Ông ta còn chưa đồng ý giúp ngươi sao?

- Xem ra là muốn từ chối.

Dương Thiền đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá hỏi:

- Vậy ngươi định làm gì?

- Hiện tại cứ như vậy thôi, dọa ông ta một chút, có đồng ý hay không ta đều có cách ứng phó cả. Ai bảo chuyện này không thể không có ông ta chứ.

- Dọa chút cũng được. Nhưng nếu ông ta có nhận lời giúp ngươi, ngươi nhất định phải bảo đảm an toàn cho ông ấy. Cho dù thế nào đi nữa, nhất định phải đảm bảo an toàn cho ông ấy.

Khỉ Đá giương mắt cười hì hì nhìn Dương Thiền đáp:

- Chắc chắn, cô biết ta là người thế nào mà. Không phải cực chẳng đã thì ta đã không dùng thủ đoạn như vậy.

- Vậy thì tốt. Nếu như sư phụ có chuyện gì, đừng nói ta mà ca của ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Đến lúc đó, thiên quân chưa tới, đại quân Quán Giang Khẩu đã tới trước rồi.

- Ha ha, đã biết.

Khỉ Đá hít sâu một hơi thật sâu, hỏi:

- Tình hình luyện đan thế nào?

- Coi như thuận lợi. Hiện tại hàng ngày Đoản Chủy đều phái người đi thu thập nước suối mang đến. Nhưng có lẽ không được bao lâu nữa. Có tin tức nói đại quân Nam Thiên Môn đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, tùy thời sẽ xua quân đến Đông Thắng Thần Châu. Tới lúc đó, Tuệ tuyền kia sẽ là một mục tiêu công kích trọng điểm.

Khẽ ngừng một chút, nàng lại nói tiếp:

- Dù sao, tin tức đạo quán kia bị công hãm đã được báo cáo lên Thiên Đình rồi.

- Tiên phong là ai?

Khỉ Đá hỏi.

- Na Tra. Ta đã nói chuyện với y, bảo y đừng tới đây nhanh quá, có điều sẽ không co kéo được lâu đâu. Mặt sau là Tứ Đại Thiên Vương, nghe nói đứng đầu là Lý Tịnh đấy.

Khỉ Đá nổi giận bĩu môi, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi:

- Nam Thiên Môn chừng bao lâu thì phát binh?

- Không rõ lắm, quyền quyết định không ở trong tay Na Tra. Xem chừng khoảng mấy tháng nữa. Đến lúc đó sẽ ra tay với Đông Thắng Thần Châu trước nhất.

- Còn bên phía thuỷ quân Thiên Hà thì sao?

- Ngươi chú ý đến thuỷ quân Thiên Hà làm gì vậy? Bọn họ chịu trách nhiệm Bắc Câu Lô Châu và Tây Ngưu Hạ Châu, tạm thời không liên quan gì tới chúng ta.

Dương Thiền ngừng đũa một chút, rồi lại tiếp tục ăn cơm.

- Chỉ muốn hiểu rõ tình huống của bọn họ mà thôi. Dù sao thuỷ quân Thiên Hà còn mạnh hơn đám Nam Thiên Môn kia nhiều, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng được.

Khóe miệng Dương Thiền khẽ nhếch nhếch lên, hiểu ý mà cười:

- Ngươi muốn biết rõ Ác Giao chết hay chưa thì có? Mấy năm rồi ngươi còn lấn cấn à?

- Dẹp, loại tiểu nhân vật đấy sớm muộn gì không phải chết? Có khác là chết trong tay ai mà thôi. Nếu có thể lưu lại cho ta trút giận thì tất nhiên là tốt nhất rồi.

Khỉ Đá đưa tay phải ra sờ lên Hành Vân côn đặt nghiêng bên cạnh.

Nếu không phải hiện tại Hoa Quả Sơn ở trong thời kì mấu chốt không thể đi được, hắn đã sớm đi Tây Ngưu Hạ Châu tìm Ác Giao gây chuyện rồi.

Dương Thiền nở nụ cười khanh khách nói:

- Tiểu nhân vật? Lục đại yêu vương không dễ chọc như vậy nha. Nếu không phải bọn chúng không đồng lòng, chưa chắc thuỷ quân Thiên Hà gặm được cục xương này. Chẳng qua vì bọn chúng sợ chiến cho nên Thiên Bồng Nguyên Soái mới được lợi vậy thôi. Lần này chiến cuộc đã rõ ràng, thuỷ quân Thiên Hà đến Tây Ngưu Hạ Châu, đội ngũ mà lục đại yêu vương tập kết không nhiều, ta đoán nếu không có gì thay đổi, kết quả chỉ có thể là xem xem lục đại yêu vương chống được bao lâu mà thôi.

- Cứ để bọn chúng chậm rãi bị bào mòn hết đi. Chờ Hoa Quả Sơn ta thành đại thụ rồi sẽ thu thập hết cả bọn.

- Sớm muộn gì ngươi cũng khai chiến với Thiên Đình, không hòa thuận với đám lục đại yêu vương kia có ổn không? Đến lúc đó tứ cố vô thân thì làm sao...

- Hòa thuận với bọn chúng thì có viện binh chắc?

Khỉ Đá khẽ hừ, cười nói:

- Nhìn tên Ác Giao là ta biết đại khái năm con yêu vương kia thuộc mặt hàng nào rồi. Loại người này, tốt nhất không nên ôm hi vọng gì với bọn chúng, đang đánh đấm mà không chọc một dao sau lưng đã không tệ rồi, còn trông mong bọn chúng tiếp viện?

Dứt lời, Khỉ Đá lau miệng một cái, chậm rãi đứng lên nói:

- Ta no rồi, cô cứ từ từ ăn.

- Nhớ kỹ, an toàn của sư phụ ta!

- Biết rồi, coi như ta không sợ cô thì cũng kiêng kị thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao của ca ca cô chứ.

Khỉ Đá vừa cười vừa đi ra ngoài.

Đợi Khỉ Đá đi rồi, Dương Thiền mới ngồi một mình trong phòng ăn, chậm rãi thở dài. Nàng nhìn chăm chăm vào mâm cơm cả một lúc lâu.

- Có nên đi xem lão gia hỏa kia thế nào hay không đây?

...

Lúc này, trong cánh rừng cách động Thủy Liêm hơn trăm dặm, dưới ánh trăng nghiêng nghiêng, hai vị Kim Ngân đồng tử cong người dựa vào nhau, mặt mày mệt mỏi.

- Sư phụ chưa trả lời sao?

Ngân đồng tử cúi đầu móc tấm ngọc giản ra nhìn, thở dài:

- Không có, đã lâu như vậy còn chưa trả lời nữa. Có chuyện gì xảy ra đây? Mới đầu là Ngao Thốn Tâm, sau đó là Ngọc Đỉnh chân nhân, đều đã báo về đầy đủ. Đến giờ còn không có chút tin đáp lại.

- Dù sao chúng ta đã báo về, coi như làm hết sức rồi. Sư phụ sẽ không trách tội đâu.

- Vậy được rồi, chỉ cần sư phụ đừng đổ hết lên đầu chúng ta là được rồi.

- Chỉ có điều...

Chân mày Kim đồng tử khẽ nhíu lại, có chút sầu lo nói:

- Trong khoảng thời gian này, con Khỉ Đá kia lui tới với bên ngoài mật thiết như vậy, rốt cuộc là hắn định làm gì đây? Nghe nói Nam Thiên Môn sắp tung quân đến Đông Thắng Thần Châu rồi, lúc này hắn còn sinh chuyện, chẳng lẽ không sợ chết sao?

- Có trời mới biết, cái con khỉ này rất quỷ dị. Có điều huynh nghĩ chút xem, Dương Thiền, Ngao Thốn Tâm, Ngọc Đỉnh chân nhân... đều có liên quan tới Quán Giang Khẩu cả. Nói không chừng, không khéo kế tiếp sẽ là Dương Tiễn đích thân tới đây đấy. Đến lúc đó sẽ có trò hay nhìn coi nha.

Nơi bóng râm cách đó không xa, có một văn sĩ dáng người cao lớn mặc áo bào trắng đang lặng lẽ ẩn sau thân cây nhìn bọn nó chăm chú.

Hồi lâu sau, y quay người qua chỗ khác, hóa thành một con sói tinh, biến mất trong rừng rậm.